Chương 3: Liều thuốc chữa lành
Tình cảm giữa nó và My bắt đầu có biến chuyển lớn hơn, những dòng tin nhắn hàng ngày dường như chứa đựng nhiều sự quan tâm và nỗi niềm hơn, My và nó ở gần nhau đến mức có thể thường xuyên hẹn gặp nhau thế nhưng cả hai dường như vẫn có sự e thẹn nhất định! Kể từ sau lần coi phim đó nó và My dường như xuất hiện cảm giác tương tư đối phương, nghĩ về đối phương nhiều hơn thậm chí là cả nhìn thấy đối phương ở trong giấc mơ, cũng vì thế mà giấc ngủ cũng trở nên ngon hơn!
Một ngày mây giăng lối, cảnh vật xung quanh xám xịt u ám, những cơn mưa nặng hạt rỉ rả ngoài khung cửa, lúc này cảm giác nhớ đối phương dâng lên mãnh liệt hơn, nó cầm điện thoại lên rồi lại bỏ xuống, nó cũng chẳng biết nên nhắn thế nào, nếu nhắn nhớ thì có quá là đường đột hay không?! Còn nếu nhắn bâng quơ thì liệu My có cảm thấy phiền?!
Trong cơn suy nghĩ vẩn vơ điện thoại của nó liền "ting ting" là tiếng tin nhắn mà nó đặt riêng cho My, để không nhầm lẫn với những tin nhắn khác! Nó bất giác cầm vội điện thoại lên, dòng tin nhắn bên trong khung chat khiến nó như nửa tình nửa mê
"Hanie! Chúng ta có thể tìm hiểu nhau không?!"
Nó đọc đi đọc lại dòng tin nhắn để khẳng định rằng bản thân không đọc sai, nó vuốt liên tục để update lại khung chat vì cứ tưởng bản thân đang nằm mơ, nhưng đây hoàn toàn là sự thật! Tay nó bỗng chốc run rẩy cầm điện thoại không vững, từng con chữ không cách nào kết dính lại với nhau, liên tục rời rạc đến độ không ra nghĩa... bên kia dấu ba chấm liên tục nháy có lẽ My cũng đang chờ đợi câu trả lời từ nó!
"My nói thật chứ?!" - tin nhắn gửi đi mà trong lòng nó dâng trào bao nhiêu cảm xúc, có lẽ nó chưa từng nghĩ My sẽ chủ động, thế nhưng đây không còn là suy nghĩ nửa mà nó đã hoá sự thật!
"Thật! My cảm thấy nhớ Hanie rồi, chúng ta có thể gặp nhau không?!" - tin nhắn như những gì chất chứa trong lòng nó bấy lâu nay vậy, cảm xúc của nó lúc này chính là vỡ oà trong hạnh phúc!
"Hanie cũng nhớ My rồi! Vậy cuối tuần chúng ta cùng nhau đi ăn nhé"
Cuộc hẹn tiếp theo của nó và My diễn ra giữa tiết trời se lạnh, lúc này đã vào đầu mùa mưa,những cơn mưa phùn lất phất cứ liên tục rãi rác vài nơi trong thành phố mà cả hai đang sống! Thời tiết này lại cực kì thích hợp cho những cặp yêu nhau?!
Nó và My đến một quán lẩu nhỏ nép trong một con phố giữa lòng thành phố tấp nập ngoài kia, vì cả hai đã bàn sẽ ăn gì nên quán này nó cũng để cho My chọn, vì ở tuổi còn khá nhỏ, sài tiền ba mẹ nên My cũng chỉ lựa chọn một quán ăn hợp túi tiền!
Ở đây cả hai gọi một món lẩu, một tí thức ăn nhẹ và hai lon nước có gas,với những cặp đôi khác khi gặp nhau lần đầu đi ăn uống có lẽ sẽ là rất ngại ngùng, thậm chí không dám gọi thức ăn, nhưng vì cả hai đã có khoảng thời gian tâm sự và trò chuyện với nhau nên những chuyện này tương đối khiến họ thoải mái và hợp gu! Họ vô cùng quan tâm nhau đến cả việc một tí biểu hiện nhỏ qua gương mặt cũng khiến họ hiểu đối phương đang nghĩ gì!
Cuộc hẹn mau chóng kết thúc, nó và My chạy cặp kè nhau về nhà của My, cả hai lúc này hoàn toàn không nói với nhau câu nào, cho đến khi tới nhà My
"Hanie về cẩn thận nhé"
"My vào nhà đi!"
"Hanie về trước đi"
"My vào nhà trước đi"
Cả hai cứ liên tục lặp lại những câu nói tương đối giống nhau, có lẽ chẳng ai trong hai người họ muốn rời xa đối phương cả!
"Hanie nè! lần sau có đi chơi cùng nhau,có thể đến đón My không?!" - nó như bị đứng hình hoàn toàn, nó không nghĩ My lại đề nghị như vậy
"Sao vậy? Hanie không thích sao?"
"Xin lỗi tại Hanie không nghĩ là My lại đề nghị như vậy, dĩ nhiên là thích"
My nở một nụ cười
"Còn chuyện này, chúng ta có thể đổi cách xưng hô không?!"
"My muốn xưng hô thế nào?"
"Mình có thể đừng xưng hô bằng tên nửa được không?!"
"Thật ra Hanie lớn hơn My một tuổi vì học sớm, vậy chúng ta xưng hô với nhau là chị em được không?!"
"Vậy chị về cẩn thận nhé"
"Tạm biệt...em" - những danh xưng này bình thường nó dễ đến mức ai cũng có thể nói được, nhưng trong trường hợp này nó lại cực kì khó nói, có lẽ nó không chỉ đơn giản chỉ là danh xưng chị em bình thường, mà nó chính là sự biểu đạt cho tình yêu sắp chớm nở của bọn họ!
Từ ngày gặp được My, nó coi My chính là một liều thuốc, chính xác hơn là liều thuốc chữa lành, chữa lành mọi vết thương lớn nhỏ trong tâm hồn nó, nhờ có My nụ cười rời bỏ nó rất lâu cũng đột nhiên nhớ nó mà quay về, những suy tư nặng trĩu cũng được vứt bỏ ở lưng chừng núi sâu thẩm, trái tim nó dần có nhịp đập trở lại trong tình trạng hầu như đã ngưng lâm sàng từ rất lâu rồi! Căn bệnh trầm cảm cũng thôi không cần dùng đến thuốc, những giấc ngủ chập chờn cũng dần vào trật tự, nhưng thói quen làm hại sức khoẻ cũng thôi không còn tha thiết!
"Đôi khi nó tự nghĩ có phải ông trời đang muốn bù đắp cho nó không?!"
~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro