#2
Sáng hôm đó, Soobin vẫn đi làm như thường lệ. Họ cùng nhau ăn sáng trong bếp, Yeonjun chuẩn bị một bữa ăn đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng. Khi ăn xong, Yeonjun tiến tới và trao cho Soobin một nụ hôn nhẹ trên môi.
"Chúc em một ngày làm việc vui vẻ, Soobin," Yeonjun nói với nụ cười tươi tắn.
Soobin cười đáp lại, "Anh ở nhà cũng vui nhé. Em sẽ về sớm."
Sau đó, Soobin rời khỏi nhà và lái xe đến công ty. Còn Yeonjun thì ở nhà, bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cho Soobin. Đến 11 giờ trưa, Yeonjun tự tay nấu một bữa ăn đặc biệt và quyết định mang tới công ty của Soobin như một bất ngờ.
Bên phía Soobin, một điều bất ngờ khác đang chờ đợi cậu. Khi cậu vừa xong công việc buổi sáng và chuẩn bị nghỉ trưa, ông bà Choi và ông bà Lee bất ngờ xuất hiện tại công ty. Soobin ngạc nhiên khi thấy ba mẹ mình và ba mẹ của Yangjin.
"Ba mẹ về nước khi nào mà không bảo con đón vậy?" Soobin hỏi, không giấu được sự ngạc nhiên.
Ông Choi mỉm cười, "Không cần làm phiền con trai. Chúng ta đến để bàn về hôn sự của con và Yangjin."
Soobin đứng hình, "Cái gì cơ?"
Ông Lee tiếp lời, "Chúng ta nghĩ rằng đây là thời điểm thích hợp để con và Yangjin tiến tới hôn nhân. Cả hai gia đình đều rất mong chờ điều này."
Soobin bối rối, cậu chưa kịp nói gì thì Yeonjun bước vào với túi thức ăn trên tay. Yeonjun nhìn quanh và thấy cảnh tượng không ngờ tới.
"Soobin, anh mang bữa trưa cho em đây," Yeonjun nói, nhưng cảm nhận được không khí căng thẳng trong phòng.
Ông Choi nhìn Yeonjun rồi quay lại nhìn Soobin, "Soobin, đây là ai?"
Soobin lấy lại bình tĩnh, nắm tay Yeonjun và nói, "Đây là Yeonjun, người yêu của con. Con xin lỗi ba mẹ, nhưng con đã có người mà con yêu thương và muốn sống chung cả đời."
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn. Ông bà Choi và ông bà Lee nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu. Ông Choi lên tiếng, "Soobin, con phải hiểu rằng hôn sự này rất quan trọng đối với cả hai gia đình."
Soobin nhìn thẳng vào mắt ba mẹ mình, "Con hiểu, nhưng con không thể kết hôn với người con không yêu. Con yêu Yeonjun và muốn sống hạnh phúc bên anh ấy."
Yeonjun siết chặt tay Soobin, cảm nhận được sự quyết tâm và tình yêu của cậu. Ông bà Lee lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mặt, không biết nói gì hơn.
Bà Choi thở dài, "Soobin, chúng ta sẽ nói chuyện sau. Hôm nay chúng ta không muốn làm phiền công việc của con."
Sau khi ông bà Choi và ông bà Lee rời đi, Soobin thở phào nhẹ nhõm. Yeonjun lo lắng hỏi, "Em có ổn không, Soobin?"
Soobin mỉm cười, "Em ổn. Cảm ơn anh đã đến, Yeonjun. Bữa trưa này thật sự rất quan trọng với em."
Cả hai ngồi xuống và bắt đầu ăn bữa trưa mà Yeonjun đã chuẩn bị. Dù tình huống vừa xảy ra có phần căng thẳng, nhưng tình yêu và sự ủng hộ của Yeonjun giúp Soobin cảm thấy vững tin hơn. Soobin biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, cậu luôn có Yeonjun bên cạnh, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro