Chap 4
Lưu Chương vừa về tới nhà liền chui tọt vào phòng làm nhạc.
Lưu Chương một mực ngồi trước máy vi tính, đến nỗi bên ngoài trời tối cũng không biết, bất giác cậu nhìn đồng hồ, đã mười giờ hơn.
Cậu đem máy tính đóng lại, đến phòng bếp nấu một ít thức ăn. Nguyên liệu đều là hắn mua ở siêu thị, cậu nhìn đống nguyên liệu này có chút đau đầu, Châu Kha Vũ khẳng định sợ cậu ăn không đủ no, không muốn để cậu ăn ngoài.
Lúc này cửa nhà mở, cậu đi ra ngoài nhìn.
Là Châu Kha Vũ a!
Cậu đứng ở đó, cười tủm tỉm nhìn Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ thay giày xong, giang hai tay ra đứng đó, chờ Lưu Chương tới. Hắn hôm nay mặc nguyên cây đen, còn đeo khẩu trang, hoàn toàn là bộ dáng mà Lưu Chương thích nhất, nhưng cậu lại đứng tại chỗ, bất vi sở động.
Thời gian trôi qua (ê dừng khoảng chừng là 2 năm 😃, Lưu Chương vẫn là không đi qua, Châu Kha Vũ cũng vẫn mở rộng vòng tay chờ cậu tới.
" Có cần vậy không?!. " Lưu Chương rốt cuộc đi qua nhào vào lòng Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ bưng lấy mặt của cậu, cúi đầu xuống hôn hôn mấy lần, vừa đi vừa hôn.
Châu Kha Vũ đặt cậu xuống giường, chuẩn bị tiếp tục hôn cậu. Lưu Chương quay đầu qua nói: " Anh đói, ăn cơm trước đi. "
Biết cậu bận rộn cả ngày đều không ăn cơm no bụng, Châu Kha Vũ buông tha cậu.
Lưu Chương lết thân đến phòng bếp, Châu Kha Vũ tựa như gà con lẽo đẽo theo sau cậu, ôm eo của cậu, đầu khoác lên vai cậu.
" Ăn cơm không? " Lưu Chương cầm trái dâu tây đút cho hắn.
" Ăn, nhưng em lại muốn ăn anh hơn. "
"..." Lưu Chương kiểu, ủa dì dị trùi 🙂.
Lưu Chương chậm rãi ăn cơm, cậu nhìn bên cạnh là Châu Kha Vũ liền bất giác lên tiếng: " Anh cảm thấy... Em lớn lên càng ngày càng đẹp trai, ừm, hẳn là càng nam tính hơn. "
Châu Kha Vũ có chút ngoài ý muốn, vì cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Lưu Chương khen hắn.
Hắn cười tủm tỉm, dùng miệng dính tương hôn cậu một cái: " Ngon thật. "
Lưu Chương cũng cười, hai người sau khi ăn xong thì thu dọn một chút.
Sau đó Châu Kha Vũ ôm cậu, vỗ lưng dỗ dành cậu đi ngủ, đợi khi cậu ngủ rồi sẽ rời đi.
Lưu Chương chôn mặt ở trong ngực hắn, thanh âm hắn buồn buồn: "... Em từng mơ sẽ cùng với anh sống một cuộc sống đơn giản, thú vị. Mùa xuân liền cùng nhau ngắm hoa, chụp ảnh. Mùa hè liền ở trong nhà, bởi vì quá nóng. Mùa thu cùng nhau đi du lịch, bởi vì lúc đó anh mới không sinh bệnh. Mùa đông, liền cùng nhau nằm trong chăn lười biếng, em dỗ anh đi ngủ. "
Trong phòng khách không có mở đèn, mà cậu lại nằm trong ngực hắn, Châu Kha Vũ liền cọ cằm lên đầu cậu mấy lần.
" Kế hoạch tương lai của em một mực có anh. "
Lưu Chương nghe được câu nói kia cái mũi ê ẩm, cảm động vô cùng.
Châu Kha Vũ hát cho cậu nghe. Lưu Chương rất nhanh bị dỗ ngủ, Châu Kha Vũ đứng dậy, ở trên mặt cậu hôn một cái, lặng lẽ rời đi.
Cậu ngủ không biết qua bao lâu, đến khi cậu cảm giác được bên người mất đi hơi ấm mới chậm rãi tỉnh lại.
Cậu ngồi xuống, nhìn chung quanh, không có thân ảnh Châu Kha Vũ, trong lòng có chút hụt hẫn, cậu nhớ tới lúc chia tay, cậu ở chỗ này, mỗi lần nửa đêm giật mình tỉnh giấc không nhìn thấy người kia sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn.
Cậu mặc áo khoác cũng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro