Chương 2
Châu Kha Vũ ra khỏi văn phòng trưởng khoa thì đã đến giờ ăn tối.
Có sáu cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, ngay khi Châu Kha Vũ gọi lại, liền nghe thấy giọng nói lo lắng của y tá: "Bác sĩ Châu, bệnh nhân số 3 cũng không chịu uống thuốc hay ăn uống. Phải đợi bác sĩ đến. "
“Ừm, tôi biết rồi.” Châu Kha Vũ lạnh lùng trả lời, “Cô đưa điện thoại cho anh ấy giùm tôi.”
Bên kia im lặng một lúc thì giọng Riki vang lên: "Daniel?"
“Riki, sao anh không ngoan ngoãn ăn cơm?” Giọng điệu của Châu Kha Vũ lập tức dịu đi, “Cơm nguội rồi, để y tá vứt đi. Anh có muốn ăn thịt xào chua ngọt không?”
"Không," Riki lắc đầu trên điện thoại, "Anh muốn Daniel."
"Riki muốn ăn ngon, bác sĩ Daniel cũng muốn gặp anh," Zhou Keyu kiên nhẫn tiếp tục thuyết phục, "Bây giờ em sẽ mua cho anh và anh hứa với em sẽ ăn ngon."
"Ừm ... Riki đã hứa."
Khi Châu Kha Vũ quay lại sau khi mua thịt xào chua ngọt thì đã hơn chín giờ. Châu Kha Vũ mở cửa phòng Riki, thấy anh đang ngẩn người ngồi trên giường.
“Riki, tới rửa tay ăn cơm đi.” Châu Kha Vũ cầm hộp cơm đi tới cái bàn nhỏ giữa phòng. Nghe thấy giọng nói của Châu Kha Vũ, Riki lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đen của anh đảo quanh, lấy lại sức sống.
Riki đã nói rằng anh không ăn, nhưng khi Châu Kha Vũ đưa thức ăn lên miệng, anh lại ngấu nghiến nó, cả hai má đều bị nhét đồ ăn như một con chuột hamster.
“Từ từ Riki.” Châu Kha Vũ nhìn anh chằm chằm, thích thú.
Sau khi Riki ăn no, Châu Kha Vũ cho anh uống thuốc. Lần này Riki uống rất ngoan ngoãn. Châu Kha Vũ lật quyển sổ ghi chép tình trạng của anh, xác nhận Riki gần một tuần nay không ốm, liền gật gật đầu, trạng thái tương đối ổn định.
Sau khi chăm Riki ăn, uống thuốc, Châu Kha Vũ dỗ cho Riki ngủ. Xác nhận là Riki đã ngủ, cậu mới rời đi, lúc này đã là hơn mười một giờ đêm.
Lặng lẽ đứng dậy và rời đi, Châu Kha Vũ trở về ký túc xá của mình để rửa hộp thức ăn mà Riki ăn tối nay. Thời gian trôi nhanh quá, cậu đếm. Đã một năm bốn tháng kể từ khi Riki được gửi đến.
Chi phí điều dưỡng và y tế trong khu điều trị tâm thần này cực kỳ đắt đỏ, nhưng gia đình Riki không thiếu tiền và chưa bao giờ chậm trễ trong việc thanh toán các hóa đơn của bệnh viện.
Nhưng Châu Kha Vũ chưa từng thấy người thân nào của Riki đến thăm anh. Ngoại trừ những khoản tiền mà bệnh viện nhận được thường xuyên, Riki dường như đã bị lãng quên trên hòn đảo này.
Và bản thân anh ấy dường như đã quên người khác và đang sống trong một thế giới khác. Thời gian đầu, các bác sĩ sắp xếp anh vào khoa tổng hợp ở khu vực nhẹ. Riki cũng có thể có ý thức của chính mình, ngoài sự bàng hoàng, nhận thức và logic khi không bị bệnh cũng có thể đạt đến trình độ của người bình thường. Nhưng khi sau Riki nhập viện đến tuần thứ năm, Châu Kha Vũ chính thức trở thành bác sĩ điều trị của anh, bệnh viện ngay lập tức bị xáo trộn bởi Riki.
Hai tháng sau khi nhập viện, Riki cuối cùng đã thành công trong việc đưa mình đến khu vực chăm sóc đặc biệt với màn trình diễn xuất sắc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro