Chương 9: Trốn tránh
TEL AVIV, ISRAEL
Nhỏ Yazhen reo lên với đám bạn. Ngay tức khắc, Harley từ ngoài chạy vào, cô ta đè Sally xuống lần nữa, đánh liên hồi vào người cô. Cô ta vẫn cứ chửi rủa cô không ngừng như lúc đầu. Moshe cũng nhập cuộc, hắn không đánh những vấn giở trò biến thái. Hắn sờ soạng đùi cô, chạm đến cả quần lót. Một hai người còn lại của bọn chúng cũng tham gia đánh tới tấp vào cô. Yazhen đúng đó quay video lại và Diggory canh chừng cho cả đám. Có vẻ anh ta không mấy hứng thú.
Sally vùng vẫy, chống cự. Nhưng sức cô vốn không so được với bọn này. Chúng bắt đầu giày vò cô như một con rối. Vai cô bị va đập mạnh xuống đất nhiều lần, đầu cô bị lắc qua lắc lại chẳng khác gì cái chuông. Tay cô bị chúng đạp lên, giữ chặt khiến nó đau điếng như thể bị gãy. Đùi cô bị cứa mạnh vào đá khiến nó bị rách một đường dài chảy máu.
– Đừng! Đừng! Tránh xa tôi ra. Bỏ raaa.
Sally hét muốn khan cả tiếng khi nhìn thấy thằng Moshe có ý định cắn vào đùi mình. Cô không thể hiểu nổi sao thể loại biến thái thế này vẫn có thể tồn tại trên đời và thậm chí còn đang ung dung ngồi ghế nhà trường. Nhưng cô cười khinh. Trong đám này đều là con nhà có tiền có của, có mối quan hệ, bảo sao...
Cô trở về trong bộ dạng không thể nào thảm hại hơn. Lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh một mình. Sally cố gỡ rối cho mái tóc, nhưng đôi tay run rẩy cùng dáng đứng không ổn định đã không để cô làm chuyện đó yên ổn. Quá tuyệt vọng, cô ngồi thụp xuống sàn. Nhìn bộ dạng tơi tả của mình trong gương, không thể ngờ chỉ mới cách đây vài tiếng, cô còn là nữ sinh được vinh danh trước toàn trường. Sally cứ thế ôm mặt khóc. Cô sướt mướt như thế bao lâu không rõ. Chỉ đến khi sưng húp đôi mắt, cô mới trở về ký túc xá.
Về đến phòng, Charlotte đã ngồi đợi cô ở giường từ lúc nào. Nhìn bộ dạng te tua của cô bạn nhỏ tuổi, Charlotte hoảng hốt, rối rít hỏi:
– Chúa ơi! Em sao vậy Torres?
Charlotte như bị ai đó đâm trúng tim đen, cứ hớt ha hớt hải. Ai nhìn vào chắc sẽ nghĩ cô ấy là người gặp chuyện chứ không phải Sally.
– La... làm sao đây? Sao tơi tả thế này? A... Em ngồi xuống đây. Ngồi xuống, ngồi xuống.
Charlotte luống cuống đỡ cô ngồi xuống giường. Tay cô ấy vuốt ve hai cái má bánh bao của cô. Ánh mắt cho thấy cô ấy vẫn còn hoảng lắm.
– Chị bình tĩnh cái đã!
Phải đến lúc Sally lên tiếng, Charlotte mới chịu hít thở sâu, không tự làm rối chính mình.
Charlotte dặn dò chính mình:
– Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Đó là lý thuyết của cô ấy, nhưng đến lúc thực hành thì...
– Nhưng em phải nói với chị có chuyện gì xảy ra đã. Sao bị vậy? Hả?
Charlotte nói mà như hét vào mặt cô. Cô ấy đi vòng tròn quanh giường, cô gắng xem xét tổng quát vẻ ngoài của Sally.
– Bộ dạng này... thật thảm hại. Em ở trong nhà vệ sinh mà đúng chứ? Sao quần áo lại bẩn hết cả vậy? Còn tay em... sao rách cả đường dài?
Cô ấy nhíu mày, vẻ mắt lộ rõ sự lo lắng, tay cô ấy run run. Lần nào xúc động, cô ấy đều như thế cả.
– Em bị ngã...
– Hở? Gì? Ngã?
Sally gật đầu.
– Không điên rồi...
Cô ấy dần dần cao giọng hơn. Cô ấy có vẻ giận nhưng vẫn cố gắng dùng khăn lau những vết bẩn trên người Sally.
– ... điên rồi, điên rồi. Không thể nào bị ngã mà thành ra thế này cả. Em giấu chị đúng không?
Sally lắc đầu, mặt cô cau có. Cô không muốn sự quan tâm thế này. Cô không muốn ai biết. Cô muốn tự mình lo liệu. Giọng của cô bé không bình thường, như thể giọt lệ hai khoé mắt đang chực chờ rơi xuống:
– Chị... nghe em...
Cô bạn cùng phòng tóc nâu nhanh đáp:
– Sao? Sao?
Sally đảo mắt. Cô đang chuẩn bị cho một lời nói dối. Thật lòng, cô bé không hề muốn bất kỳ ai biết về điều này. Cô không muốn bí mật này vỡ lở để rồi chúng nó lại hành hạ cô, để rồi chúng nó giấu đi chút thông tin ít ỏi về mẹ mà cô sẽ chẳng bao giờ tự mình biết được. Cô đã quá tuyệt vọng vì người mẹ chưa từng được gặp mặt của mình. Bà ấy cứ đi ở nơi xa xôi nào đó, làm gì, có gì, cô không hề biết.
– Em bị rơi bút.
Charlotte chau mày. Cô khó chịu với lời giải thích của Sally.
– Nó rơi từ trên tầng xuống sau nhà kho... nên em xuống tìm.
Vẻ mặt của cô bạn tóc dài ngày càng khó coi. Cô nàng bướng bỉnh này vẫn chưa phục.
– Không thể nào! Nhặt mỗi cây bút thôi làm sao mà ngã thành ra thế này được.
Sally bất lực, cô cảm thấy Charlotte đang rất phiền. Giọng cô run run nhưng vẫn cố để đáp lại:
– Chị không thấy chỗ đó rất khó đi à? Như thể vào rừng ấy.
Charlotte không tin. Cô nàng chắc chắn rằng bạn mình đang nói dối. Dù chỉ ở chung với Sally được vài tháng nhưng một người tinh tế như cô luôn để tâm đến những hành động dù là nhỏ nhất của cô bạn cùng phòng. Trong một cuộc trò chuyện, Sally vẫn luôn nhìn thẳng đối phương bằng một ánh mắt như thể đang đâm sâu vào họ, nhưng lại lảng tránh ánh mắt của người khác mỗi khi nói dối. Từ nãy đến giờ, cô bé đã nhìn vào mắt cô lần nào đâu.
– Không thể! Trông em chả khác nào vừa đi đánh trận cả. Làm sao mà em tơi bời thế này được?
Sally giật thót như muốn rơi tim. Đôi mắt cô chứa đầy sự lo lắng. Gương mặt trắng bệch. Đôi môi run lẩy bẩy. Hai hàm răng va cành cạch vào nhau. Bàn tay cô bấu chặt vào gấu áo. Đôi bàn chân cọ xát vào nhau đến đỏ cả da. Cô sợ sẽ có người phát hiện ra.
– Sao mà em biết được chứ!
Sally tức giận hét lên. Charlotte đã tra khảo cô chẳng khác gì hỏi cung tội phạm. Cô hất tay Charlotte khỏi người mình, chạy thật nhanh khỏi phòng. Cô chạy thẳng vào nhà tắm của tầng, khoá cửa thật chặt, nhốt mình trong đó. Cô ngồi thụp xuống, úp mặt xuống hai bàn tay. Đôi mắt nhắm chặt, răng cắn chặt môi. Cô nức nở.
Ở trong phòng, Charlotte đang đứng thờ thẫn. Cô bị sốc bởi phản ứng vừa rồi của Sally. Chẳng thể ngờ được con bé lúc nào cũng im ỉm nay lại nổi cáu với cô. Cô mất vài giây để định hình mọi chuyện. Cô đã quá nóng vội, quá bướng bỉnh, dù con bé đã tỏ ra không muốn chia sẻ nhưng cô vẫn cố chấp. Charlotte ủ rũ khăn đặt chiếc khăn lên bàn. Có vẻ cô sai rồi.
Sally ngồi gục trong đó được một lúc lâu, vẫn chưa ai biết cô đang ở đây. Cô bé vò đầu bứt tóc, dường như đang tự trách bản thân. Nhưng cô chọn đứng dậy, dội dòng nước lạnh lên người. Cô muốn gội rửa cho trôi đi những mớ dây nhợ đang rối bòng bong xung quanh cô. Cô bé co ro người trong cái lạnh. Tóc tai cô ướt hết cả. Mí mắt sưng húp, đo đỏ đang bị ngập trong hai thứ nước. Ánh nhìn lờ đờ, vô hồn. Hơi thở của cô bé gấp gáp. Tiếng rên hừ hừ không kiểm soát cũng bị chính cô ghét bỏ.
Sally chạm vào đùi mình. Ký ức vội chạy qua khiến cơ thể cô run lên bất chợt. Cô dùng tay cọ mạnh đùi mình, những nơi bị tên Moshe đó chạm vào. Cô cứ chà, cứ cọ, cứ cào như thể muốn những phần da thịt đó tách khỏi người mình. Cô bất giác lại gào khóc. Dáng vẻ cô lúc này trông thảm hại đến đáng thương. Mái tóc ướt sũng bám dính vào da mặt, da cổ. Khuôn mặt co rúm lại, nước mắt lã chã rơi. Cô khom lưng, mặt cúi gằm. Mười ngón tay của cô run run, có ngón bị gãy móng. Da đùi của cô tấy đỏ cả mảng lớn, rơm rớm máu chảy ra. Cô bé gục người, ngã dựa hẳn vào cửa. Vòi hoa sen vẫn bật, nước lạnh chảy yếu ớt vào người. Sally vẫn chưa buông tha cho cơ thể. Cô bé đập mạnh tay vào bụng liên tục. Những cú đánh khiến cô tưởng mình sẽ nôn thốc nôn tháo đến nơi. Cô khóc không thành tiếng.
– Đừng khóc!
Sally nghe được. Là giọng của Charlotte. Nhưng cô bé lặng thinh.
– Đừng khóc nữa... Tắm nhanh, trời lạnh.
Charlotte bỗng ngừng lại, như thể đang cân nhắc lời nói của mình. Sally áp tai vào cánh cửa. Cô vẫn lặng im.
– Quần áo, khăn tắm chị để trên sàn. Em nhớ lấy...
Người Sally mềm nhũn. Tóc tai vẫn rũ rượi. Cô bé bần thần nhìn xuống khe hở dưới cánh cửa. Charlotte đã ngồi xuống. Cô nàng dùng tay gõ xuống sàn.
– Chị xin lỗi bé! – Đây là lần đầu tiên cô nàng gọi Sally là "bé".
Hai người cùng tựa vào cùng một cánh cửa và... chỉ thế thôi. Không làm gì.
– Chị đợi ở phòng. Nhá! – Charlotte gõ nhẹ vào cửa rồi mới rời đi.
Phải mất hơn ba phút, Sally mới thoát khỏi tình trạng ngồi im như phỗng. Cô bé đứng dậy, tắm nhanh, rồi len lén mở cửa. Cô bắt vội lấy mớ khăn tắm, quần áo được để rất gần. Cô bé với tay chân bủn rủn, uể oải mặc chúng lên người. Cô bước trở về phòng. Cô bạn tóc dài ngồi trên giường đợi như đã nơi, dáng vẻ thấp thỏm hóa thành bối rối khi nhìn thấy cô.
– Ờm... ờ. Em... xong rồi à?
Cô khẽ gật đầu.
– Chị đưa em xuống phòng y tế... được không? – Charlotte ấp úng đến lạ, trái ngược với vẻ năng nổ, bướng bỉnh thường ngày.
Sally lắc đầu, cô lau khô mái tóc rồi im lặng rời đi. Để Charlotte ở đó nhìn theo. Cô bước đi như một hồn ma – không tiếng động.
– Ề ế! Đồ dị hợm đi đâu đó? – Giọng của tên Obed vang lên. Khuôn mặt đáng ghét của nó đang ở ngay trước mắt.
Cô không thèm trả lời, tránh sang một bên và tiếp tục đi.
– Kỳ nha mày! Hỏi không trả lời à! – Nó chặn đường cô lại. Dường như không có ý định sẽ để cô đi sớm.
– Gì đây, gì đây? Mới nhảy lầu hay gì mà tơi tả vậy?
Nó tiếp tục bỡn cợt. Lại là trò cũ, nó vò đầu cô như vò giẻ rách.
– Định nhảy tiếp hay gì mày?
Nó xô mạnh khiến cô chao đảo một phen.
– Tránh ra! – Giọng nói của cô mệt mỏi và khó chịu hơn bình thường. Obed nhận ra điều đó, nó hơi khó chịu:
– Mày thái độ với tao à, con kia?
Sally chán ghét đẩy nó xích xa ra. Cô đi tiếp được vài bước thì nó tiếp tục gây sự.
– Tôi nói là tránh ra! – Cô hét lớn vào mặt nó. Chưa bao giờ cô dám chống lại nó như lúc này.
Obed há hốc mồm miệng, mắt trợn trắng. Nó không tin nổi vào mắt mình. Nó vừa bị quát bởi đứa mà nó bắt nạt quanh năm suốt tháng. Nó điên tiết lên, đánh mặt vào đầu cô để trả đũa:
– Mày dám!
Cô bé không nhịn nó nữa. Cô gom hết sức, tát cho nó một cú thật đau vào mặt. Tiếng chát to đến điếng người. Mặt Obed nhanh chóng in một vết đỏ hình bàn tay. Nó nhanh tay sờ vào má. Nó rít lên khi vừa chạm vào. Đôi mắt lồi của nó trợn tròn, trông như sắp rơi ra khỏi hốc mắt. Miệng nó méo xệch sang một bên vẫn không giấu được hàm răng vẩu tưởng chừng đã rụng bởi cú tát. Trong lúc nó còn đang đứng đờ người ở đó, cô vội vàng rời đi.
Cô đi thật chậm trên sân trường. Trong lòng đã dâng lên một nỗi bất an. Cô không biết nên giải thích thế nào với cô Cohen. Cô ấy là y tá, còn từng có mười bốn năm kinh nghiệm làm việc ở một bệnh viện lớn tại Jerusalem. Qua mắt đằng trời. Nhưng Sally không thể nói ra sự thật. Cô chần chừ ở trước cửa phòng y tế. Cô vừa muốn băng bó vết thương vừa muốn không ai nhìn thấy chúng. Nhưng trước khi có thời gian để quyết định, giọng nói của cô Cohen cất lên sau lưng cô:
– Torres đó hả? – Cô y tá, một tay cầm một bịch đầy những lọ thuốc sát trùng, một tay đang cầm điện thoại.
– Ờ, dạ cô. – Sally giật mình, quay phắt lại. Trông cô như thể một tên trộm bị bắt quả tang. Mặt tái xanh tái mét.
Cô Cohen hơi nghiêng đầu, khó hiểu trước thái độ của cô học trò nhỏ.
– Vào đi em!
Sally đi theo sau cô y tá Gal Cohen một cách e dè. Phải nói cô là "khách quen" ở đây khi dăm ba bữa lại đến. Không vì bị bắt nạt thì cũng vì bất cẩn làm bản thân bị thương lúc lén nhà trường làm thí nghiệm trong ký túc xá. Cô Cohen búi mái tóc lên, chỉ vào chỗ ghế trống, nói vội với Sally trong khi chạy đến phía tủ để cất những lọ thuốc mới:
– Em ngồi đi.
Sally làm theo, cô nhìn quanh phòng y tế. Mọi thứ vẫn chẳng thay đổi gì mấy. Chiếc bàn nhỏ này có vài món đồ dùng đơn giản: máy đo huyết áp, tai nghe, nhiệt kế. Chìa khoá xe ô tô của cô Cohen được để trên bàn được kèm chung với móc khoá nhỏ in hình một em bé đang ngủ, có lẽ là con cô ấy.
– Sao nào? Lại thương tích đầy mình nữa đúng không? – Cô Cohen trở lại. Cô vừa đi vừa khoác vội chiếc áo blouse trắng vào người.
Sally đưa ra cánh tay bị trầy xước của mình, chỉ cả vào chân. Cô bé không nói gì, cúi gằm xuống nhìn mặt bàn.
– Lần này bị sao vậy? – Cô Cohen lắc đầu ngán ngẩm, xoay sang trái, mở tủ thuốc.
Sally e sợ, nhưng đánh liều để nói:
– Dạ, con ngã.
Cô Cohen dường như không tin. Cô ấy nhướng cao mày, để lộ mấy hàng nếp nhăn trên trán. Cũng phải thôi, nó vốn không phải sự thật.
– Ngã? Con ngã kiểu gì mà bầm, rồi chảy cả máu thế này? Ngã chỗ nào?
Sally vẫn rất hoang mang.
– Con... ngã ở sau nhà kho.
– Đi đâu ra đó vậy con?
– Con... nhặt đồ. Con làm rơi bút. – Sally không thể đọc được suy nghĩ của cô ấy. Mỗi lần tập trung cô ấy đều đề ra vẻ mặt không cảm xúc. Cô thậm chí cũng không thể biết được cô Cohen có hoài nghi về lời nói của mình hay không.
Một khoảng lặng, không ai lên tiếng.
– Thật không? – Cô ấy lại lắc đầu.
Sally chỉ gật.
– Về đi con. Đi đứng tử tế với thân mình vào! – Cô ấy chỉ nói nhẹ.
Sally như con cá thoát khỏi lưới, vội vàng đi khỏi căn phòng. Cảm giác nhẹ nhõm chiếm lấy cô một cách ào ạt. Đừng ai hỏi cô về chúng cả. Đừng ai hỏi cô. Đừng!
MASSACHUSETTS, HOA KỲ
Tiếng quát tháo đầy tức giận được cất lên bởi một giọng nữ đặc quánh, đậm chất miền Tây nước Mỹ. Serpens phải tạm ngưng sự bay bổng của tâm trí để quay ngoắt lại nhìn ngó một vòng. Căn phòng đối diện – nơi đã bị khoá chặt cửa từ bên trong – liên tục phát ra những tiếng cãi vã nhưng phần nào đã bị tiếng nhạc inh tai nhức óc kia át mất. Âm thanh trong căn phòng dần dồn dập hơn, anh vẫn không có ý định sẽ tiếp tục để tâm cho đến khi một tiếng chát xé toạc không gian tầng này. Là một cú tát. Anh lẳng lặng bước ra ngoài hành lang, dựa lưng vào lan can cầu thang cách căn phòng đó chỉ khoảng ba bước chân. Ở vị trí này, âm thanh trở nên rõ hơn, anh nghe gần như tất cả.
– Anh điên rồi! Đồ đê tiện! – Giọng nữ đó vô cùng hoảng loạn.
– Câm mồm! – Nam nhân trong đó nói với giọng đầy đe doạ. Lại thêm một tiếng chát.
Có tiếng họ vật lộn, đánh nhau trong đó.
– Tôi sẽ kiện. Tôi sẽ kiện. Anh nhớ lấy!
Trái ngược với trận chiến ở trong căn phòng đó là sự xa hoa, trác táng của những con người dưới tầng. Không một ai quan tâm đến những người đã biến mất.
Serpens vẫn điềm nhiên đứng ở đó, hai tay bỏ vào túi áo, người dựa vào lan can. Chính anh cũng ngạc nhiên bởi sự thờ ơ của mình. Anh tự hỏi, liệu có phải anh đang vô cảm? Một cô gái đang ở trong đó la hét một cách bất lực. Một cái đập cửa có thể sẽ cứu vãn tình thế. Nhưng anh vẫn vậy.
Căn phòng cuối cùng bỗng mở cửa, một bóng người mặc vest đen bước ra. Anh ta có mái tóc nâu uốn xoăn, gương mặt ưa nhìn, thân hình cao lớn nhưng ánh mắt lại lờ đờ. Trên tay anh ta cầm một ly rượu đầy. Serpens ngay lập tức đi xuống vài bậc, anh dừng lại ở giữa cầu thang, đủ để khuất tầm nhìn người khác. Thanh niên vest đen đó dừng lại ngay trước căn phòng. Anh ta hoàn toàn nghe được những âm thanh trong đó. Serpens nhìn thấy thanh niên gõ mạnh, cánh cửa được hé ra và người đó nhìn vào trong một lúc lâu. Cô gái đó gặp khó rồi. Anh ta nhập cuộc.
Cánh cửa đóng lại, anh rời đi. Ở tầng dưới, tiếng nhạc vẫn ồn ào như trước. Bữa tiệc vẫn chưa đến lúc tàn. Trang phục ai nấy đều xộc xệch, có những vết bẩn do thức ăn vấy lên đó. Bàn ăn chỉ còn lại đĩa bẩn và thức ăn thừa. Johnson đứng ở vị trí dễ nhìn thấy nhất. Anh ta dõng dạc nói gì đó với các thành viên, rõ ràng ít nhiều muốn được chú ý. Nhưng dường như không ai nghe cả. Mọi người vẫn cười nói, vẫn thoải mái đụng chạm cơ thể với nhau, như thể anh ta không phải là trưởng câu lạc bộ, như thể anh ta không tồn tại.
Serpens cảm thấy kinh tởm nơi này. Anh im lặng thu dọn đồ của mình và rời đi. Không quan tâm lời mời của Johnson, cô gái có chất giọng miền Tây nước Mỹ, thanh niên vest đen, hay bức ảnh ba anh cách đây ba mươi năm. Về nhà trước rồi tính.
– Chết tiệt! – Anh ngã đập lưng vào ghế ngay khi yên vị trong ô tô.
Tối đó, anh phóng xe về nhà mình. Serpens nấu nhanh cho mình một phần súp nhỏ, bụng anh đã cồn cào. Anh còn phần bài vở, hồ sơ chưa động đến, chúng không nhiều lắm nên anh gắng làm nốt cho xong. Bảo là không nhiều nhưng tập trung làm cũng đủ giữ chân anh suốt hơn một giờ. Serpens không muốn làm thêm bất cứ điều gì nữa, anh chỉ muốn nằm dài trên giường nhanh nhất có thể. Như bao chàng trai khác, anh có màn chuẩn bị trước khi ngủ nhanh một cách "thần tốc". Anh vớ vội lấy điện thoại, nhanh chóng trả lời tin nhắn hỏi thăm của mẹ mình trước khi bà ấy giận dỗi và bày trò khịa anh mấy ngày liền. Xong mọi chuyện, anh thả mình trên giường, chọn một cuốn sách để đọc. Hôm nay, anh không nghĩ đến cái chết.
Sáng hôm sau, anh đến trường như thường lệ. Hôm nay lịch học chỉ có duy nhất một môn. Serpens vẫn ngồi học với vẻ mặt như muốn ám chết người khác. Anh vẫn giữ biểu cảm đó cho đến khi tan tiết. Vừa đi ra khỏi dãy nhà, anh nhìn thấy Johnson đang đứng trước một quán cà phê nhỏ. Anh ta mặc một chiếc áo hoodie trắng và quần bò xanh, đứng chờ ai đó. Một thanh niên vạm vỡ bước đến, không lầm vào đâu được, trăm phần trăm anh chắc đây là thanh niên vest đen tối qua, kẻ nhập cuộc. Vừa thấy người đến, Johnson đã vội ám chỉ thanh niên, cả hai vào trong quán. Chỉ vài phút sau, một chàng trai trẻ đội mũ lưỡi trai với gương mặt có nét Trung Đông, để râu quai nón, bước đi lộp bộp vào trong. Anh ta nhanh chóng tụ họp với nhóm của Johnson tại bàn. Vừa thấy anh ta ngồi xuống, Johnson đã vội nói:
– Làm ơn đi! Hai người đã nghĩ cái gì vậy? – Vẻ mặt anh ta không hề giống một người lãnh đạo, điệu bộ van xin đó chỉ khiến hai kẻ còn lại thầm chế nhạo.
Thanh niên tóc xoăn – Robert Joe Filch – đảo mắt, vặn ngược lại Johnson:
– Sao? Sợ à?
Robert cười khanh khách. Hắn khinh thường Johnson ra mặt. Đấy cũng là chuyện thường tình. Gia thế nhà hắn vốn đã hơn Johnson một bậc. Ba của Johnson là giám đốc điều hành của một công ty công nghệ trong khi mẹ của Robert lại là tổng giám đốc điều hành của chính công ty đó. Thành ra từ đầu, Johnson đã phải cả nể Robert vài phần. Thêm cả việc ba của Johnson từng là đối thủ kinh doanh của nhà Filch nhưng bị "đá bay" một cách thảm hại.
Johnson không chống lại hắn, chỉ hạ giọng:
– Làm ơn! Thành thật đi! Hai người làm gì cô ta vào tối hôm đó?
Chàng trai Trung Đông có đôi mắt sâu, hàng mày rậm, sống mũi cao nhưng hơi gồ và đập ngay vào mắt người khác là bộ râu quai nón được cắt tỉa gọn gàng. Vẻ ngoài bảnh bao của hắn chẳng khác gì các đại gia Dubai, từ trên xuống dưới đều dát đồ hiệu và vàng. Vì lẽ đó, lịch sử tình trường của hắn đã dài dằng dặc với gần hai mươi cô người tình, cả cũ và mới, dù chỉ mới ở tuổi hai mươi lăm. Tất cả đều là những cô gái mới lớn, trẻ người non dạ, dễ dàng cắn câu vì vẻ ngoài điển trai như tài tử và bị hắn lừa tình trót lọt. Hắn ngồi chễm chệ trên ghế, tay móc từ túi quần chìa khóa ô tô, chiếc ví da chật ních tiền mặt và một bao thuốc lá để lên bàn. Hắn châm một điếu thuốc, rít một hơi dài, phả vào thẳng mặt Johnson. Tên đó trề môi.
– Đừng nóng thế, anh bạn! Do anh chưa nhập cuộc đó thôi. – Tên ngạo mạn đó hất cầm, rồi giọng cười nham nhở của hắn vang lên.
John không phải không có lòng tự trọng, chỉ là anh hiện tại không được người ở câu lạc bộ tin tưởng, thành ra những chuyện như này anh hầu như thất thế trước bọn họ. Nơi đó ngày càng loạn. Johnson gần như phát điên với hai tên này, anh đã tra hỏi họ từ hôm qua, ngay sau khi tiệc tàn, nhưng gọi cháy máy, nát cả pin điện thoại thì họ vẫn cứ nhởn nhơ, không nói được câu nào thật cả.
– Tôi nói lại với hai người lần nữa. Làm ơn đi! Đây không phải chuyện đùa. Như vậy là quá tải rồi. Spee Club không thể cứ tiếp tục dây vào những chuyện điên rồ thế này được. Hai người nghĩ bao nhiêu đấy cáo buộc là chưa đủ hả? – Anh chất vấn hai người họ. Lần này anh thật sự cố gắng lấy lại uy nghiêm của mình, chỉ là không hiệu quả lắm.
Robert đảo lưỡi trong má, hắn nở nụ cười khoái chí, hoàn toàn không để tâm đến những gì Johnson nói. Hắn huých tay vào người Mohamed Al-Jarrah – tên Trung Đông đang ngồi kế bên. Hai kẻ đó cười nham nhở. Họ mặc nhiên thoải mái gọi cà phê ưa thích của mình trong khi Johnson ngồi đó với gương mặt méo mó. Mohamed lại phả một đợt khói. Họ không coi Johnson ra gì.
– Nếu hai người không thành thật, tôi sẽ cho hai người ra khỏi câu lạc bộ ngay. Hiểu chứ? – Johnson cứng rắn hơn. Anh chàng cố gắng uy hiếp nhưng cũng chỉ khiến họ im lặng vài giây.
Hai người đối diện nhìn nhau. Tên Robert chống cằm, hắn thách thức:
– Anh nghĩ... – Hắn ngập ngừng, ánh mắt dò xét Johnson – họ sẽ chọn tôi hay anh đây? – Hắn nở một nụ cười nham hiểm.
Johnson cứng người. Anh bất động, đầu óc mông lung vì câu nói vừa rồi. Anh hiểu hắn nói, hiểu luôn cả hiện thực rằng Spee Club sẽ sẵn sàng "đá" anh đi không do dự. Giá trị của anh thật sự chẳng còn bao nhiêu ở nơi đó.
Một cô nhân viên quán nãy giờ vẫn cứ nhìn chăm chăm vào bàn bọn họ, tiến tới gần chỗ Mohamed. Cô ta đặt lên bàn hai ly cà phê và nhắc nhở:
– Xin thứ lỗi, nhưng anh vui lòng dập điếu thuốc đi ạ! Quán chúng tôi cấm hút thuốc. – Vẻ mặt cô ta lúc thì lo lắng, lúc thì khó chịu. Chẳng biết cô ta thật sự cảm thấy thế nào.
Tên Mohamed cau mày khi nghe câu nói đó. Hắn ta nhìn từ trên xuống dưới cô nhân viên khiến cô ta đỏ bừng cả mặt.
– Cô nghĩ tôi làm không? – Hắn trơ trẽn nói.
– Ơ, nhưng...
Cô nhân viên còn chưa nói hết câu thì đã bị xấp tiền dày cộm mà hắn rút ra từ ví làm cho há hốc mồm miệng. Dù chỗ đấy còn chưa chiếm một phần tư ví hắn nhưng đủ để làm người bình thường lương chỉ đủ sống muốn chạy vồ tới và giật đi ngay. Hắn đập đập xấp tiền vào má cô nhân viên. Cô ta không mảy may suy nghĩ, vứt bỏ hết liêm sỉ mà cầm vội lấy số tiền đó. Cô nhân viên đứng đếm tiền ngay tại bàn, mắt lại càng trợn tròn. Thái độ của cô ta quay ngoắt, cười tươi với hắn như chưa từng có chuyện gì. Mohamed đuổi cô ta đi ngay. Hắn quay lại với Johnson, lấy điện thoại ra, cho trưởng câu lạc bộ xem hàng loạt ảnh.
– Tối qua – Hắn lại rít một hơi – Tao lỡ đánh thằng nhóc năm hai nào đó. Có vài đứa thấy. Cũng là người quen biết, nhưng lo mà lấp liếm đi!
Những bức ảnh chụp lại ngay lúc hắn đang hăng đánh. Trông hắn trong ảnh chẳng có điểm gì khác so với một tên điên. Chiếc vest đen bị vứt hẳn xuống đất, sơ mi trắng xộc xệch bị ướt một mảng lớn bởi whisky, đầu tóc bù xù như tổ quạ. Nam sinh viên bị hắn đánh thân hình còi cọc, cũng là người của Spee. Anh chàng đó chỉ cam chịu, không có dấu hiệu nào cho thấy anh ấy đã phản kháng. Có vài người xung quanh, nhưng họ chỉ đứng nhìn.
– Mấy tấm này tao có được lúc soát người một đứa đứng đó. Còn lại lo nhé, anh bạn! – Hắn vừa nói vừa gửi những ảnh đó cho Johnson.
Mohamed nói xong liền nhanh chóng bỏ đi. Robert ngồi đó, hắn nhạo báng Johnson:
– Một kẻ thảm hại! – Hắn nhịp tay trên bàn, cười vào mặt người đối diện. – Anh bạn lo sốt vó lên rồi. Sao không tới mà chăm lo cho nhỏ tóc vàng đó đi. Tra hỏi tôi cũng chẳng ích gì. – Cuối cùng, hắn cũng rời đi. Để lại Johnson ngồi đó, ôm cục tức trong bụng.
Serpens chứng kiến bọn họ tranh cãi mà cảm thấy nực cười. Dù không nghe được họ nói gì nhưng chắc chắn có liên quan đến chuyện tối qua, trong căn phòng đó. Nhưng đó cũng không phải chuyện của anh, chẳng việc gì phải nán lại đây xem trò hề của họ. Anh đi. Trên cây cầu tưởng niệm Anderson, mọi thứ vẫn đông đúc, người qua kẻ lại. Lấp ló đằng xa, khuất sau những bụi cây, một cô gái với mái tóc dài đứng ven sông. Không ai nhìn thấy, không ai hay. Mọi người chỉ tập trung vào việc của họ. Cô gái cứ đứng đó. Serpens cũng vậy, lướt nhanh qua, chẳng để ý điều gì.
Tối đó, Serpens về nhà, tiếp tục làm và học. Robert đến một quán bar, hắn bung xoã tại đó như mọi ngày. Mohamed đi gặp hết nhân tình này đến nhân tình khác. Johnson vò đầu bứt tóc vì chẳng thể làm được gì, chiếc ghế "trưởng" của anh ta đang lung lay.
Sáng hôm sau, nội bộ Harvard đăng tin: nữ sinh viên năm hai Emily Jolie tự tử ở sông Charles.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro