Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Hai người cứ dằn co như vậy, cho đến một ngày...
Lưu Chương vốn là thân thể yếu, hành trình chạy liên tục không nghỉ suốt ngày đêm cậu liền muốn ngã xuống, nhưng vì để không chậm trễ, cậu liền cố gắng chạy theo lịch trình.

Fan hâm mộ chụp rất nhiều ảnh đi làm, đều phát hiện Lưu Chương trên mu bàn tay tím xanh một mảng, liền bắt đầu nháo, hỏi cậu vì sao lại lại như vậy.

Châu Kha Vũ ở nước ngoài lưu diễn, cũng nhìn thấy tin tức này, hắn gọi nửa ngày điện thoại mới có người bắt máy.

" Alo... " Lưu Chương thanh âm khàn khàn còn kèm theo tiếng ho khan.

" Sao anh lại ngã bệnh rồi? " Châu Kha Vũ đứng tại phía trước cửa sổ, nhìn xem phong cảnh dưới lầu.

Lưu Chương nửa ngày không nói chuyện, Châu Kha Vũ biểu lộ có chút ngưng trọng, bầu không khí cũng biến thành xấu hổ, cũng đúng, hắn không có tư cách gì chất vấn cậu.

" Quá mệt mỏi, lại thêm không ăn uống đầy đủ, hệ miễn dịch suy yếu... Sau đó liền ngã bệnh. " Lưu Chương mở miệng giải thích, nhưng thanh âm khàn khàn khiến Châu Kha Vũ đau lòng.

Châu Kha Vũ ngồi vào cái ghế bên cạnh, đổi cái tay cầm điện thoại: " Vậy đừng nói chuyện nữa, nghe em nói. "

Hắn thở ra một hơi, nói: " Chúng ta quay lại với nhau đi. "

Rất đột nhiên.

Nhưng đây cũng là hắn suy nghĩ mấy tháng để kết luận.

Đầu bên kia điện thoại không có trả lời, chỉ có tiếng hít thở nhỏ xíu.

Hắn nói tiếp: " Nhưng không phải hiện tại... Em biết, bây giờ còn chưa được, chỉ là... Em vừa nghĩ tới, anh về sau sẽ cùng người khác bên nhau, sẽ cùng người khác kết hôn, anh và người kia sẽ có rất nhiều hồi ức... Em liền khó chịu muốn chết, người bên cạnh anh tới cuối đời chỉ có thể là em."

Lưu Chương nghe bên kia, nguyên bản đang viết viết thì ngừng lại, lẳng lặng nghe.

Kỳ thật cậu cũng giống vậy, cậu yêu hắn yêu quá điên cuồng, đến mức cậu đã không có tinh lực đi tìm hiểu những người khác, cũng không có hứng thú tìm hiểu, tìm hiểu người ta kiểu gì cũng sẽ theo bản năng đem người ta so sánh với Châu Kha Vũ, có lẽ cậu đã không thể nào rời khỏi Châu Kha Vũ.

Cậu nghe bên kia, hốc mắt toát ra một chút nước mắt.

Cậu gần nhất quá mệt mỏi, áp lực lại lớn, có chút khống chế không nổi tâm tình của mình.

Con người chính là như vậy, ở thời điểm sinh bệnh liền rất yếu đuối, một chút chuyện nhỏ đều sẽ bị đánh bại, Lưu Chương cũng là như thế, cậu bắt đầu dao động.

" Chúng ta quay về với nhau, cùng nhau cố gắng... được không? " Châu Kha Vũ thấp thỏm.

Nước mắt của cậu rơi xuống, mỗi khi cậu sắp từ bỏ được hắn, hắn liền sẽ quay đầu hướng cậu cười, khiến lòng cậu dao động, cậu lại vô cùng thất bại, biết là lao đầu vào lửa nhưng vẫn cứ nhào vào.

" Được. " Thanh âm nhỏ đến cơ hồ nghe không được, nhưng Châu Kha Vũ lẳng lặng chờ đợi câu trả lời chắc chắn nghe được, hắn nghe được cái từ kia, mỉm cười.

Hai người lại bắt đầu không nói lời nào, điện thoại cứ để như thế không cúp máy.

Một lúc sau, Lưu Chương quyết định tắt máy điện thoại, lại nhìn đồng hồ bên cạnh, đã 10 giờ, phía ngoài mặt trời nhất định rất tối, giống như tâm tình của cậu bây giờ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro