II
04
Thời gian từ lúc mặt trời lặn cho đến khi mặt trời xuống hẳn núi, Trương Gia Nguyên đi xa đến mức hai chân đau nhức nhìn Lưu Chương muốn nói gì đó rồi lại thôi cuối cùng lên tiếng phá vỡ cục diện im ắng này: "Anh này, anh thẳng thắn chút coi, rốt cuộc tìm em làm gì thế?"
Chỉ thấy Lưu Chương trước mắt nghiêng nghiêng đầu vịt, đôi mắt nhìn trước ngó sau biểu cảm ngượng nghịu: "Là... em có đối tượng rồi à?"
Trương Gia Nguyên không biết vì sao tìm người đánh nhau lại hỏi tình hình người yêu." Chắc là xuất phát từ lịch sự nhỉ, "Làm gì có." Sau đó nghĩ lại cảm thấy bản thân cũng nên lịch sự hỏi lại đối phương: "Anh thì sao, nhắm được đối tượng rồi à?"
Lưu Chương ngạc nhiên, loại hỏi đáp như thế này không phải là bắt đầu tình yêu sao? Đây có phải là Trương Gia Nguyên cũng có ý với anh. Anh gật gật đầu, vỗ vai Trương Gia Nguyên bày tỏ hài lòng.
Cái đầu nhỏ của Trương Gia Nguyên cấp tốc chuyển động, xong rồi tiêu rồi, đây là đang uy hiếp mình phải không. Đây là đang nói ý [ Nhóc thối tha, đừng lo lắng quá, sớm muộn cũng chỉnh đốn mày thôi.] đúng không.
Cậu nhìn Lưu Chương trông có vẻ yếu ớt, không phải kiểu giấu vai u thịt bắp. Còn mình ngày ngày siêng năng tập luyện, luận kiếm với không trung hẳn là có thể đánh được, nhưng một Trương Gia Nguyên yêu hòa bình ngẫm nghĩ vẫn là đừng động chân tay thì hơn, hơn nữa đối mặt với Lưu Chương không biết vì sao luôn có thể hiện ra cái bản mặt không mấy vui vẻ của Châu Kha Vũ nữa.
Lưu Chương thấy thế vui vẻ chuẩn bị kéo quan hệ lại gần thêm bước nữa. "Ngày mai chúng ta cùng ăn cơm nha." Anh cười rạng rỡ, "Hẹn rồi nhé~" nói xong liền bỏ chạy.
Đây là giám sát mình à, tiêu rồi tiêu thật rồi. Xem ra sự thù địch của Lưu Chương với bản thân không dễ hóa giải rồi. Dường như chỉ có thể sử dụng nhân cách người gặp người yêu hoa gặp hoa nở của mình để cảm hóa ác niệm trong tâm Lưu Chương thôi. Đèn chiếu trên sân thể dục bất ngờ bật lên, Trương Gia Nguyên cô độc đứng dưới ánh sáng, ưỡn ngực kiên nghị nhìn vào khoảng không xa xăm.
Châu Kha Vũ ngồi trước bàn buồn bực vò mái tóc mềm mềm thành cái ổ gà, hắn trầm mặc nửa ngày đột nhiên nghe thấy tiếng "ting" của thang máy báo đến nơi. Chân tay luống cuống chỉnh lại mái tóc với quần áo, nhanh chóng ra ban công bày ra tư thế điều chỉnh hơi thở, đóng vai nhà tư tưởng sâu sắc ngắm trăng.
Đúng như mong đợi, hai phút sau Lưu Chương đang uống nước kéo cửa bên cạnh bước ra ban công, nhìn thấy Châu Kha Vũ như đang chụp họa báo dọa cậu sặc chết mất.
Châu Kha Vũ vội vã chạy đến, vươn qua hai cái lan can ngăn cách vỗ nhẹ lưng cho cậu.
"Em dọa anh chết khiếp rồi đấy Châu Kha Vũ." Lưu Chương tức giận lầm bầm chửi hắn nhưng người nhỏ hơn cũng tỏ ra mình sai rồi.
"Em đứng đây làm gì, ngắm trăng cần đẹp trai thế à?"
"Em sẽ coi là anh đang khen em." Châu Kha Vũ mỉm cười nhìn anh. "Không có, không biết làm toán nên chán nản." Hắn giả bộ trầm trầm hiện ra cảm xúc, sau đó ngước mắt lên, trong đôi mắt lóe tia sáng. "Anh hay anh dạy em đi."
Hiển nhiên rất hữu dụng với Lưu Chương, anh liếm môi gật đầu cái rụp đồng ý. "Đợi anh tắm cái sẽ sang tìm em."
"Hôm nay anh tìm Trương Gia Nguyên làm gì thế?" Chây Kha Vũ cầm lòng không đặng hỏi.
"Thì... hỏi cậu ấy có đang yêu đương gì không, hỏi xem ấy mà... ai da em hiểu mà." Lưu Chương ngại ngùng ngửa cổ uống một ngụm nước rồi tiện tay đưa cho Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ cũng tự nhiên đón lấy, "Anh thích cậu ấy à?" Bản thân hắn cũng có thể nghe ra trong câu nói có ngữ khí cao hơn hẳn.
"Không biết, anh đã yêu đương bao giờ mà biết được đây." Yaya tựa vào lan can lắc lư.
Châu Kha Vũ trầm mặc nhấp ngụm nước Lưu Chương đưa tới, hắn không chút do dự đưa miệng chai nước anh vừa uống qua lên môi thì nghe thấy người còn lại gần như tức giận nói: "Hai người chúng ta xem như gián tiếp hôn môi rồi."
Đại não Châu Kha Vũ trong phút chốc trống không không khống chế được cơ mặt phun ra một ngụm lớn chất lỏng, thì nghe thấy ông cụ dưới tầng một nghi hoặc tự hỏi: "Trên đầu sao có nước nhỉ, mưa rồi sao? Còn dinh dính nữa?"
Lưu Chương bụm miệng nhịn cười, Châu Kha Vũ kéo ống tay áo anh lau miệng mình sau đó nhận lấy một loạt cú đấm vịt con không nặng cũng không nhẹ.
"Gián tiếp hôn môi thì tính gì, có bản lĩnh thì hôn thật này." Nói xong chu môi về phía Lưu Chương: "Nhanh lên nào, nhận cơ hội cho anh hôn đấy."
Lưu Chương cười vui vẻ kéo miệng cậu, "Có bệnh hả, còn muốn anh đây dạy em toán nữa, nằm mơ đi." Sau đó kèm dáng vẻ giả vờ tức giận bước về phòng, cửa đóng lại rồi đẩy ra thò đầu nói: "Nói cho em biết, khóa cửa rồi đừng có nửa đêm mò sang đây nữa, lần trước dọa anh đây hai chân co rút rồi đấy." tiếp đó nặng nề đóng cửa.
Cho dù là như thế, Châu Kha Vũ vẫn chộp được vành tai đang đỏ bừng của Lưu Chương. Cậu đổ nước ngọt còn lại trong chai vào miệng, lần lựa không nuốt xuống.
05
Tâm trạng của Trương Gia Nguyên bị Châu Kha Vũ trừng mắt nguyên buổi sáng rất không tốt, không nghĩ ra nổi bản thân vì sao vô duyên vô cớ cùng lúc bị hai người nhắm vào. Bây giờ cậu đang tụm lại với một nhóm người để ăn cơm lại thêm bầu không khí xa lạ khiến cậu hơi khó chịu.
Tình hình thì là Lưu Chương đang ngồi đối diện Trương Gia Nguyên, hai hộ pháp Sa Nhất Thinh và Trương Nghị Thành đang ngồi ở hai bên, nghe nói hai người này không tốt đẹp cho lắm, và đây chính là vì sao cậu nghĩ rằng Lưu Chương tới tìm mình nguyên nhân chủ yếu là đánh nhau. Còn bên phải là Châu Kha Vũ, kế bên trái là Phó Tư Siêu chuyên gia đến xem náo nhiệt. Sáu con người mỗi người lòng đầy suy tư tạo thành một vòng kết giới trong căn tin của một trường cấp 3 vô cùng bình thường này.
Đối mặt với Lưu Chương mỉm cười vô hại, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Trương Gia Nguyên. Lưu Chương vươn tay đẩy đĩa thịt kho của mình cho cậu, hiền từ nói: "Nhìn em gầy ghê, ăn nhiều vào nhé."
Chuông cảnh báo vang lên dự dội trong đầu Trương Gia Nguyên, [ Đây là đang mỉa mai mình quá yếu ớt à! Tiểu gia mình dù sao cũng là ông hoàng vật tay đấy, xem thường ai đây? Không được, không thể được. Mình phải thể hiện sự thân thiện của bản thân, cảm hóa tâm trí của anh ấy để thiếu niên xấu biết đường quay đầu là bờ. ] Lẽ đó cậu nở một nụ cười rạng rỡ hết mức của mình, nâng cao âm thanh trả lời: "Cảm ơn anh AK~"
Lưu Chương cực kì hài lòng ừm một tiếng, miệng vịt con cười đến sáng rỡ. Phó Tư Siêu miệng nhét đầy thức ăn vui thầm, gương mặt Sa Nhất Thinh ngoài đau khổ thì là hết sức đau khổ, còn Trương Nghị Thành nhìn Lưu Chương rồi nhìn Trương Gia Nguyên như nhìn tên ngốc. Châu Kha Vũ trên mặt từ mây mù chuyển sang mưa rào sấm chớp, hắn cũng gắp đùi gà trong đĩa mình sang đĩa Trương Gia Nguyên, nghiến răng nói: "Phải đấy, nhìn mày gầy lắm ăn nhiều vào."
Nụ cười của Lưu Chương cứng lại, Trương Gia Nguyên tiếp tục thể hiện sự thân thiện của mình đưa đùi gà cho anh: "Vẫn là đưa anh AK ăn đi, chân của anh vừa dài vừa thẳng nhưng gầy quá, ăn nhiều cho bổ." [Có phải rất thân thiện không? Không chỉ đưa anh ấy đồ ngon mà còn khéo léo chân anh ấy rất xuất sắc, thật là không cần quá khó khăn để nhìn ra anh ấy sắp bị bản thân làm cho cảm động rồi.]
Lưu Chương không vui trừng hai mắt với Châu Kha Vũ, tức tối gặm chân gà.
Chỉ thấy Trương Gia Nguyên từ trong đĩa của Lưu Chương gắp đi vài miếng thịt kho: "Em vẫn nên ăn thịt." [Hôm nay thịt kho thật ngấy, mình đã thuận tiện giúp anh ấy giải quyết, không lãng phí thức ăn thật sự xuất sắc quá rồi.]
Sa Nhất Thinh lập tức buông đũa, vỗ tay cho Trương Gia Nguyên, vừa lắc đầu vừa khen ngợi: "Em này, sao em dám vậy!" Trương Nghị Thành chấn kinh, anh thậm chí có thể nhìn thấy ý muốn giết người trên mặt Châu Kha Vũ, anh cầm đĩa mình không ngừng chút hết thịt kho sang cho Trương Gia Nguyên: "Không phải em thích ăn thịt à, cho em hết cho em tất, vừa hay anh ăn đủ rồi, anh thích ăn chay."
Trương Gia Nguyên rơi nước mắt, đây nhất định là thể hiện sự công nhận của các anh trai với mình.
Bữa cơm này cậu ta ăn rất ngon còn Châu Kha Vũ sắp bẻ gãy đôi đũa mất rồi.
Phó Tư Siêu người không phận sự vừa ăn cơm vừa cố gắng kìm nén khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng, phấn khích vì được ăn quả dưa lớn từ người khác.
Mà Khương Vân Thăng ở xa đang đóng gói cơm gà om nấm đã đem tất cả thu vào đáy mắt, khóe môi nhếch lên, để lại một nụ cười sâu sa khó hiểu.
tbc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro