Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 7

Chương 33: Kinh biến 3

Cuối cùng Mạc Ly cũng hôn mê. Khi đó, A Vong còn không biết chừng mực mà vẫn hành động theo bản năng. Đến lúc y tỉnh lại, hắn đã khò khò say ngủ.

Mạc Ly nhìn chăn đệm, trông thật bê bối; lại nhìn xuống vùng giữa hai chân, đỏ trắng đan xen, thê thảm không nỡ nhìn.

Y thở dài, cẩn thận di chuyển.

A Vong mới làm chuyện này lần đầu, sẽ không biết giúp y lau rửa. Nếu y không tự vệ sinh thì chút nữa chắc chắn chẳng thể chịu nổi.

Nhưng Mạc Ly bị thương không nhẹ, chân vừa mới chạm xuống sàn nhà đã té ngã. A Vong nghe thấy tiếng động thì tức khắc tỉnh dậy. Hắn ôm Mạc Ly lên, đau lòng nói: "Mạc Mạc bị thương, ngươi muốn đi đâu? A Vong ôm ngươi đi."

Đối mặt với một A Vong sáng lán sau khi giải độc, Mạc Ly có phần bực bội, "Thả ta xuống, ta tự đi được!"

A Vong không đáp, cũng không làm theo, chỉ im lặng bế Mạc Mạc của hắn.

Mạc Ly cũng không biết tại sao mình lại phát hỏa với "đứa trẻ" này, đành thở dài: "Mang ta đến phòng tắm đi, giúp ta chuẩn bị nhiều nước nóng chút."

"Ừ." A Vong cười rạng rỡ, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Mạc Ly ngâm mình giữa làn hơi nước, không nói năng gì kỳ cọ. A Vong ngồi bên thùng tắm, chốc chốc lại thò tay nghịch nước.

"Mạc Mạc, tối qua tuy lúc đầu bị cứng rất khó chịu, nhưng sau đó thì thật thoải mái..."

"A Vong." Mạc Ly trừng hắn.

"Hử?"

"Câm miệng."

A Vong giả bộ như không nghe thấy, vẫn còn tiếp tục luyên thuyên, "Mạc Mạc thật lợi hại, khác hắn với lúc ta tự sờ. Sau này ngươi có thể chơi với ta như thế nữa không?"

Trán Mạc Lý xuất hiện vạch đen, đứng dậy từ thùng tắm: "Ngươi nằm mơ đi! Đưa khăn tắm cho ta!"

A Vong ngoan ngoãn đưa khăn cho y, trong lòng thì nghĩ khác.

Mạc Ly quay lưng lại, lau khô thân thể, mặc quần áo vào, vừa chỉnh trang vừa nghĩ tiếp theo nên làm gì. Bây giờ y vẫn chưa rõ thân phận của A Vong thế nào, nhưng chắc chắn là từng đắc tội với bạch đạo, bởi vì y nghe Kiều Nhất gọi hắn là "Ma đầu".

Chỉ có điều, ký ức của A Vong vẫn chưa khôi phục. Đến lúc đó mà bị ám sát, tự bảo vệ được hay không rất khó nói.

Hôm đó Kiều Nhất bị A Vong hù dọa, giả sử mà thời gian lâu hơn một chút, thực trạng của A Vong khó tránh khỏi bại lộ. Đến lúc đó, bọn họ mà đành hội đồng thì A Vong sẽ rất bất lợi.

Tục ngữ có nói thế này: Tránh ma chẳng xấu mặt nào. Mạc Ly biết hiện tại hành tùng của A Vong đã lộ, không thể ở lại khách điếm được nữa. Nghỉ ngơi nửa ngày, tranh thủ thu dọn đồ đạc, Mạc Ly dự định mang A Vong vào Dược cốc của Dược Lang tránh đầu sóng ngọn gió.

Suy cho cùng, không có hương nang tránh độc đặc chế của Dược Lang, rất ít người có thể băng qua những bụi rừng kịch độc mà không hao tổn sợi lông cọng tóc.

Dụ A Vong là muốn đưa hắn đi chơi, A Vong phấn chấn, ngoan ngoãn cõng Mạc Ly đi vào Dược cốc.

Màu sắc của độc dược thật vô cùng tươi đẹp, những thứ xanh đỏ nhìn tưởng xinh xắn kia, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng người ta.

Ở trong nhà gỗ của Dược Lang, Mạc Ly dặn dò A Vong cả nửa ngày, nào là không được phép bỏ hương nang ra, không được phép hái bậy hái bạ hoa cỏ trong này, vân vân... Xong xuôi mới cho A Vong tự chơi.

Mạc Ly nằm trên giường, lòng cũng thanh tĩnh hơn. Vốn nghĩ Trình Cửu Nhụ và Dược Lang đi càng lâu càng tốt, nhưng với tình hình này, Mạc Ly lại mong họ sớm trở vể. Họ không có ở đây, một mình y cũng không thể nghĩ ra cách nào tốt. Đối với A Vong, y nên làm sao cho phải đây?

Mạc Ly lo lắng đến tiều tụy, cơ thể mệt nhọc cũng chẳng chịu được lâu, được một lúc thì liền thiếp đi.

Chương 34: Kinh biến 4

Ở trong cốc một thời gian, nếu không phải lo nghĩ tới những thứ độc hoa độc thảo chết người kia, kỳ thật nơi này cũng có thể được xem là một sơn cốc thanh u, hấp dẫn.

Nhiệt độ trong sơn cốc rất kỳ quái, cảm tưởng như được ngăn cách với thế giới bên ngoài. Ngoài kia là trời đông giá rét, mà ở trong này thì dấu tích của một bông tuyết cũng không có; trong này chim hót hoa nở, thực sự chính là một thế ngoại đào nguyên.

Quả nhiên Dược Lang là một kẻ biết hưởng thụ, Mạc Ly thầm cảm thán.

Gian nhà tranh nhỏ tuy đơn sơ, thế mà so với khách điếm rách nát mà hai người ở trước kia, ngoài rộng rãi và có nhiều tầng hơn nơi này, thì chẳng còn lời nào để chê. Cho nên A Vong dễ dàng, nhanh chóng thích nghi với môi trường sống mới.

Vốn dĩ đó là chuyện khiến Mạc Ly lo lắng nhất thì giờ thật ổn thỏa, nay y còn một chuyện khác nhức đầu hơn nhiều.

Từ lần Mạc Ly "hy sinh thân mình" giải độc cho A Vong, cậu chàng đã nhớ kỹ mùi vị này không quên. Cả ngày A Vong quấn lấy Mạc Ly, đòi y "chơi" cùng mình chưa tính, mấy lần không lay chuyển được Mạc Ly đang bày ra gương mặt lạnh lùng, hắn còn dám dùng vũ lực, bắt ép Mạc Ly nghe theo.

Lần đó Mạc Ly bị A Vong đè lên cọ tới cọ lui, một bụng tức giận rốt cục cũng bùng phát, còn cho A Vong mấy phát "thương cho roi cho vọt". A Vong đáng thương rúc vào xó nhà, dùng ánh mắt ai oán nhìn Mạc Ly trên giường.

Mạc Ly chỉnh lại y phục xộc xệch, hạ nhẫn tâm mà mặc kệ A Vong.

Y tưởng chiêu giả bộ tức giận này sẽ khiến A Vong ngoan ngoãn thêm mấy ngày, nhưng hẳn là đã đánh giá thấp sự bền bỉ của hắn.

Ngày hôm ấy, đêm khuya mơ màng tỉnh lại, Mạc Ly phát hiện mình đang khỏa thân nằm trên người A Vong.

Mạc Ly kinh ngạc muốn dậy: "Chẳng lẽ mình mộng du, vừa ngủ vừa cởi quần áo?"

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt gian xảo của A Vong, y lập tức hiểu hết mọi chuyện. Đang muốn mở miệng mắng A Vong mấy câu thì Mạc Ly bị hắn xoay mình đặt dưới thân.

A Vong cầm lấy nội sam của Mạc Ly quăng bên cạnh, nhét vào miệng y.

"Ưm ưm ưm!!!" Mạc Ly trợn tròn mắt. Y vội giãy giụa, phát hiện không thể nào lay chuyển được A Vong.

Hắn dễ dàng tóm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của Mạc Ly, kéo lên đầu giường, tay kia vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt y về phía sau. Ngón tay A Vong mơn trớn đôi mắt linh động của y.

Trong đầu Mạc Ly nổ "bùm" một tiếng tức tối, thế mà y chẳng hề sợ hãi. Phải, Mạc Ly bi ai phát hiện, cho dù vào thời điểm này, y cũng chỉ tức giận chứ không hề sợ A Vong.

A Vong cúi xuống, nhẹ nhàng thơm lên mặt y, mỗi một cái đều mang theo yêu thương của hắn tới từng đường nét kia.

Tuy A Vong rõ ràng là người nắm quyền khống chế toàn bộ trong màn nháo loạn này, nhưng hình như hắn cũng không dễ chịu hơn so với Mạc Ly.

Tay hắn mò xuống hạ thân mình, cách lớp quần áo mà tóm lấy bộ phận kia. Đầu đầy mồ hôi, A Vong dùng ngữ điệu cầu khẩn nói với Mạc Ly: "Mạc Mạc, ta đau, ta khó chịu, ta cứ nghĩ tới ngươi thôi, muốn ngươi chết đi được, ngươi cho ta đi, cho ta nha?"

Mặc dù miệng là câu hỏi yếu ớt, nhưng động tác trên tay A Vong lại chẳng hề như thế. Hắn lột tiết khố của mình ra, cự vật hoành tráng kia một lần nữa bại lộ trước mặt Mạc Ly.

Mạc Ly nuốt nước miếng, lắc đầu liên tục. Y muốn lên gối một cái, nhưng thân thể to tướng của A Vong đã chờ ở đó, y vừa động chân thì đã thành tư thế mình kẹp lấy hông A Vong.

Đã có một lần kinh nghiệm, lại thêm năng lực học tập cực mạnh, A Vong thành thạo tìm thấy cửa động tiêu hồn. Chỉ có một điều đáng tiếc, hắn lại chẳng có kinh nghiệm gì trên phương diện tình dục, chỉ biết cậy mạnh mà chen vào.

Chỗ ấy của Mạc Ly khít chặt, đâu thể chịu đựng cái thứ khổng lồ như vậy. Cơn đau rách khiến Mạc Ly đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, toàn thân hư thoát.

Não A Vong bị dục vọng xông trùm, hắn cứ thế làm liều. Nhưng thời điểm phát hiện thân dưới Mạc Ly đang chảy máu mới hoảng loạn.

Hắn rút ra, hốt hoảng lấy y sam trong miệng Mạc Ly ra, "Mạc Mạc, ngươi bị thương? Tại sao lại thế? Ta, ta không cố ý."

Mạc Ly thở hào hển, không nói ra lời. Y tựa vào lòng A Vong, cứ tưởng "sự cố" xảy ra thì A Vong sẽ không làm loạn nữa, nhưng sự thật chứng mình y sai rồi.

A Vong tạm dừng, kỳ thực là đang nhớ lại các bước lần đầu thôi. Hắn thấy, nhất định mình đã bỏ qua một bước nào đó nên mới xảy ra vấn đề, làm Mạc Ly chảy máu. Chốc lát, hắn đã phát hiện ra mấu chốt.

Là dược cao. Phải, chính là thứ thuốc ấy.

Hắn xoay người xuống giường, lấy dược cao Mạc Ly mang theo trong bao quần áo ra.

Mạc Ly đáng thương, y chủ ý mang dược cao theo là vì sợ nhỡ bất cẩn bị thương trong cốc thì có thứ mà dùng thôi, ai ngờ hôm nay lại thành thứ tạo điều kiện thuận lợi nhất biến bản thân thành miếng ngon thả vào miệng cọp.

Mạc Ly thấy A Vong rời đi, hẳn là để "tự xử", thân thể bị thương nhẹ cũng mềm xuống. Nhưng khi A Vong trở lại giường một lần nữa, kéo chân y ra thì Mạc Ly lập thức cuống cuồng.

"A Vong khốn kiếp!"

A Vong làm như điếc, nắm lấy đôi chân đang đá loạn của y, tóm lấy phần mắt cá, nhấc chúng lên thành một góc vuông. A Vong ngồi đó, giơ cao hai chân Mạc Ly, móc lấy một đống dược cao rồi đưa về phía hậu huyệt y.

Hông bị A Vong giữ chặt, làm thế nào Mạc Ly cũng không thể giãy ra được, "A Vong! Ngươi mau dừng tay lại! Ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu!"

"Nếu ngươi dàm, ta sẽ đuổi ngươi đi!"

"Ta... A..."

Đưa dược cao lạnh lẽo vào cơ thể y, ngón tay chai sần của hắn bắt đầu chuyển động lung tung trong hậu huyệt, bất cẩn thể nào lại đụng phải điểm mẫn cảm của Mạc Ly. Hông y tức thì cong lên, bộ phận phía trước có dấu hiệu thức tỉnh.

Thấy Mạc Ly có phản ứng, A Vong hí hửng vô cùng. Hắn vừa tiếp tục động tác trong cơ thể y, vừa vuốt ve "cậu nhỏ" phía trước đó.

Trước sau đều nằm trong tay A Vong, Mạc Ly quẫn bách đến không thốt nên lời, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.

"Mạc Mạc rõ ràng cũng thoải mái lắm mà, ngươi nói dối, ngươi không ngoan!" A Vong nhìn thân thể đang dần dần ửng lên của Mạc Ly, hô hấp càng thêm nặng nề, "Mạc Mạc, chỗ này đáng yêu quá..." Nói rồi hôn lên ngọc trụ nhỏ nhắn kia.

"A!!! A Vong, không được... Đừng đụng vào đó..." Âm điệu chực khóc.

Nhưng với bản năng của đàn ông, A Vong biết đó không phải là thanh âm tỏ vẻ khó chịu. Hạ thể của Mạc Ly bị A Vong tập kích một cú, nhanh chóng xuất ra. Sau cao trào, thân thể y lặng đi. A Vong thấy rõ, có lẽ Mạc Ly đã được chuẩn bị xong rồi, liền triển khai tấn công.

"Ưm... A a..."

Bị A Vong chiếm đoạt đã trở thành sự thật không cần bàn cãi nữa. Việc tới nước này rồi Mạc Ly cũng cạn sức lực để xoay chuyển tình thế, đành tiếp nhận sự thật này.

Y thôi giãy giụa, để mặc A Vong ép đôi chân mình sang hai bên. Cự vật hung mạnh không ngừng ra vào, thân thể cả hai vì va chạm mà vang lên những tiếng động khiến Mạc Ly phải xấu hổ.

A Vong dũng mãnh, khiến y thật khó có thể tiếp nhận quá nhiều. Thắt lưng Mạc Ly bắt đầu phát đau, sau mấy lần buông giáp đầu hàng, y buộc phải cầu xin trong vô lực: "A Vong, ta không thể nữa, ngươi mau dừng lại, a... A..."

A Vong quả là một thiên tài, trong quá trình, hắn sớm đã tìm được nhược điểm của thân thể Mạc Ly mà tận lực tấn công mạnh vào điểm đó.

Mạc Ly bị cự vật chơi đùa đến chết đi sống lại, lên núi xuống biển, lên lên xuống xuống, đến nỗi cả câu xin tha cũng không còn hoản chỉnh, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ vụn vặt.

Phải làm gì đó, nếu cứ để A Vong tiếp tục thế này thì ta chết chắc... Y tự nhủ.

Nghĩ vậy, Mạc Ly dồn hết hơi sức, nâng cánh tay mềm oặt vô lực, khoát lên bờ vai rộng của A Vong, hôn nhẹ lên thái dương hắn.

A Vong từng cú một, tần suất càng lúc càng tăng lên. Mãi hắn mới gầm nhẹ lên, giao vũ khí trong nội thể Mạc Ly.

Mạc Ly xụi lơ trên giường, đã chẳng còn hơi sức mà mắng mỏ A Vong.

"Khốn nạn, lấy cái thứ kia của ngươi ra, không thì không yên với ta đâu..." Hổn hển phun ra câu nói cuối cùng, Mạc Ly vùi mặt vào gối thiếp đi.

Hôm sau tỉnh lại, Mạc Ly phát hiện mình đang vùi đầu vào vai A Vong. Tuy rằng nhiệt độ trong sơn cốc cao hơn bên ngoài nhưng trời vẫn rất lạnh. Cơ thể A Vong nồng ấm, Mạc Ly còn chưa tỉnh táo, không tự chủ mà dụi dụi vào A Vong. Mơ màng thêm một lúc, y mới nhớ lại chuyện tối qua.

Một đêm hoang đàng! Nhìn gương mặt ngây thơ say ngủ của A Vong, cơn giận cứ thế bốc lên, y vung tay cho hắn mấy cái tát.

A Vong bị "đánh thức", dụi mặt: "Mạc Mạc, ngươi làm sao vậy?"

Thấy Mạc Ly mím môi im lặng, A Vong đại khái cũng biết Mạc Mạc phát cáu rồi. Bàn tay to vươn ra, kéo Mạc Ly quay lại lồng ngực mình, hắn ngáp một cái, "Mạc Mạc không mệt à? Ta mệt chết đi được, ngủ thêm lát nữa cơ..."

Nghe tiếng A Vong nhỏ dần, mắt còn dần dần khép lại, Mạc Ly lại thầm bất đắc dĩ. Đánh đã đánh, mắng đã mắng, nhưng trong chuyện này, chung quy không thể tránh khỏi cục diện hôm nay.

Mạc Ly có phần thất vọng trở mình, đưa lưng về phía A Vong. Chẳng lẽ, đây chính là cái người ta nói, "số phận đã định"?

A Vong thấy hơi ấm bên cạnh đang hơi dịch xa mình, bèn kéo Mạc Ly lại theo bản năng.

Mạc Ly không đề phòng, nhất thời lại rơi vào lồng ngực A Vong, nhìn cánh tay rắn chắc của hắn đang trói chặt mình, đành thôi giãy giụa.

Sau chuyện phát sinh này, Mạc Ly đã ôm thái độ không còn gì để mất, mặc A Vong muốn làm gì thì làm. Một lần là làm, mà trăm lần cũng là làm. Nếu điểm mấu chốt y cứ chấp nhất trước kia đã tan vỡ, thì sau này thế nào cũng chẳng thể thay đổi được nữa.

Mạc Ly thường nâng cằm, buồn bực suy nghĩ: Chả nhẽ mình bẩm sinh lẳng lơ thật? Thế mà không thể kháng cự được khiêu khích của A Vong... Khốn kiếp, rõ ràng kỹ thuật của hắn càng ngày càng tốt...

Lại đấm vào đầu vài cái: Ngớ ngẩn! Rốt cuộc mình đang nghĩ cái quái gì vậy?!

Mạc Ly rất bất đắc dĩ.

Sau ngày ấy, A Vong càng ngày càng coi Mạc Ly là bảo bối, chuyện gì chỉ cần hắn có thể làm, tuyệt đối sẽ không để y động tay. Đương nhiên, ngoại trừ chuyện nấu cơm.

Trong cốc tuy hoàn cảnh tốt, những việc để tiêu khiển thì lại rất ít, mà phỏng chừng cũng vì cảm giác cô đơn khó chịu trong lòng, Mạc Ly mới kệ A Vong nháo loạn.

Dù sao thì cũng nhờ những lúc hai thân thể gắn kết, làm vết thương trong lòng Mạc Ly tạm thời chìm vào quên lãng, sự tịnh mịch cũng không còn nữa.

Có lẽ, chính ta mới là kẻ lợi dụng A Vong.

Vuốt ve tóc mai mướt mồ hôi của A Vong, Mạc Ly hổ thẹn nghĩ.

Chương 35: Văn Sát 1

Trong núi chẳng biết năm tháng, lời này thật không sai.

Hai ngươi bên nhau như thế trong thế ngoại đào nguyên được một thời gian, khi ấy thì cảm thấy thật thật nhàm chán, nhạt nhẽo; nhưng khi sống những ngày tháng gian nan sau này, nhớ lại mới thấy đó là thiên đường hạnh phúc.

Thế nhưng, cuối cùng cũng vẫn phải cảm thán: Không thể tránh khỏi.

Đêm hôm đó, nơi non xanh nước biếc này chợt xuất hiện ánh lửa ngút tời. Ngọn lửa vây quanh, cắn nuốt mọi thứ hoa cỏ. Cho dù có là thực vật đoạt mạng, dưới ngọn lửa trước mặt cũng trở nên yếu ớt, không thể chịu nổi một kích.

Người phóng hỏa quả là thông minh, chọn thời điểm người ta ngủ say mà gây nên hỏa hoạn.

A Vong đang ngủ, ngửi thấy mùi bất thường mới lo lắng đánh thức Mặc Ly.

Mặc Ly vội mặc quần áo rồi ra ngoài xem xét, trước mặt đã là mênh mông biển lửa. Đã ý thức được chuyện gì, thân thể y bất giác run lên, chìm vào đen tối.

A Vong đỡ lấy thân thể xụi xuống của y, vội vã nâng y dậy: "Mạc Mạc, ngươi sao vậy? Đừng làm ta sợ!"

Mạc Ly cắn mạnh môi đến nỗi bản thân nếm thấy vị sắt. Đau đớn giúp y tỉnh táo hơn. Lửa lan rất mau, xem chừng chẳng bao lâu nữa thì lá chắn độc vật thiên nhiên kia sẽ bị thiêu trụi.

Mạc Ly xé chăn trên giường, dội nước lên đó rồi đắp lên người A Vong. Y đẩy A Vong vào trong phòng, cố gắng lắm mới nhét được thân hình của hắn vào tủ quần áo. Mạc Ly bao lấy mặt A Vong, tựa trán mình lên trán hắn:

"A Vong, Mạc Mạc cầu xin ngươi một chuyện, ngươi nhất định phải đáp ứng."

Dương như nhìn thấu bi thương trong mặt Mạc Ly, giọng A Vong có chút run rẩy: "Chuyện gì...?"

Ánh lửa sáng rỡ lóe lên trong mắt Mạc Ly, vừa sợ hãi lại vừa kiên định, và cả sự không mong muốn vô vàn.

"Bất kể là chuyện gì xảy ra, ngươi không được lên tiếng, không được lại gần, được không? Đáp ứng ta!"

Mạc Ly của lúc này và của ngày thường khác nhau lắm, A Vong ngoài việc gật đầu thì chẳng thể nói thêm gì.

Không thể chậm trễ hơn nữa, Mạc Ly đóng cánh cửa tủ lại, đi ra ngoài. Không phải là hắn chứ? Khóe miệng Mạc Ly nhếch lên thành nụ cười cay đắng.

Trừ hắn ra, không ai biết Dược cốc.

Trừ hắn ra, không ai biết quanh Dược cốc là hoa thảo kịch độc.

Trừ hắn ra, không ai có thể tuyệt mọi đường thoát thân.

Hàn Tử Tự, chuyện gì ngươi làm, đều thật ngoan tuyệt.

Nếu đã trốn không thoát thì phải đối mặt thôi. Mạc Ly kiên cường đứng đó, như một vệt sáng trắng giữa ngọn lửa địa ngục. Rốt cuộc, khi toàn bộ độc thực vật đã bị thiêu hủy, kẻ xuất hiện quả nhiên như dự liệu của Mạc Ly.

Người đó phi thân lên, khinh công qua mảng đất cháy đen, phiêu nhiên đáp xuống trước mặt y. Phía sau Hàn Tử Tự hình như không còn ai khác, Mạc Ly thầm thở phào.

Lâu ngày không gặp, có lẽ Hàn Tử Tự phải diệt trừ Thương Long môn, lại vừa đánh bại đối thủ một mất một còn, phong thái của hắn toát lên vẻ sáng rỡ, anh khí ngời ngời.

Vẫn là trường bào màu trắng tôn lên thể hình đẹp đẽ, điều khác biệt chính là vũ khí trong tay hắn đã thay đổi.

Mạc Ly liếc mắt một cái, trên chuôi cầm của bảo kiếm chính là Long Tinh ngày ấy y đưa cho Hàn Tử Tự. Cuối cùng hắn cũng đã chiếm được nó, kỳ binh đệ nhất thiên hạ — Du Long kiếm.

Hắn rất đắc ý? Mạc Ly thầm nghĩ.

Có được thiên hạ đệ nhất kỳ binh, áp chế được đại môn phái tà đạo, củng cố được địa vị môn chủ, trả được thù với kẻ hãm hại Thương Long môn; hiện tại không chỉ có mỗi Thiên môn, mà cả bạch đạo võ lâm cũng chẳng ai có thể lay chuyển được địa vị của hắn.

Hàn Tử Tự, ngươi quả là lợi hại.

Thế nhưng trong giây phút này, Mạc Ly vẫn ngây thơ cho rằng Hàn Tử Tự lần này chỉ là tới tìm mình. Đương nhiên, đây cũng là một trong những mục đích của Hàn Tử Tự.

"Ly Nhi, ngươi vẫn khỏe chứ?"

Mạc Ly cười xùy một tiếng: "Nếu Hàn môn chủ không tới nơi này phóng hỏa quấy nhiễu thì ta rất khỏe."

Hàn Tử Tự bỏ ngoài tai lời châm chọc của y, tiếp tục: "Ta nghe Kiều Nhị nói, Kiều Nhất tìm ngươi gây sự?"

Cả người Mạc Ly chấn động. Quả nhiên không có chuyện gì có thể qua mắt Hàn Tử Tự, "Ngươi bắt hắn rồi?"

Hàn Tử Tự đáp: "Vốn là bắt giữ, nhưng nhìn thảm trạng của hắn thì có vẻ như ta đã cứu hắn mới phải."

Mạc Ly cười lạnh: "Nhờ phúc của Hàn môn chủ ta mới được tặng một mối phiền toái lớn vậy."

Sự xấu hổ thoáng ánh lên trong mắt Hàn Tử Tự: "Thật có lỗi, đã để ngươi chịu ủy khuất."

Mạc Ly trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Hàn môn chủ đừng nói tới ân oán đã qua của chúng ta nữa đi. Hiện tại ngươi phóng hỏa đốt Dược cốc, ngươi bảo ta phải ăn nói thế nào với Dược Lang bây giờ?"

Hàn Tử Tự cười khổ: "Nếu không làm vậy, Ly Nhi có nguyện ra ngoài gặp ta không?"

Đáy lòng Mạc Ly đã đáp: Quả thật ta không hề muốn gặp ngươi. Nhưng nét mặt y lại chỉ bày vẻ lạnh lùng.

Hàn Tử Tự nghiêm lại: "Nghe Kiều Nhất nói, ngươi có chứa chấp một kẻ?"

Trong lòng Mạc Ly kinh sợ, mãi mới phản ứng lại được. Chẳng lẽ mục đích của Hàn Tử Tự là A Vong?

Mạc Ly trầm giọng: "Ý ngươi là A Vong? Hắn đã rời đi rồi."

A Vong? "Theo sự điều tra của ta, dường như vào ngày đầu tiên ngươi rời khỏi khách điếm có dẫn theo một người đi cùng."

"Ngươi nói đủ rồi đấy!" Mạc Ly đã không nhịn được nữa, "Hàn Tử Tự, ta bảo A Vong đi rồi là đi rồi, nếu ngươi muốn tìm hắn thì cứ việc, cút đi cho ta!"

Hàn Tử Tự lắc đầu: "Mạc Ly, ngươi không phải người giang hồ, không biết trong giang hồ hiểm ác thế nào."

Mạc Ly đáp: "Hiểm ác? Phải." Ánh mắt y nhìn chằm chằm vào Hàn Tử Tự, khiến hắn chột dạ.

Tằng hăng một tiếng, Hàn Tử Tự lại nói: "Mạc Ly, ngươi có biết A Vong trong miệng ngươi là kẻ thế nào không?"

Mạc Ly lắc đầu: "Từ trước tới nay ta cứu người không màng thân phận, điểm ấy chẳng phải ngươi là người rõ ràng nhất."

Hàn Tử Tự đáp: "Hắn chính là kẻ thống lĩnh tà đạo, Nhất Ngôn đường đường chủ — Văn Sát."

Trong lòng Mạc Ly đã kinh hãi, không ngờ địa vị của A Vong lại to lớn như thế, "Thì sao? Với ta mà nói, ta chỉ cứu người mà thôi, là chính cũng thế mà tà cũng vậy."

Hàn Tử Tự lại nói: "Ta biết hắn còn ở đây, ngươi giao hắn ra đi."

Mạc Ly nhanh chóng lắc đầu: "Hắn không ở đây, ngươi mau đi đi!"

Hàn Tử Tự đã nhìn thấu chút hoảng loạng trong mắt Mạc Ly, càng khẳng định suy đoán của mình. Lòng trầm xuống, với nhĩ lực hơn người, hắn thăm dò hơi thở bốn phía. Cuối cùng, Hàn Tử Tự đấy Mạc Ly, đi vào.

Mạc Ly vội vàng bước theo. Hàn Tử Tự đứng trước tủ quần áo cũ. Chỉ thấy Hàn Tử Tự rút Du Long kiếm ra, tưởng chừng sẽ đâm mạnh vào chiếc tủ. Trái tim Mạc Ly như nhũn ra, chắn ngoài chiếc tủ.

Mạc Ly đột nhiên vọt tới, Hàn Tử Tự mau chóng ngừng động tác, "Mạc Ly, ngươi điên rồi!"

Biết rằng không thể gạt Hàn Tử Tự, Mạc Ly chỉ có thể đánh cuộc, "Ngươi không thể đả thương A Vong. Hiện tại hắn không nhớ gì cả, hắn vô hại với ngươi!"

Sát khí nhất thời dấy lên trong mắt Hàn Tử Tự, "Mạc Ly, ngươi đừng ngây thơ như thế, nếu ngươi biết Nhất Ngôn đường giết người không chớp mắt như thế nào, gây hại cho võ lâm ra sao, ngươi sẽ không thốt ra những lời ngu ngốc ấy."

Mạc Ly lắc đầu: "Ta mặc kệ. Ta chỉ biết bây giờ A Vong rất hiền lành, hắn không phải Văn Sát, chí ít thì không phải là Văn Sát trong miệng ngươi."

Hàn Tử Tự giận tái mặt: "Hôm nay là bởi hắn thụ thương mới có thể như vậy, ngươi không thể nhẹ dạ, coi mãnh hổ là một con thỏ."

Mạc Ly vẫn đứng che trước chiếc tủ to lớn, y bình tĩnh đối mặt với ánh mắt của hắn: "Hản Tử Tự, ngươi muốn giết A Vong thì hãy bước qua xác ta!"

Lời này khiến Hàn Tử Tự chấn động: "Mạc Ly!"

Trốn trong tủ, cuộc đối thoại của hai người rất rõ ràng với A Vong. Hắn bất ngờ vọt ra, ôm chặt Mạc Ly vào lòng: "Ngươi không được thương tổn Mạc Mạc, ta sẽ không cho ngươi hại Mạc Mạc!"

Hàn Tử Tự vừa nhìn thấy địch nhân không đội trời chung dám ôm Mạc Ly, sát khí lần nữa bốc cao ngút. Nội lực nổi lên, vài chưởng phong phóng tới A Vong.

A Vong ôm Mạc Ly tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc. Thấy Hàn Tử Tự hạ thủ chẳng lưu tình, A Vong sợ hắn ngộ thương Mạc Ly, vội đặt y sang một bên: "Mạc Mạc cẩn thận..."

Còn chưa dứt lời đã bị Hàn Tử Tự tìm được khe hở, một chưởng trúng ngực A Vong. Trúng chiêu này, A Vong bay ra ngoài, làm thủng cả một lỗ hổng trên bức tường gỗ.

A Vong ngã lộn vài vòng bên ngoài mới ngừng lại.

Mạc Ly thấy A Vong bị đánh bay ra ngoài, nằm rạp không nhúc nhích trên đất mà hoảng sợ, rồi vừa chạy vừa té nhào ra ngoài, đến bên A Vong.

Khóe môi A Vong tràn máu tươi, trán và gáy đếu rách toác, hai mắt nhắm nghiền, không biết thương thế thế nào.

"A Vong, A Vong!!!" Mạc Ly ôm A Vong trong lòng, phẫn hận nhìn Hàn Tử Tự: "Nếu A Vong xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi!"

Trong mắt Mạc Ly là hận ý, nhưng với Hàn Tử Tự, hắn không còn lựa chọn nào khác, "Ly Nhi, ngươi tránh ra!"

Mạc đặt thân thể A Vong xuống, đứng lên, "Hàn Tử Tự, nếu ngươi còn chút lương tâm thì để chúng ta đi đi, coi như ta cầu xin ngươi."

Hàn Tử Tự lắc đầu: "Ly Nhi, ngươi nên hiểu đây là chuyện không thể."

"Ta mặc kệ, mặc kệ! Ngươi..."

Mạc Ly còn chưa nói hết, chợt thấy sắc mặt Hàn Tử Tự biến đổi thành kinh hãi. Y chưa biết là vì lý do gì, nhưng đến khi phản ứng được thì đã bị A Vong siết trong tay.

A Vong nắm chặt cổ họng y. Mạc Ly không thở ra hơi, nghẹn lại. Sau lưng vang lên thanh âm trầm thấp như quỷ: "Hàn Tử Tự?"

Đó là một thanh âm quen thuộc với Hàn Tử Tự. Hắn biết, Văn Sát đã trở lại.

Ma đầu khiến cả bạch đạo khủng hoảng bất an.

Ma đầu coi mạng người như cỏ rác.

Ma đầu luôn e thiên hạ bất loạn.

Hàn Tử Tự giương Du Long kiếm lên, dồn nội lực vào, Du Long kiếm tỏa ra ánh sáng xanh lam u tịch bàng bạc, "Văn Sát, buông Mạc Ly ra, bằng không thì đừng trách ta không khách khí."

Văn Sát bật cười điên cuồng, tiếng cười khiến ai nấy phải kinh hãi, "Không khách khí? Hử?" Dứt lời, năm ngón tay dần dần siết chặt thêm.

Cổ Mạc Ly đau đớn vô cùng, hai tay không ngừng gỡ những ngón tay của Văn Sát ra.

Tại sao? Mạc Ly vô cùng rối loạn. Tại sao A Vong lại biến thành bộ dạng này?

Văn Sát nhấc hẳn Mạc Ly lên như nhấc một con gà, "Hình như đây là một kẻ rất quan trọng với ngươi nhỉ, Hàn Tử Tự?"

Mạc Ly trong tay Văn Sát chịu khổ, đáy lòng Hàn Tử Tự đau xót nhưng không để lộ mảy may thần sắc lo lắng nào. Bởi vì hắn biết, chỉ cần mình lộ một chút sơ hở, không chỉ chính hắn mà cả Mạc Ly, có lẽ cũng không qua nổi đêm nay. Hắn quá rõ sự tàn nhẫn và thủ đoạn của tên ma đầu này.

"Văn Sát, ngươi thả Mạc Ly ra, ta cam đoan đêm nay sẽ không làm khó ngươi."

Văn Sát nhổ một bãi máu xuống đất, cười: "Ngươi cho ta là đồ ngu ư? Hàn Tử Tự, ngươi nào phải thiện nam tín nữ gì, nếu ta đưa tấm kim bài miễn tử này cho ngươi thì ta còn mệnh chắc?"

Hàn Tử Tự đã giao chiến với Văn Sát mấy lần, đối phương cũng đã sớm thấu hiểu hắn.

Không thể để Ly Nhi xảy ra chuyện gì. Sống lưng Hàn Tử Tự đổ một tầng mồ hôi lạnh: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

Văn Sát cười: "Bảo người của ngươi rút lui hết."

Hàn Tử Tự không chút do dự, lấy đạn tín hiệu từ bên hông ra, giật kéo. Một chột khói bay vọt lên.

Thời cơ đã đến! Văn Sát bổ một cú khiến Mạc Ly bất tỉnh.

"Văn Sát!"

Văn Sát đề khí khinh công, vọt đi, như một bóng trắng biến mất trong màn đêm. Chẳng bao lâu sau, từ không trung vang vọng thanh âm của hắn: "Hàn Tử Tự, ngươi và ta chung quy phải có một cái kết, rửa sạch cổ mà đợi ở nhà đi!"

Hàn Tử Tự cố kỵ Mạc Ly, biết không thể thả người đuổi theo, bằng không sẽ táng mạng y cho Văn Sát. Phẫn hận nhìn thân ảnh của Văn Sát đã bỏ xa, sát ý trong mắt Hàn Tử Tự lại âm trầm, cuối cùng ẩn giấu vào đôi mắt thâm thúy của hắn.

"Môn chủ." Tâm phúc của Thiên Đạo môn quỳ gối trước Hàn Tử Tự.

Hắn quay lại, nét mặt đã trở nên kín kẽ, "Truyền mật lệnh đi, người chúng ta nuôi trong Nhất Ngôn đường lâu như vậy rồi, cũng đã đến lúc phải sử dụng."

Hai tâm phúc nghe xong, thâm ý nhìn nhau một cái mới thưa: "Rõ!"

Ngày chính tà quyết chiến, không còn xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: