02
Thy Ngọc bị ôm lên lầu, sau đó bị ném lên giường. Giường vô cùng mềm mại, giống như cục bông lớn khiến cô vừa nằm liền cực kỳ thoải mái mà ngủ thiếp đi.
Tóc Tiên có uống rượu nhưng không say, chị đứng trước giường nhìn cô ngủ, bất lực cởi quần áo đi tắm.
Thy Ngọc tỉnh giấc lúc nửa đêm, bị sờ tới tỉnh.
Cô mơ mơ màng màng, cảm thấy chăn thật ấm áp, người phía sau thật lớn, còn bàn tay đang đặt trên ngực mình thật dễ chịu. Khuôn ngực trắng nõn mềm mại của cô gái bị một bàn tay mảnh khảnh che lại, nhẹ nhàng nhào nặn.
Cô mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào bàn tay đó. Có chút quen thuộc, trước kia cô còn khen nó đẹp. Cô phản ứng lại đây, bất ngờ duỗi tay nắm lấy bàn tay đang làm chuyện bậy bạ kia.
"Tỉnh rồi?" Tóc Tiên dựa sát vào người cô, ngực chị áp vào lưng cô, khi chị nói chuyện, Thy Ngọc có thể cảm giác được cơ thể chị hơi run lên.
"Chị... Làm gì vậy?" Thy Ngọc vốn dĩ muốn hỏi, chị sờ ngực em làm gì!!
"Biết rồi còn hỏi." Tóc Tiên cười nhẹ một tiếng, đôi môi mềm mại lướt qua gáy cô, khiến Thy Ngọc run rẩy.
Không! Cô biết chị ta đang làm gì! Ý của cô chính là, muốn chị ta dừng lại!
Thấy cô không lên tiếng, cơ thể nóng bỏng phía sau lại sát lại gần hơn.
"Chị định làm gì!!!" Thy Ngọc không chịu nổi, quay người đối mặt với chị.
Tóc của chị nửa khô nửa ướt, vốn dĩ chị thường vuốt ngược tóc ra sau, bây giờ mái tóc đen mềm đó lại rũ xuống trán, cặp kính gọng đen cũng được tháo xuống, lộ ra đường nét mềm mại, không giống như thường ngày.
Tóc Tiên khóe miệng cười cười nhưng vẻ mặt rất ôn nhu, đặc biệt là đôi mắt như đọng nước. Lúc này chị không còn khí chất sắc sảo của một người trưởng thành nữa mà ngược lại, vẻ ngây ngô trong sáng này khiến Thy Ngọc nhớ tới hình ảnh hai người vào những năm cao trung.
Khi Tóc Tiên học cao trung, chị luôn giữ khoảng cách với mọi người, không kiêu ngạo không hống hách, thành tích lại xuất sắc. Thy Ngọc cùng chị lớn lên, tất nhiên hai người thường hay so sánh với nhau.
Tuy thành tích của Thy Ngọc không xuất sắc nhưng cô lại nổi tiếng hơn chị. Tính cô rộng rãi, hướng ngoại nên có thể kết bạn với rất nhiều người, cả nam lẫn nữ. Có một lần vào sinh nhật, cô đã rủ rất nhiều bạn bè đi chơi. Lúc ấy họ đang chơi thử thách hay sự thật và cô thua, vậy nên cô phải chọn sự thật: "Bạn thân nhất của cậu là ai?!" một bạn nữ khá thân thiết hỏi cô. Vẻ mặt tất cả mọi người đều rất mong chờ.
Nghe vậy, Thy Ngọc không chút do dự, quay đầu nhìn quanh, sau đó cuối cùng cũng nhìn thấy Tóc Tiên đang ngồi ở một góc sô pha.
Căn phòng rất tối, ánh đèn nhấp nháy khiến Tóc Tiên khó chịu. Chị không thích nơi này, thà ở nhà ngồi còn hơn, thế nhưng Thy Ngọc lại bắt chị tới đây. Cả người bị bao phủ bởi ánh sáng xanh tím, chị cau mày, môi mím lại, vẻ mặt tối sầm.
Thy Ngọc không để ý, vẫy tay gọi chị lại gần.
Tóc Tiên miễn cưỡng đến bên cô, Thy Ngọc lập tức ôm lấy cánh tay chị, giới thiệu với mọi người: "Đây là bạn thân nhất của tớ, chị Tiên."Lúc ấy biểu cảm của Tóc Tiên giống như... nòng nọc nhỏ cảm động vì tìm được mẹ mình, theo lời lý giải của Thy Ngọc là vậy.
Nhưng trong không khí mơ hồ như thế, biểu cảm của chị không phải vậy.
Thy nghĩ, trước kia cô sai rồi. Biểu cảm đó rõ ràng là muốn ăn cô. Không phải là kiểu "ăn" kia, mà là kiểu "ăn" này.
"Lúc này mà còn có thể thất thần." Tóc Tiên bất mãn, trong lúc không để ý, tay chị đặt lên eo cô, kéo cô lại gần.
Thy Ngọc giật mình:"Chị bình tĩnh... Quần áo em?"
"Chị đã thay cho em." Tóc Tiên vươn tay vén tóc ra sau giúp cô, sau đó lại nhẹ nhàng xoa xoa vành tai cô.
"Đồ lót của em đâu?"
"Đã giúp em cởi rồi."Tóc Tiên bình tĩnh nói, tựa hồ chuyện này rất bình thường.
Thy Ngọc xấu hổ. Tai không biết bị chị xoa nên hồng hay tự cô hồng nữa.
Thy Ngọc cảm thấy một ngọn lửa như đang bốc lên tận sâu trong cơ thể cô, khiến cô thật nóng.
"Có thể tiếp tục không?" Tóc Tiên dán mặt mình lên mặt cô, ái muội hỏi.
Thy Ngọc xấu hổ muốn chết. Cô không thể từ chối Tóc Tiên. Cô nhắm mắt lại, chuẩn bị tâm lý, dáng người chị đẹp như vậy, làm tình với chị chắc chắn không có gì không ổn. Tóc Tiên cũng không nói lời nào, yên lặng chờ cô, chờ cô đồng ý. Chờ đợi mười mấy năm, chờ thêm vài phút cũng không sao, miễn là kết quả như ý.
"Em là lần đầu tiên." Thy Ngọc trợn mắt, bốn mắt nhìn nhau.
"Chị cũng vậy." Tóc Tiên dán sát vào môi cô, thì thầm.
Mắt Thy Ngọc lại càng trợn tròn, chị ta cũng là lần đầu tiên sao? Cảm xúc lo sợ lẫn vui sướng hỗn độn, cuối cùng trở thành sợ hãi, cả hai đều là lần đầu tiên, chẳng phải sẽ lăn lộn như hai kẻ mù ư?
Cô đẩy tay Tóc Tiên ra, lắp bắp nói: "Chị không có kinh nghiệm, lỡ như làm em đau thì sao?" mặt cô đỏ bừng, không biết là bởi cồn hay vì thẹn thùng.
"Sẽ không đau, chị sẽ không làm em đau." Tóc Tiên lại hôn nhẹ lên môi cô.
Thy Ngọc thỏa hiệp, đưa tay che mắt lại, yên lặng không nói.
-
Thy Ngọc : Nếu chị dám làm đau em, em sẽ chặt đứt mấy cái ngón tay thon dài của chị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro