duyên.
1. Chuyện người dưng đi ngược lối là người mình thương, vô vọng không?
Lâu rồi, Minh Hiếu không còn nghe tiếng thông báo tin nhắn của Thành An.
Từ ngày không còn cạnh nhau, dường như khoảng không trong lòng Minh Hiếu càng lúc càng rộng thêm, như một vết xước không bao giờ lành hẳn, chỉ có thể mờ dần theo những ngày tháng chậm trôi.
Minh Hiếu thường ngồi lì trong phòng thu âm, nơi từng có những giai điệu chảy ra từ đôi tay của hai người, nhiều giờ liền hoặc thậm chí là nhiều ngày liền.
Minh Hiếu rít một hơi thuốc, cười khẩy khi nghĩ tới việc bản nhạc tình bây giờ chỉ còn lại vài nốt nhạc đơn điệu và nỗi nhớ vấn vương.
Ánh nắng chiều rực rỡ hắt qua khung cửa, đem theo những mảnh ký ức vụn vỡ về Thành An ùa về, như những cơn sóng dội lại, xô đẩy tâm hồn gã vào vực sâu của cô đơn.
Vẫn là căn phòng thu này, vẫn là Minh Hiếu, chỉ là giờ đây không còn tiếng cười, không còn đôi mắt lấp lánh ánh sao trời từng trao cho Minh Hiếu tất cả dịu dàng.
Minh Hiếu nhớ những buổi chiều tắt nắng, trong căn phòng tràn ngập ánh đèn vàng. Thành An từng ở đây cùng gã sáng tác ra những bản nhạc tình, họ từng ở đây trao nhau những lời ngọt hơn cả mật đường, trao nhau những chiếc hôn say đắm như thể đó là mãi mãi.
Mãi mãi, mọi thứ dường như hoàn hảo, và gã đã từng nghĩ rằng tình yêu của họ sẽ kéo dài mãi mãi.
Mãi mãi.
2. Tình mình mong, chuyện mình khóc và mộng mình mơ
Cứ hợp tự mình thương, vỡ mình tiếc rồi một mình nhớ.
Chẳng có cái mãi mãi nào cả.
Thời gian vẫn cứ trôi, tình yêu thì vẫn ở đấy nhưng dáng hình lại chẳng vẹn nguyên.
Thành An và Minh Hiếu, em và gã, từng dao từng dao một rạch lên mảnh tình ấy.
Minh Hiếu bắt đầu trở thành một người hay ghen.
Thành An có rất nhiều bạn, em như một "chú bướm ngoại giao", ai cũng thích em và ai em cũng thích. Điều đó khiến Minh Hiếu cảm thấy mình chẳng hề đặc biệt trong mắt em.
Cảm giác sợ mất đi Thành An khiến gã ghen tuông với bất kỳ ai gần gũi bên cạnh em, dù là bạn bè hay đồng nghiệp.
Một lần trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn chung, gã nhìn thấy Thành An đang trò chuyện thân mật với một người khác. Dù chỉ là những câu cười đùa xã giao và một cái nắm tay chào hỏi cũng khiến gã vẫn cảm thấy một cơn sóng ghen tuông trào dâng trong lòng, khiến gã như muốn bùng nổ.
Tối đó, khi về phòng, cả hai đã tranh cãi kịch liệt.
Những lời lẽ sắc bén như lưỡi dao đâm vào lòng tự trọng của nhau, khiến vết rạn nứt cứ lan dần.
Gã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, những lời cay nghiệt cứ thế buột miệng thốt ra khiến Thành An tổn thương.
Một, hai, ba, và nhiều trận tranh cãi cứ thế diễn ra.
Cái cách gã yêu Thành An, một tình yêu mãnh liệt nhưng cũng đầy áp lực, đã vô tình biến tình cảm này thành một cái lồng giam vô hình. Gã dễ ghen, dễ nổi nóng, dễ thốt ra những lời cay đắng và rồi, Thành An cảm thấy ngột ngạt.
Ngột ngạt đến mức Thành An buộc miệng thốt ra lời chia tay.
Lại một, hai, ba và nhiều lần nữa. Minh Hiếu sẽ xin lỗi, hứa hẹn, rồi cứ thế tiếp diễn.
Thành An ngày càng xa cách.
Thành An chẳng thay đổi gì nhiều, em chỉ thu lại từng chút từng chút một yêu thương. Ánh mắt em chẳng còn lấp lánh như ánh sao trời, yêu thương em trao chẳng còn đong đầy, cuộc sống của em chẳng còn được đem ra chia sẻ như một đề tài chung cho cuộc trò chuyện của cả hai.
Thành An sẽ nằm hàng giờ liền ở trên tầng áp mái của căn hộ bên Sư Vạn Hạnh mà chẳng muốn quay lại nhà chung của cả hai, hoặc có những hôm ngồi trong phòng thu, cả hai chỉ lặng im không nói một lời. Sự gượng gạo bao trùm khiến âm nhạc không còn là ngôn ngữ chung của cuộc tình này nữa.
Minh Hiếu cảm thấy hoang mang, những giai điệu dường như đã chết lặng trong tâm hồn gã.
3. Gieo thêm vài đau thương
Rồi đau thương anh có, em chọn để "dành" cho người sau thương?
Và rồi, trong một buổi thu âm, họ lại cãi nhau, về một lời rủ rê của người bạn Thành An mới quen.
Lần thứ tám, Minh Hiếu nghe thấy Thành An nói nhỏ khi cuộc tranh cãi lên đến cao trào, rồi em thở một hơi thật dài, Thành An lại nói với Minh Hiếu lời chia tay.
Mọi thứ như sụp đổ trong một khoảnh khắc, Minh Hiếu đột nhiên trở nên cực kì hoảng loạn, gã cố níu kéo, cố giữ lấy Thành An, nhưng khác với những lần trước em chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Thành An nói mệt.
Em nói chia tay, khi trên người vẫn mặc chiếc áo khoác của gã, kéo vali đi trước ánh mắt hoảng loạn và lời cầu xin từ người phía sau.
Em mệt, em muốn tự do.
4. Anh đâu thể quay về tìm lại góc cũ
Vì chắc em biết ừ, ai mà chả phải khóc chứ?
Những ngày sau chia tay, Minh Hiếu đã cố quên.
Gã lao vào công việc, những giai điệu vẫn chảy ra từ đôi tay mệt mỏi.
Minh Hiếu tự nhủ mình cần phải quên Thành An, nhưng rồi những bản nhạc cứ vô thức gợi nhắc đến hình bóng người yêu cũ. Đôi khi, trong vô thức, gã lại cầm chiếc áo mà Thành An tặng, vẫn còn thoang thoảng mùi hương quen thuộc. Mỗi ngày đi qua, trái tim gã càng thêm trống rỗng, một nỗi buồn len lỏi khắp những ngõ ngách trong căn phòng nhỏ.
Có một ngày, cả hai vô tình gặp nhau tại một quán cà phê cũ. À đâu, là gã vô tình nhìn thấy em, chẳng phải gặp nhau, vì Thành An dường như chưa từng phát hiện sự xuất hiện của Minh Hiếu.
Thành An ngồi cùng một nhóm bạn, còn Minh Hiếu lặng lẽ ngồi ở góc xa. Ánh mắt gã vô thức dõi theo bóng dáng quen thuộc của em.
Đắng chát.
Cái đắng của cà phê như trào dâng trong cổ họng Minh Hiếu khi gã nhận ra cuộc sống của Thành An vẫn đang tốt đẹp diễn ra.
Chẳng phải Minh Hiếu không muốn em sống tốt, nhưng tốt đẹp như thế lại không dành cho Minh Hiếu thì thật là... thật là tệ với gã mà.
Minh Hiếu cúi xuống nhìn tách cà phê nguội lạnh trên bàn, gã quyết định đứng dậy, bước vội ra ngoài trước khi làm ra điều gì đó ngu ngốc.
Thành An từng đùa rằng em không thích kẻ ngu ngốc vì tình, và em cũng từng nói, em không còn yêu Minh Hiếu.
Nhưng Minh Hiếu thì chưa từng ngừng yêu Thành An.
Dù bao lần tự nhủ với bản thân rằng Thành An chỉ là một mảnh sành ký ức, là một câu chuyện cũ, rằng rời xa nhau là quyết định tốt nhất cho cả hai thì gã vẫn không thể thoát khỏi cái tên đã khắc sâu trong tim mình.
Đôi khi gã ngồi trước gương, tự nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của mình và tự nhủ rằng đã đến lúc để quên đi, để sống ở những ngày trời xanh trong không còn áng mây đau đớn vì nhớ thương.
Nhưng Minh Hiếu chẳng thể nào không nhớ, chẳng thể nào ngừng mơ.
Minh Hiếu yêu Thành An, yêu em hơn tất cả, yêu em bằng cả sinh mệnh của chính gã.
Có những đêm say mèm, gã cầm điện thoại lên, lướt qua dòng số quen thuộc của Thành An, muốn nhắn một điều gì đó, nhưng lại không đủ can đảm để nhấn gửi. Gã biết rằng dù có nhắn tin, cũng không có gì thay đổi.
Con đường chung đã được chia đôi, và một mối tình cũ chỉ có thể là kỷ niệm mà thôi.
5. "Anh sẽ viết về em thêm nhiều năm nữa."
Minh Hiếu chấp nhận rằng nỗi nhớ về Thành An là một phần trong cuộc sống của mình. Nỗi nhớ ấy vẫn làm gã đau mỗi ngày, nhưng Minh Hiếu thà rằng bản thân đau, còn hơn Thành An biến mất hẳn trong cuộc sống của gã.
Gã tiếp tục sáng tác, trong những bài nhạc được viết ra là Thành An của ngày mười chín non nớt, là em của những ngày gần ba mươi mệt mỏi. Trong những giai điệu là kí ức, là hình ảnh em mỉm cười khi đùa nghịch, mím môi khi hờn dỗi, nhăn mặt khi chỉnh sửa lời bài hát, hay đơn giản là cáu gắt khi vừa thức giấc sau một đêm dài ở phòng thu.
Minh Hiếu phát đi phát lại những bản nhạc đó trong căn phòng nhỏ của gã, và từng của em. Trong những đêm dài thức trắng, Minh Hiếu lật đi lật lại những tấm ảnh, những thước phim cũ, gối đầu giường vẫn còn mùi hương dầu gội của em, giống như em chưa từng rời đi.
Có hôm, mẹ Minh Hiếu ghé ngang. Mẹ thở dài vài hơi, ngán ngẩm buông lời mắng yêu về tình trạng của gã.
Minh Hiếu nhìn mẹ thở than, cũng học theo mẹ thở một hơi thật dài rồi đem đặt bức ảnh chụp cả hai khi đi diễn cùng nhau ở Hà Nội đặt lại đầu giường, vẫn là Minh Hiếu và Thành An, trong ảnh em cười, mắt lấp lánh như chứa sao trời.
Vẫn xinh đẹp, vẫn là dấu yêu.
Vẫn là mảnh ký ức đẹp đẽ mà gã không cách nào quên, vẫn là người gã không cách nào ngừng yêu.
Vẫn là Thành An, Đặng Thành An.
Đặng Thành An của Đinh Minh Hiếu.
7. Trong tay anh có gì ngoài (tại vì anh)
Anh yêu em nhất trên đời.
Ngày nọ Minh Hiếu nhận được cuộc gọi của em giữa đêm, em say mềm, lảm nhảm rằng em nhớ Minh Hiếu.
Em nhớ gã.
Em nói, em cảm thấy nguyên nhân của việc chia tay là do cả em và Minh Hiếu chưa từng thấu hiểu cho nhau một lần nào. Em ích kỷ, nông nỗi, tự trọng cao.
Minh Hiếu, ừ cũng thế thôi.
Chẳng ai đúng mà cũng chẳng ai sai, ở góc nhìn của ai thì người nấy là nạn nhân trong câu chuyện tình này.
Em gọi Minh Hiếu, em nói anh ơi, An nhớ anh lắm, An nhớ anh đến chết mất thôi.
An không có hết yêu, An yêu anh lắm.
Minh Hiếu chạy vội đến quán quen, đó là một quán nhậu ven đường, nơi gã và Thành An từng cùng nhau ngồi nhâm nhi những chai bia, chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt của cuộc sống. Gã bước vào, và ngồi ở góc quen thuộc, với những chai bia lăn lóc, là em hư.
Hương vị quen thuộc của bia như kéo gã trở về những ngày xưa, những buổi chiều ngập nắng bên em.
Ừ rồi anh biết, An cùng anh về nhà nhé? Minh Hiếu cố dịu giọng dỗ dành Thành An, dấu yêu của gã trong cơn say mềm như một que kẹo bông.
Anh có yêu em không? Anh vẫn yêu em chứ? Anh yêu em đúng không?
Anh yêu em.
Yêu em hơn cả bản thân.
Nên em ơi, anh đây rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro