Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25. Into your arms




Trời ơi trước đó mình để chap số 24 thành 25 nguyên mấy ngày liền mà không biết, đây mới là chap 25 ạ. Mình xin lỗi mọi người nhé.

***

Châu Kha Vũ ngồi đối diện với nồi lẩu sôi sục mà đầu óc thì vẫn ở trên chín tầng mây. Nước lẩu cay sóng sánh, lại có vẻ rất phù hợp với sở thích của người kia.

"Loại lẩu cay đó, Riki thích ăn."

Hắn cứ mãi ngẩn ngơ suy nghĩ, đến khi Patrick gắp cho hắn một chén đầy ắp đồ đã nhúng giống như một ngọn núi nhỏ, giục hắn ăn đi, Châu Kha Vũ mới lấy lại tiêu cự cho đôi mắt. Patrick miệng lúng búng nhai, hỏi hắn:

"Anh đang nghĩ gì vậy, em với anh Santa ăn hết cho coi."

Châu Kha Vũ đẩy luôn cái chén đầy ụ đồ ăn đến trước mặt cậu:

"Ăn hết đi, ăn đi rồi lăn để tránh đạn cho nhanh, anh cảm ơn em lắm."

Santa ngồi cạnh Patrick, cho tọt một miếng cá viên vào miệng, nhìn Châu Kha Vũ từ khi trở về từ siêu thị thì cứ ngẩn ngơ như người mất hồn, vừa rồi bỏ thịt vào lẩu còn để tóe nước nóng lên tay. Anh ta chẹp hai tiếng:

"Chẳng biết đến siêu thị gặp trúng ai rồi, chắc trúng tà."

Châu Kha Vũ vậy mà lại buột miệng:

"Nhớ anh ấy quá, lại còn thích ăn lẩu cay."

Patrick đối diện suýt chút làm rơi luôn cây nấm vừa mới gắp lên, cũng biết Châu Kha Vũ đang nói nhớ ai rồi.

"Anh gặp Rikimaru ở siêu thị hả? Sao anh toàn gặp anh ấy ở mấy nơi không ai ngờ đến vậy chứ?"

"Không phải."

"Vậy anh gặp đối tượng mới à..."

Châu Kha Vũ nghiến răng:

"Thằng nhóc chết tiệt, anh trong mắt mày được có vậy thôi đó à, gặp ai cũng thành đối tượng?"

Santa ở bên cạnh chen miệng:

"Còn xem là thuộc loại đối tượng nào."

Châu Kha Vũ nhếch nhếch khóe môi mỏng:

"Loại đối tượng thích đối tượng của em."

Sau đó hắn liếc Santa bằng đúng nửa con mắt, hắn cảm thấy tình hình bây giờ của cả đám không xứng với mấy chữ "nước sôi lửa bỏng" như đúng tính chất sự việc bọn họ đang phải trải qua. Ngoài kia là Đồng Kính Dư đang chĩa tất cả sự nghi ngờ của lão về phía hắn, hẳn bên Red Fang cũng không tránh được việc dò xét Châu Kha Vũ, thậm chí còn tính đến những âm mưu khác, vậy mà giờ cả đám đang làm gì đây, ăn lẩu, yêu đương?

Châu Kha Vũ lại cảm thấy như vậy cũng tương đối bình thường.

"Em thích Rikimaru thật lòng là chuyện lạ lắm hay sao?"

Santa và Patrick nhìn nhau, rất có bộ dáng tâm linh tương thông cùng bảo trì dáng vẻ im lặng. Châu Kha Vũ một lần nữa cảm thấy hẳn trước đó đời sống về đêm của hắn quá mức phóng túng, hoặc là quá hỗn loạn, trong mắt đám người này hình ảnh của Châu Kha Vũ đúng là tệ hại, ngoại trừ súng và dao, và tình một đêm, hẳn không còn gì khác.

Patrick lại dè dặt nhìn hắn hơi dò xét, cậu hiện tại vẫn chưa nhận định được hoàn toàn dáng vẻ của Châu Kha Vũ khi yêu thật lòng sẽ ra sao. Trong trí nhớ của Patrick những ngày đầu tiên gặp Châu Kha Vũ, hắn là một thiếu niên chỉ lớn hơn cậu một tuổi, vẻ ngoài đẹp mắt, thêm cả bộ dạng cà lơ phất phơ, đúng kiểu hình được cả đàn ông lẫn phụ nữ yêu thích vô cùng. Nhưng Patrick nhanh chóng thân với Châu Kha Vũ, vì hắn là một người làm việc dứt khoát, cũng rất trọng tình cảm, hắn có nhiều tình một đêm, nhưng hắn chừng từng cùng ai dây dưa mập mờ. Patrick vẫn luôn thấy Châu Kha Vũ thật cô đơn, ai cũng nói hắn là con sói sa mạc, giữa một bầy chim nhạn lại chọn đi dưới đất, hoàn thành nhiệm vụ được phân phó nhưng chưa từng tham gia vào việc trong tổ chức, nói hắn thuộc về Nhạn Hội, chi bằng nói hắn chỉ đang trả nợ cho Nhạn Hội, những thứ khác không hỏi đến.

Châu Kha Vũ nói lời thật lòng, vậy thì chắc chắn là một lời thật lòng.

"Anh Vũ, nếu là Rikimaru, thì mọi chuyện khó khăn lắm."

Châu Kha Vũ nhớ tới lời hẹn không rõ địa điểm, cũng chẳng biết thời gian của mình cùng người kia, nhưng hắn lại chưa từng cảm thấy lo lắng.

"Nếu không phải là Rikimaru, chuyện sẽ càng khó khăn."

***

Rikimaru vẫn giữ gói bột trắng chứa PBS-65 ở trong túi áo khoác da. Anh sẽ đưa nó cho Châu Kha Vũ, kèm theo chính xác những lời Hà Bân đã nói, anh biết Châu Kha Vũ đang giấu anh rất nhiều chuyện, anh đương nhiên cũng chưa từng phô bày mọi thứ của mình cho hắn xem. Lời hẹn vội vã kia không ai trong cả hai biết chừng nào mới có thể thực hiện, Rikimaru nhớ lại từng lần gặp giữa anh và gắn, chỉ toàn là tình cờ gặp, lần duy nhất cố ý lại khiến quan hệ kì lạ của hai người nứt vỡ, rơi xuống vực sâu. Nhưng may mắn thay, đúng, là may mắn thay, anh đã không bỏ lỡ Châu Kha Vũ.

Cầm gói bột trắng kia lên nhìn thật kĩ, đây chính là thứ Red Fang đã mất gần hai thập kỉ để nghiên cứu ra, là tấm vé độc quyền cho tổ chức này một bước lên mây, đạp kẻ luôn ngang hàng của mình xuống dưới chân. Rikimaru luôn có một cảm giác bất an, anh không hiểu cớ gì mình lại sinh ra thứ ghét bỏ loại thuốc mới này, không phải chỉ là một trong rất nhiều chất cấm thôi sao? Có lẽ vì Red Fang đã thử nghiệm loại chất này lên những người vô tội, Rikimaru cho là vậy.

Anh nhờ Trương Gia Nguyên tìm số liên lạc của Châu Kha Vũ, khi cầm dãy số ấy trên tay, lại chẳng nhấc máy gọi. Rikimaru khi ấy sinh ra một xúc cảm kì diệu, liệu những gì từng xảy ra ở tiệm văn phòng phẩm có phải chỉ là một giấc mộng. Hai người họ đã đi từ đáy một mối quan hệ, lên rồi rớt xuống thật sâu, bây giờ lại lấp lửng ở một quãng quá khó gọi tên. Tất cả liên quan đến Châu Kha Vũ, đều trở thành những lần đầu tiên của Rikimaru suốt hai mươi chín năm qua, khiến một đôi mắt sạch sẽ nhất, rốt cuộc đã dính bụi nhân gian.

Vậy mà một dãy số nhìn giống như từ điện thoại công cộng gọi đến máy của anh, Rikimaru chưa từng nghĩ mình sẽ run tới vậy khi nhận một cuộc gọi.

"Xin chào."

"..."

"Xin chào?"

"Riki."

"Châu Kha Vũ."

"Đừng gọi em bằng cả họ lẫn tên, lạnh lùng quá đấy, em đã gọi anh là Riki mà."

"Hình như anh chưa từng cho phép."

"Vậy em nên gọi anh như thế nào, bé mèo đi lạc sao?"

"Em đúng là tên khốn đấy."

Rikimaru nghe thấy tiếng Châu Kha Vũ khẽ cười từ phía đầu kia của điện thoại, anh vô thức siết chặt tay, cảm giác này thật kì lạ.

Châu Kha Vũ lại im lặng, Rikimaru cũng im lặng, hai người đều thấy thứ gì đó nhộn nhạo nhảy trong lồng ngực, không biết nên nói gì, khoảng im lặng ấy lại tràn ra thứ nghẹn ứ dễ chịu, chèn ép mọi giác quan.

"Em muốn gặp anh."

Khi nói ra lời này, Châu Kha Vũ nghĩ rằng đó là điều sến sẩm nhất hắn từng truyền đạt.

Khi hắn nghe thấy tiếng cười rất nhỏ của người kia, hắn biết mình đã thắng.

"Sẽ giống như lần gặp mặt nào trước đây sao, Kha Vũ?"

"Em thích cách anh gọi tên em như vậy, thề có Chúa, em không phải kiểu người sẽ nói mấy câu sến súa thế này đâu, nhưng giọng anh hình như còn gợi cảm hơn trước."

"Là một lời khen đấy à, đừng gặp anh nếu em chỉ nghĩ đến mấy việc đó."

"Em đã nghĩ rất nhiều chuyện, và thật lòng, sao có thể không nghĩ đến những việc đó chứ? Em đã nói anh rất lộng lẫy, anh có nhớ không?"

"Anh nhớ mọi thứ, Kha Vũ ạ."

Một khoảng lặng rất lâu lại xuất hiện, Châu Kha Vũ bị câu nói của Rikimaru đâm đến khó thở, vì mọi thứ, chính là cả khi hắn đã tổn thương anh. Hắn nghe thấy lời của chính mình như đang thì thầm:

"Nhưng một lời xin lỗi và rất nhiều chuyện cần hỏi có đủ để anh muốn gặp em chưa?"

Rikimaru nhớ rất nhiều chuyện về Châu Kha Vũ, ngọt ngào hay đau đớn anh đều nhớ cả, anh nhớ hắn.

Rikimaru nghe Châu Kha Vũ nói một câu rất khẽ trước khi cúp máy.

"I miss you, my black captain."

Rikimaru đặt điện thoại dưới viền môi, mỉm cười thật nhẹ.

Thực sự là một tên khốn ngạo mạn, "my" cơ đấy.

***

Tiếng đế giày nện xuống mặt sàn vang vọng khắp hành lang yên tĩnh, cánh cửa gỗ sơn đen được mở ra, người bên trong ra hiệu cho kẻ vừa đến tiến vào. Chiếc nhẫn vàng có mặt đá đỏ phản chiếu ánh sáng hắt tới cằm của người đang ngồi trên ghế xoay, không một câu hỏi, chỉ có những lời báo cáo rõ ràng từ kẻ đang đứng:

"Số điện thoại gọi đến cho Rikimaru hôm nay là từ một bốt điện thoại công cộng, nội dung cuộc gọi đã bị xóa ngay sau đó, không nắm rõ được thông tin gì thưa chủ tịch."

Văn Tư Hành vẫn không nói nửa lời, tiếp tục đảo con ngươi, ám chỉ kẻ kia tiếp tục:

"PBS-65 vẫn chưa được đưa đến bất cứ phân khu nào của Nhạn Hội, đối tượng được nhắm đến là D6 cũng chưa sử dụng, gói thuốc giao cho Rikimaru vẫn đang ở trong tay cậu ta. Đã xác định được ngày 15/8 vừa rồi Rikimaru đã gặp thành viên cũ của Nhạn Hội, Lâm Mặc, hiện đã tăng mức độ truy sát lên cao nhất, nhưng vì mạng lưới thông tin của chúng ta vẫn đang bị người của Wiser chặn lại, đa số chỉ nhận được tín hiệu giả và địa chỉ giả. Tên duy nhất bị người của Nhạn Hội tóm được đã tự tử khi bị tra hỏi. Cho đến bây giờ chỉ xác định được một điều chắc chắn, Lâm Mặc sẽ liên lạc với Rikimaru trong thời gian tới, chúng tôi vẫn đang theo dõi cậu ta qua thiết bị điện thoại."

Văn Tư Hành rốt cuộc đã mở miệng:

"Đấy là trong trường hợp các cậu không bị Trương Gia Nguyên chặn lại kìa, tôi đã nói thế nào về việc hạn chế hành động của đám người kia?"

"Nhưng thưa chủ tịch...Trương Gia Nguyên rất có ích..."

"Chẳng phải thằng nhãi đó đã giúp Lâm Mặc liên lạc với Rikimaru sao? Còn muốn qua mặt tôi đến bao giờ, hả? Vậy Lưu Chương thì thế nào, đừng nói với tôi vì nó không thể hiện gì nhiều nên mấy tên vô dụng các cậu bỏ qua việc theo dõi, các cậu nghĩ ai là người giải quyết những nhiệm vụ khác khi Rikimaru không có ở đây, Kiều Tôn cậu sao? Tôi giao việc theo dõi sát sao đám người đó cho cậu chính là do cậu luôn muốn thay thế vị trí của Rikimaru. Để cậu nhận việc này, là vì biết Rikimaru chuẩn bị phản rồi, nếu cậu không làm được, thì vĩnh viễn không có cơ hội để đứng ngang hàng với cậu ta đâu."

Kẻ tên Kiều Tôn cúi đầu thật sâu, một câu "Thay thế vị trí" dội thẳng vào não bộ của gã. Khi gã chuẩn bị cúi đầu thêm một lần nữa để lui ra khỏi phòng, Văn Tư Hành lại cất lời, nhấn mạnh:

"Nếu việc này bại lộ, nếu cả cậu và Hà Bân đều bại lộ, sớm hay muộn thì con nai trắng tôi nuôi mười mấy năm qua sẽ kề dao vào cổ tôi. Cho đến khi Rikimaru chưa biết chuyện thì vẫn là một tấm khiên vững chãi, cậu muốn đập vỡ tấm khiên, thì phải biết cách làm một tấm khiên đã."

***

Rikimaru vươn tay gỡ một bên tai nghe trên tai mình, lại nhích tới tháo bên còn lại trên tai Châu Kha Vũ xuống, sau đó chỉ nắm chúng trong lòng bàn tay, yên lặng thật lâu. Chiếc máy nghe trộm chống sóng từ này sẽ bị phát hiện ra sớm thôi, nhưng anh đã nghe được khá nhiều chuyện rồi.

Và chuyện gì đây chứ?

Anh vì sao cần kề dao vào cổ Văn Tư Hành, anh có thể đã muốn từ bỏ Red Fang, hoặc hơn thế là phá hủy nó, nhưng vì sao anh cần cái mạng của Văn Tư Hành? Ông ta đã làm gì có lỗi với anh rồi?

Châu Kha Vũ bỗng nhoài về phía Rikimaru, đè anh xuống trên chiếc sofa dài, họ đang ở căn hộ của hắn. Hắn nắn nhẹ cằm anh, để đôi môi ấm của mình kề sát vành tai lạnh.

"Hẹn anh đến đây, cuối cùng chưa thể nói chuyện của chúng ta, lại phải bàn chuyện của lão già họ Văn đó sao?"

Rikimaru vẫn đang nhíu mày, anh đã tưởng tượng cả ngàn lần cuộc hẹn giữa cả hai, hẳn không phải như thế này. Châu Kha Vũ thấy anh không trả lời, hắn quyết định ôm chặt lấy anh, hắn mặc kệ Văn Tư Hành đang giấu diếm chuyện gì. Khó khăn lắm mới có thể gặp nhau mà không bị phát hiện, cảm giác phấn khích này lại bị dập tắt khi Rikimaru nói với hắn AK đã lén lút cài một thiết bị nghe trộm trong phòng chủ tịch của Văn Tư Hành, và chỉ vô tình, vô tình âm thanh từ chiếc tai nghe kết nối với máy nghe trộm đột ngột vang lên, to quá mức cần thiết, khi ấy Châu Kha Vũ chỉ vừa mới siết lấy eo Rikimaru và ép sát anh xuống đệm ghế mềm.

Hắn không can tâm.

Rikimaru nhìn vẻ không vui viết đầy trên mặt Châu Kha Vũ, anh dùng cả hai bàn tay mình ôm lấy gò má hắn, tạm gác những lời Văn Tư Hành nói sang một bên.

Anh bỗng nhiên muốn người này làm đau mình. Một cái chạm thật nhẹ lên đôi môi mỏng mà anh đã luôn say mê.

"Kha Vũ, hôn anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro