Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khai Hoa

1

Thời điểm Han Kyung gặp được Hee Chul, là ở một học viện vũ đạo tương đối lớn.

Ngày đó, Han Kyung hết ca làm thêm vội vàng quay về trường học, xe bus một đường xóc nảy, đi rất chậm. Trên xe bus người người chen chúc, nơi nơi là hơi thở nóng rực ẩm ướt.

Han Kyung nhẫn lại, nhàm chán nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Cùng với thanh âm chửi bới của lái xe, xe đột nhiên thắng gấp, người phía trước đại khái là không đứng vững, chàng vào trong lòng ngực Han Kyung.

"Thực xin lỗi!" Han Kyung vừa mới nhăn lại mi, muốn hướng bên cạnh lùi bước, người nọ lại quay đầu dùng tiếng Trung giải thích.

"Không sao." Han Kyung thấy người nọ xin lỗi, nhợt nhạt mỉm cười, nhất thời trái tim nhảy lên một cái.

Trên người cô ấy có một mùi vị thơm ngát thản nhiên, cách ly hoàn toàn không khí vẩn đục trên xe, Han Kyung không khỏi ở trong lòng thầm than, còn chưa từng gặp qua nữ sinh xinh đẹp như vậy nha!

Tuy rằng kế tiếp hai người cũng không nói chuyện với nhau, nhưng Han Kyung lại không nhịn được nhìn về phương hướng người nọ.

Vẻ mặt tinh tế bị tóc dài buông xuống hơi hơi ngăn trở. Cánh tay gầy nhỏ nắm chặt dụng cụ thể dục, các đốt ngón tay thon dài trắng nõn, thế nhưng lại vẫn là bộ dáng lảo đảo không đứng vững.

Han kyung nhớ tới trước kia khi mình cùng bạn gái đi xe bus, người rất nhiều, mình sẽ dùng hai tay ở trước ngực ngăn ra một không gian nho nhỏ, làm cho bạn gái an ổn đứng ở bên trong. Mà hiện tại, hắn lại có xúc động muốn dùng hai cánh tay của mình đi bảo hộ người con gái gầy yếu kia.

Han Kyung yên lặng nghĩ, xe bus rất nhanh đã dừng lại, cúi người đi xuống xe, trong lòng có thất vọng nho nhỏ.

Một lần ngẫu nhiên gặp mặt mà thôi!

Người thông minh, cũng sẽ không đối với những lần gặp mặt ngẫu nhiên mà tiêu phí tâm tư. Dù sao, tất cả sự tình cũng không phải đều có kết cục, rung động ngẫu nhiên, chính là rung động ngẫu nhiên mà thôi, cho dù mãnh liệt cũng vô pháp truy cứu kết quả!

2

Han Kyung hyung, chúng ta đi chơi bóng đi!

"Okie, hyung đi thay quần áo, chờ hyung một chút." Lee Dong Hae từ gầm giường lấy bóng rổ ra, vỗ một chút, nhìn Han Kyung đã thay xong quần áo, đi ra cửa.

Dong Hae là du học sinh từ Hàn Quốc sang đây, cả ký túc xá, cậu ta là người thân thiết với Han Kyung nhất.

Thời điểm mới tới, có thể là bởi vì bộ dạng rất đẹp trai, lại không hay để ý tới người khác, làm cho người ta có một loại cảm giác cao ngạo, rất nhiều bạn học không biết nên đối đãi với cậu ta như thế nào.

Chỉ có Han Kyung, luôn luôn nhiệt tình mỉm cười với cậu, kiên nhẫn nghe cậu nói tiếng Trung không chuẩn xác. Qua một khoảng thời gian sau, bạn học cũng đã quen thuộc, Dong Hae chậm rãi dung nhập cùng mọi người, nhưng với cậu Han Kuyng vẫn là người bạn thân thiết nhất, luôn ở bên cạnh hắn gọi Han Kyung hyung.

Đối với đứa nhỏ này , Han Kyung thực thích. Không chỉ bởi vì cậu ta với mình phá lệ thân cận, càng nhiều chính là đau lòng đứa nhỏ này. Còn trẻ đã phải xa nhà, một mình ở một đất nước xa lạ. Cuộc sống một mình tha hương, Han Kyung thử nghiệm qua không ít. Cậu rất hiểu được những người đó trước mặt ngụy trang mạnh mẽ nhưng thật ra lại thực ẩn nhẫn. Mà Han Kyung từ trên người Dong Hae lại thấy được chính mình trước kia. Cho nên, vẫn đem cậu ta đối đãi như với em trai của mình.

"Han hyung, tiếp cầu a." Nhìn bóng rổ hướng thẳng tới chỗ Han Kyung bay qua, mà Han hyung lại nhìn về phía sau mình sững sờ, Dong Hae gấp đến độ kêu lên.

Thời điểm lấy lại tinh thần, Han Kyung đã bị bóng rổ đánh trúng bả vai.

Dong Hae quay đầu nhìn lại, cũng không phát hiện ra cái gì khác thường, cậu nâng Han Kyung dậy, nói: " Hyung nhìn cái gì vậy, bóng đến cũng không chắn một chút. Có đau hay không?

"Không có việc gì, không đau!" Là người ngày đó gặp được ở trên xe. . . . . . Han Kyung thu hồi tầm mắt, cười cười nói: " hyung ngồi một lát, em chơi đi."

"Thật sự không có việc gì?"

"Uh , thật mà, hyung uống miếng nước, nghỉ ngơi một lát." Han Kyung ở chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, lại nhịn không được nhìn về phương hướng kia.

Đúng là cô ấy! cầm cây kẹp vẽ im lặng vẽ tranh, mồ hôi nhẹ nhàng chảy xuống dưới, đường cong trên khuôn mặt rõ ràng lại nhu hòa, bộ dáng bình yên điềm tĩnh, giống như bao phủ một vầng sáng sau lưng vậy.

Han Kyung nhìn đến sững sờ, thình lình người nọ quay đầu lại, hai ánh mắt chạm nhau.

Xấu hổ cười cười, Han Kyung vội vàng đảo tầm mắt, cúi đầu. Trên mặt đỏ đến lợi hại.

"Cái này tặng cậu đi!" Một thanh âm dễ nghe từ đỉnh đầu truyền đến "Lần trước ở trên xe, thật sự là không tốt."

Người trước mắt từ trong cây kẹp vẽ rút ra một bản phác hoạ, đưa tới trước mặt Han Kyung.

Han Kyung ngốc ngếch nở nụ cười, nhưng lại giống như mất đi ngôn ngữ, tìm không thấy thanh âm của chính mình.

"Cậu kêu Han Kyung đúng không?"

"Ừ, là tôi. . . . . ."

"Lần sau gặp lại."

"Ừ, hẹn gặp lại. . . . . ."

3

Ăn xong cơm chiều trở lại ký túc xá, Dong Hae mới từ phòng tắm đi ra liền nhìn đến Han Kyung cầm một bức tranh nhìn không chuyển mắt.

"Han hyung, hyung nhìn cái gì vậy?"

"Không có gì, một bức tranh thôi."

"Ta xem xem, ta xem xem!" Dong Hae nghịch ngợm từ trong tay Han Kyung đoạt lấy bức tranh, mở ra.

"Han hyung, tranh này là ở mĩ viện cách vách đi?"

"Ừ, đúng vậy!"

Lần trước Han Kyung một mình đi mĩ viện tìm một bằng hữu, thời điểm đến hắn vẫn còn đang học, vì thế Han Kyung tựa vào lan can, không thể tưởng lại được người khác vẽ thành bức tranh phong cảnh.

Dong Hae nhìn bức tranh kia, tựa hồ cũng không nhìn ra trong bức tranh có Han Kyung, chính là chỉ vào chữ kí góc bên phải, nói "Ah, Kim Hee Chul, là cậu ấy a!"

"Em biết cậu ấy?"

"Ukm, biết a, đều là bạn học, chẳng qua, em học vũ đạo, cậu ấy học mỹ thuật tạo hình."

"Cậu ấy là người Hàn Quốc. . . . . . em vừa mới nói. . . . . . cậu ấy gọi là gì?"

"Cậu ta tên Kim Hee Chul."

"Kim. . . . . . Hee Chul."

"Cậu ta ở mĩ viện rất nổi danh, thiệt nhiều nữ sinh thích cậu ta, cũng có nhiều người muốn cậu ta làm người mẫu, nhưng cậu ta cũng không để ý."

"Ừ, phải không? Ha ha. . . . . . Cái gì? Nữ sinh thích cậu ta?"

"Đúng vậy! Han hyung, không phải hyung nghĩ cậu ta là nữ sinh đấy chứ?"

"A. . . . . . Không! Cái kia. . . . . . huyng đi tắm rửa đã!"

Han Kyung cầm quần áo vọt vào phòng tắm, trên mặt không hẹn mà nóng lên. Nước lạnh chảy xuống đại não, trong đầu lại hiện lên bộ dáng Kim Hee Chul mỉm cười.

Như thế nào có thể?

Cậu ấy có nụ cười làm cho người ta xem như xuân phong (gió xuân) , ngón tay thon dài như tước thông (cây hành), ánh mắt trong sáng giống như núi xa, hương khí trên người thanh nhẹ, thơm mát, cậu ấy như thế nào lại là. . . . . . Là nam sinh chứ? Nhưng là Dong Hae khôngcó lí do... lừa chính mình a!

Nhất định là bởi vì "Trong lòng luôn hướng tới cái đẹp" cho nên bản thân mới có thể bị hấp dẫn . Han Kyung cười bất đắc dĩ vẫy vẫy đầu, nhanh chóng tắm rửa xong, chuẩn bị ra ngoài.

4

Ở công viên sau trường học, Hee Chul mở ra cây kẹp vẽ, chuyên tâm vẽ phong cảnh, theo góc độ này, có thể nhìn thấy học viện vũ đạo cách đó không xa, còn có các phòng học cùng thư viện, bên ngoài học viện có sông nhỏ xuyên qua, còn có cây cối rậm rạp bên bờ sông.

Bức tranh không sai biệt lắm đã hoàn thành , Hee Chul dừng bút cắn môi nhìn ra xa xa ngẩn người, ngọn gió êm dịu thổi qua, mông lung làm cho ý thức dần dần mơ hồ.

Thời điểm Han Kyung nhìn thấy Hee Chul, tuyệt đối là ngẫu nhiên. Theo chân đoàn trường đến mĩ viện xác định chuyện quan hệ hữu nghị, Han Kyung đi trên con đường nhỏ trong công viên giữa hai học viện quay về ký túc xá, vì thế thấy được Kim Hee Chul ngồi ở dưới tàng cây.

Nhẹ nhàng bước đi thong thả, vừa muốn hô lên"Hee Chul" , ngoài dự kiến người kia lặng im có vẻ mệt mỏi nhắm hai mắt lại, không hề phòng bị tin cậy toàn bộ thế giới.

Đến gần rồi, có thể cảm giác được ngực cậu ta phập phồng rất nhỏ.

Chăm chú rơi vào một thế giới riêng, Han Kyung rõ ràng cảm giác được trong khoang mũi toát lên hơi thở vi diệu nào đó, đến từ thân thể người kia. Là trao đổi CO2, làm cho người ta có chút say mê không tự giác nhắm mắt lại.

Có phải hay không, nếu đã không có dưỡng khí, cũng là có thể dựa vào các-bon-đi ô-xít mà sống a?

Xúc cảm mềm mại đột ngột truyền đến trên môi đánh vỡ im lặng. Thời điểm Han Kyung đột nhiên mở mắt, thẳng tiến trong mắt chính là nụ cười nghịch ngợm của Hee Chul.

"Cậu. . . . . . Cậu . . . . ."

"Là cậu nhắm mắt lại, dụ dỗ tôi nha !"

"Cái kia. . . . . . tôi rất thích! A, không phải, là bức tranh, rất thích tôi. . .. . . Á không, là tôi rất thích bức tranh lần trước cậu đưa tôi. Tôi còn có việc khác, đi trước ."

"Ừ, ha ha. . . . . . hẹn gặp lại!"

Han Kyung xoay người, hoảng loạn chạy . Trong đầu lộn xộn cũng chỉ có một thanh âm lặp lại rõ ràng vang lên: mình bị một người nam nhân hôn, mình bị một người nam nhân hôn, mình bị một người nam nhân hôn. . . . . .

Thanh âm xóa đi cũng không xong, giống như bị nguyền rủa. Nhưng kỳ quái chính là, đồng dạng xóa đi không được chính là xúc cảm mềm mại trên môi.

Khắc sâu vào tâm trí.

. . .

"Han hyung, suy nghĩ cái gì vậy? Cùng đi ăn cơm đi."

"Ah! Được, Dong Hae, em chờ hyung một chút, hyung quay về ký túc xá lấy chút đồ vật."

"Hyung làm sao vậy?"

Han Kyung tránh đi ánh mắt thăm dò của Dong Hae, muốn cực lực che giấu thần thái mất tự nhiên. Chột dạ sao?, như thế nào cảm thấy Dong Hae có thể cho mình cảm giác của nụ hôn kia, giống như thời điểm người kia nhẹ nhàng hôn lên môi mình, để lại ấn kí khắc sâu.

5

Đoàn trường quan hệ hữu nghị, kỳ thật chính là sinh viên hai học viện lấy cớ quang minh chính đại dùng tiền tài trợ chơi đùa. Blue club, là nơi rất nhiều người trẻ tuổi thích đi, lần này, bởi vì quan hệ hữu nghị, Blue club đã bị sinh viên học viện chiếm hơn phân nửa. Chỉ có cá biệt khách quen ra vào.

Han Kyung là người rộng lượng lại nghĩa khí có tiếng, cho nên rất nhiều người chủ động cầm chén lại đây uống rượu giao bằng hữu. Han Kyung cũng không cự tuyệt, ngửa đầu một cái uống hết chén rượu.

Thế nhưng, lúc nào cũng cảm thấy được có một ánh mắt hướng về phía mình, chính là ngọn đèn sáng tỏ làm cho Han Kyung không phân biệt được. Thẳng đến khi đối diện truyền đến tiếng ồn ào, Han Kyung mới nhìn rõ Hee Chul bị cuốn ở trung tâm gió lốc.

Hee Chul vốn dĩ không muốn đến đây, những nơi chướng khí mù mịt thế này cậu cực kì chán ghét . Chính là theo thông lệ của mĩ viện, từng học kỳ đều phải tham gia một lần hoạt động ngoại khóa, nó sẽ được đưa vào học phần.

Vừa tiến đến liền thực trầm mặc ngồi xuống một góc, cũng không muốn nói chuyện với ai, im lặng nhìn Han Kyung một chén lại một chén uống rượu. Cái nam tử bị mình hôn một cái sau đó chạy trối chết.

Tuy rằng đã muốn tận lực thu liễm hào quang, ôn hòa ngồi ở một nơi, lại vẫn có người bộ dáng giống côn đồ không nhìn đến sự lạnh lùng của Hee Chul, tùy tiện ngả ngớn đến gần. Hee Chul không tự nhiên cự tuyệt, thật sự không muốn cùng người như vậy chào hỏi, vì thế không hề quanh co, một tay đẩy ra chén rượu, trực tiếp không nhìn đến.

Đại khái cảm thấy thật mất mặt, hai người kia cố ý muốn làm khó dễ Hee Chul, nói chuyện càng ngày càng khó nghe.

Hee Chul liễm khởi ánh mắt, nhẹ nhằng nhăn lại lông mày, ánh mắt như một loại vũ khí sắc bén đâm thẳng vào lòng người. Không khí nhất thời toàn bộ khai hỏa, nhưng thật ra hai người kia không nghĩ tới mỹ nhân gầy yếu trước mắt cư nhiên có khí thế này, có điểm khiếp đảm, bàn tay cường ngạnh hướng Hee Chul nhất thời cương cứng trên không trung.

"Mọi người không phải là để vui vẻ thôi sao. Rượu này tôi đến uống thay cậu ấy đi!"

"Cậu . . .? Cậu mà uống thì phải đổi bát lớn!"

"Dựa vào. . . . . ." Hee Chul vừa định phát hỏa, Han Kyung lập tức giữ chặt lấy cậu, đưa cậu ta kéo về sau lưng mình nói: "Anh em uống rượu thống khoái, bát lớn liền bát lớn."

Han Kyung thay đổi chén, đẩy ra bia hai người kia đưa qua, cầm lấy chén rượu bên cạnh đã rót đầy, dùng chén rượu tràn đầy đổ vào một bát lớn, ngửa cổ, uống một hơi liền mạch lưu loát.

Hai tên côn đồ đại khái là bị khí thế của Han Kyung làm cho trấn động, chỉ nói "Bội phục" liền chạy thật nhanh.

"Mọi người tiếp tục vui đùa, đừng dừng lại."

Han Kyung bỏ chén xuống. Mọi người nhìn Han Kyung cũng không có gì khác thường, một lần nữa tập trung tinh thần vui chơi.

Ôm thắt lưng lùi về sau, Han Kyung cảm giác một trận choáng váng, cảm giác đau đớn từ trong dạ dày đi lên. Vì thế lặng lẽ lui về chỗ ngồi, im lặng ngồi xuống.

"Han Kyung, chuyện vừa rồi. . . . . ." Hee Chul ngồi vào bên cạnh Han Kyung, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nghĩ muốn cám ơn hắn vừa mới giúp mình giải vây, nhưng vừa thấy hắn đầu đầy mồ hôi, trong lòng biết nhất định là có vấn đề .

"Cậu làm sao vậy?"

"Không có gì. Han Kyung cười cười, cũng hữu khí vô lực."

"Không đúng, thân thể cậu không thoải mái . . . . . ."

"Người không có sao, chính là có chút. . . . . . đau dạ dày ."

"Cậu điên rồi, dạ dày không tốt lại uống nhiều rượu như vậy a! Mau đứng lên, đi."

"Han Kyung cũng không có hỏi cậu ta dẫn mình đi đâu, tùy ý Hee Chul lôi kéo mình đứng dậy."

Hee Chul mang Han Kyung đến WC, nói : "Lập tức nhổ ra cho tôi, một giọt cũng không được để trong dạ dày, lập tức."

Không lay chuyển được Hee Chul, Han Kyung đành phải nghe theo, súc miệng, rửa sạch toàn bộ dạ dày, chóng mặt cùng dạ dày đau đớn, đã muốn làm cho Han Kyung có điểm đứng cũng không nổi. Mở ra cửa, nhất thời không dự đoán được Hee Chul đứng ở cửa,nghiêng người đi tới không nghĩ tới. . . .. hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua, Han Kyung chỉ có thể thất thần dừng lại. Trong ý thức hoảng hốt, chỉ cảm thấy trên môi ấm áp mềm mại, nhịn không được vươn đầu lưỡi đi liếm, nghĩ muốn đuổi đi cảm giác hơi hơi tê dại kia.

Hee Chul vốn là muốn đi đỡ Han Kyung, không dự đoán được hắn bước chân chênh vênh liền bổ nhào về phía mình như vậy, càng không dự đoán được hắn cư nhiên vươn đầu lưỡi liếm môi mình.

"Ah. . . . . . Han. . . . . . Kyung a. . . . . ."

Hee Chul thở dài, nhìn thấy Han Kyung thần tình men say, nghĩ muốn đẩy ra, hai tay lại không chịu khống chế mà ôm lấy thắt lưng hắn, sau đó thản nhiên nhắm mắt lại, mút vào dây dưa, hôn trả Han Kyung.

Han Kyung vựng vựng hồ hồ địa cảm thấy trên đầu lưỡi trong veo mềm mại, giống như có một luồng điện chạy dọc toàn thân, cảm giác đê mê làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Hơi hơi mở mắt ra, trong tầm mắt là khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc, rồi lại không nhớ nổi, thấy không rõ là ai. Giống như đang nằm mơ vậy, ngay cả hình dáng người nọ cũng mơ hồ.

Nếu là mơ, nếu lựa chọn không thanh tỉnh, có thể mãi mãi như vậy đi. Bí ẩn cùng khát vọng, mịt mù cùng tăm tối, không thể nào phát hiện, là muốn mượn cớ đang mơ, nhất nhất bày ra cảm tình chính mình.

Cứ mãi mãi như thế, thật tốt!

Thời gian thấm thoát, cuộc đời phù du, đắc quân làm bạn, cuộc đời này bất hoặc.

(Thời gian thấm thoát trôi qua, cuộc đời giống như một giấc mộng, có được một người bạn try kỉ, cuộc đời này không còn gì hối tiếc)

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro