10. Falling
Hic, xin cảm ơn bé intern đáng yêu đã gánh giúp tôi một phần báo cáo production developing. Dù chỉ là intern nhưng bé giỏi giang nhanh nhẹn lắm nên tui có time rảnh để ra chap này, tuy rằng phần nhiều chap này viết kịp là vì tôi bị mất ngủ nguyên hai đêm, nhưng thôi, may mà mọi người không phải đợi lâu như tui nghĩ.
***
Khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ được coi là yên bình, Châu Kha Vũ thấy Rikimaru nằm sấp cạnh hắn trên giường, miệng anh ngậm thuốc, hương nho vờn quanh cả hai. Lần đầu tiên ngủ cùng nhau hắn thức dậy với người kia cưỡi trên thân, còn bị dọa giết, anh của khi ấy quyến rũ trong chết chóc, còn lần này, là thứ gợi cảm tội lỗi mời gọi vốn đã ăn vào cốt tủy.
Thân trần, làn da sứ, sườn hông cong, rãnh lưng sâu, đường vai vuông, và một gương mặt quá đỗi ngây thơ. Tất cả trôi vào tầm mắt hắn mơ màng sau làn khói thả ra từ môi anh.
Nai trắng của Red Fang, vũ khí độc dược dưới lớp bọc của một viên kẹo dẻo. Tạo vật xinh đẹp nguy hiểm nhất thế gian.
Châu Kha Vũ muốn tan đi theo làn khói vương đầy mùi ngọt đắng bồng bềnh ôm lấy hắn, đôi mắt đã phủ mờ khép lại, hắn chợt nghĩ mình chết dưới tay người này cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Rikimaru đọc chuyển động của hắn từ khi hắn vẫn còn say giấc, anh nhận ra lúc ngủ Châu Kha Vũ nhìn rất vô hại, khóe môi đầu mày đều dịu dàng như mưa xuân, có lẽ khi không phải đối mặt với thế giới hắn mới thực sự sống đúng cái tuổi hai mốt của mình. Người này khi thức lúc nào cũng cợt nhả khó ưa, vẻ đẹp trời ban kia lại chỉ dùng cho việc khiêu khích anh, một hai câu liền biến thành lưu manh nói mấy lời hư hỏng. Tuy nhiên cũng bởi vì gương mặt này, cách tán tỉnh của hắn nghe vào tai lại khiến người ta không khỏi nổi lên hưng phấn dù ít hay nhiều. Rikimaru chậc lưỡi, không biết Châu Kha Vũ có nói chuyện kiểu này với những đối tượng 419 trước đó không, nếu có, anh sẽ không cho tên khốn này đụng vào mình thêm lần nữa, anh cũng có mức giá cao ngất ngưởng của mình đấy.
Khi Châu Kha Vũ tỉnh dậy, anh biết hắn đang quan sát mình, Rikimaru thấy trong mắt hắn là mờ mịt, sau lại dâng lên chút khát khao, dù qua rất nhanh nhưng anh đã cảm nhận được. Châu Kha Vũ trở mình, cánh tay dài vươn tới vuốt dọc sống lưng anh, Rikimaru nhớ lại lần đầu tiên sau trận làm tình nóng bỏng, thứ dạo chơi trên rãnh lưng mình là một con dao găm lạnh buốt. Anh để mặc người kia làm trò tình tứ buổi sáng, khói thuốc phả ra đậm hơn khiến bầu không khí bỗng nhiên trở nên lãng mạn quá mức. Châu Kha Vũ thấy người kia không phản ứng với động tác của mình, hắn nghiêng người tới hôn lên đầu vai anh.
"Anh thực sự khiến tôi có suy nghĩ muốn từ bỏ Nhạn Hội, hay là tôi nên đốt trụi Red Fang rồi cưỡng ép mang anh về bên cạnh đây?"
Rikimaru quay sang nhìn hắn, mắt anh rất đẹp, bao năm sa chân trong bùn lầy mà đôi mắt ấy vẫn sạch sẽ vô cùng, Châu Kha Vũ như bị hút vào trong, hắn hận mình chịu thua chỉ với một ánh nhìn, lại cũng vui vẻ để mặc mình trầm mê.
"Cậu thực sự dễ bị hạ gục vậy à, mấy năm qua cứ gặp tình một đêm có nhan sắc chút liền buông lời dụ dỗ kiểu này với họ?"
Châu Kha Vũ nâng cao khoé miệng, hắn nằm xuống, vươn tay kéo anh đè lên người mình, để bờ ngực ấm áp của cả hai dựa thật sát, hai tay hắn vây lấy hông anh.
"Gộp anh với đám người đó thì thật có lỗi đấy, anh hẳn biết mình lộng lẫy cỡ nào đúng không?"
Rikimaru đặt một tay mình trên vai người nằm dưới, tay kia cầm điếu thuốc đưa lên môi Châu Kha Vũ, anh rốt cuộc vẫn không hiểu tại sao mình và hắn lại đi tới tận bước đường này. Tuần trước còn là kẻ thù, bây giờ vẫn là kẻ thù, nhưng lại không nhịn được vì những hành động thân mật khó cưỡng này mà muốn cùng hắn dây dưa thật lâu. Lòng say mê cái đẹp đúng là thuốc độc.
"Dùng vị nho này lấp kín miệng đi, để tôi quăng lại cho cậu một nụ hôn trước khi rời khỏi."
Châu Kha Vũ cười lớn, rít một hơi thật dài điếu Black captain trên môi, khi hắn bỏ thuốc khỏi miệng, giữa làn khói chưa nhả hết, Rikimaru cúi đầu ngậm lấy vệt mỏng còn lại trong miệng hắn, cảm nhận được buồng phổi mình cũng bị lấp đầy hương nho vừa ngọt vừa đắng.
***
Một màn âu yếm nhau cuối cùng vẫn phải kết thúc, trước khi bóng lưng Rikimaru khuất sau cánh cửa, anh nhìn Châu Kha Vũ thêm một lần, làm động tác không hẹn gặp lại rồi cất bước rời đi. Châu Kha Vũ cảm thấy mình như trai bao bị vứt sang một bên khi đã hết giá trị sử dụng, rõ ràng con mèo này còn vừa mới đòi hôn ngọt ngào đến thế, quay lưng đi liền không nhận người quen. Hắn chà cánh môi mỏng, khoác lại áo vest, cũng rời khỏi High.
Châu Kha Vũ bước chân xuống khỏi tòa nhà cao tầng, hôm qua là hắn tự lái xe đến, liếc nhìn đồng hồ đeo tay đã là tám giờ ba mươi bảy phút. Hắn thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ Patrick trên điện thoại, ngồi vào trong xe nhấn nút gọi lại, chuông đổ ba tiếng thì người bên kia bắt máy, Châu Kha Vũ nghe giọng cậu gấp gáp.
"Anh Vũ, đừng đến trụ sở, em đang ở nhà riêng, anh qua đây liền đi."
"Mười phút nữa sẽ tới."
Hắn gạt cần số, nhấn chân ga quay đầu xe lao thẳng tới đường cao tốc, hắn biết Patrick đã tìm được vài thứ không tốt đẹp.
Khi Châu Kha Vũ ấn chuông căn hộ nhỏ của Patrick, cậu mở cửa gần như ngay lập tức. Hắn bước vào trong, nhìn giấy tờ ngổn ngang trên mặt bàn, sắc mặt của Patrck rất khó coi, trước tiên ngồi xuống lục lọi tìm kiếm thứ gì đó dưới đống bừa bộn, sau nửa phút đưa tới trước mặt Châu Kha Vũ một tấm ảnh chất lượng không quá tốt. Châu Kha Vũ nhận ra nhân vật trong hình, là cha hắn, người chính vào năm hắn mười tuổi được Đồng Kính Dư đưa đi, biến mất không rõ tung tích. Tấm ảnh chụp lại là cảnh cha hắn nằm dài trên đất, dưới cằm ông rơi vãi mấy giọt máu, chiếc khăn phủ tới cổ nhuộm một mảng đỏ tươi gai mắt. Châu Kha Vũ siết tấm hình, biểu cảm trên mặt lại như sương mù tháng mười hai, không lộ ra chút vui buồn nào.
Châu Vũ Quân, cha hắn, kí ức của Châu Kha Vũ về người cha này của mình không nhiều, như những mảnh mờ nhạt chắp vá, dăm ba món đồ chơi ông tặng, vài lần về thăm nhà, nhưng hắn nhớ nhất, là ngày ông để cả gia đình lại rồi quay lưng rời khỏi, chiếc cửa kính xe ô tô che khuất dần gương mặt ông, Châu Kha Vũ không bao giờ gặp lại cha mình nữa. Nhìn lại tấm ảnh trên tay, hóa ra ông đã qua đời rồi, còn không rõ là ai giết. Patrick thấy hắn im lặng không nói, lại không để lộ nét mặt ngạc nhiên dù chỉ chút ít. Cậu nhớ lại hôm qua khi Châu Kha Vũ nhờ mình điều tra thông tin, Patrick làm việc chung với một người tên Iris, tên này là thân tín khác của Đồng Kính Dư, dù chung một bộ phận nhưng hai người hoàn toàn không giao thiệp thân thiết. Trong hệ thống vi tính của Nhạn Hội không có gì để nắm bắt thêm, mọi thứ trên đây Patrick đã nằm lòng, cậu thắc mắc vậy Lâm Mặc tìm được đống thông tin đưa cho họ kia từ đâu. Patrick nhìn sang bàn của Iris, bỗng trong đầu sáng tỏ điều gì. Nếu không có trong hệ thống của Nhạn Hội, có thể nó nằm nơi những ổ cứng mờ trong máy tính của Iris, người trong tổ chức không tìm được, người bên ngoài muốn hack ngược lại thì có thể.
Quả nhiên tìm được những thứ vượt ngoài sức tưởng tượng, ngay cả bản thân Patrick cũng nghi ngờ rốt cuộc dưới trướng Đồng Kính Dư, ông ta đặt niềm tin hoàn toàn vào ai, tại sao Iris biết những thứ này, cậu thì không. Nhưng suy xét kỹ càng, số tài liệu mật trên tay có nhiều việc liên quan đến quá khứ của Châu Kha Vũ, cậu và Santa thân với hắn nhất, Santa có lẽ cũng không biết gì về sự tồn tại của những thứ này.
"Em tìm thấy tấm hình này trong một file đen, trước đó em chưa bao giờ nhìn thấy nó trong hệ thống. Iris giấu nó dưới tám tầng bảo mật, còn là giấu trong một ổ cứng mờ, có lẽ ngay từ đầu đã không muốn em tiếp cận được thứ này."
Nói rồi cậu cầm lên một tập giấy, sắp xếp lại ngay ngắn mới đưa qua cho hắn. Châu Kha Vũ đặt tấm ảnh lên mặt bàn, cầm lấy tập giấy Patrick đưa, hắn lướt qua trang đầu tiên, trên đó có ghi thông tin của Châu Vũ Quân, ngày gia nhập Nhạn Hội, ngày tử vong, chức vụ, vài ghi chú về gia đình và mối quan hệ bên ngoài. Tên Châu Kha Vũ trong phần thân nhân được bôi đỏ in đậm. Hắn nhíu mày, lật sang trang tiếp theo. Những gì được ghi lại bên trong khớp với thông tin Lâm Mặc viết trong thư, nhưng chi tiết hơn. Châu Vũ Quân thực sự đã tham gia vào đường dây buôn người, không những vậy ông còn giúp Đồng Kính Dư ăn chặn tiền thuế thu vào từ tầng lớp người nghèo không thể phản kháng, nhưng điều làm Châu Kha Vũ khó tin nhất, là thứ thuốc phiện họ vận chuyển bao lâu nay, người làm ra chúng là những đứa trẻ mồ côi cha hắn tìm về từ khắp nơi. Nhạn Hội có xưởng điều chế ngầm ở nhiều nước khác, những đứa trẻ đủ quốc tịch ấy bị ép cấy chíp theo dõi vào sau gáy, làm việc lâu ngày trong xưởng biến chúng thành những con nghiện, vừa không thể trốn thoát, vừa không cưỡng được cơn thèm thuốc, cuối cùng được nuôi trở thành công cụ kiếm tiền cho Nhạn Hội.
Mắt Châu Kha Vũ đỏ lên, hắn có thể là một kẻ tàn nhẫn, hắn có thể giết bất cứ ai được chỉ định, hắn có thể coi đám người bị mình đạp dưới chân kia như cỏ rác, nhưng hắn chưa từng muốn mình hưởng thứ xa hoa bẩn tưởi này từ máu và sự non nớt bị bóp nát của những đứa trẻ còn chưa hiểu hết sự đời.
Nhạn Hội đã không còn là nhà nữa, Nhạn Hội là cái nôi của tội nghiệt trào phúng.
Châu Kha Vũ quăng tập giấy chi chít những con chữ găm vào não người ta sự thương tâm xuống đất, hắn ngửa đầu ra sau, lấy tay che đi đôi mắt ngày càng đỏ của mình. Hắn đã tin tưởng Đồng Kính Dư, hắn đã nghĩ rằng hình ảnh cha mình ít nhất vẫn còn là những ký ức màu vàng ấm áp, không phải con người khốn nạn có hai đứa con trai để yêu thương lại nhẫn tâm dìm đám trẻ mồ côi tội nghiệp kia xuống vũng bùn.
Patrick siết nhẹ vai Châu Kha Vũ, cậu cũng không biết tìm lời an ủi hắn thế nào. Một khoảng lặng thật dài qua đi, Châu Kha Vũ đứng dậy, cầm tấm ảnh Châu Vũ Quân bỏ vào túi áo, Patrick thấy hắn muốn rời đi, lo lắng chạy theo.
"Anh đừng đến Nhạn Hội, chất vấn Đồng Kính Dư bây giờ không phải cách hay nhất, để em tìm Santa cùng điều tra thêm đã."
Châu Kha Vũ quay sang nhìn cậu, đưa tay xoa đầu đứa em trai kém mình một tuổi, may mắn, người này là em trai hắn, không phải thứ tội nghiệt Đồng Kính Dư tạo đắp nên.
"Paipai, mẹ và anh hai anh vẫn đang ở Bắc Kinh, anh để một cái USB trên bàn trong phòng khách, em xem đi, anh không muốn chất vấn thêm lão ta cái gì, anh chỉ muốn gia đình mình được an toàn tuyệt đối."
Khi Châu Kha Vũ rời đi, Patrick quay vào trong tìm thấy thứ hắn nói, cắm USB vào máy tính, chiếc video ba mươi phút ghi lại cảnh Đồng Kính Dư ngồi đối diện với mẹ Châu Kha Vũ, một tên khác cầm khẩu súng đặt vào sau đầu anh trai hắn gục dưới đất, mẹ Châu Kha Vũ cắn chặt môi không hé một tiếng khóc. Đồng Kính Dư nói muốn mang Châu Kha Vũ đi, hoặc là ông ta đưa người theo, hoặc người anh trai bị chuốc thuốc mê kia liền tiếp bước Châu Vũ Quân chầu trời ngay lập tức.
Châu Kha Vũ lái xe với tốc độ vượt mức cho phép đến trước cổng trụ sở của Nhạn Hội, hắn thấy Đồng Dương đang bước vào cửa xoay, vẫn cảm thấy thằng nhóc này có vẻ gì đó khiến hắn rất khó chịu, nhưng bây giờ hắn không quản nhiều thế. Thang máy dừng ở tầng hai mươi, Châu Kha Vũ bước vào trong văn phòng của Đồng Kính Dư, ông ta lần này lại ngồi ở ghế đệm dài, nâng mắt nhìn hắn.
"Vừa hay muốn tìm cậu, Đồng Dương nói rằng hôm nay RK92 sẽ đến gặp thầy cũ, nó cũng là học trò từ bên đó dạy ra, cậu có thể đi cùng, nhân cơ hội nên làm gì thì làm đi."
Châu Kha Vũ nghe đến Rikimaru, cõi lòng sóng ngầm dữ dội dịu đi chút ít, hắn bước tới trước mặt Đồng Kính Dư, lấy tấm ảnh ra từ túi áo, thả rơi nó trước mặt ông ta. Đồng Kính Dư liếc tấm ảnh, mắt lóe lên ánh sáng khác lạ, sau đó rất nhanh trông lên Châu Kha Vũ đang đứng nhìn xuống ông ta.
"Cậu muốn hỏi gì?"
Châu Kha Vũ nhàn nhạt mở miệng.
"Việc cha tôi chết cũng đâu cần giấu kỹ vậy, Đồng chủ tịch."
Đồng Kính Dư nâng tách trà sứ ngọc lên nhấp một ngụm, sau đó đan tay lại, giọng điệu như một người cha nhìn đứa con trai mình tự tay nuôi lớn.
"Cậu có biết ai đã giết Châu Vũ Quân không?"
"Nếu chuyện đó quan trọng."
"Có từng nghe đến cái tên Hidamao chưa?"
Châu Kha Vũ nhíu mày càng chặt, Hidamao Tanaka, cựu tay súng đứng đầu Red Fang mười lăm năm trước.
"Thông tin này sẽ rất kinh ngạc đấy, người đó không phải họ Tanaka đâu."
Đồng Kính Dư như thể đã thắng thêm một ván cờ nữa.
"Là họ Chikada."
***
I'm falling down from heaven to hell, in the SAME day.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro