Chương 144: Kêu dâm thật! Tiểu bức muốn ăn côn thịt không?
Mỗi lần làm chuyện này, Hà Lộ đều cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, chưa từng quá chủ động, thậm chí cũng chính anh là người khống chế những nụ hôn cuồng nhiệt.
Nhưng cô đột nhiên chủ động như thế... Đặc biệt là đôi môi kia, cứ hôn lung tung lên cằm anh vô cùng hấp tấp...
Đệch, ai mà nhịn được?!
"Mẹ kiếp!" Trình Diệu Khôn thấp giọng chửi thề, anh nâng người cô lên, cúi đầu ngậm lấy môi lưỡi nóng bỏng của cô.
Anh hôn rất mạnh, khiến môi lưỡi của cô không những tê mà còn đau, bên dưới không ngừng chảy ra nước xuân...
"Ưm..." Hà Lộ rên rỉ, hai chân kẹp chặt lên hông anh, ôm chặt lấy cổ người đối diện. Đầu lưỡi nhỏ nhút nhát sợ hãi mặc anh tùy ý mút.
Trình Diệu Khôn bị cặp ngực mềm cô cọ xát khiến đầu óc muốn nổ tung. Không những thế cự vật bên dưới tê cứng, trái tim cũng bị cào ngứa.
Muốn làm cô! Muốn chơi chết cô!
Trình Diệu Khôn nghiêng đầu, môi lưỡi ngang ngược đóng chiếm sâu trong miệng cô, như muốn chặn hơi thở của cô ra ngoài.
"Ưmm -" Hà Lộ ngẩng đầu, muốn tránh né đầu lưỡi đang làm càn trong miệng cô.
Hà Lộ bắt đầu mê man, cô hít sâu một hơi, cả người run rẩy, hai chân đang kẹp trên người anh cũng dần thả lỏng.
"A..." Cô hừ nhẹ, quay đầu đi, cố ngả ra sau để tránh né môi anh.
Trình Diệu Khôn cũng không truy đuổi nụ hôn nóng bỏng nữa, theo hành động của cô mà trượt xuống ngậm lên đầu vú!
"Ha... Nhẹ thôi..."
Vai cô đè lên cánh cửa, mềm mại rên rỉ, Trình Diệu Khôn càng lúc càng dùng sức, còn phát ra tiếng động xì xụp dâm đãng, anh dùng răng cà lên núm vú.
"Hô... A... Đau, hơi đau..."
Trình Diệu Khôn cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng, vừa sâu vừa sắc bén...
"Bây giờ mới sợ thấy sợ sao?"
Giọng anh trầm thấp tàn nhẫn, dùng một tay phủ lên bờ mông cô, tay khác nhanh chóng cởi quần mình xuống dưới đùi.
Côn thịt thô dài cứng rắn từ trong quần bắn ra, đánh vào tiểu huyệt ướt dầm dề bên dưới, vừa ngạnh vừa nóng, cô cảm giác như bị anh đánh một roi lên nơi đó.
Hà Lộ nhỏ giọng ê a, trái tim như lơ lửng giữa yết hầu. Trình Diệu Khôn chỉ kéo quần xuống một chút, tay anh nắm lấy cự vật của mình chống lên miệng huyệt đưa đẩy vài cái bên ngoài để bôi trơn.
Có thể là do nhiều ngày rồi chưa làm, hoặc vì biết ngày mai anh phải trở về, cô cảm thấy chính mình hôm nay đặc biệt nhạy cảm, còn muốn anh...
Muốn anh cắm vào mình, lấp đầy mình, dùng sức làm mình, vừa sâu vừa mạnh...
Cô nhớ lại cảm giác bị côn thịt của anh căng tràn đến mức không thở nổi, hay bị anh hung hăng cắm vào nơi sâu nhất, Hà Lộ không thể hình dung được cảm giác sung sướng khi ấy...
"Ưm, nóng quá..."
"Kêu dâm thật! tiểu bức muốn ăn dương vật không?"
"Ưm ưm, a, ha... Muốn, muốn ăn anh..."
"Đồ lẳng lơ!"
Trình Diệu Khôn không phải là một cậu nhóc dễ dụ, chỉ dám từ từ tiến vào trong. Anh chống quy đầu lên giữa huyệt rồi thẳng lưng đâm lút cán.
Cảm giác căng tràn mãnh liệt bừng lên trong cơ thể. Thời điểm bị anh cắm thẳng cự vật vào bên trong, cả người Hà Lộ không cứng đờ như xưa nữa, tứ chi mềm nhũn, tiểu bức ngứa ngáy khó chịu phun nước...
"A..."
Hà Lộ thất thanh kêu rên, Trình Diệu Khôn nghe cô nhịn không được mà ê a dâm đãng, anh cũng không chần chừ, hung hăng dùng sức đâm lên, xỏ xuyên toàn bộ tiểu bức ướt nóng chật hẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro