5.
Nửa đêm mưa tầm tả, Kim Taehyung gõ cửa phòng Kim Seokjin.
Bình thường anh ngủ sớm, chẳng hiểu hôm nay bị gì mà khó chịu, bứt rứt ngủ không được. Rõ là muốn nói chuyện rõ ràng với đứa em như con nít kia nhưng em đã ngủ từ lúc nào, trùm chăn kín cả người xoay lưng, trả cho Taehyung một khung cảnh lạnh lùng.
Chớp mắt nhìn trần nhà mãi cũng không phải cách, bên ngoài sấm sét chớp liên tục một hồi mới đổ mưa, Taehyung kéo lại màn cửa chuẩn bị tắt đèn ngủ ở phía bàn mình thì nghe Jungkook nói mớ.
"Không muốn đâu . . "
"Em sẽ ngoan . ."
"Ưm hu hu . ."
Taehyung lắng tai mà nghe, cuối cùng nó lại im một hồi. Anh nhìn sang, thấy bình thường nên chuẩn bị tắt đèn lần nữa. Jungkook phát ra tiếng khóc, Taehyung bật người nhảy phốc qua.
Lôi Jungkook như cái bánh từ trong chăn ra ngoài.
Nóng vãi.
Lúc chạm vào em, Taehyung chỉ có thể dùng hai từ này để hình dung. Nóng đến mức vừa khóc vừa nói sảng, anh lây người gọi mấy lần em cũng không tỉnh.
Đi bệnh viện.
Vì thế nên hai anh em nhà họ Kim trong đêm lái xe đem cục thỏ được nấu chín đến bệnh viện truyền nước, vừa vào y tá đã chỉ chỗ cho Taehyung để em nằm. Bác sĩ vào khám một hồi, chậc miệng. "Cái thằng bé này ngâm nước lạnh rồi vào phòng trùm chăn, con nít nên không biết lo sức khoẻ. Mấy cậu phải chăm cho em trai chứ."
Kim Seokjin nghe xong nhìn em một hồi, xong lại gật đầu cảm ơn bác sĩ.
Jungkook được truyền nước.
Tinh nghịch quậy phá bao nhiêu, bệnh một cái là yếu ớt bấy nhiêu. Nhìn mà thương không chịu được, Seokjin ngồi bên giường thở dài liên tục, một khắc cũng không rời.
Nuôi từ nhỏ, khó tránh tình cảm ăn sâu trong người.
Từ lâu Seokjin đã xem tên nhóc quậy phá này là đứa em thứ hai của mình, mong sau đủ điều kiện đem Taehyung lên. Cùng một lúc cưng chiều hai đứa, may mắn từ nhỏ Taehyung đã được dạy dỗ tốt.
Nếu như mấy nhóc khác, có khi còn ghen ghét, không thích Jeon Jungkook.
Kim Taehyung nhìn em, nắm lấy bàn tay không bị kim ghim mà xoa xoa.
"Anh ngủ một chút đi, để em canh cho."
"Để anh, em ngủ một chút, ngày mai còn có sức đi học." Kim Seokjin vỗ vai em trai, chỉ cái giường trống kế bên, y đi ra bên ngoài hỏi ý y tá rồi thuê giường này một đêm.
Truyền nước hẳn mấy tiếng, y dựa tường canh được.
Em trai còn phải đi học.
Taehyung nằm giường bên cạnh, xoay mặt về phía em, nhớ mãi vẻ mặt buồn bã khi ăn mì, mi mắt đỏ hoe nhưng không nói gì.
Xem ra, cũng không phải là không ngoan. Cho dù nghịch ngợm nhưng là một bé ngoan chính hiệu.
Bị bệnh đương nhiên sẽ được nghỉ học, truyền nước đến gần bốn giờ sáng mới xong, hạ sốt thì Jungkook mới lơ mơ tỉnh một chút, cả người khô nóng, đầy mồ hôi.
Nói sảng nhiều đến mức Kim Seokjin nghe mà não ruột.
Cho em uống một ngụm nước, Kim Seokjin dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho Jeon Jungkook.
"Anh ạ."
"Ừ, muốn về nhà không?"
Bên ngoài trời cũng tờ mờ sáng rồi, chỉ là còn nhiều sương mù. Jeon Jungkook nghe y hỏi cũng yếu ớt gật đầu, Kim Seokjin liền ra ngoài nhờ y tá túc trực gỡ kim.
Jeon Jungkook nhìn chằm chằm Taehyung.
Buồn rầu vẫn còn chưa bay hết, cả người còn nong nóng, tâm trạng nhạy cảm hơn hẳn.
Kim Seokjin gọi Kim Taehyung dậy, y cõng Jungkook lên vai. Cả ba cùng nhau ra ngoài, từ đường bệnh viện về cũng không lên tiếng, một phần vì buồn ngủ, một phần vì không biết nói gì.
Lúc đến nhà, Seokjin định bế Jungkook nhưng em không chịu, tự mình đi vào, lơ mơ như người say rượu.
Cuối cùng người cõng là Kim Taehyung.
Kim Seokjin vào nhà liền lấy nước ấm cùng khăn, kêu em vào nhà tắm lau người.
Xong hết cũng gần năm giờ sáng, Jungkook nằm trên giường mệt mỏi, đôi mắt bình thường sáng trưng bây giờ buồn bã nhìn trần nhà, đục ngầu đầy tơ máu.
Taehyung nhịn hết nổi, nhích lại gần em. Tăng nhiệt độ điều hoà, xuống nước cắn răng từ bỏ cảm xúc ngại ngùng ôm em vào lòng.
"Rốt cuộc em làm sao?"
Jungkook im ru rú, ngước mắt lên nhìn anh, mi mắt lại bắt đầu đỏ, lâu lắm mới rặn ra được một câu. "Anh sẽ có người yêu ạ?"
Taehyung nhìn em, lại siết chặt hơn chút. "Không có."
"Đến khi trưởng thành anh mới yêu đúng không ạ?"
Taehyung suy nghĩ một hồi.
"Đến khi em có người yêu thì anh sẽ có."
"Thật sao?"
"Ừm."
"Vậy anh sẽ không bỏ em."
"Ai bỏ em bao giờ?"
"Hì hì." Jungkook khúch khích cười.
Đúng là con nít, dễ dỗ. Taehyung vuốt ve cái lưng còn hơi nóng của Jungkook, khàn giọng ra lệnh. "Ngủ đi."
Jungkook chẹp miệng, rất tự nhiên vùi đầu vào ngực anh.
Đến khi Jeon Jungkook ngủ rồi, Kim Taehyung mới nhìn ra bên ngoài, trời gần sáng, anh lấy điện thoại đặt báo thức vì đã gần sát giờ đi học.
Nhìn cậu em trai bất đắc dĩ, khoé môi nhịn không được cong lên.
"Vậy em cũng không được bỏ anh đâu." Dụi dụi vào mái tóc mềm còn thơm của ai kia.
Sáng thức dậy, mấy anh trong nhà mới biết việc Jeon Jungkook đi viện. Sau một đêm cuối cùng căn nhà cũng có không khí hơn hẳn, vui vẻ như bình thường.
Sáng sớm Seokjin đưa em trai đi học, tiện đường mua thức ăn nóng về nhà.
Còn đám còn lại không có phần, phải đặt đồ ăn riêng.
Jeon Jungkook ngồi trước bàn ăn, múc cháo thịt bằm có thêm sườn thơm ngon không chê vào đâu được, tâm trạng phơi phới vừa ăn vừa nghĩ hôm nay sẽ làm gì.
Coi phim, ăn cái gì trong lúc chờ Taehyung trở về.
Anh Taehyung nói là không yêu thì chắc chắn sẽ là không yêu, con trai nói ra lời nào như đinh đóng cột, Taehyung mà nuốt lời. Jungkook quyết định kêu mấy anh trong nhà đánh cho anh một trận.
Không nể mình, thì cũng phải nể anh lớn chứ.
Namjoon đi từ trên nhà xuống, vẫn như cũ là một chiếc quần lót, vẫn là dáng người vạn người mê, vai rộng chân dài, làn da rám nắng, múi nào ra múi nấy.
Jungkook nhìn mà mê.
Đúng là crush của em.
Mỗi người một phần ăn, Namjoon lấy phần ăn của mình, nể tình không xem bóng cùng mấy tên kia mà ngồi bên cạnh em. "Làm sao?"
Vừa nhìn thấy cháo em ăn liền nhíu mày. "Bình thường em ăn mì sao hôm nay lại ăn cháo?"
Jun từ phòng khách đi vào, chậc. "Hôm qua ngâm nước lạnh bệnh, nửa đêm đi bệnh viện. Thằng bé mới về lúc sáng đấy."
Anh ta đi đến tủ lạnh khui một lon bia, sẵn tay lấy cho Jungkook một hộp sữa chuối.
"Em muốn thêm kim chi."
"Có ngay, có ngay." Jun bất lực với tên nhóc này từ lúc đầu rồi, đòi gì là có nấy.
Kim Namjoon nghe xong thì nhăn mày, hù doạ. "Nếu có lần sau thì súng sẽ bị teo, so với Taehyung không thắng đâu."
Miếng sườn dài đang cắn rớt xuống tô cháo, Jungkook thẫn thờ.
Jun đang lấy kim chi, nghẹn lời. Kim Namjoon lần nào cũng nói bậy với cái tên nhóc con này, mà tên nhóc Jungkook còn thần tượng người ta mới hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro