Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

Vương Nhất Bác nhìn thời gian, còn năm phút nữa là đến 12 giờ, nếu lái xe về chung cư của cậu, lại phải dày vò thêm nửa tiếng nữa.

"Tối nay ở chỗ của anh." Cậu thu lại những chiếc sơ mi đã được là xong.

Tiêu Chiến kiên trì muốn qua bên kia: "Anh lái xe."

Vương Nhất Bác không muốn trở về, tiêu tốn tinh lực. Bởi vì chuyện đầu tư cậu do dự cả buổi tối, đại não luôn căng lên, lúc này vừa mệt vừa buồn ngủ: "Bây giờ em không muốn động nữa, chỉ muốn ngủ thôi."

Tiêu Chiến chỉ đành thoả hiệp, chiều theo ý của cậu. Vương Nhất Bác đã sống trong chung cư của anh một khoảng thời gian, tất cả đồ cậu cần dùng đều vô cùng đầy đủ, bao gồm cả đồ ngủ.

Tiêu Chiến không lấy đồ ngủ của cậu, mà lấy một chiếc sơ mi của anh đưa cho cậu: "Em đi tắm đi."

Vương Nhất Bác vẫn còn chuyện muốn nói với anh, chuyện có liên quan đến việc đầu tư, nhưng lại không thể nói rõ trong đôi ba câu được: "Chút nữa lên giường em còn có chuyện muốn bàn bạc với anh." Cậu cầm chiếc sơ mi màu xanh đậm của anh đi vào phòng tắm, màu sắc của sơ mi trên tay khá giống với chiếc cậu mua cho anh.

Tắm xong cậu mặc lên sơ mi của anh, tuỳ tiện cài vài chiếc cúc lại. Tiêu Chiến dựa vào đầu giường, đang lật đọc một cuốn sách.

"Em muốn bàn bạc chuyện gì với anh?" Anh hỏi, nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn về cuốn sách.

Vương Nhất Bác dán người qua nhìn, là cuốn: "Một số mẹo trong tình yêu" mà cậu mua. Cậu đã xem toàn bộ nội dung, bên trong không có được lấy vài mẹo phù hợp với phu phu đã kết hôn như bọn họ.

"Không phải anh đã nói không thực dụng ư?"

Tiêu Chiến: "Có không thực dụng hơn nữa thì cũng là sách em tặng. Đọc một chút cũng không có gì xấu."

Cậu cảm thấy ngại ngùng, lần đầu đổ thừa cho người khác trong cuộc đời, lại đổ ngay lên đầu chồng mình.

"Anh đừng đọc nữa, lãng phí thời gian." Cậu rút lấy cuốn sách từ tay anh ra, ném qua tủ đầu giường bên cạnh.

Cậu ngồi khoanh chân bên cạnh chân anh, hai tay để lên đầu gối anh. Trong phòng đang bật điều hoà, Tiêu Chiến kéo tấm chăn mỏng phủ lên chân cậu: "Vẫn là chuyện đầu tư sao?"

"Vâng?"

"Nếu như muốn hợp tác với Lâm thị, em cứ tự mình suy nghĩ, không cần phải bàn bạc với anh."

"Không có liên quan tới Lâm thị."

Vương Nhất Bác nhìn ngón tay thon dài của anh cẩn thận tỉ mỉ xắn ống tay áo cho mình, thiếu chút nữa là chìm đắm vào đó, giây lát sau, cậu nói: "Trước ngày hôm nay em có định hợp tác với tổ chức đầu tư tài chính khác, nhưng chưa từng nghĩ đến các đại cổ đông của ZW. Bây giờ quyết định dùng tiền của anh thì lại không thể không suy nghĩ đến những đại cổ đông khác được.

Tiêu Chiến xắn một ống tay áo xong, chuyển qua ống áo còn lại, ngẩng đầu nhìn cậu một cái: "Em tiếp tục nói đi."

"Không có bức tường nào không lọt gió, anh đầu tư vào chi nhánh Bốn, sau này chi nhánh Bốn có chuyển mình, các cổ đông khác nhất định sẽ cảm thấy không bình ổn trong lòng. Bọn họ sẽ cảm thấy em và anh dùng đường dây sản xuất cũng như các nhà phân phối của ZW làm kênh kiếm tiền."

"Vốn dĩ các vị cổ đông đã vẫn luôn vì lợi ích không đồng đều mà tranh đấu, nếu như em dùng tiền của anh đi đầu tư, anh thấy đến khi xác định phần trăm lợi nhuận cần chia, đặt con số bao nhiêu thì hợp lý?"

"Nếu phần trăm thấp, nhất định anh sẽ cảm thấy không đáng để đầu tư, nhưng nếu con số ấy khá cao, người ngoài sẽ nói ra sao?"

"Trong lần đầu tư này, em không phải là điển hình cho việc vừa đảm nhiệm vị trí trọng tài vừa làm vận động viên hay sao?"

Tiêu Chiến xắn ống tay áo xong: "Vậy sáu mươi triệu của em thì sao?"

"Khoản đấy dùng để cứu nguy, không hy vọng gì có thể kiếm tiền được, phần trăm lợi nhuận sẽ rất thấp. Nhưng dùng tiền của anh đi đầu tư thì không giống vậy rồi, ngô ra ngô, khoai ra khoai."

Tiêu Chiến nắm lấy ngón tay cậu, không nói ra suy nghĩ của bản thân: "Vậy em đình giải quyết ra sao?"

Vương Nhất Bác phân tích cho anh nghe: "Ban đầu công ty định từ bỏ chi nhánh Bốn, không tình nguyện đầu tư thêm là vì muốn kịp thời ngăn chặn tổn thất. Bây giờ từ sản phẩm đến phương thức tiêu thụ đã hoàn toàn thay đổi, có hy vọng rồi, không chừng ban lãnh đạo bên trên cũng muốn được chia một phần."

"Em và các anh tranh chấp lâu như vậy mới giành được một con đường sống cho chi nhánh Bốn, trước kia bọn họ phản đối cách làm của em, nên bây giờ chắc chắn cũng ngại nói mình muốn đầu tư."

"Dù sao dùng tiền của ai thì cũng là dùng, thay vì dùng tiền của công ty đầu tư tài chính, còn phải thoả thuận biết bao điều khoản, không bằng để người của ZW kiếm được lợi nhuận, còn có thể giải quyết được vấn đề lợi ích mất cân bằng giữa các cổ đông nữa."

Cậu nhìn anh: "Anh cảm thấy sao?"

Tiêu Chiến cũng nghĩ như vậy, anh đưa tay kéo cậu vào lòng: "Ngày mai anh sẽ bàn bạc với họ."

Anh lấy chiếc gối ôm ra, tắt đèn: "Ngủ thôi."

Vương Nhất Bác nằm trong lòng anh, gối đầu lên cánh tay anh. Hôm nay mệt rồi, nên cậu không hôn anh. Tiêu Chiến ôm chân cậu lên đặt trên người mình. Từ khi hai người sống chung đến giờ, Vương Nhất Bác chưa từng gác chân lên người anh.

Tiêu Chiến hôn lên đỉnh đầu cậu: "Em mặc sơ mi không khó chịu sao?"

"Không phải anh lấy cho em hay sao." Có lẽ bởi vì là áo của anh, mặc đi ngủ cũng không thấy khó chịu.

Anh nói: "Là để em tắm xong mặc, chứ không bảo em lúc ngủ cũng mặc."

Tiêu Chiến sờ sờ, cởi cúc áo màu xanh đậm. Sau khi cởi chiếc sơ mi ra, anh ném ra bên ngoài chăn.

Mí mắt Vương Nhất Bác nặng nề vô cùng, ở trong lòng anh chìm vào giấc ngủ. Tiêu Chiến lo cho bả vai cậu sẽ lạnh, anh kéo chăn lên. Bên trong chiếc chăn mỏng, hai người dính sát lại gần nhau. Vương Nhất Bác mệt mỏi rã rời, cả đêm không hề ngủ mơ.

Ngày hôm sau.

Khi cậu mở mắt ra, bản thân đã nằm lên chiếc gối của Tiêu Chiến, anh đã dậy rồi. Cậu mò lấy điện thoại, gần bảy giờ. Tiêu Chiến ở trong phòng bếp, anh đã nấu đồ ăn sáng xong, đang rót sữa vào ly.

"Chào buổi sáng." Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh, đợi đem ly sữa đến phòng ăn.

"Ừm, chào buổi sáng." Tiêu Chiến đáp lại.

Anh mặc chiếc sơ mi màu xanh đậm mà hôm qua cậu mặc làm áo ngủ, sáng nay Tiêu Chiến dậy là qua chiếc áo xong, trực tiếp mặc lên. Vương Nhất Bác nghiêng mặt nhìn anh, Tiêu Chiến đột nhiên quay đầu, ánh mắt hai người nhìn nhau vấn vương trong ánh nắng sớm. Tiêu Chiến cúi người, khẽ tách đôi môi cậu, trực tiếp thăm dò. Sau khi kết thúc nụ hôn, vì thời gian không cho phép, hai người không qua phòng ăn nhỏ nữa. Vương Nhất Bác ngồi luôn ở bàn trong bếp ăn bữa sáng.

"Em ngồi xe anh đến công ty. Anh cho tài xế lái xe của Trác Thành về nhà cậu ấy."

Tiêu Chiến gọi cho tài xế, năm phút sau họ xuất phát. Trước khi ra ngoài, Vương Nhất Bác đeo đồng hồ cho anh.

Tiêu Chiến vẫn nghĩ đến chuyện cậu vay tiền cũng như thế chấp nhà: "Em trả lại tiền cho Minh Đan đi."

"Em không trả vội."

Trong lúc cậu khó khăn Minh Đan đưa tay giúp đỡ, vay tiền ơn nghĩa lớn như vậy cậu phải báo đáp tử tế: "Để xem tình hình năm sau rồi nói tiếp, nếu như chi nhánh Bốn có thể chuyển mình, em sẽ coi hai mươi triệu kia là tiền cậu ấy đầu tư, đến lúc đó trích lợi nhuận cho cậu ấy. Còn nếu như sản phẩm không đột phá, không kiếm được tiền, đến lúc đó em sẽ trả cả gốc lẫn lời cho cậu ấy."

Tiêu Chiến gật đầu, không nhiều lời thêm. Lần đầu Vương Nhất Bác ngồi xe của Tiêu Chiến đến công ty thì gặp ngay Trần Hạo Nhiên ở gara.

Trần Hạo Nhiên khẽ gật đầu với Vương Nhất Bác, sau đó chào hỏi Tiêu Chiến, cũng không có gì để nói với anh, chỉ nói một tiếng: "Chào buổi sáng."

Đi đến thang máy, Tiêu Chiến nhập mật mã của thang máy chuyên dụng: "Cùng lên đi."

"Không cần đâu, thang máy bên này cũng tới rồi." Trần Hạo Nhiên nhấn nút mở thang máy, hắn không muốn đứng chung với hai người trong một không gian kín, không có gì để nói, bầu không khí sẽ rất ngột ngạt.

Lúc này, ở văn phòng của chi nhánh Bốn tầng 20, hương mì tôm nồng đậm lan toả khắp nơi. Chu Tán Cẩm còn chưa ăn sáng, tìm về phía nơi mùi hương phát ra, tìm đến văn phòng nhỏ của Quách Thừa.

Cửa đang mở, anh ta gõ hai tiếng: "Sao sáng sớm cậu đã ăn mì tôm rồi vậy?"

Quách Thừa hai tay chống cằm chờ mì tôm, khẽ nâng mí: "Ăn mì tôm tiết kiệm, bây giờ có món ăn sáng ngon nào không đắt hơn mì tôm chứ?"

Chu Tán Cẩm: "..." Vậy mà lại không thể phản bác được.

Trên bàn Quách Thừa còn một hộp mì tôm chưa bóc vỏ, anh ta đưa tay qua: "Cho tôi một hộp, tôi cũng chưa ăn sáng."

Quách Thừa: "Tôi ăn một hộp không đủ."

"Không đủ vậy cậu uống nhiều nước một chút."

Chu Tán Cẩm dứt khoát cầm lấy hộp mì, mở lớp nilong bên ngoài vứt vào thùng rác, trong thùng rác có không ít đầu thuốc lá, trước giờ Quách Thừa chưa từng hút thuốc lúc ban ngày, động tác của anh ta đột nhiên dừng lại: "Tối qua cậu không trở về sao?"

Quách Thừa không cho là đúng: "Anh đừng có chuyện bé xé ra to được không? Sao tôi không thể tăng ca thâu đêm được chứ?"

Quá hiếm, Chu Tán Cẩm đưa hộp mì tôm cho cậu ta: "Vậy cậu ăn nhiều một chút."

"Làm xong phương án quảng cáo rồi sao?" Anh ta hỏi.

"Ừm, coi như là vậy." Nhưng Quách Thừa không hài lòng lắm: "Hôm nay tôi sẽ chỉnh sửa trau chuốt lại, ngày mai đưa cho anh xem."

"Không vội, cách thời gian quảng cáo vẫn còn sớm."

"Anh không hiểu lão đại rồi, trước giờ anh ấy đều chưa động binh nhưng lương thực đã chuẩn bị xong. Chỉ có một phương án vẫn không đủ, nhất định phải có thêm phương án dự bị."

Chu Tán Cẩm chưa từng nghe Vương Nhất Bác nhắc đến qua: "Cậu có ý gì vậy?"

Quách Thừa ngáp một cái: "Ý là, nhỡ đâu mọi việc không phát triển theo hướng dự định của chúng ta, chúng ta phải chuẩn bị từ trước."

"Tôi không hỏi phương án dự bị có nghĩa gì. Câu Vương dặn dò cậu thế nào?"

"Lão đại không có dặn gì cả. Đợi anh ở dưới tay anh ấy một khoảng thời gian dài tự khắc sẽ hiểu." Quách Thừa lấy chiếc dĩa, mở nắp hộp mì.

Hương thơm xộc lên mũi.

Cậu ta đưa hộp mì còn lại cho Chu Tán Cẩm: "Thôi cho anh này, nhỡ anh lại lấy việc công để trả thù chuyện riêng, không đáng."

Chu Tán Cẩm: "!!!"

Quách Thừa lại quan tâm hỏi: "Chuyện gọi vốn đầu tư sao rồi?"

"Không rõ quyết định của Cậu Vương ra sao, chắc là sẽ nhanh thôi."

Chín rưỡi, Tiêu Chiến đi đến phòng họp trên tầng 22.

Hôm nay diễn ra cuộc họp của ban hội đồng quản trị, thư ký không thể ở bên cạnh. Cô ấy không được ở bên trong nghe nội dung, bởi ban lãnh đạo cấp cao đều bàn đến những việc liên quan đến lợi ích cũng như đề cập đến cơ mật doanh nghiệp, nội dung cụ thể phải được bảo mật.

Tổng cộng có chín người tham gia. Ngoài mấy người của Tiêu Chiến, những vị trong ban hội đồng quản trị khác đều đại diện cho lợi ích của các đại cổ đông.

Cuộc họp như vậy sẽ do Tiêu Chiến chủ trì, không để Phạm Hồng đại diện thay mình: "Với tình hình trước mắt của chi nhánh Bốn chắc mọi người cũng đã rõ. Ý của giám đốc Vương là muốn ưu tiên người của chúng ta trước, nếu như mọi người cảm thấy có rủi ro, từ bỏ lần đầu tư này, thì cậu ấy mới tiếp tục tìm đến tổ chức đầu tư tài chính."

Anh thẳng thắn: "Tôi quyết định sẽ đầu tư."

"Vì tính công bằng, giám đốc Vương nhờ tôi nói với mọi người một tiếng, quyền lựa chọn nằm trên tay các vị."

Có vài người nhìn sang phía Triệu Hải. Triệu Hải thay em trai lấy lại quyền phân phối sản phẩm của chi nhánh Bốn, tất nhiên cũng sẽ coi trọng tiềm năng phát triển của nơi này. Khoản vốn đầu tư một tỷ, dựa theo phần trăm nắm giữ cổ phần mà chia cho các cổ đông, ngoài Tiêu Chiến muốn đầu tư nhiều hơn một chút, những cổ đông khác đầu tư khoảng một trăm triệu, đối với các đại cổ đông mà nói, chút rủi ro này không tính là gì.

Trước đây không muốn đầu tư tiền vào chi nhánh Bốn là vì không nhìn thấy được ky vọng, đầu tư rồi cũng coi như đi tong, không cả nghe được chút tiếng vọng, nhưng bây giờ tình hình đã khác rồi.

Triệu Hải mở miệng: "Suy nghĩ của giám đốc Vương xứng đáng biểu dương. Ưu tiên cổ đông của ZW trước, như vậy sẽ không hề tồn tại mối nguy nào trong việc kinh doanh cũng như cơ mật doanh nghiệp. Nếu như hợp tác với tổ chức đầu tư tài chính, có những rủi ro không thể kiểm soát được, cũng không thể thoái thác. Về việc đầu tư, phía tôi không có vấn đề gì."

Ông nhìn những người khác: "Mọi người tự quyết định."

Không ai có ý kiến, đều cảm thấy có thể đầu tư.

Phạm Hồng hỏi: "Vậy chúng ta dựa trên phương thức đầu tư nào? Công ty trực tiếp cho chi nhánh Bốn kinh phí sao?"

Đây cũng là vấn đề tất cả mọi người đều quan tâm.

Tiêu Chiến: "Dựa trên danh nghĩa của công ty đầu tư tài chính để đầu tư vào. Nếu chẳng may không thành công còn có đường lui."

Hiếm khi Triệu Hải cũng đồng tình: "Bây giờ chi nhánh Bốn căn bản đã độc lập kinh doanh, nếu đã giao quyền thì cứ giao toàn bộ, việc liên quan đến tiền đầu tư vẫn nên theo hình thức của công ty đầu tư tài chính. Đến lúc đó cho dù có không thành công, cũng có thể nhanh chóng tách chi nhánh Bốn ra, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến ba chi nhánh còn lại."

Tiêu Chiến: "Còn về việc chia lợi nhuận, mọi người có ý kiến gì không?"

Triệu Hải: "Cứ theo quy tắc đi, dù sao cuối cùng lợi nhuận của chi nhánh Bốn cũng thuộc về công ty, cho dù là chia lợi nhuận từ tài khoản của công ty, hay từ phía tổ chức đầu tư tài chính, đối với chúng ta mà nói, cũng không khác biệt là bao."

Sau khi thương lượng xong, Tiêu Chiến dặn dò: "Tôi sẽ sắp xếp công ty đầu tư tài chính đầu tư trước, sau đó mọi người đầu tư cùng."

Mọi người đều tán thành. Phạm Hồng khoan thai uống vài ngụm trà, điều này thật mới lạ, Tiêu Chiến và Triệu Hải có thể thống nhất ý kiến về mặt lợi ích, hơn nữa không hề có bất kỳ tranh chấp nào.

Tiêu Chiến lập tức giao cho người phụ trách của Chiến Vũ đi gặp Vương Nhất Bác để bàn bạc.

Có sự đầu tư của các vị cổ đông của ZW, đối với cậu, với chi nhánh Bốn, với ZW, đều là cách ổn thoả nhất. Tiếp theo đây đến giai đoạn tiến hành đàm phán ký kết hợp đồng.

Cuối tháng tám, một tỷ hai đã được chuyển vào tài khoản.

----

Mùa khai giảng đã đến rồi, cách thời gian tổ chức hôn lễ chỉ còn có chín ngày. Tối hôm nay Tiêu Chiến có tiệc xã giao, anh đã rời công ty từ sớm.

Anh báo cho Vương Nhất Bác: [Tối nay anh có tiệc xã giao. Bên ngoài trời đang mưa, em lái xe cẩn thận một chút, về đến nhà thì gọi cho anh.]

Vương Nhất Bác đi đến bên cửa sổ, những giọt mưa hắt đến khung kính cửa sổ.

Cậu trả lời: [Mưa không lớn, không sao đâu. Tối nay em phải tăng ca, còn không biết khi nào mới có thể trở về. Về rồi sẽ gửi tin nhắn cho anh.]

Tiêu Chiến: [Không phải gần như đã xong xuôi rồi sao? Sao lại phải tăng ca vậy?]

Vương Nhất Bác: [Mẫu mô hình được gửi đến rồi. Hôm nay báo cáo của bên phòng tiêu thụ cũng đã làm xong nên bọn em có mở họp.]...

Tiêu Chiến đến khách sạn tổ chức tiệc xã giao, mưa càng lớn dần. Đến chín rưỡi, mưa như trút nước. Đèn văn phòng của chi nhánh Bốn vẫn sáng trưng, họ vẫn chưa tan họp.

Quách Thừa mua thêm mấy thùng mì tôm đặt ở văn phòng, chia cho mọi người mỗi người một hộp: "Nghỉ ngơi một chút đi, ăn no rồi mới có sức làm việc."

"Lão đại, anh có ăn không?"

"Cho tôi một hộp đi, loại không cay ấy."

Quách Thừa chọn một hộp không cay đưa cho cậu.

"Anh Trịnh, anh muốn ăn vị gì?"

Trịnh Thừa không thích ăn mì tôm: "Tôi không ăn đâu, cảm ơn."

Cả phòng họp đều là hương mì tôm.

Trịnh Thừa tháo kính xuống, dùng khăn lau viền kính, không chịu được việc bọn họ vừa xì xụp ăn vừa nghiêm túc nói chuyện công việc.

Quách Thừa cầm mô hình "Nam thần bọt gas" lên, yêu thích không nỡ buông tay, vật thật còn tinh xảo hơn trong hình nhiều.

"Lão đại, lần đầu tiên sẽ đưa ra bao nhiêu chiếc mô hình ra thị trường vậy?"

"Năm mươi mốt nghìn chiếc, năm mươi nghìn chiếc kênh ngoại tuyến, một nghìn chiếc cho cậu marketing qua mạng."

"Cũng không tính là thấp. Vốn dĩ mùa đông là mùa ít khách. Đưa ra nhiều rồi, mọi người quét mã đã trúng thưởng, không đạt được hiệu quả mong muốn."

"Đã rõ, là marketing bỏ đói."

Trịnh Thừa đeo đồng hồ lên, nhìn về phía Quách Thừa đang húp nước mì: "Hoạt động phúc lợi trên blog, cậu định khi nào sẽ bắt đầu?"

Quách Thừa uống một ngụm nước mì rồi mới nói: "Cái này nhất định phải đợi đến ngày đầu tiên của năm mới, năm mới khí tượng mới, xem xong lễ mừng năm mới thì đến chỗ tôi bốc thăm trúng thưởng. Ngay cả từ dùng cho hotsearch tôi cũng đã nghĩ xong rồi."

Cậu ta lại ngắm mô hình, không khỏi cảm thán: "Trước đây quá gập ghềnh gian nan, bây giờ chuyện gì cũng thuận lợi, tôi có chút không quen."

Chu Tán Cẩm ở bên cạnh tiếp lời: "Thuận lợi không tốt sao?"

Quách Thừa vội vàng giải thích: "Tôi không phải có ý đó, chỉ là tiện miệng nói thôi."

Thêm vài tháng nữa thì sẽ đến lúc để họ trổ tài rồi. Quách Thừa vừa ngắm mô hình vừa ăn mì, đột nhiên phòng họp trở nên yên lặng như thóc, chỉ nghe thấy cậu ta 'xì xụp' một tiếng, dùng nĩa ăn mì. Cậu ta dùng sức nuốt mì xuống, khẽ quay đầu về phía mọi người đang nhìn. Không ngờ là Tiêu Chiến.

Trên cánh tay của Tiêu Chiến có vắt một chiếc áo vest, anh bước vào: "Mọi người dùng nước nóng của công ty để tụ tập ăn mì?"

Vương Nhất Bác cười, rút một tờ giấy ăn lau miệng, anh đi đến bên cậu, cậu ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt trên người anh, ngẩng lên nhìn anh: "Tiệc rượu kết thúc nhanh như vậy sao?"

"Ừm, tiện đường đến đón em."

Không hề tiện đường, chỗ anh dùng bữa cách chung cư rất gần, anh quay ngược lại đi đến toà nhà của ZW. Tiêu Chiến cầm chiếc mô hình trước mặt Vương Nhất Bác lên, còn tinh xảo hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Nếu như anh có con, nhất định sẽ sưu tầm cho con tất cả các loại trang phục.

Nhưng con cái là chuyện cách anh và Vương Nhất Bác vẫn còn xa và không biết thế nào.

Anh hỏi: "Một bộ có mấy chiếc vậy?"

Vương Nhất Bác giới thiệu tỉ mỉ: "Mỗi bộ có hai chiếc mô hình, một nam thần nhỏ và một kị sĩ bảo vệ cậu ấy, mỗi bộ đều là trang phục tình nhân. Bọn em sẽ tung ra bộ trang phục đông này trước."

Tiêu Chiến đặt mô hình xuống: "Em không cần phải đem mô hình mẫu về nhà."

Anh nói với cậu: "Đợi đến khi mô hình được đưa ra thị trường, anh sẽ sưu tầm cả một bộ cho em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro