Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 906: Bạn và tôi đều là những con quỷ cô độc

Vào một đêm sắc đỏ như máu, đứa trẻ dịu dàng nhất đã giết chết tất cả mọi người.

Trong căn phòng mà người lớn không thể nhìn thấy đó, trên chiếc giường thử nghiệm nơi các bài kiểm tra nhân cách không ngừng lặp đi lặp lại, trong chiếc hộp giam cầm ma quỷ đó. Đôi khi, người còn sống sót lại là người đau khổ nhất.

Nghĩ kỹ lại, cái chết và sự sống, cuối cùng cái nào cần dũng khí hơn?

Chịu đựng tất cả hiểu lầm và vu khống, nuốt nỗi đau vào trong bụng, dang rộng vòng tay ôm lấy tuyệt vọng, đứa trẻ dịu dàng nhất đã trở thành tên điên cuồng loạn nhất.

Anh ta cứ cười suốt, cười không ngừng nghỉ, nhưng tất cả những đứa trẻ bị anh ta giết chết đều biết, kể từ đêm đó anh ta đã không còn vui vẻ nữa.

Đặt miếng ghép hình cuối cùng trong tay xuống, số 2 ghép ra một khuôn mặt trông rất giống Hàn Phi, nhưng có thể khẳng định người trong tranh ghép hình không phải là Hàn Phi, bởi vì trên mặt người đó có nụ cười dịu dàng phát ra từ nội tâm.

"Không cần thông cảm và những cảm xúc vô dụng khác, chúng ta sẽ nhuộm đỏ màn đêm của thế giới điện thờ này."

Không giống như những đứa trẻ khác, đại não của số 2 được bảo lưu lại, nó đã sống sót theo cách này, trở thành không thể nhắc đến còn sống. Trong khi những đứa trẻ khác còn đang lưỡng lự thì bàn tay của nó đã vươn tới dòng sông vận mệnh.

"Số 3, cùng tớ vào thành."

Từ trong bóng tối ở góc phòng, một đứa trẻ có cảm giác tồn tại rất thấp bước ra, trông nó rất bình thường, bình thường đến mức không có nét gì đặc biệt. Sau khi nhìn thấy đứa trẻ này, số 4 vô thức lùi lại, tránh đường ra.

Đứa trẻ số 3 cõng số 2 lên, nó đẩy cánh cửa căn phòng nhỏ ra, đi trên con đường của thành mới Hy Vọng.

Dòng người náo nhiệt, ánh đèn nê-ông phản chiếu lên những khuôn mặt, các cửa hàng ven đường đang phát quảng cáo, nơi này thật giống với Tân Hỗ trong hiện thực, một Tân Hỗ nơi mà thảm họa còn chưa xảy ra.

Chỉ nhìn vào khu chợ đêm nhộn nhịp, người ta sẽ cảm thấy thành mới Hy Vọng quả thực là niềm hy vọng của tất cả những người sống sót, nhưng bên dưới bề ngoài nhộn nhịp và sôi động đó, thành phố này lại ẩn chứa một mặt khác mà ít người biết đến.

Tận cùng của hoan lạc và ồn ào là một khu phố khác, số 3 cõng số 2 băng qua đường chính, đi vào ngõ nhỏ bên cạnh.

Nơi đây là khu vực trung tầng của thành mới Hy Vọng, không cần phải lo bị quỷ quái tấn công như khu vực ngoại vi, tất nhiên cũng sẽ không được hưởng những đặc quyền của khu vực nội thành. Đây là nơi giao thoa của tầng thấp và tầng trên, có đủ loại người sống sót đang vật lộn.

Những ngôi nhà xung quanh dần thay đổi, không còn sáng sủa ngăn nắp nữa, những bức tường cũng bắt đầu trở nên tả tơi, bám đầy rác rưởi và đủ loại hoa văn lộn xộn.

Rác thải trên đường dần dần nhiều lên, trong không khí thoang thoảng mùi ôi thiu, giống như thi thể đã cất giữ quá lâu, hiện đang bốc mùi.

Trong cùng một thành phố, sự khác biệt giữa hai dãy phố như hai thế giới khác nhau, đây có lẽ cũng là một đặc điểm của con người.

"Bộp!"

Cánh cửa gỗ mở ra, một ông lão gầy gò bị ném ra ngoài một cách thô bạo. Sau khi tiếp đất, ông ta mặc kệ vết thương đầy bùn đất và chảy máu, nhanh chóng đứng dậy, ông ta ôm lấy đùi của một người khác như một con chó.

"Đừng đuổi tôi đi, tôi sẽ tìm cách để có tiền, hãy để tôi ở lại thêm một đêm nữa đi! Nếu như quay lại khu ngoại thành, tôi, tôi sẽ chết mất!" Trong mắt ông lão nước mắt chảy xuống, biểu cảm méo mó, trông hơi đáng sợ.

"Biến đi!"

Một chiếc ủng da đá mạnh ông ta ra, sau đó đóng cánh cửa gỗ lại.

Ông lão đập cửa khóc rất lâu, thân thể yếu ớt, trên cánh tay có lỗ kim, bụng quấn băng đen, nếu hoạt động mạnh sẽ rỉ ra máu.

Có vẻ như một số nội tạng của ông ta đã bị lấy mất, bản thân cũng không sống được bao lâu nữa.

"Các người không thể đối xử với tôi như vậy! Tôi đã cho các người tất cả! Các người hãy cứu tôi đi! Để tôi ở lại một đêm nữa đi!"

Số 3 cõng số 2 đi ngang qua ông lão, bọn họ mặc kệ ông lão đang khóc lóc, ông ta dường như cũng không để ý tới bọn họ.

Càng đi sâu vào trong ngõ sẽ càng có nhiều cảnh tượng đen tối. Mọi người đều sống ở trong thành phố mang tên Hy Vọng, nhưng những người này dường như đã sớm quen với đêm tối, từ lâu đã quen với việc ở trong bóng tối của những quy tắc bất thành văn.

Sau khi xua lũ ruồi bay đi, số 3 và số 2 dừng lại trước một cửa hàng ở góc ngõ. Ánh đèn đỏ nhạt chiếu rọi trên đường, khiến biển hiệu của cửa hàng trông có vẻ quỷ dị.

"Hy Vọng Pharmaceutical."

Đây là một hiệu thuốc, nhưng không có bác sĩ trong nhà, cũng không có kệ để thuốc. Thuốc ở đây dường như không phải là thuốc mà mọi người thường nghĩ đến, mà là nói đến một thứ khác.

Số 3 bấm chuông bàn trên quầy, mười giây sau, tấm rèm cửa đen tuyền được vén lên, một khuôn mặt bóng nhẫy từ sau tấm rèm cửa thò ra.

Đó là một người đàn ông trung niên đeo khăn bịt mắt, cơ thể có phần không hài hòa, vai trái cao, vai phải thấp, chiếc bụng cũng lồi lõm không phẳng, có chỗ nhô lên cao, có chỗ lại lõm xuống, như thể các cơ quan nội tạng bị làm loạn trật tự rồi tổ hợp lại.

Người đàn ông vừa nhìn thấy hai đứa trẻ bước vào thì ánh mắt lập tức sáng, nhìn thấy số 2 không có chân thì càng hưng phấn hơn: "Hoan nghênh quý khách."

Nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt của người đàn ông trung niên nhìn số 2 và số 3 dường như không giống như đang nhìn khách hàng, mà giống như đang đánh giá giá trị hàng hóa hơn.

"Ở đây tôi có bán ba loại thuốc, một loại là thuốc giữ mạng có thể mang đến an toàn, một loại là thuốc cống hiến có thể giúp đỡ người khác, và một loại cuối cùng là thuốc đặc trị có thể mang đến hy vọng."

Nằm bò trên quầy, người đàn ông trung niên trịch thượng nhìn chằm chằm hai đứa trẻ: "Hai người muốn thuốc gì?"

"Có loại thuốc nào có thể khiến người ta hết đau khổ và bị ức hiếp không?" Số 2 quay đầu nhìn về phía tấm màn đen. Nó đến đây không phải để mua thuốc, mà là để tìm người.

"Có! Nhưng hơi đắt." Người đàn ông trung niên khập khiễng vén rèm lên, ra hiệu cho hai đứa trẻ đi vào.

Sau khi số 2 và số 3 vào phòng sau, gã lặng lẽ đến trước cửa hiệu thuốc, đóng cửa lại, treo tấm biển ghi đã đóng cửa lên.

Bên trong hiệu thuốc là một mảnh sân bẩn thỉu bừa bộn. Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông, số 2 và số 3 rời khỏi cửa sau của sân nhỏ, tiến vào một căn phòng khác không có cửa sổ.

Trong căn phòng này có rất nhiều ngọn nến làm bằng dầu đặc biệt được thắp sáng, ở giữa phòng có một bức tượng đất sét được bao phủ bởi vải đen.

"Khi thảm họa ập đến, trên thế giới có thêm rất nhiều bệnh tật, mọi người đều sợ hãi và lo lắng, may mắn thay, các cậu sống ở trong thành mới Hy Vọng, các nhân vật lớn ở khu cốt lõi đã sản xuất ra loại thuốc có thể chữa khỏi bách bệnh." Người đàn ông trung niên đứng sau giá nến, ánh nến lập lòe phản chiếu vẻ mặt kinh dị của gã: "Có điều thuốc ở chỗ tôi không rẻ, cần hai cậu mang ra được đủ đồ để đổi lấy."

Gã lấy ra một vài tấm thẻ bẩn thỉu dưới chân bức tượng đất sét phủ vải đen: "Linh hồn hiến tế cho thần vô danh có thể nhận được sự che chở trong thời gian ngắn, chữa trị nguyền rủa trên cơ thể; nội tạng giao cho những nhân vật lớn trong nội thành, có thể đổi lấy tiền, chữa bệnh cho người nghèo; bán thân, tiếp nhận cải tạo thí nghiệm nguy hiểm, có thể có được sức mạnh, không còn bị ức hiếp nữa, những thứ này chính là những loại thuốc mà cửa hàng của tôi bán."

Mỗi một tấm thẻ đại diện cho một loại thuốc, cũng là một sự lựa chọn.

"Vậy thì chúng tôi sẽ hiến tế linh hồn của mình đi." Đưa tay vén tấm vải đen lên, số 2 lộ ra một bức tượng đất sét không có khuôn mặt.

"Được, đây tuyệt đối là lựa chọn chính xác nhất, bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị." Nhìn số 2 không có hai chân, người đàn ông trung niên cho rằng mình đã có kinh nghiệm mua "thuốc" trước đây rồi, cho nên cũng không nghi ngờ gì.

Lắc lắc chiếc chuông trong tay, cánh cửa bí mật của căn hầm được mở ra, một mùi hôi thối nồng nặc phả ra, tiếng xiềng xích từ dưới đất truyền đến.

Không lâu sau, một đôi cánh tay gầy guộc bưng một cái mâm xuất hiện, một đứa trẻ đã bị cải tạo nhiều lần từ trong hầm đi ra.

Hai mắt của nó đã bị móc mất, hai chân bị quấn xiềng xích, cơ thể bình thường ban đầu bị biến thành một đứa trẻ dị dạng xấu xí với thương tật vĩnh viễn do liên tục phẫu thuật biến đổi.

"Mau lên! Đừng có lề mề!" Thái độ của người đàn ông trung niên đối với cậu bé vô cùng gay gắt, đánh mắng chắc hẳn là chuyện thường xuyên như cơm bữa.

Sợ hãi run lẩy bẩy, cậu bé đặt tế phẩm phụ trợ trên mâm lên đế cắm nến. Ngay khi vừa làm xong mọi thứ, nó chuẩn bị chạy trốn về phía hầm thì sợi xích trói hai chân lại bị số 3 giẫm lên.

Số 3 trông rất bình thường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu bé, sau đó nó lấy từ trong túi ra một cuốn sổ ghi tên hàng trăm đứa trẻ, trong đó có hơn 70 cái tên đã bị gạch đi.

"Tìm được rồi." Yên lặng cất quyển ghi chép đi, số 3 cười với số 2.

"Nếu như hai cậu có hứng thú với đứa bé này, sau khi hiến tế xong có thể mang nó đi." Người đàn ông trung niên nở một nụ cười nham hiểm trên mặt: "Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu hiến tế đi, duỗi tay của hai cậu ra, làm theo các bước mà tôi nói."

Người đàn ông trung niên rút ra một con dao dính máu từ sau bức tượng đất sét, cậu bé sợ hãi ngã quỵ xuống đất, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.

"Quá khứ của ngụy thần thật khó coi, cho dù gã có thu thập bao nhiêu vận mệnh bi thảm và tuyệt vọng, cũng không thể mang lại cho mình bất kỳ sự an ủi nào." Số 2 liếc nhìn người đàn ông trung niên một cái. Đối phương dường như bị một sức mạnh nào đó chi phối, biểu cảm trên mặt hung dữ tàn nhẫn, sau đó gã đâm con dao vào ngực mình!

Hai tay gã điên cuồng chém vào thân thể của mình, cảnh tượng này vô cùng quỷ dị.

"Ai có thể nghĩ tới, thần linh lại giấu một linh hồn của mình vào trong một đứa trẻ thấp kém nhất?" Số 3 ngồi xổm trước mặt cậu bé: "Cậu tên là gì? Hai mắt cậu là bị mù từ lúc nào? Người nhà của cậu ở đâu? Chuyện hối tiếc nhất mà cậu đã từng làm là gì?"

Số 2 và số 3 biết một linh hồn của thần linh được giấu trong một đứa trẻ nào đó ở thành mới Hy Vọng. Mấy câu hỏi mà số 3 nêu ra đã khiến đứa trẻ trước mặt nó càng thêm hoảng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro