Chương I
Một ngày nữa lại trôi qua, vô nghĩa, tẻ nhạt, vô vị.
"Có phải cậu nghĩ thế không?"
"Nghĩ ?"
" Về việc cuộc sống này quá nhàm chán, lặp đi lặp lại"
"..."
Aventurine mỉm cười nhìn cậu bạn thân của mình, có lẽ suy nghĩ ấy cũng đang xảy đến với cậu, mọi thứ không quá tồi tệ, vẫn tiếp diễn bình thường chỉ là cậu dường như thấy rằng từng ngày chẳng còn mục đích nữa. Cậu không tìm thấy được sự vui vẻ, không tìm được 'thuốc giải' cho sự mệt mỏi này, không tìm được lý do tại sao mọi thứ lại diễn biến phức tạp đến thế. Cậu như con chim non mắc kẹt trên cành cây.
"Aven cậu từng yêu chưa?"
Cậu bất ngờ nhìn Ratio, đây là lần đầu hai người trò chuyện về chủ đề này
"Chưa, còn cậu?"
"Rồi, tôi thấy khá buồn cười về vấn đề đó"
Cậu nghiêng đầu tò mò về người mà tên khó tính này có thể thích.
"Hmm? Sao lại buồn cười"
"Tôi thích người ta đuợc mười năm mà chưa tỏ tình đó"
Một khoảng lặng ngột ngạt bỗng ập đến, thật khó xử, có lẽ vậy.
"Sao cậu không thổ lộ?"
Không có hồi âm, mọi thứ như đóng băng rốt cuộc tên bạn ngốc của cậu gặp chuyện gì sao?
Ratio bỗng dưng đứng dậy rồi vội vàng bỏ ra ngoài.
'cậu ta bị sao vậy' một dòng suy nghĩ bỗng lướt quá tâm trí Aventurine.
Nhưng giờ ngẫm lại mới thấy thật trùng hợp lần đầu cậu gặp tên đó cũng là vào mười bốn năm trước, hôm ấy mưa tầm tã, có một cậu bé co ro bên trong góc hẻm, ướt nhem đó là từ duy nhất có thêm miêu tả cậu bé ấy vào thời điểm đó
Aventurine trên tay cầm chiếc ô che cho 'người bạn vừa mới quen kia' với vẻ mặt đầy lo lắng, cậu bé ấy đã ngất còn có vẻ sốt cao, cậu gắng ngượng bế tên nhóc đó về nhà tạm, dù sao bỏ lại ở đây cũng là điều khá ác độc
Thế là trên tấm lưng của nhóc tì ngót ngét hơn chục tuổi là một 'bé nhỏ' đang run lên từng đợt. Tay phải cầm ô tay trái đỡ lấy cậu trai kia ở phía sau, có lẽ nó cũng không tệ. Dạo bước dưới mưa nghe tiếng thở đều của cậu bé kia làm aventurine cảm thấy khá thoải mái, một cách kì lạ, rất kì lạ
-----------------------
Aventurine bơ vơ nhìn vào cánh cửa vừa được đóng lại cách đấy không lâu, người bạn hàng xóm từng lịm đi trong hẻm vì mải chơi mà lạc đường giờ đã cao hơn cậu cả một cái đầu và thật trường thành
"Tên chết tiệt, người cậu thích rốt cuộc là ai chứ..."
"Tất cả là lỗi-.."
Mọi cậu từ bỗng chẳng thế thốt ra nữa, Aventurine cười khổ, cậu đã phải lòng cái tên mang đến cho cậu cơn mưa hè ấm áp nhất kia, thật đáng ghét, rất đáng... Ghét.
------------------------
Cuộc sống vẫn tiếp tục trôi, cậu không còn gặp lại Ratio nữa, nghe nói cậu ta đã đi du học và hôm đó là buổi cuối cậu có thể gặp Ratio.
Aventurine bật cười, sự thống khổ gì thế này? Thật quá đáng.
Con chim mắc kẹt trên cành cây chẳng thể thoát nổi, nó dần chấp nhận rằng việc nó sẽ chết bất kì lúc nào vì đói hoặc bị làm mồi, nó đã kiệt sức, không thể vùng vẫy nữa, nó chấp nhận cái chết, chấp nhận sự yên bình hiếm có.
-Hoàn chính văn-
--------------------------------------
Heli mọi người hehe đây là lần thứ hai mình viết fic cho RatioRine và nói thật thì ban đầu mình không định đăng nó đâu, lúc viết mình cũng ngẫu hứng dữ lắm, viết vui vui à mà về sau mình thấy nó cũng oci nên quyết định đăng thử nó, nên nếu cốt truyện có gì gây khó chịu mong mọi người có thể góp ý ạ!!!
Cảm ơn mọi người vì đã đọc đến tận dòng này, chúc mọi người sẽ có trại nghiệm thật tốt sau khi đọc "kẹt"💗
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro