Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1

MC " Xin chúc mừng ...Trình Tiêu!!!"

Ánh đèn sân khấu rực rỡ chiếu thẳng vào Trình Tiêu, phản chiếu gương mặt đầy tự hào và kiêu hãnh của cô. Chiếc cúp vàng sáng bóng trên tay dường như nặng trĩu không chỉ bởi giá trị vật chất, mà còn bởi những nỗ lực và giọt mồ hôi cô đã bỏ ra suốt những năm qua. Đêm nay, cô nhận giải thưởng "Nghệ sĩ xuất sắc nhất châu Á" – một cột mốc mà bất kỳ ai trong giới giải trí đều ao ước. Tiếng vỗ tay không ngớt từ hàng nghìn khán giả vang lên, lấp đầy khán phòng, như muốn công nhận chiến thắng của cô. Có một fan ở dưới khán đài đã hét lớn:" Tiêu Tiêu à, hôm nay em đẹp nhất, mãi đẹp nhất đối với Tiêu Mật và Tiêu Kỵ". Cô đã nghe thấy rồi, tấm lòng của fan cô rất biết ơn, cô đã hướng mặt về phía cất ra tiếng và mĩm cười thật tươi cũng coi như là đáp lại cũng như là lời cảm ơn đến những người đã và đang yêu thương cô.

Sau đó, Trình Tiêu cúi đầu cảm ơn mọi người, đôi mắt long lanh ánh lệ. "Cảm ơn tất cả mọi người đã luôn ủng hộ tôi. Thành công ngày hôm nay không chỉ là của riêng tôi mà còn thuộc về tất cả những người đã đồng hành cùng tôi suốt chặng đường này." Giọng cô ấm áp, tràn đầy cảm xúc, nhưng sâu trong lòng lại không khỏi dâng lên nỗi niềm hạnh phúc và biết ơn.

Từ trong góc khuất của khán phòng, Triệu Nhã Kỳ mỉm cười nhạt. Ánh mắt của cô ta chứa đầy sự đố kỵ và khinh miệt. Nhã Kỳ cũng là một nghệ sĩ, từng bước vào giới giải trí cùng thời với Trình Tiêu, nhưng chỉ sau vài năm, cô đã bị Trình Tiêu bỏ xa. Thành công của Trình Tiêu càng rực rỡ bao nhiêu thì sự nghiệp của Nhã Kỳ lại thụt lùi bấy nhiêu.

Khi buổi lễ kết thúc, Trình Tiêu rời khỏi sân khấu và bước vào hậu trường. Nhã Kỳ tiến tới, trên môi nở nụ cười thân thiện, đưa cho Trình Tiêu một chai nước:

"Chúc mừng cậu nhé, Tiêu Tiêu. Đêm nay cậu thật sự là nữ hoàng."

"Ôi, cảm ơn cậu! Hôm nay cậu cũng đẹp lắm, Nhã Nhã." Trình Tiêu cười rạng rỡ, không mảy may nghi ngờ.

Sau buổi lễ, Trình Tiêu cùng trợ lí trở về phòng khách sạn. Cô ngồi một mình trên ban công, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Đêm nay thật đặc biệt, nhưng trong lòng cô lại dâng lên cảm giác cô đơn lạ lùng. Những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô luôn thiếu vắng một người – Vương Nhất Bác.

Nhiều năm trước, Trình Tiêu và Vương Nhất Bác từng là một cặp đôi đẹp như mơ. Cả hai quen nhau khi còn là thực tập sinh trong một công ty giải trí. Những buổi tập luyện căng thẳng, những giấc mơ đầy nhiệt huyết đã gắn kết họ lại với nhau. Nhưng rồi, áp lực từ công ty-sự nghiệp đã buộc họ phải chia tay.

Trình Tiêu lướt qua những tin nhắn cũ giữa cô và Vương Nhất Bác. Anh từng viết: "Dù em có đi bao xa, anh vẫn sẽ luôn đứng sau ủng hộ em." Nước mắt cô khẽ rơi. Anh có còn nhớ cô không?Sáng hôm sau, Trình Tiêu tỉnh dậy với một lịch trình dày đặc. Cô phải tham gia một buổi họp báo để ra mắt sản phẩm mới – một dự án mà cô đầu tư rất nhiều tâm huyết. Nhưng cô không hề biết rằng, ngoài kia, Nhã Nhã_người cô xem là bạn thân và Trịnh Chí Hào – một đạo diễn có tiếng trong giới – đang âm thầm lên kế hoạch hủy hoại cô.

"Chúng ta sẽ dàn dựng một scandal, khiến cô ta không còn chỗ đứng trong làng giải trí." Nhã Kỳ nói với vẻ lạnh lùng.

"Chuyện nhỏ thôi. Cứ để tôi lo. Nhưng cô nhớ là đừng để lộ bất cứ manh mối nào." Trịnh Chí Hào đáp, nụ cười đầy nham hiểm.

Tại buổi họp báo, Trình Tiêu xuất hiện với vẻ ngoài rạng rỡ. Cô tự tin trả lời từng câu hỏi của phóng viên, không nhận ra rằng một số máy quay đã bắt đầu quay lén những góc khuất, chuẩn bị cho kế hoạch bôi nhọ danh tiếng của cô.

Đêm đó, Trình Tiêu được Nhã Nhã mời đến một bữa tiệc thân mật. Tưởng chừng là một buổi tụ tập đơn giản, nhưng cô không ngờ rằng đây chính là cái bẫy đầu tiên.

"Tiêu Tiêu, uống thêm một ly đi. Coi như chúc mừng cậu nhé!" Nhã Nhã đưa ly rượu tới, ánh mắt đầy ẩn ý.

"Chỉ một ly thôi đấy. Ngày mai mình còn phải làm việc." Trình Tiêu cười nhẹ, nhận lấy ly rượu mà không chút nghi ngờ. Chẳng bao lâu sau, đầu óc cô trở nên mơ hồ. Cô lảo đảo đứng dậy, định rời khỏi bữa tiệc, nhưng đôi chân không còn nghe theo ý muốn. Nhưng cô đã kịp thời báo cho trợ lí của mình, và cô ấy đã đến và giúp cô trở lại khách sạn nghỉ ngơi và dặn dò cô đủ thứ. Cô chỉ bảo cô ấy yên tâm rồi bảo cô ấy cứ về phòng nghỉ ngơi trước, cô có thể tự lo được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro