Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24. He got better

This is Kor.
Một tuần mình sẽ up từ 2-3 chap cho Blood purge nhé. Dự định ban đầu của Chốn là 25-30 chap, mình thì nghĩ sẽ tầm 35 chap. Vì mỗi khi viết mình cũng chỉ viết được một chap khoảng 2000 chữ, do ngày nào rảnh thì mình mới viết, mọi người thông cảm nhé.

***

Thấy người đến là Rui, toàn bộ người trong xưởng đều cúi đầu chào, Châu Kha Vũ đứng trong góc khuất hành lang tầng hai nhìn xuống, cũng tiện tay chụp luôn một bức ảnh. Khi hắn gặp người này chỉ đơn thuần nghĩ rằng gã là kẻ có cùng thân phận với mình, một tay súng của Nhạn Hội, chỉ khác ở phần quan hệ với Đồng Kính Dư của Rui hẳn là tách biệt. Gã được cử đi theo để giám sát Châu Kha Vũ, nên hắn chưa từng biết về gã cho đến khi nhận nhiệm vụ tìm kiếm người của Wiser ở tiệm văn phòng phẩm. 

Những kẻ mặc đồ bảo hộ kín mít từ đầu đến chân mở lời hỏi chuyện, Rui trả lời rằng Đồng Kính Dư muốn biết tiến độ sản xuất thuốc đến đâu rồi, những đơn hàng xuất đi từ Tuyền Châu dạo gần đây đều bị chậm so với thời gian được hoạch định, vấn đề chỉ có thể xuất phát từ nguồn cung nguyên liệu, hoặc từ trong xưởng. Nhạn Hội đã kiểm tra mọi thứ được đưa đến từ bên cung cấp, hoàn toàn không có lỗi gì xảy ra, tất cả đều đưa đến đúng hạn và đầy đủ. Như vậy, rõ ràng vấn đề nằm ở xưởng sản xuất. Nghe đến đây, người trông có vẻ là quản lí cao nhất của phân xưởng này xoa hai tay vào với nhau, bộ dáng khép nép nói với Rui:

"Cậu Sano, chuyện này đúng là lỗi của chúng tôi, chúng tôi xin lỗi cậu và chủ tịch. Thời gian vừa qua trong xưởng có vài đứa trẻ không nghe lời, chúng không chịu làm việc, dẫn đến tình trạng đơn hàng bị chậm lại. Chúng tôi đã tiến hành loại bỏ những đứa cứng đầu, việc ấy cũng đồng thời như một cách răn đe. Hiện giờ tiến độ rất ổn định, đảm bảo lô hàng tháng sau sẽ không bị chậm nữa. Mong cậu về giải thích giúp chúng tôi như vậy với chủ tịch Đồng."

Rui không nói gì, cũng không gật đầu, gã nhìn về phía một thiếu niên đang đứng ở đầu dây chuyền điều khiển một chiếc máy nghiền cỡ lớn. Chầm chậm đi về chỗ cậu đang đứng, quản lí theo phía sau cũng nhanh miệng:

"Đây là đứa đã khởi xướng những vụ làm loạn của đám thiếu niên, tuy nhiên lại không thể giết nó, bây giờ nó là đứa duy nhất có khả năng dùng những loại máy móc thành thục ở đây."

Rui bây giờ mới mở miệng:

"Không có nó thì các người không tự biết cử một kẻ ra mà làm à, không ai để tên đứng đầu những cuộc làm phản được phép sống sót cả."

Sau đó không đợi quản lí trả lời, gã nhấn nút dừng trên dây chuyền, sau đó nắm tóc của thiếu niên trước mặt, kéo ra sau.

"Em trai Lăng Chân, phải không?"

Thiếu niên không trả lời, đôi mắt lại chỉ toàn thù hận, từ ngày bị đưa đến đây, cậu đã luôn phải vật lộn với cơn nghiện chực chờ ập tới, còn phải giữ những đứa trẻ khác không sa chân vào thứ chất cấm này. 

Rui nhìn được thù hận như tràn ra khỏi mắt của thiếu niên, quay sang hỏi quản lí:

"Ông đã giết bao nhiêu đứa thân thiết với thằng nhóc này?"

"6 đứa, thưa cậu."

Rui lại nhìn xuống cậu từ trên cao, nhếch miệng, sau đó kéo khẩu trang của thiếu niên kia xuống, cầm một ít bột đã được nghiền nát trong máy, muốn đưa lại gần miệng của cậu. Thiếu niên phản kháng, tự kéo đứt tóc của mình, thấy vậy, Rui cười lên:

"Xem ra giữ lại cũng không phải không được, người nhà họ Lăng đều nhạy bén về máy móc nhỉ, dù rằng không để lộ chuyện đó ra. Nghe này anh bạn trẻ, nếu 6 người đã chết vẫn chưa làm nhóc thay đổi quyết tâm, thì cẩn thận cái mạng anh trai Lăng Chân của nhóc. Làm cho tốt, mấy thứ máy móc này đắt tiền lắm đấy."

Nói rồi gã quay lưng, trước khi rời đi ngoắc tay với quản lí, người kia sau khi lại gần thì kính cẩn hơi cúi đầu lại nghe Rui nói nhỏ. Châu Kha Vũ không nghe được gì, hắn quay trở lại lối ra từ đằng sau, hai tên gác cửa vậy mà vẫn chưa tỉnh lại, Châu Kha Vũ cầm luôn thẻ từ của một tên, bỏ vào trong túi áo rồi thành thục trèo khỏi tường bao theo cách cũ rồi chạy về phía chiếc xe đỗ trong đường núi. 

Lái xe ra khỏi khu vực ngoại thành, trở về trung tâm thành phố, Châu Kha Vũ dừng xe trong bãi đỗ của một siêu thị, hắn chỉ đơn giản chọn một chỗ ít bị chú ý để tạm thời suy nghĩ thêm. Gõ ngón tay lên vô lăng, Châu Kha Vũ lấy ảnh chụp cậu thiếu niên được gọi là em trai Lăng Chân ra, trong lúc đối chọi với Rui vừa rồi, khẩu trang của cậu bị xô đi, gương mặt đúng là rất giống anh trai. Châu Kha Vũ lại nhớ tới lời Lăng Chân nói khi đến gặp Hải Chiêu Hồng, rằng ngay cả khi đó là người thân của thành viên Nhạn Hội, thì chính tổ chức cũng mặc kệ, như cậu thiếu niên này, hẳn đã được chọn và giữ lại vì khả năng sử dụng máy móc, còn Châu Kha Vũ ngày ấy được chọn vì đã bộc lộ niềm yêu thích vũ khí. Đồng Kính Dư có vẻ rất thích cách nuôi dạy từ nhỏ này, điều ấy ảnh hưởng đến cả cách chọn người cho xưởng sản xuất, không biết có bao nhiêu đứa trẻ đã bị bắt đến những xưởng sản xuất trải dài khắp nơi của ông ta. 

Lại nghĩ về Rui, người này hẳn phải có một thân phận đặc thù, có thể bởi vì Châu Kha Vũ chưa từng quan tâm đến chuyện của tổ chức ngoài những nhiệm vụ hắn được giao trước đó, nên sự tồn tại của những người như Rui không nằm trong phần quan tâm của hắn. Châu Kha Vũ từ sau lần đi cùng Rui đến tiệm văn phòng phẩm luôn sinh ra khó chịu với người này, lại cũng có cảm giác gã rất quen, nhưng hắn không nhớ mình từng gặp Rui ở đâu.

Châu Kha Vũ nhắn cho Patrick mấy tin nhắn, nhờ cậu tra giúp thông tin về Rui, đến giờ phút này Châu Kha Vũ chắc chắn Đồng Kính Dư đã chia tổ chức thành nhiều nhóm nhỏ, người của nhóm này thậm chí có thể không biết mặt những người của nhóm khác, để tạo cho mình thật nhiều đường lui, bên nào phản bội, bên nào trung thành, từ đó ông ta sẽ diệt trừ những nhóm còn lại. Theo lối suy nghĩ này, hẳn Rui là người của nhóm Iris.

Patrick hỏi hắn đang ở đâu, Châu Kha Vũ nói hắn đang ở bãi đỗ xe của siêu thị, cái miệng liến thoắng của Patrick liền bật hết công suất, nói rằng nếu hắn đang ở đó thì vào mua chút đồ ăn vặt cho cậu đi, tiện thể mua chút đồ tươi về nấu, bọn họ đã ăn ngoài một thời gian dài rồi. Châu Kha Vũ bực bội nói vào điện thoại:

"Em biết nấu cơm hay sao mà đòi mua đồ?"

"Em biết nấu lẩu, anh chỉ cần mua nguyên liệu với gói nước cốt lẩu là được. Anh mau đi mua đi, tối nay chúng ta ăn lẩu, biết đâu với tình hình này sẽ phải cuốn gói chạy trước khi kịp ăn một bữa ngon. Anh mua đi mà, em trai của anh rất muốn ăn."

Châu Kha Vũ chịu thua, hắn bước vào siêu thị, vừa vào cửa đã nhận được rất nhiều ánh mắt lia tới. Chiều cao nổi bật, áo blazer mỏng dài, gương mặt giấu sau khẩu trang nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét rất đẹp mắt. Châu Kha Vũ không thích trở thành trung tâm ánh nhìn hay bị người ta soi mói như một món hàng biết đi, hắn thật nhanh đến quầy thịt, cầm vài khay thịt bò thái mỏng bỏ vào giỏ xách, lại tới chỗ rau củ lấy thêm nấm và mấy loại rau nhúng, thêm ba hộp đậu phụ. Chỉ còn cần tìm thêm gói cốt lẩu, Châu Kha Vũ không muốn mất công đi tìm, hắn hỏi nhân viên siêu thị, còn được cô gái nhân viên nhiệt tình dẫn đến tận nơi. Trước khi đi cô nhân viên còn có ý hỏi xin wechat của hắn, Châu Kha Vũ nói rằng mình hôm nay không cầm theo điện thoại, sau đó quay người đi thẳng. Đứng trước một dãy nước cốt lẩu đủ thương hiệu đủ vị, Châu Kha Vũ tặc lưỡi, hắn không biết loại nào ngon, nhưng hắn không muốn lại đi tìm nhân viên siêu thị để hỏi một lần nữa, nên chỉ đành chọn bừa một gói. Đang lưỡng lự giữa nước lẩu cay và lẩu gà hầm, bên cạnh có một người dường như đang nhìn vào dãy cốt lẩu cay, Châu Kha Vũ muốn tránh sang bên để nhường chỗ, người kia đã giật luôn gói cốt lẩu cay trên tay hắn. Chút ngạc nhiên qua đi, Châu Kha Vũ nghĩ rằng có lẽ đây là một người không có phép tắc, hắn nhìn sang, lại thấy một đôi mắt có chút quen, một đôi mắt nhìn rất vô hại. 

AK cũng không quan tâm lắm đến hành động vừa rồi của mình, cậu không ưa tên này, sau chuyện của Rikimaru lại càng không, việc hắn khiến người cậu yêu tổn thương là một chuyện chẳng dễ dàng tha thứ. Dù cho đó có là người Rikimaru thích, cũng không thể trở thành lí do khiến cậu ngừng việc không vừa mắt hắn. Châu Kha Vũ thấy người kia gây sự với mình xong lại chẳng nói gì, nên hắn quyết định mở lời, hắn cũng muốn hỏi một chút về Rikimaru:

"Tôi muốn hỏi..."

Còn chưa nói xong, AK đã chặn miệng hắn:

"Nếu là hỏi chuyện của Riki, tôi không tiếp."

"Tôi và anh có thể nói chuyện gì ngoài chuyện về Riki?"

"Tôi có nói muốn cùng cậu hàn huyên sao, từ bao giờ cậu gọi Riki thuận miệng vậy?"

Châu Kha Vũ không đáp, hắn cảm giác cuộc nói chuyện này hẳn sẽ không nhận được kết quả tốt. Qua vài hành động hắn thấy ở bữa tiệc kín, có thể hiểu được người trước mặt này đối với Rikimaru chính là thứ tình cảm kia, hơn nữa còn thêm nhiều phần bảo vệ, khiến những người đã từng gây ra thương tổn như hắn cảm thấy có chút hổ thẹn. Nhưng hắn đã xác định được lòng mình rồi, một người hay hai người như AK hắn đều có thể tiếp nhận kiểu đối xử này.

"Tôi chỉ muốn hỏi, Riki đã ổn chưa?"

"Nhờ phúc của cậu, anh ấy ổn hơn cả ổn, thằng nhãi như cậu có lẽ vì tuổi đời còn ít nên không chịu suy nghĩ cho kĩ trước khi ra tay phải không? Gây ra nhiều chuyện như vậy vẫn còn muốn hỏi về Riki, cậu đặt bản thân mình ở đâu vậy Châu Kha Vũ?"

"Tôi tự biết bản thân mình ở đâu, còn anh, anh hẳn không chấp nhận được một vài việc, nhưng tôi nghĩ việc của chúng tôi anh không thể quyết định được."

"Chúng tôi? Đã từng nghe cậu rất ngạo mạn, đúng là mở mang tầm mắt đấy."

"Nếu Riki đã ổn, vậy được rồi, cảm ơn anh."

Châu Kha Vũ xoay người muốn đi, trước khi đi cầm theo gói nước cốt lẩu cay, cùng loại với cái vừa bị AK giật mất. Gần đến khi ra khỏi khu vực bày bán, hắn nghe người đằng sau bỗng lên tiếng:

"Loại lẩu cay đó, Riki thích ăn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro