Trở Về
Trời Konoha hôm nay xanh trong, những tia nắng nhẹ nhàng chiếu xuống các con phố sầm uất. Tiếng cười nói, tiếng bước chân, và âm thanh của cuộc sống thường nhật vang lên khắp nơi. Sasuke đứng trên ngọn đồi phía xa, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa chút gì đó trầm ngâm. Konoha vẫn như ngày nào, nhưng trong lòng anh, mọi thứ đã thay đổi mãi mãi.
Đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ ngày anh rời đi? Những ký ức ngày thơ bé ùa về khi anh nhìn thấy cổng làng quen thuộc. Nhưng giờ đây, anh không còn là cậu bé Uchiha kiêu ngạo ngày nào nữa. Anh là một kẻ lữ hành, một người đang tìm cách chuộc lại lỗi lầm của mình.
Khi bước qua cổng làng, Sasuke được chào đón bởi một khuôn mặt quen thuộc - Kakashi, giờ đây là Hokage Đệ Lục. Kakashi không nói nhiều, chỉ gật đầu như một lời chào. Nhưng ánh mắt ẩn sau chiếc mặt nạ kia chứa đựng sự ấm áp và cảm thông.
"Sasuke, chào mừng trở về," Kakashi nói, giọng trầm và bình thản. "Ngươi có một tháng để nghỉ ngơi và làm quen lại với cuộc sống ở đây. Sau đó, chúng ta sẽ bàn về vai trò của ngươi trong làng."
Sasuke gật đầu, không nói gì. Anh cảm thấy biết ơn vì sự khoan dung của Kakashi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy áp lực. Anh biết rằng sự trở về này không chỉ là về anh, mà còn là về việc anh phải chứng minh bản thân với cả làng.
Buổi tối hôm đó, Naruto và các bạn tổ chức một bữa tiệc nhỏ để chào đón Sasuke. Tại Ichiraku Ramen, mọi người tụ họp đông đủ. Naruto, Hinata, Shikamaru, Ino, Lee, Tenten, Shino và nhiều người khác đều có mặt, tất cả đều nở nụ cười chào đón Sasuke. Nhưng dù ở giữa đám đông, Sasuke vẫn cảm thấy lạc lõng. Anh không quen với sự ồn ào này, và cũng không chắc liệu mình có xứng đáng với sự chào đón này hay không.
Trong lúc mọi người đang cười đùa, ánh mắt Sasuke lặng lẽ tìm kiếm một người. Nhưng cô không có ở đó. Sakura không đến.
Sasuke cảm thấy khó chịu. Anh không biết tại sao cô không đến. Có phải cô vẫn còn giận anh? Hay cô đã quên anh? Anh không thể ngừng nghĩ về điều đó. Dù không muốn thừa nhận, nhưng sự vắng mặt của Sakura khiến anh cảm thấy mất mát.
Naruto, như đọc được suy nghĩ của Sasuke, đặt tay lên vai anh và cười lớn:
"Cậu đừng lo, Sakura bận ở bệnh viện thôi. Cô ấy chắc chắn sẽ rất vui khi biết cậu đã trở về."
Sasuke không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng trong lòng anh, những cảm xúc lẫn lộn vẫn không ngừng dâng trào.
Sau bữa tiệc, Sasuke đi dạo quanh làng. Mọi thứ đều quen thuộc, nhưng lại xa lạ. Anh bước đến khu vực của gia tộc Uchiha cũ, nơi giờ đây chỉ còn là những tàn tích. Đứng trước ngôi nhà cũ, anh cảm thấy một nỗi đau âm ỉ trong lòng. Những ký ức về gia đình, về Itachi, và về những sai lầm của anh hiện lên rõ ràng.
Anh tự hỏi liệu mình có thực sự xứng đáng với cơ hội này, cơ hội để bắt đầu lại từ đầu. "Sakura, em đang ở đâu?" Anh thầm nghĩ, "Liệu em có tha thứ cho anh không?"
Trong lúc Sasuke đang chìm đắm trong suy tư, từ xa, một bóng người xuất hiện. Đó là Sakura, vừa tan ca từ bệnh viện. Cô bước đi chậm rãi, ánh mắt mệt mỏi nhưng kiên định. Khi nhìn thấy Sasuke, cô khựng lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
Khi nhìn thấy Sasuke, trái tim Sakura như ngừng đập. Bao nhiêu ký ức ùa về, những kỷ niệm vui buồn, những tổn thương và cả những hy vọng tưởng chừng đã chôn vùi. Cô đã cố gắng quên anh, cố gắng xây dựng một cuộc sống không có anh, nhưng hình bóng anh vẫn luôn ám ảnh cô.
"Sasuke..." Sakura khẽ gọi, giọng nói mang theo bao nhiêu cảm xúc.
"Sakura..." Sasuke đáp lại, giọng nói khàn đặc.
Cả hai đứng im lặng, không ai nói gì. Họ nhìn nhau, như thể đang cố gắng đọc được những suy nghĩ trong lòng đối phương. Khoảng cách giữa họ không chỉ là vài bước chân, mà còn là cả một khoảng thời gian dài đầy biến động.
"Em... em biết anh về rồi," Sakura nói, "Em xin lỗi vì không đến dự tiệc."
"Không sao," Sasuke đáp, "Anh chỉ... muốn gặp em."
Sakura gật đầu, rồi lại im lặng. Cô nhìn Sasuke, ánh mắt chất chứa bao nhiêu nỗi niềm. "Anh... anh đã thay đổi nhiều," cô nói, "Em không chắc liệu mình có còn hiểu anh nữa không."
"Anh cũng vậy," Sasuke đáp, "Nhưng... anh muốn chúng ta có thể thử lại."
Sakura im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Thử lại... anh có biết những năm qua em đã sống như thế nào không? Anh có biết em đã phải cố gắng thế nào để quên anh không?"
"Anh biết," Sasuke đáp, giọng nói trầm xuống, "Anh biết mình đã gây ra cho em quá nhiều đau khổ. Anh không mong em tha thứ cho anh ngay lập tức, nhưng... anh muốn có cơ hội để bù đắp."
"Cơ hội?" Sakura cười buồn, "Anh nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy sao? Anh nghĩ chỉ cần nói vài câu là em sẽ quên hết mọi chuyện sao?"
"Không, anh không nghĩ vậy," Sasuke nói, "Anh biết mình phải làm rất nhiều điều để chứng minh bản thân. Anh chỉ... muốn em cho anh một cơ hội."
Sakura nhìn Sasuke, ánh mắt phức tạp. Cô muốn tin anh, nhưng cũng sợ bị tổn thương thêm lần nữa. "Em... em cần thời gian," cô nói, "Em không biết mình có thể tin anh được nữa không."
"Anh hiểu," Sasuke đáp, "Anh sẽ chờ."
Sakura gật đầu, rồi quay lưng bước đi, để lại Sasuke đứng một mình trong đêm khuya.
"Sakura!" Sasuke gọi với theo, nhưng cô không quay lại. Anh đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô khuất dần trong bóng tối, lòng đầy lo lắng và hy vọng.
Sakura trở về nhà nhưng lại nhanh chóng bệnh viện Konoha vì có tình hình khẩn cấp. Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi con đường quen thuộc, nhưng tâm trí cô lại đang quay cuồng với những suy nghĩ hỗn độn. Cô vừa trải qua một ca phẫu thuật kéo dài, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng cô biết, vẫn còn nhiều bệnh nhân đang chờ đợi mình.
Bước vào bệnh viện, cô nhìn vào tấm gương, thấy khuôn mặt mình nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng. Nhưng cô không có thời gian để nghỉ ngơi.
"Sakura-sensei, bệnh nhân ở phòng 302 đang có dấu hiệu sốt cao," một y tá trẻ tuổi lo lắng báo cáo.
"Tôi đến ngay," Sakura đáp, giọng nói vẫn đầy năng lượng.
Cô nhanh chóng đến phòng 302, kiểm tra tình trạng bệnh nhân và đưa ra chỉ định điều trị. Cô trấn an gia đình bệnh nhân, giải thích cặn kẽ về tình hình và phương pháp điều trị.
Sau khi giải quyết xong ca bệnh ở phòng 302, Sakura tiếp tục kiểm tra các bệnh nhân khác. Cô xem xét hồ sơ bệnh án, điều chỉnh đơn thuốc, và giải đáp thắc mắc của bệnh nhân.
Đêm nay, bệnh viện Konoha đặc biệt bận rộn. Nhiều ninja bị thương trong các nhiệm vụ được đưa về cấp cứu. Sakura và các đồng nghiệp của cô làm việc không ngừng nghỉ, chạy đua với thời gian để cứu chữa bệnh nhân.
Khi ca phẫu thuật cuối cùng kết thúc, đồng hồ đã điểm sang 3 giờ sáng. Sakura mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế trong phòng làm việc, xoa bóp đôi vai đau nhức. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh bình minh đang dần ló dạng.
"Một đêm nữa lại trôi qua," cô thầm nghĩ, "Công việc này chưa bao giờ hết bận rộn."
Nhưng Sakura không hề cảm thấy hối hận. Cô yêu công việc của mình, yêu những bệnh nhân cần sự giúp đỡ của cô. Cô biết, mỗi ca bệnh mà cô cứu chữa là một mảnh ghép quan trọng trong việc bảo vệ hòa bình cho Konoha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro