Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

khách điếm lão bản

Đệ nhất văn án

Chẳng biết vì sao rơi vào thời đại này, Mạc Ly y hy vọng có thể bình lặng nếm trải cuộc sống.

Bởi nhân duyên trùng hợp, cất bước làm lão bản cho một khách điếm. Bởi nhất thời mềm lòng, cứu một gã xú nô trúng độc mang gương mặt lở loét.

Hao hơi tổn sức cứu sống gã, lại bị vẻ trầm mặc kiệm lời ẩn chứa sự ôn nhu như nước hấp dẫn.

Đến lúc toàn tâm toàn ý trao trọn thân xác cùng chân tình, lại nhận ra hết thảy đều là tâm kế.

Vờ như vô tâm không biết, hay phải dứt áo đoạn tình?

Đệ nhất chương

Đào vong - Bỏ trốn

Đêm khuya, sâu trong trong bụi cỏ, vang lên những âm thanh rả rích.

Từ trong tĩnh lặng, côn trùng cất tiếng kêu, nghe có phần quỷ dị.

Giữa những âm thanh bất định, có tiếng thở dốc nặng nề.

Nương theo ánh trăng ảm đạm, y đã trốn được hơn mười dặm, đến được đồng cỏ hoang này.

Sau lưng, vẫn còn người lẫn thú truy đuổi.

Y phục trên người, trong lúc bỏ chạy bị cây cối cào nát gần hết.

Khắp cơ thể, dấu vết hoan ái mãnh liệt còn lưu lại mơ hồ.

Trải qua khoảng thời gian dài tuyệt thực, dù đã miễn cưỡng ăn cơm, nhưng thân thể bị tra tấn không còn ra hình người phải liên tục chịu đựng hoảng sợ, mệt mỏi, dùng sức quá độ; có thể đào thoát được quãng đường như vậy, đã là kỳ tích.

Trên đường, đếm không hết số lần sa vào đầm lầy.

Lại giãy giụa bò lên, lết về phía trước.

Cuối con đường là biển cả bao la, vĩnh viễn không thấy được bến bờ cứu chuộc.

Dù hy vọng có trốn trong vô vọng, y cũng chỉ có thể lựa chọn.

Chạy

Chạy

Chạy

Trăng đã lên đến đỉnh trời, gió lạnh quét qua miệng vết thương bỏng rát, dường như lâu rồi Mạc Ly y không cảm giác khó chịu như vậy.

Không biết đã chạy bao lâu.

Trước mặt có mảng nước trong, có vẻ là một hồ nhỏ.

Vội vã đào thoát, trên người y không kịp đem theo thứ gì.

Tập tễnh về phía trước, quỳ gối bên bờ, vục tay múc, uống vội vài hớp.

Ai ngờ thở quá gấp, bị sặc thiếu chút tắc thở.

Đến lúc vỗ ngực bình ổn lại hô hấp, mới phát hiện không xa phía sau, gần mười con ác khuyển đang như hổ rình mồi.

Y vội vã đứng lên.

Lũ ác khuyển thấy y manh động, cổ họng gầm gừ uy hiếp.

Ngoái nhìn đám súc sinh giương nanh múa vuốt, y biết hành tung đã bại lộ.

Nhưng đến lúc này, vẫn lựa chọn tiếp tục khập khiễng lết về phía trước.

Một tiếng huýt vang lên sau lưng .

Ác khuyển to lớn cận đó bổ nhào đến xô y ngã xuống.

Y giãy giụa .

Nhưng thân thể yếu ớt, sao có thể đấu lại loại chó săn mãnh thú được huấn luyện thuần thục.

Có điều giãy giụa vô lực kia, đã khiến ác khuyển bất mãn.

Nó nhe nanh, ngoạm lấy cổ y.

Kẻ thông minh hẳn biết, một chút sơ sẩy, đám răng nhọn sẽ lập tức cắn đứt chiếc cổ thanh mảnh đáng thương.

Nhưng Mạc Ly vì sợ hãi mà sớm đánh mất lý trí, không thể khống chế hành vi của mình.

Vẫn cứ liều mạng vặn vẹo .

Ác khuyển đã tức giận, trong nháy mắt sẽ cắn đứt cổ y.

Bỗng nhiên cảm thấy trên người nhẹ hẫng, ngó lại, ác khuyển ban nãy đã đang co giật trong vũng máu.

Y không dám bước đến nhìn, nhưng thân thể tàn tạ đầy vết thương, cũng không đủ sức mà đứng lên.

Chỉ có thể dùng tư thế thấp hèn, dùng cả tứ chi bò đến phía trước.

Đối diện, hai đạo thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống.

Một đen một trắng.

Đôi giày hoa văn tinh xảo dừng lại trước mắt y.

Thinh lặng cảnh cáo, chớ có tiếp tục tiến về phía trước.

Y biết, đã đến tuyệt lộ.

Quỳ rạp trên mặt đất, bất động cam chịu.

Những ngón tay phẫn hận vùi vào đất đá.

Nhìn y tự ngược đãi, hắc y nam tử đem cả người y kéo lên.

"Tại sao?!"

Y chẳng buồn ngó lấy hắc y nam tử một lần.

Bạch y nam tử đứng trước mặt y, dáng điệu vô cùng đau lòng.

"Ly nhi, chẳng lẽ chúng ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt?"

Miệng y nhếch lên đầy châm biếm:"Tốt, các ngươi đối với ta thật sự rất tốt."

Trong lòng y kêu gào phản đối, nhưng ngoài miệng lại gằn từng chữ trước mắt hai người.

Hắc y nam tử, trời sinh kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng Mạc Ly luôn dễ dàng khích gã nổi giận.

"Ngươi đây là có ý gì?"

Gã nâng cằm y lên.

"Phi!"

Một ngụm, y phun lên mặt nam nhân.

Nam nhân tức giận, tay không tự chủ, vận khởi kình lực.

Nội lực cường đại, từng trận ập vào, thân thể Mạc Ly, phút chốc khí huyết đều sôi trào.

Khóe miệng y vẫn như trước lộ vẻ trào phúng, nhưng trong mắt, lại có loại khoái ý sắp được giải thoát.

Máu, đã ọc đến miệng.

Bạch y nam tử vội vã chụp lấy tay hắc y nam tử.

Hắn ôm lấy Mạc Ly, "Ngươi điên rồi, muốn khiến y chết sao!"

Hắc y nam tử nhìn gương mặt tiều tụy tái nhợt của Mạc Ly, trong mắt có chút hối ý, nhưng ngoài miệng vẫn cứ đanh thép.

"Y nghịch ý ta, đó là hậu quả!"

Bạch y nam tử tức khắc giúp Mạc Ly truyền công chữa thương.

Lát sau, sắc mặt y đã có chút sinh khí.

Bạch y nam tử siết lấy Mạc Ly, mặt đầy nét khổ sở: "Ly nhi, chẳng lẽ mấy ngày ngoan ngoãn nhu thuận trước của ngươi, đều vì lần trốn chạy hôm nay sao?"

Mạc Ly cười lạnh: "Hàn Tử Tự, ngươi... ngươi nghĩ ngươi... là... thứ tốt đẹp... gì chứ..." rất muốn thay vào là You think who you are?

Đến lúc này, gương mặt Bạch y nam tử nho nhã, cũng phải co lại run rẩy.

Hắc y nam tử cười nói: "Ta đã sớm nói qua, thứ hạ tiện này không thể đối xử tốt, ngươi còn không tin! Nếu muốn y, cứ lôi ra, dạy đến lúc y ngoan ngoãn mới thôi! Còn ra vẻ diễn trò tôn trọng hay không tôn trọng cái gì!"

Thừa dịp bạch y nam tử còn đang sững người, hắc y nam tử tóm lấy Mạc Ly trong lòng ngực hắn, đoạt lại.

"Ngươi!"

"Hừ, tiểu thương cỡ đó không chết được, không phải khẩn trương!"

Vung tay xé toạt mẩu y phục rách nát còn lại.

Dưới ánh trăng, thân thể Mạc Ly hoàn toàn lõa lồ.

Ký ức đen tối ngày trước lại ập đến.

Y kinh hoàng vùng vẫy.

Nhìn đôi mắt long lanh lộ ra vẻ sợ hãi, hắc y nam tử bùng phát dục tính, liếm liếm khóe môi.

"Ta cực thích ánh mắt này của ngươi, nhìn xem, lão nhị cũng cứng lên rồi."

Gã kéo vạt áo, vật thể to lớn trong khố quần bật ra.

Chặn lấy đôi chân đang khép chặt của Mạc ly, dùng sức đẩy thẳng vào.

Mạc Ly điên cuồng giãy giụa, nhưng cánh ngài đã vướng vào mạng nhện, cố gắng chỉ là vô vọng.

"Khốn kiếp, chặt quá!"

Mạc Ly vốn sợ hãi những việc này, bản thân y lại đang cực kỳ hoảng loạn, đương nhiên lại càng khó vào.

Hắc y nam tử rút ra cự vật, nhìn trên đỉnh đã dính chút máu, cũng thấy không xong, mới phun lên một ít nước bọt.

Gã mất kiên nhẫn, điểm vào ma huyệt Mạc Ly, khiến y không thể dụng lực.

Nắm lấy hai đùi Mạc Ly, banh chúng rộng hơn.

"Dám gan lỳ với ta, hậu quả cuối cùng vẫn do ngươi tự lãnh."

Vừa nói xong, liền mãnh liệt thúc vào.

Đau đớn đến tận xương tủy khiến Mạc Ly căng cứng.

Y bật đầu ra sau, thét đến khàn giọng.

Mùi máu tanh tưởi càng kích động nam nhâm.

Gã giữ chặt thân xác bên dưới, di chuyển kịch liệt.

...

Hình phạt tàn khốc liên tục kéo dài.

Đến lúc Mạc Ly kiệt sức câm lặng, hắc y nam tử mới trút hết nhiệt dịch vào người y.

Gã đứng dậy, sửa sang lại y phục vẫn còn phẳng phiu, mặt lộ vẻ thỏa mãn.

Dưới ánh trăng, Mạc Ly gục trên mặt đất, hai chân dang rộng, hậu đình sưng phồng đỏ rực, dịch vật trắng đỏ vương vãi xung quanh. Ngón chân vẫn còn khẽ co giật.

Hắc y nam tử hướng về bạch y nam tử: "Đừng nói ngươi không muốn, ngày thường bày đặt vác bộ mặt chính nhân quân tử muốn lộn mửa, đến lúc thấy ta xử hắn, lão nhị còn cứng hơn sắt."

Gã cúi quỳ xuống, ôm lấy lưng Mạc Ly, xốc nách kéo vào lòng ngực, ngồi xếp bằng dưới đất.

Hắc y nam nhân giữ lấy hai đùi Mạc Ly tách lớn, đem toàn bộ thân thể trần trụi của y khoe ra.

Cơ thể bị di động, nhiệt dịch bên trong lại chậm rãi chảy tràn.

Huyệt khẩu đỏ tươi run rẩy, như khép như mở, lại càng dâm mỹ bội phần.

Bạch y nam tử mục kích cảnh tượng mãnh liệt ban nãy, hạ thân bị kích thích nổi dậy, nhìn thấy hình ảnh mời mọc trước mắt, càng khó kiềm chế, bất giác tiến lại gần.

Mạc Ly khắp mặt đẫm lệ.

Thân thể vô lực dựa vào ngực hắc y nam tử, tuyệt vọng lắc đầu.

"Đừng... đừng mà..."

Đáng tiếc, bộ dáng yếu đuối bất lực này, chỉ khiến nam nhân mất đi lý trí.

Bạch y nam tử ánh mắt tràn ngập sắc dục.

Như rối gỗ bị giật dây, lý tưởng công minh chính nghĩa cao đẹp đã hoàn toàn vứt bỏ. Trong đầu, chỉ còn lại tiếng kêu gào của ma quỷ.

Hắn quỳ xuống trước Mạc Ly, đầy vẻ tôn sùng thành kính, hôn lên môi y.

Đôi môi mấp máy, lộ vẻ thiết tha chua xót.

"Xin lỗi... Ly nhi... xin lỗi..."

Trên miệng hắn tràn đầy lời xin lỗi ôn nhu, nhưng cự vật dưới thân lại như sét đánh, đâm thẳng vào.

"A! ! ! ! ! !"

Hắc y nam tử nhìn hắn, đắc ý cười độc địa.

Nhìn Mạc Ly vật vã giữa thống khổ và dục vọng, gã tà mị dụi vào sau gáy y, hai tay không ngừng bỡn cợt điểm hồng trước ngực.

Trầm luân giữa hai thân ảnh đen trắng, làn da băng lạnh bị thiêu đốt trong nhiệt thể hừng hực.

Chẳng lẽ suốt đời, y mãi mãi không thể thoát khỏi tù ngục của hai người này?

Trước lúc mất đi ý thức, vẫn cố gắng lãnh đạm đáp lại.

"Nếu được lần nữa... ta... sẽ không... cứu các ngươi..."

Hạ hồi phân giải~ Đệ nhị chương

Hồi thủ - Nhớ lại

Hai năm trước...

"Không xong rồi, không xong rồi, lão bản, ngoài sảnh lại đánh nhau rồi!!!"

Tiểu Đồng nhà bên, do quán đông mà từ giúp việc đã lên chức tiểu nhị chạy vào.

Mớ thanh âm đổ vỡ hỗn độn từ bên ngoài vọng đến tận trong này, Mạc Ly thở dài, vơ lấy khăn bàn lau tay, bất đắc dĩ hỏi: "Lần này tới kẻ nào?"

Tiểu Đồng được hỏi, đại khái lâu nay cũng có ít nhiều bất mãn dồn cục từ kẻ gây sự, thành ra kể tội thẳng tay, chẳng hề lưu tình...

"Còn ai ngoài Từ Tam Nương với nhân tình của nàng ta! Bàn ăn ngoài sảnh bị đập hỏng hết phân nửa, đến cả quầy thu ngân cũng sắp thành củi vụn!"

Mạc Ly cười cười sờ đầu Tiểu Đồng.

"Không sao, đợi bọn họ đánh xong, để tình lang của Tam Nương ở lại làm khổ công nửa năm là được!"

Tiểu Đồng vốn đang tức tối trong bụng, ngó thấy y cười hiền, đôi mắt ôn nhu như thủy, đành phải ngây ngốc đáp một tiếng "được", dáng vẻ hùng hồn vừa nãy giờ xẹp lép.

Mạc Ly tháo bỏ tạp dề, chậm rãi bước ra chính sảnh.

Y vốn chẳng có võ công, chỉ có thể nhìn thấy giữa sảnh đường, hai đạo quang ảnh đen đỏ xẹt qua xẹt lại, mù mù mờ mờ.

Mạc Ly xuất hiện, hai kẻ đương trường liền hãm bớt lực đạo, chưởng phong nhẹ đi rất nhiều, rõ ràng là sợ thương tổn đến phe thứ ba.

Y hướng về hai bóng người trước mặt hô: "Đừng đánh nữa!"

Không có gì thay đổi.

Đành phải lớn tiếng gọi: "Đừng đánh, thức ăn sắp nguội rồi!"

Tay vẫn đấm, chân vẫn đá, chưởng phong vẫn ào ạt.

Y nóng máu nói: "Đánh nữa, ta đem thức ăn vứt hết cho ngựa!"

Lúc này, hồng ảnh Từ Tam Nương mới ngừng lại, dậm chân hờn dỗi.

"Tên chết tiệt! Đợi ta ăn xong bữa rồi sẽ xử ngươi!"

Người còn lại lưng hùm vai gấu, mặt mũi dữ tợn, thân hình cường tráng gấp ba bốn lần Tam Nương, cũng trợn mắt, bĩu môi.

"Được, ta sẽ chờ xem!"

Mạc Ly đứng giữa không khí ngập tràn sấm sét, cười tủm tỉm hỏi: "Rốt cuộc muốn ăn hay nhịn?"

Hai người yên lặng, tự kiếm hai chiếc bàn chưa bị đá gãy, hờn lẫy ngồi riêng hai góc.

Mạc Ly cười nói: "Món ăn hôm nay không thể chia bàn được."

Sắc diện đương sự nhất thời tái mét, nhưng đối mặt với một Mạc Ly đang mỉm cười, bao nhiêu nộ khí đều không phát hỏa được.

Kẻ như y, đối với cặp cao thủ Ác Nhân Cốc lừng danh năm năm về trước, mới thật sự là thứ đáng sợ.

Từ Tam Nương đứng lên, hướng đến bàn của cự hán A Thổ bước tới vài bước.

A Thổ mặc dù mặt không đổi sắc, nhưng thấy Từ Tam Nương đã nhân nhượng, vẫn là có chút vui mừng.

Đáng tiếc, vẻ mặt vui mừng phơi ra chưa kịp lâu, đã bị Từ Tam Nương một cước bay lên đạp thẳng vào.

Bàn ghế lại vỡ tan, A Thổ bật ngửa dưới đất, mãi chưa định thần.

Từ Tam Nương chẳng thèm liếc mắt, thẳng bước về lại chỗ ngồi, "A ly, dọn thức ăn lên, lão nương sắp chết đói rồi!"

Mạc Ly quay vào bếp, mang cái lẩu chuẩn bị sẵn cho hai người bưng ra.

Nhìn thứ nước mang màu đỏ kỳ quái sôi sùng sục trong nồi, với mớ thức ăn sống bên cạnh, Từ Tam Nương nghĩ không thông.

"A Ly ngoan, mấy thứ hầm bà lằng này phải ăn thế nào?"

Y cười cười hướng dẫn phương thức ăn lẩu, Từ Tam Nương bắt chước y chang, đem thức ăn ném vào trong nồi.

Chỉ trong chốc lát, mùi thơm nồng đậm liền lan ra.

Kẻ tạp ăn như A Thổ, lúc này chẳng lý gì đến thể diện, vỗ mông phủi bụi, chạy tới ngồi, nhìn thức ăn trong nồi miệng chảy như thác.

Từ Tam Nương trừng mắt liếc gã một cái, cũng không gây gỗ thêm, bữa ăn nhờ đó mà an bình trôi qua.

A Thổ một miệng ngập thức ăn: "Oa, thật sự, thật sự là khéo, Tam Nương không thích ăn cay, ta lại thích, vậy mà lại hòa hợp."

Từ Tam Nương dùng chiếc đũa gõ đầu A Thổ mấy cái.

"Nuốt xong rồi nói, khắp nơi bắn đầy thức ăn."

Mạc Ly nhìn đôi tình nhân oan gia, cười nói: "Cái này gọi là lẩu uyên ương, vừa hợp cho hai người dùng thử."

Từ Tam Nương vừa nghe hai chữ "Uyên ương", lập tức đỏ mặt. Quan hệ thật sự giữa bọn họ, không mấy kẻ biết, người không hiểu chuyện còn ngỡ là cừu gia đối địch.

A Thổ cũng ngại ngùng, cắm mặt vào ăn không nói tiếng nào.

Thức ăn trên bàn vơi dần, Mạc ly trở vào bếp lấy thêm hai phần .

"Đây là hải sản, làm riêng cho A Thổ ca. Có lợi cho vết thương trên lưng huynh mau hồi phục."

Từ Tam Nương ngây người, bất giác mở miệng: "Bị thương lúc nào?"

Mạc Ly đáp: "Lúc huynh ấy truy theo tên đào hoa tặc có ý đồ quấy rối tỷ?"

Từ Tam Nương sửng sốt : "Không lẽ là 'Thôi hoa thủ' Ngô Tử Khê?"

Hạng đào hoa tặc có thể ẩn theo sau mà không bị nàng phát giác, trên giang hồ này chỉ có một người, không ai khác ngoài hắn.

Ngô Tử Khê trời sanh tính phong lưu, ỷ vào một thân võ nghệ cao cường cùng tuyệt đỉnh khinh công, chiếm đoạt không biết bao nhiêu nữ tử.

Không nghĩ lần này lại lớn mật bá đạo, nhắm đến Tam Nương nàng hạ độc thủ.

"Ngô Tử Khê tu vi võ công cao hơn ngươi mấy bậc, vậy mà ngươi lại..."

Mi mắt nàng thoáng chốc ánh lệ.

"Thương thế cỡ nào?"

A Thổ nhất thời mặt đỏ, cúi đầu thật thà nói: "Tiểu, tiểu thương, cũng không sao..."

Mạc Ly ngắt lời: "Được rồi, còn đây là cỏ hương bồ non, giúp nữ nhân dưỡng nhan rất tốt. Ta thấy mấy ngày nay, tối nào Tam Nương cũng lén đến phòng A Thổ ca đem mấy bộ y phục bị rách khi ẩu đả ra hết may rồi vá suốt đêm... ngón tay bị kim châm đếm sưng tấy, ăn cái này là hay nhất."

Tam nương nghe vậy liền sẳng giọng: "Mạc Ly, ai cần ngươi hóng hớt!"

Tam Nương vốn còn muốn nạt thêm, nhưng bàn tay đặt trên bàn chợt ấm áp.

Bao bọc bởi bàn tay to lớn của A Thổ.

Nhìn bầu không khí quanh hai người dần chuyển sang màu hồng, Mạc Ly biết điều âm thầm lủi đi.

Rơi vào thời đại này đã hơn nửa năm, một người sống trong thế giới hiện đại như y, dường như rất nhanh đã thích ứng với cuộc sống này.

Y vốn là bác sĩ khoa ngoại, vì không đành lòng nhìn bệnh nhân của mình do nghèo túng không đủ tiền phẫu thuật giác mạc mà phải chịu cảnh mù lòa, đã tự ý dùng giác mạc từ một đứa bé chết vì tai nạn xe cộ để thay vào.

Người nhà người chết biết được sự việc, không ngừng gây rối, dù trong vị thế của Mạc Ly không đến nỗi bị gán vào tội hình sự, nhưng phải tự nhận lỗi xin từ chức, giấy phép hành nghề y cũng bị tịch thu và tiêu hủy.

Sau thời gian thất nghiệp, y kiếm được việc làm cho một công ty y dược cỡ trung. Lần đó trong lúc vận chuyển xe dược phẩm, lại gặp tai nạn xe cộ, cả người lẫn xe cùng lao xuống vách núi.

Lúc tỉnh lại, phát hiện đã đi tới thời đại này.

Giữa vùng hoang vu, đi hơn bốn mươi tiếng, mới tìm được một khách điếm tàn tạ lay lắt.

Lão bản của khách điếm là một lão nhân già nua lưng còng, vẻ mặt tà ám.

Lần đầu gặp lão, Mạc Ly cũng bị hành đến sống dở chết dở.

Đến khi phát hiện Mạc Ly có tay nghề nấu nướng tuyệt đỉnh, có thể làm ra thứ thức ăn khiến khách nhân cơ hồ muốn nuốt luôn cả lưỡi, mới xem như thoát được ma trảo của lão ta.

Cha mẹ Mạc Ly mất sớm, một mình sống cô độc, tuy rằng các việc gia chánh nội trợ không làm khó được y, nhưng cũng chưa đến mức như lời đồn.

Chính là chẳng biết tại sao người thời đại này, toàn nấu những món khiến y nuốt không trôi, còn thức ăn y làm, thiên hạ thiếu điều phải cướp giật nhau, đúng là không hiểu nổi.

Rốt cuộc tìm được chốn dung thân nơi khách điếm này, có lại nếp sống yên bình. Y cũng xếp thời gian đem được xe dược liệu đã cùng y xuyên qua thời không, kiếm cho nó một nơi râm mát thoáng đãng để cất giấu, ngẫm nghĩ sau này sẽ có lúc hữu dụng.

Hơn mười dặm quanh vùng, chỉ có mỗi khách điếm của lão nhân này.

Sau này mới biết, nơi đây vốn từng là con đường thông thương trọng yếu, ngày xưa cũng có nhiều khách điếm, nhưng vì trăm dặm phía trước là cứ điểm của tà giáo, nhân sĩ võ lâm qua lại nơi này cũng đông theo.

Ở đâu có người, ở đó có giang hồ. (xã hội đen =)))

Khách điếm lớn nhỏ, bị đám giang hồ (côn đồ) kéo qua mấy lượt, đều bị phá tan hoang.

Sở dĩ khách điếm bèo nhèo tàn tạ này còn có thể kiên trì tới hôm nay, phỏng chừng chính là nhờ vẻ mặt tà ám của lão nhân lưng còng chống đỡ.

Mạc Ly vốn không phải người trong giang hồ, dù nghe đồn thổi về sự đáng sợ vạn phần của lão nhân, nhưng bản tính thiện lương cũng chẳng để tâm, vẫn làm những công việc cần thiết thường nhật.

Thời gian lâu, ngay cả kẻ kiệm lời cóc không mở miệng như lão nhân cũng bị y làm cho cảm động, cuộc sống cũng hòa hợp hơn.

Mạc Ly trụ trong khách điếm lâu ngày, tự nhiên cũng kết bằng hữu với vài gã nhân sĩ giang hồ.

Tuy rằng khách điếm không thiên lệch về một phe, người trong hắc đạo ra vào cũng nhiều, nhưng tất cả đều trọng chữ nghĩa, với kẻ bản tính lương thiện như Mạc Ly, cũng cảm thấy có chút gần gũi.

Nửa năm trước, lão nhân lưng còng có việc phải rời nhà đi xa, liền đem khách điếm phó thác cho y, còn dặn dò thêm mấy bằng hữu chiếu cố chăm sóc y.

Ví như Từ Tam Nương với A Thổ, vừa gặp Mạc Ly đã thành tri kỷ. Nếu không phải suốt ngày xung đột lứa đôi, thì với y đều nói gì nghe nấy, ngày thường cũng giúp y thoát được không ít phiền toái.

Mạc Ly đem chén bát đã dùng xong xuống bếp, trên lưng bỗng nhiên bị vỗ một cái thật mạnh.

"Tiểu Ly Ly, hôm nay hai vợ chồng đáng ghét kia lại đến phá khách điếm của ngươi hả?"

Nghe thấy thanh âm ranh mãnh phát ra, Mạc Ly xoa bóp chỗ đau bị vỗ trên lưng.

"Dược Lang, xin ngươi mỗi lần ra tay đừng nện mạnh vậy được không?"

Nam tử trẻ tuổi được gọi Dược Lang dáng vẻ lưu manh, bắng nhắng liền lộ ra nét khẩn trương lo lắng: "A? Đau sao? Có bị thương không? Để ta nhìn xem!"

Dứt lời liền cởi bỏ quần áo trên người Mạc Ly.

Mạc Ly vội vàng đưa tay ngăn lại.

"Không có gì, ngươi đừng làm bậy."

Nhưng thư sinh như y, sao có thể đọ lại khí lực với kẻ một thân võ nghệ như Dược Lang.

Đai lưng mấy lần suýt bị đối phương giựt mất.

Dược Lang đưa tay thâm nhập vào trong áo Mạc Ly, cùng lúc, một giọng nói lôi cuốn vang lên.

"Tiểu tử, ngươi lại đến càn rỡ Mạc Ly?"

Thấy cứu tinh đã đến, Mạc Ly tức tốc giựt lại dây lưng trong tay Dược Lang, túm áo quần chạy đến bên người đang đứng cạnh cửa.

Nam tử bên cửa một thân bạch y thanh mảnh, ánh mắt hơi thở toát ra khí khái tiên phong đạo cốt. Tay phải cầm gậy trúc treo một tấm phướn, bên trên ghi hai chữ "Thần toán".

Dược lang vừa thấy bạch y nam tử, cái mặt tức thì như ra đường dẫm phải cẩu mìn.

"Tên thầy tướng ám quẻ này, lần nào cũng đến phá mất khoảnh khắc tươi đẹp của ta với Tiểu Ly Ly! Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì!"

Bạch y nam tử nho nhã cười: "Dĩ nhiên là ta đoán được Mạc Ly đang gặp nạn, liền lập tức đến cứu."

Dược lang nổi giận: "Xì! Vừa rồi bọn Tam Nương đánh nhau, sao không thấy ngươi đến 'cứu' ? Ta thấy Trình Lâu Nhụ ngươi rõ ràng là trong lòng không yên!"

Nói xong liền xắn tay áo thủ thế đánh nhau.

Mạc Ly nhăn trán xoa đầu.

Y chỉ muốn một cuộc sống lặng lẽ, chả hiểu sao bên người lại toàn một đám ưa sinh sự.

Cột lại lưng quần cho chắc, y nói: "Dược Lang, ngươi phá nữa, tối nay tự làm cơm đi!"

Dược lang vừa nghe Mạc Ly phủ đòn sát thủ, khí thế nhất thời ỉu xìu.

"Tiểu Ly Ly, ngươi biết thức ăn ở Ác Nhân Cốc đến chó còn chê, lại nỡ đuổi ta sao!!!"

Nói rồi mặt mày phẫn hận nhìn chằm chằm Trình Lâu Nhụ.

"Tiểu ly Ly, ngươi không công bằng, sao không đuổi gã thầy tướng đó luôn, chỉ đuổi mỗi ta a, ta không phục!"

Nhìn Dược Lang láo nháo không dứt, Mạc Ly vừa bực mình vừa buồn cười.

"Không thấy bên ngoài loạn cào cào một phòng sao, hôm nay các ngươi không đến giúp cũng coi như xong, nếu còn lèo nhèo làm phiền ta nữa, ai cũng không được ăn."

Nghe mắng, Dược Lang ủ rũ như rau héo.

"Được rồi được rồi, ta ra ngoài dọn dẹp là được chứ gì? Đôi phu thê chết bằm kia, có ngày ta sẽ hạ độc bất lực tên A Thổ đó, xem bọn hắn còn tâm trạng gây gỗ nữa không!"

Nói rồi bĩu môi, lướt ra ngoài, đi ngang Trình Lâu Nhụ, còn hung hăng húc gã một phát.

Chờ Dược Lang đi khuất, Trình Lâu Nhụ vuốt lại nếp áo, mới mở miệng lần hai.

"Mạc Ly, hôm qua ta đã bốc cho ngươi một quẻ."

Mạc Ly vừa dọn dẹp vừa đáp: "Vậy là ta cực kỳ may mắn, có thể khiến 'Thần Toán' thiên kim khó cầu một quẻ bói cho mình."

Trình Lâu Nhụ nghiêm túc nói: "Đừng đùa nữa, Mạc Ly, quẻ lần này rất hung hiểm, ngươi phải vạn lần cẩn thận thì hơn."

Mạc Ly cười: "Vậy ngươi cũng phải cho ta biết chút ít chứ."

Trình Lâu Nhụ đáp: " Hậu lục, thiên không, thổ thần, gia tại tuất, chủ khi đãi bất tín, hung tương. Không lâu nữa sẽ xuất hiện người có ảnh hưởng tới vận mạng của ngươi, có tốt có xấu, nhưng xấu lại đến trước."

"Lâu Nhụ, những điều ngươi nói trước nay đều huyền bí, ta lại không có ngộ tính, ù cạc hiểu không tới một nửa."

Đúng lúc đó, Dược Lang lại bất tử quay lại.

"Tiểu Ly Ly, mau ra đại sảnh với ta, xem mấy thứ kia phải làm thế nào!"

Dứt lời, liềm túm lấy Mạc Ly lôi ra ngoài. Trình Lâu Nhụ đứng nhìn Dược Lang chạy đi, chỉ khẽ thở dài.

Hạ hồi phân giải~

Đệ tam chương

Phong ba - Sóng gió

Hì hụi cùng đám A Thổ dọn dẹp cái khách điếm đã te tua hơn nửa, còn chưa kịp thở một cái, lại có kẻ sinh sự mò tới.

Một bầy rặt phường hung đồ ác bá tha theo vũ khí, mặt mũi vênh váo xông vào.

Mạc Ly đẩy Tiểu Đồng ra sau bảo hộ, một mình bước tới cất tiếng hỏi.

"Các vị khách quan đến để nghỉ trọ hay chỉ dừng chân?"

Chưa nói hết câu, liền bị hất qua một bên.

"Bớt nói nhảm, mau nộp tiểu tử kia ra cho ta!"

Mạc Ly phủi lại vạt áo, thong dong nói: "Tiểu điếm hôm nay chưa có khách đến đặt phòng, các vị chính là khách nhân mở hàng đầu tiên, thật sự không biết người các vị muốn tìm là ai..."

"Tiểu tử, ngươi đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"

Vừa dứt lời, liền sử ngược chuôi đao hướng mặt Mạc Ly phang tới.

Ngay lúc cán đao sắp chạm đến mặt Mạc Ly, một cỗ kình lực phản chấn kẻ gây sự ngã ập xuống đất.

Dược Lang mặt đầy vẻ lưu manh ngồi xổm xuống cạnh nạn nhân miệng mỏ đầy máu, xỉa tay chọc chọc vào trán đối phương.

"Tiểu tử, ngươi từ xó xỉnh nào ra, dám đến đây gây sự?"

Đây chính là cái gọi là, cao nhân xuất thủ, nhìn là biết ngay. (hàng chất lượng cao, đập đá ko sợ vỡ)

Chỉ cần nhìn lực độ Dược Lang vừa thủ thế tiếp chiêu kẻ ban nãy, đã biết hắn nội lực thâm hậu, võ nghệ phi phàm.

Vẻ láo lếu của đám người đến gây rối, xịt đi không ít.

Tên cầm đầu chắp tay nói: "Tại hạ Cổ Siêu, phó môn chủ Thanh Long Môn. Một tên hạ nhân dưới trướng đã trộm đi bí kíp võ công của bổn môn rồi đào tẩu. Chúng ta đuổi theo đến đây thì mất dấu hắn, nên mới đến quý điếm thử điều tra một chút..."

"Tiên sư tên lừa đảo nhà ngươi!"

Dược Lang nổi giận quát, "Bắt không được ăn trộm liền tới nhà ta đòi, vậy chẳng phải bảo nhà chúng ta nuôi toàn phường trộm cướp?! Nếu ngày nào đó mất heo mất gà, thì nhà chúng ta thành chuồng lợn chuồng gà à?"

Dứt lời dẫm thêm một cước lên ngực tên nằm dưới đất, khiến gã lăn lộn thở không ra hơi.

Vài người trong đám sinh sự muốn xông lên tính sổ Dược Lang, đều bị gã Phó môn chủ ngăn lại.

"Tại hạ hôm nay có chỗ mạo phạm, mong công tử thứ tội."

Bước tới đem kẻ bị Dược Lang dẫm lên cứu về.

"Chúng ta sẽ rời đi, nhưng nếu quý điếm phát hiện được có kẻ khả nghi, xin giao cho bổn môn xử lý, chúng ta nhất định trọng tạ."

Nói xong liền chắp tay hành lễ rút đi.

Dược Lang đứng trước cửa phì một tiếng, khinh miệt xoay người bước vào đại sảnh.

Mạc Ly tiến tới kéo kéo tay áo gã.

"Cám ơn!" (Thực ra là "Cám ơn nha!" nhưng thấy anh bóng quá nên cắt bớt phần bóng của anh)

Dược Lang kiếm được một tiếng cảm ơn từ Mạc Ly, đắc ý gần chết, nhưng ngoài mặt lại làm một bộ chỉ là chuyện nhỏ.

Vốn đã quen với thói kiêu ngạo (lemon question dog) của gã, Mạc Ly phủi tay lên tạp dề, bình thản đi vào phòng.

Dược Lang thấy thế, vội vàng kéo y lại.

"Ngươi á, đụng đầu vô cột hay đâm đầu vào đá nhiều quá phải không? Mắc gì phải cứu hạng người không quen không biết đó?"

Mạc Ly cười nói: "Chẳng phải lúc trước cũng cứu ngươi sao?"

Dược Lang trề môi: "Cái đó không giống, ta là thèm rượu uống nhiều quá mà té sông (giếng), còn hắn ta thì bị Thanh Long Môn truy sát! Ngươi phân biệt rõ ràng được không!"

Mạc Ly buồn rầu: "Ta cũng không rõ Thanh Long Môn ngươi nói là bang phái gì, nhưng ngươi cũng biết, ta vốn là đại phu, lương y như từ mẫu..."

"Thanh Long Môn là đương kim bạch đạo đứng thứ hai sau môn phái Thiên Đạo Minh, môn đồ đông đảo, thế lực khổng lồ. Hôm nay ngươi kết thù kết oán với bọn họ, đúng là không sáng suốt."

Trình Lâu Nhụ từ trong phòng bước ra, dáng bộ lo âu.

"Nếu hôm nay không có Dược Lang, bọn họ nhất định không chịu buông tha."

Mạc Ly đáp: "Ta biết các ngươi lo lắng cho ta, nhưng nếu nộp hắn cho bọn họ, chỉ còn con đường chết!"

Y bước nhanh vào phòng, vén tấm mành phủ giường lên.

Trên giường nằm một người.

Nói đúng hơn, là một tảng máu thịt bầy nhầy có hình dáng gần giống người.

Lấy nước ấm lau bớt vết máu khô ứ đọng, y ngó qua mấy vết thương.

"Phần chân trái dập nát đã gãy xương, xương sườn gãy ba cái, chưa rõ có đâm đến phổi không, ngực và bụng có khối máu bầm lớn, mặt với toàn thân bị mưng mủ thối rữa đã sưng tấy..."

Đã lâu chưa nhìn lại vết thương thê thảm đến vậy, Mạc Ly nói: "Hắn là bị cái đám người gọi là bạch đạo đó bức đến mức này..."

Dược Lang quen miệng lại vẩu môi: "Đám cẩu tặc tử đó suốt ngày đem nhân nghĩa đạo đức treo trên miệng, nhưng thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn chúng ta, ít nhất lúc chúng ta giết người cũng chỉ một đao là xong."

Dược Lang bịt mũi mò đến trước giường ngó nghiêng.

"Ai dza, thúi quá đi! Tiểu Ly Ly ngươi mau tránh ra, hắn bây giờ vứt cho chó còn bị chê nữa là!"

Mạc Ly liếc Dược Lang một cái.

"Đừng nói nhảm, một người đang sống sờ sờ, sao lại vứt cho chó ăn? Chẳng phải ngươi cũng biết y dược sao, mau tới nhìn thử xem."

Dược Lang giật mình nhảy lùi ba thước.

"Không phải chớ Tiểu Ly Ly, ngươi muốn đỉnh đỉnh đại danh 'Hồi thiên thủ' như ta xem bệnh cho tên ăn mày này?"

Mạc Ly sầm mặt: "Khua môi múa mép nữa, tối nay tự ăn đi!"

Lúc này Dược Lang mới xị mặt, hậm hực lết tới xem bệnh.

Hạ hồi phân giải~ Tags: Khách điếm Lão bản Đệ tứ chương

Phong ba 2 - Sóng gió 2

Dược Lang lúc thường trông lưu manh du đãng, nhưng một khi dính tới thứ tâm huyết, thì lại trở nên chững chạc thâm trầm.

Gã bắt mạch kẻ nằm trên giường, cau mày nói: "Hắn trúng độc của Vạn Độc Môn, lại thêm nội thương nghiêm trọng..."

Thuận tay giở giở kéo kéo, xem xét tứ chi kẻ bị thương.

"Xét tình trạng tổn thương kinh mạch hiện tại, dường như còn trúng cả Di công đại pháp."

Trình Lâu Nhụ thoáng nghe, sắc mặt liền kịch biến, cả kinh nói: "Di công đại pháp?"

Mạc Ly chẳng phải dân giang hồ, dĩ nhiên mù tịt về kungfu.

Trình Lâu Nhụ giải thích: "Di công đại pháp là thứ tà công đã thất truyền từ lâu, tu luyện nó không giúp ích gì cho nội lực, nhưng lại có thể hấp thu nội công của kẻ địch, biến thành của mình."

Dược Lang đế thêm: "Di công đại pháp có thể hút nội công kẻ khác, nhưng cần phải tu luyện rất lâu mới có thể hút hết công lực đối phương. Kẻ ra tay hẳn đã luyện đến tầng thứ ba mới có thể đem nội lực của hắn tiêu thất hết nửa."

Mạc Ly nghi hoặc: "Theo lời người nói, nếu kẻ đó luyện đến tầng cuối cùng, sẽ thành cái thứ gì?"

Dược Lang cười đáp: "Chắc ngươi cũng biết cương thi chứ?"

Mạc Ly im bặt.

Gã lại tiếp: "Đừng để ý quá, lão thầy tướng chết tiệt đây suốt ngày cứ ra rả 'sống chết có số', chứ ta thấy tên này thật sự rất kiên cường, bị người ta thịt cỡ đó còn chưa chết, lại còn trốn được, hiện giờ đã ổn định hơn, Diêm Vương muốn bắt hắn vẫn còn chưa có cửa."

Trình Lâu Nhụ nói: "Người này hiện tại chỉ còn năm thành nội lực, thân trúng kịch độc lại có thể trốn khỏi sự truy sát của Thanh Long Môn, nhất định có lai lịch lớn."

Dược Lang khoanh thay trước ngực, nhíu mày nghiền ngẫm.

"Thầy bói nói đúng, Thanh Long Môn luôn hô hào mình là danh môn đại chính phái, vậy mà chấp nhận mạo hiểm dùng Di công đại pháp để đối phó hắn, chắc chắn công lực của hắn rất cao thâm. Bởi vì Di công đại pháp là một môn tà công hai lưỡi, nếu sử dụng không thuần thục sẽ bị phản phệ ."

Trình Lâu Nhụ vỗ vỗ bả vai Mạc Ly: "Ta khuyên ngươi tốt nhất là thả hắn đi. Cứ để Dược Lang tìm đại cái miếu đổ nát nào đó vứt hắn vào là xong mọi chuyện, tránh rước họa vào thân."

Dược Lang cáu lên: "Mắc mớ gì là ta, tên ăn mày hôi thúi này ta không thích chạm vào, muốn đem ngươi tự đem đi!"

Mạc Ly không đếm xỉa tới Dược Lang đang nhảy đỏng đỏng, lạnh nhạt nói: "Đừng nói tới kẻ bị giết hôm nay là người, cho dù có là chó mèo, nếu đã nhìn thấy, ta nhất định không khoanh tay ngồi nhìn..."

Y cười cười, lại nói: "Ta biết muốn cứu hắn sẽ gây phiền toái cho các ngươi, nếu đã không muốn giúp..."

"Phi! Phi! Phi!" Dược Lang bật dậy, giận dữ chống nạnh.

"Tiểu Ly Ly ngươi xem ta với tên thầy tướng này là hạng người nào? Ngày thường đến ăn của ngươi xài của người, đến lúc ngươi có chuyện lại phủi đít bỏ đi? Nếu ngươi nhất định muốn cứu tên ăn mày đó, dù cho hắn không muốn sống, ta cũng khiến hắn chết không xong."

Mạc Ly biết Dược Lang một lòng với y, trong lòng cảm kích, nhưng ngoài miệng lại không nói nên lời.

Dược Lang huých huých Trình Lâu Nhụ: "Ta biết tên thầy bói như ngươi gặp gió liền đổi chèo, nếu sợ cứ lướt đi, Tiểu Ly Ly để ta bảo hộ vẫn dư sức."

Trình Lâu Nhụ mặt mày dồn cục, hất cánh tay Dược Lang đang khoát trên vai mình.

"Mạc Ly, ngươi hiểu việc mình đang làm chứ."

Đã lâu không thấy Trình Lâu Nhụ có sắc mặc hắc ám như vậy, Mạc Ly quay đầu nhìn người đang nằm trên giường, trong lòng phức tạp lẫn lộn, nhưng cuối cùng vẫn bị nhân tính chiến thắng.

Y ngó Trình Lâu Nhụ, gật đầu.

Trình Lâu Nhụ như bóng xì hơi, phẩy tay: "Bỏ đi bỏ đi, cứ tùy theo số mệnh vậy!"

Bộ dáng xìu xẹp của hắn khiến Dược Lang sợ hãi, lủi ra sau người Mạc Ly xầm xì: "Lão tướng số này hôm nay mắc bệnh gì vậy, lâu lắm rồi không thấy mặt hắn kiểu đó."

Mạc Ly vỗ vỗ đầu Dược Lang.

"Đừng nói bậy, coi chừng hắn thịt ngươi."

Tất nhiên là Dược Lang biết trình của Trình Lâu Nhụ, thành thử chỉ trề môi, không dám hó hé gì nữa.

Trình Lâu Nhụ nói: "Người của Thanh Long Môn đã cho rằng kẻ trộm trốn ở chỗ chúng ta, chắn chắn sẽ không từ bỏ. Nếu muốn cứu hắn, phải qua ải bọn họ trước."

Mạc Ly giờ mới nhận ra, lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"

Thầy tướng đại nhân bấm độn mấy cái, đáp: "Càn Khôn bốn mươi mốt quẻ, chúa chuyển, hợp, khi, ẩn; dĩ nhiên là dùng kế "trộm long tráo phụng"."

Nói rồi ngoảnh đầu về phía Dược Lang: "Ngươi tới mấy cái miếu sập, kiếm xem có xác tên ăn mày nào xấp xỉ hắn không, vác về đây."

Xong lại ngó người trên giường: "May mà mặt hắn nát sẵn, chỉ cần đem thi thể kia làm cho bầm dập giống hắn, tiện thể để lại chút dấu vết giống Di công đại pháp, chắc sẽ lừa được."

Dược Lang vẩu mỏ phản đối: "Tên thầy bói tâm kế ác độc nhà ngươi, dưng không bảo ta đi kiếm xác chết! Ngươi không chơi ta thì bụng không yên phải không!"

Trình Lâu Nhụ liếc Dược Lang: "Ngươi biết Di công đại pháp?"

Dược Lang cứng họng, biết mình không đọ lại đối phương, lủi thủi ra ngoài nhặt xác.

Hạ hồi phân giải~

Chính văn chương thứ 6

Hồi tỉnh

Không muốn mất nhiều thời gian, Mạt Ly liền thúc giục Trình Lâu Nhụ cùng Dược Lang đi kiếm dược liệu.

Dược Lang dù đối với Trình Lâu Nhụ đang oán giận đầy mình, nhưng rút cuộc vẫn đánh lại không lại, đành để Trình Lâu Nhụ cùng Mạt Ly kia ''kẻ đấm, người xoa''.

Nhìn hai thanh ảnh dần khuất khỏi tầm mắt, Mạt Ly mới quay trở vào phòng trong săn sóc nam nhân bị thương kia.Từ lúc còn là thực tập sinh, hắn đã sớm có thói quen chiếu cố những bệnh nhân nghiêm trọng, thế nên hầu như đối với hắn công việc lúc này vô cùng quên thuộc, không gặp chút khó khăn nào.

Trước tiên, hắn đem người bị thương bắt đầu lau rửa, sau lại lấy một bình nước biển hiện đại đem treo lên, truyền cho y.

Sờ vào mái tóc dính đầy máu khô cùng với rác rưởi,đang phát ra một mùi hôi thối khó chịu. Mạt Ly trầm ngâm nghĩ ngợi, lấy một cái ghế cao ngang tầm giường, đem đầu y dời ra ngoài, đặt trên mặt ghế.

Xong nấu chút nước ấm, Mạt Ly nhẹ nhàng gội đầu cho y

Người xưa vốn chịu ảnh hưởng của tư tưởng Nho gia, cho rằng thân thể là do cha mẹ sinh ra, không thể tùy tiện mà làm thương tổn, cho nên từ nhỏ đã luôn cố gắng gìn giữ.

Như nam tử này so với nữ nhân tóc còn dày hơn gấp mấy lần,thế nên việc gội đầu đúng là vô cùng gian khổ.

Mạt Ly vạn lần cẩn thận không để nước bắn tung tóe vào người y.Nhưng dù động tác đã hết sức nhẹ nhàng, một giọt nước không tránh khỏi rơi xuống mặt.

Có lẽ nước đã đánh thức cảm giác của y. Mạt Ly vừa cúi xuống vò khăn, khi ngẩng đầu lên đã thấy nam tử kia đang trừng đôi mát sáng như chuông đồng nhìn hắn dò xét. Mạt Ly nhất thời kinh hãi làm rớt cả khăn xuống chậu nước,'ầm' một tiếng.

Thanh âm vang lên, nam tử kia dường như giật mình nhớ ra điều gì, nhảy dựng dậy. Động tác hung hãn kéo theo bình thủy tinh treo bên cạnh đồng thời văng tới.Bình thủy tinh rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ chói tai, càng kích động thần kinh nam tử.

Nam tử kia có lẽ đã phải chịu quá nhiều nhục hình, không còn phân biệt rõ đâu là địch đâu là ta, trong đầu chỉ còn sát ý, gặp ai đều muốn giết, tránh bị kẻ khác có dã tâm trước.

Hai bàn tay to lớn bấu chặt vào yết hầu Mạt Ly. Mạt Ly vốn yếu ớt, hơn nữa chưa từng luyện võ, hiển nhiên không thể chịu nổi đau đớn như thế, thân thể cơ hồ muốn quỵ ngã xuống.

May mắn sau lưng là vách tường gỗ nên đầu hắn mới không rơi vào tỉnh cảnh đầu chạm đất

Nhưng tình thế bây giờ cũng chẳng hay chút nào.

Nam tử kia đồng tử đỏ thẫm, cổ họng phát ra tiếng ghầm ghừ như dã thú, hai cánh tay mưng mủ nổi đầy gân xanh, năm ngón tay cố sức bóp bặt lấy yết hầu Mạt Ly.

Bản năng sinh tồn của Mạt Ly trỗi dậy, dốc hết sức mà kháng cự lại bàn tay của nam tử.

Trong lúc rối loạn bỗng nhớ ra Trình Lâu Nhụ từng nói, nam tử kia tuy đã trúng '' Di công đại pháp'' nhưng trên người vẫn còn năm thành công lực.

Lại nghĩ tới hắn, thư sinh '' trói gà không chặt'', làm sao mơ mộng đấu lại cao thủ như y, đúng là tự không biết lượng sức mình.

Vốn lúc còn ở thời hiện đại, cũng đã nhiều lần được các hảo tiền bối nhắc nhở, có ngày hắn cũng bị lòng tốt của chính mình hại chết. Tuy rằng kiếp trước cũng vì tốt bụng quá mà thất ngiệp nhưng về sau cũng chưa từng cảm thấy hối hận.

Đúng là '' giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời'' mà, có đánh chết cũng không chừa, có sống ở thời đại nào đi chăng nữa, Mạt Ly cũng chẳng thay đổi được bản tính thiện lương của mình.

Chỉ là hắn cũng không thể dự đoán lần này ngay cả tính mệnh cũng bị kéo vào. Chỉ buồn một nỗi, dù là kiếp này hay kiếp trước hắn lúc nào cũng cô độc.

Thôi thì, dù bệnh nhân có đối xử với hắn thế nào đi nữa, chỉ cần bệnh tình y có thể hoàn toàn hồi phục, y lại có thể trở về nhà rồi.

Bác sĩ như hắn, vĩnh viễn chỉ là khách qua đường ngắm nhìn hạnh phúc của kẻ khác.

Trải qua biết bao thăng trầm,ruốt cuộc cũng vẫn quẩn quanh trong cái vòng tròn luẩn quẩn của số mệnh.

Vốn là cô nhi, từ trước tới nay điều duy nhất mà Mạt Ly kì vọng chính là cảm nhận được thế nào là ràng buộc sâu sắc, nhưng những người bên cạnh đối với hắn lại đều chỉ như những đám mây hờ hững bay qua.

Đến thời đại này, diễm phúc được cùng Dược Lang, Trình Lâu Nhụ kết giao bằng hữu, cảm giác cô tịch, hiu quạnh đã tan đi chút ít.

Cho nên lúc này, dù đang cận kề với cái chết, Mạt Ly vẫn cảm thấy may mắn. May mắn vì Dược lang và Trình Lâu Nhụ lúc này không có mặtt ở đây, nếu không thể nào cũng xảy ra một trận tử chiến. Còn may mắn hơn nữa là hắn cuối cùng có thể rời khỏi thế giới hỗn loạn này mà không vướng bận gì hết.....

Không khí trong phổi đã sắp cạn rồi.....

Càng cố gắng nghĩ mình không vướng bận gì hết nhưng thực ra trong lòng lại là vẫn có chút luyến tiếc cuộc sống.....

Thế nên mới mở to hai mắt đương nhắm chặt, nhìn lại dương gian lần cuối, nhìn lại người cuối cùng được hắn cứu.

Lại nhắc tới nam tử kia, hắn vốn đã mất đi nhân tính, chỉ muốn đem tất thảy những người làm thương tổn hắn mà tiêu diệt hết. Phải trải qua đủ phản bội, tra tấn, oan khuất, vũ nhục, không thứ gì có thể làm hắn tin tưởng được nữa.

Nhờ giọt nước rơi trúng mà thức tỉnh. Lúc mở mắt ra chỉ thấy căn nhà gỗ đơn sơ, một cái bình kì quái lại thêm một nam nhân dung mạo bình thường. Suy nghĩ đầu tiên ập đến trong đầu, là kẻ hại hắn đã đem hắn tới đây, người trước mặt nhất định là hạ nhân được sai tới trông coi hắn.

Chung quy lại cũng vì không moi được bí mật từ miệng hắn, bọn cẩu tặc Thương Long Môn nhất định không đành mà để hắn chết như thế. Hắn thầm nghĩ, tuyệt đối không thể để cho tên hạ nhân kia có cơ hội đi thông báo,phải kết liễu y trước rồi sau đó tìm cách trốn ra ngoài.

Truyền nội lực vào tay, hắn quyết không thể để y có thể kêu cứu. Lạnh lùng nhìn nam nhân sắp tắt thở. Trong lòng cười lạnh, để cho loại cẩu tặc nhà ngươi chết thoải mái vậy là nhân từ cho ngươi lắm rồi.

Hắn muốn nhanh chóng có thể vạch kế hoạch trốn đi, sau đó bắt bọn đê tiện Thương Long Môn phải chịu vô vàn đau đớn,muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.

Cứ thế....cứ thế...hắn nhìn nam nhân sắp tắt thở kia thản nhiên cười lạnh

Bất chợt ánh mắt y đập vào mắt hắn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, loại nam nhân tầm thường như y lại có thể có đôi mắt như thế. Sống động,ôn nhu.Cho dù đối mặt với cái chết, vẫn có thể phát ra ánh nhìn ấm áp như thế.

Cái ánh nhìn ôn nhu kia như có năng lực làm cho người ta đối với mọi nghiệp chướng đều có thể bao dung được. Đó là một ánh mắt vô cùng từ bi,ôn nhu, dịu dàng. Còn có chút đồng tình, một chút tha thứ, thậm chí còn có chút tĩnh mịch, cô quạnh.Giống như có thể nhìn sâu vào nội tâm của người khác.

Hắn bất giác ngẫn người, buông lỏng tay

Mạt Ly xuôi theo bức tường sau lưng mà trượt xuống, thần trí mơ hồ tỉnh lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: