Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Vương Nhất Bác thụ sủng nhược kinh, Phòng nghiên cứu không phải là nơi ai cũng có thể đến, nói không chừng bây giờ họ đang nghiên cứu phát triển cho sản phẩm mới cho năm sau, những sản phẩm này trước khi tung ra thị trường phải được bảo mật tuyệt đối.

Vốn dĩ cậu là một người ngoài ngành, có được cơ hội như vậy tất nhiên cậu muốn tới, muốn hiểu biết sâu thêm từng khâu phát triển sản phẩm của ZW.

Uông Hàm đứng ở cửa đợi cậu, ông cũng không vội, cúi đầu lưu tên cậu vào danh sách liên lạc.

Ánh mắt tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều đổ dồn lên người cậu, mỗi người mang trong đó một ý tứ. Nếu như cậu và ông Hàm rời đi thì đây chính là hành động vả mặt Tiêu Chiến. Trong cuộc họp của sếp, cậu không cho anh mặt mũi, hậu quả của việc trực tiếp rời thẳng đi, người bình thường không thể gánh vác được.

Ngoài ra Uông Hàm là 'nguyên lão' của công ty, cống hiến cho công ty những thành tựu vô cùng lớn lao, hơn nữa còn là bậc trưởng bối.

Vương Nhất Bác phân biệt được tình huống, càng sẽ không tuỳ hứng làm bậy trong hội nghị cấp cao như vậy.

Cậu thỉnh cầu ý kiến của Tiêu Chiến: "Tiêu tổng, tôi có thể cùng chú Hàm qua bên phòng nghiên cứu hay không?"

Tiêu Chiến không nói một lời nhìn cậu, đôi mắt u ám. Phạm Hồng toát mồ hôi hột thay Vương Nhất Bác, chính xác mà nói, thay họ toát mồ hôi cho cuộc hôn nhân này. Vương Nhất Bác đến chi nhánh Bốn, tất cả hành động của cậu đều lần lượt thách thức giới hạn của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác gấp laptop, vẫn tiếp tục hỏi: "Tiêu tổng?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Đi đi, đúng lúc để ông Hàm cho cậu xem số liệu của phòng nghiên cứu, để cậu biết suy nghĩ của mình không sát với thực tế ra sao."

Anh đứng lên, bàn giao lại cho phó tổng: "Mọi người tiếp tục."

Tiêu Chiến cầm ly nước lên, nhấc bước rời khỏi phòng hội nghị.

Vương Nhất Bác cất laptop vào túi, bóng người anh mạnh mẽ ập qua phía lưng cậu, không có dừng lại.

Tiêu Chiến rời khỏi, cậu dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc, cầm túi taplop lên lập tức đi ra. Đến thang máy, chỉ có cậu và Uông Hàm, ông cười nói: "Chú cháu ta thực sự đắc tội tới Tiêu Chiến rồi."

Vương Nhất Bác cười cười: "Dù cháu có đi hay không cũng đều đã đắc tội với anh ấy rồi."

Cậu lại nói lời xin lỗi: "Cháu làm liên luỵ đến chú rồi." Câu nói 'Đúng lúc để ông Hàm cho em xem số liệu của phòng nghiên cứu, để em biết suy nghĩ của mình không sát với thực tế ra sao" của Tiêu Chiến, thực ra là nói để Uông Hàm nghe, để ông đừng tiếp tục dung túng việc cậu thử thách giới hạn của anh.

Nhưng bởi vì Chú Uông là bậc trưởng bối, Tiêu Chiến mới dùng một cách uyển chuyển hơn.

Uông Hàm khẽ hất tay: "Cái gì mà liên luỵ chứ, vẫn phải để chú vui lòng mới được."

Khi ra khỏi thang máy, Uông Hàm lấy chiếc kính râm từ trong túi vải đeo lên, vốn dĩ ông xách túi, nhưng bây giờ lại đeo lên một bên vai.

Vương Nhất Bác đánh giá qua một lượt, nở nụ cười: "Chú Uông, chú lập tức trở nên thời thượng rồi."

"Người đẹp vì lụa mà." Bước chân Uông Hàm thoăn thoắt, nhanh chóng đi xuống bậc cầu thang: "Chú đoán ấy à, cháu còn muốn thiết kế lại bao bì sản phẩm nữa."

"Chú! chú quả thực rất hiểu cháu."

"Không đổi bao bì cũng không ổn, nếu không sao mà thời thượng được chứ."

Tài xế đã mở cửa xe đợi, hai người ngồi vào hàng ghế sau.

Đóng cửa xe lại, Uông Hàm quay sang hỏi cậu: "Trước đây cháu chưa từng làm qua ngành hàng tiêu dùng  đúng không?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Chưa ạ."

"Chẳng trách," Ông đưa tay qua:"Trong cuộc họp chú thấy cháu cứ liên tục đọc tài liệu, cho chú xem xem."

"Những tài liệu này thiếu mất những số liệu chính xác để tăng tính thuyết phục." Vương Nhất Bác ngại việc ở trước mặt Uông Hàm múa rìu qua mắt thợ, cậu không tiếp cận được số liệu cụ thể của phòng nghiên cứu. Đây là lý do tại sao cậu không trình phát lên màn hình, mà chỉ chiếu vài chữ kia.

Uông Hàm: "Ở trước mặt chú, chẳng có mấy người là người trong ngành cả, không sao."

Vương Nhất Bác lấy tài liệu đưa cho ông: "Đây đều là trên mặt lý luận thôi ạ."

Uông Hàm tháo kính râm xuống, đeo chiếc kính lão lên, nghiêm túc lật đọc từng trang, đọc đến trang thứ ba, ông trả tài liệu lại cho cậu, quả thực số liệu không có sức thuyết phục: "Cháu không đưa những thứ này ra trong hội nghị là rất thức thời."

Cậu gập tài liệu lại, nhét vào trong túi laptop: "Thực ra các vị giám đốc chi nhánh ở phương diện này có lẽ cũng đều là người ngoài ngành, nhưng phó tổng Phạm là người làm ngành này."

Uông Hàm tán thành: "Cậu ấy quản lý ZW hơn hai mươi năm nay rồi. Vì vậy khi cháu đưa ra phương án, phản ứng đầu tiên của cậu ấy là về vấn đề áp suất khí gas, những người khác sẽ không nghĩ đến được."

Nói rồi, Uông Hàm cười cười: "Nếu như chú không kịp thời dẫn cháu đi, cháu đoán xem phó tổng Phạm còn phản bác thêm điều gì."

Vương Nhất Bác biết rõ điều đó: "Thiết kế nắp chai."

"Đúng vậy, bởi vì điều này có liên quan đến vấn đề giá vốn."

"Cảm ơn Chú đã giúp cháu."

"Không được coi là giúp. Mà ý tưởng của cháu đã thuyết phục được chú." Uông Hàm chuyển chủ đều: "Biết tại sao chú lại mặc chiếc áo phông đỏ này không?"

Ông tự hỏi rồi lại tự đáp: "Là bởi vì chú già rồi, không còn tuổi trai tráng nữa, nên muốn mặc quần áo màu sáng một chút. "Khoẻ mạnh, thời thượng, tràn đầy sức sống", những chữ này của cháu đã khiến chú xúc động. Nước ngọt có gas là tâm huyết nghiên cứu của chú và đoàn đội nhiều năm nay, cũng là do chú kiên trì muốn tung ra thị trường, năm đó cũng vì món đồ uống này, không biết chú và chú ba của Tiêu Chiến đã cãi nhau biết bao nhiêu lần. Tim của cậu ta không tốt, chắc chắn cũng đã bị chú làm cho tức đến muốn chết."

Vương Nhất Bác và ông đều cùng bật cười.

Uông Hàm nói về sản phẩm của chi nhánh Bốn: "Từ đầu đến cuối đã xây dựng tổng cộng sáu nhà máy, những năm này lại tiếp tục đầu tư hơn mười tỷ, trước đây phản ứng của thị trường đều không tồi, chứng minh sản phẩm không có vấn đề gì, sau đó thị trường bị Lê Minh làm rối tung lên. Vừa rồi trong cuộc họp cháu có nói, sản phẩm không ổn, chú..." Ông không có cách nào để có thể miêu tả được cảm xúc của mình trong giây phút đó.

"Cháu xin lỗi, Chú Hàm."

"Không sao, con người ta đều không thích nghe những lời chê bai không hay, nhưng chú nhìn ra được, cháu thực sự muốn làm tốt sản phẩm này, muốn khiến cho chi nhánh Bốn sống dậy trở lại. Sản phẩm truyền thống đã không còn điểm thu hút khách hàng nữa, cháu muốn tìm ra điểm ấn tượng mới, điều này chú hiểu được. Cái thằng bé này, vậy thì chi phí nghiên cứu phát triển ở đâu ra đây? Thiết kế lại bao bì sản phẩm, thiết kế lại nắp chai, đều cần dùng đến tiền, đầu tư vào đó còn chưa chắc đã có phần thắng, ai cũng không dám đảm bảo, cháu tung sản phẩm mới ra thì chắc chắn sẽ có được thị trường."

Uông Hàm để cậu có sự chuẩn bị tâm lý từ trước: "Theo như chú được biết, ngay cả chi phí tuyên truyền quảng cáo của chi nhánh Bốn cũng đã bị công ty cắt giảm rồi, phương án này của cháu, hở ra là phải đầu tư vài trăm triệu, Tiêu Chiến và hội đồng quản trị sẽ không dễ dàng đồng ý được. Công việc tiếp theo cháu cần làm, khó đấy."

"Không sao ạ, cải thiện vị giác do hơi gas đem lại, bước đầu tiên này cháu đã tính được rồi." Vương Nhất Bác cảm kích: "Vạn sự khởi đầu nan, chú cho cháu cơ hội để bước được bước đi đầu tiên, chỉ cần có sự ủng hộ của phòng nghiên cứu, cháu không còn lo lắng nữa. Còn đối với việc ứng phó sao với mọi người trong ban quản trị, cháu thành thạo mấy điều này nhất, sẽ có cách ạ."

Uông Hàm bật cười ha ha.

"Chú Hàm!" Vương Nhất Bác trịnh trọng nói: "Chi phí nghiên cứu cho sản phẩm mới sang năm, cháu sẽ giải quyết."

"Vốn dĩ bộ chi nhánh của cháu đã không có tiền rồi, cháu lại định lấy các khoản chi tiêu đem đi làm nghiên cứu, không cần phát triển thị trường nữa rồi sao?"

"Cháu có quyền gọi vốn."

"!!!"Uông Hàm giơ ngón tay cái về phía cậu, ông rất tò mò: "Trước khi cháu chuyển ngành thì làm gì vậy?"

"Đầu tư tài chính ạ."

"Chú biết ngay mà."

Ông như đang cân chắc: "Vậy chú sẽ sắp xếp ngay." Vốn dĩ định bàn bạc thương lượng xong mới quyết định, nhưng mới một phút ngắn ngủi, ông đã tự thoả thuận.

Uông Hàm đột nhiên cười lên: "Chú đã ngần này tuổi đầu rồi, lại đột nhiên bắt đầu phản nghịch, không khoa học."

Vương Nhất Bác cũng cười: "Cái này gọi là tìm lại thanh xuân."

"Cháu đã uống thử sản phẩm của chi nhánh Hai chưa?" Uông Hàm hỏi.

Vương Nhất Bác: "Cháu uống thử tất cả các sản phẩm của ZW rồi ạ."

"Sở dĩ nước ép măng cụt bán chạy ở khu vực phía Đông, là bởi vì chất lượng nước của nhà máy ở đó tốt hơn những nhà máy khác. Cùng một cách pha chế, nhưng chất lượng nước lọc sẽ ảnh hưởng đến mùi vị. Có những lúc dù cho chỉ là một chút ảnh hưởng nhỏ như vậy thôi, nhưng hương vị cũng sẽ không giống nhau. Nước ngọt của chúng ta còn đỡ, nhưng chất lượng nước ảnh hưởng đến hương vị bia rượu càng lớn hơn nhiều."

Uông Hàm nói: "Hương vị của sản phẩm mới liệu có đạt được tới độ lý tưởng của cháu hay không, chú vẫn không thể bảo đảm, bởi vì thời gian có hạn. Cháu định đầu năm sau sẽ tung ra sản phẩm mới đúng không?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Quả thực thời gian có chút eo hẹp."

Uông Hàm: "Chú sẽ cố gắng đạt được vị gas nhẹ và dịu hơn như cháu nói. Đến lúc đó sản phẩm mới được nghiên cứu xong, vòng thử nghiệm đầu tiên chú sẽ thông báo cho cháu đến."

"Tổng cộng cần thử nghiệm bao nhiêu lần vậy ạ?"

"Ít nhất ba vòng. Có những sản phẩm thử nghiệm cả bốn vòng, cải thiện bốn lần nhưng vẫn chưa chắc được đưa ra thị trường, phản hồi từ phía người tiêu dùng không tích cực, ban quản trị sẽ không dễ dàng thông qua."

Vương Nhất Bác mở điện thoại lên, trên màn hình có ghi lại kế hoạch tiến độ công việc của cậu, xem ra càng phải tăng tốc rồi, nếu không sẽ không kịp để đưa ra sản phẩm mới vào tháng một năm sau.

Phòng nghiên cứu cách cao ốc của ZW gần nửa giờ lái xe, Uông Hàm dẫn cậu đến thẳng phòng làm việc của mình, "Ngồi đi, cháu muốn uống gì?"

"Nước lọc ạ, cảm ơn ông."

Uông Hàm lấy cốc rót nước: "Tiểu Bác, tư duy marketing kiểu mới của cháu không tồi, nhưng nhất định không được tách rời đặc tính của sản phẩm."

Vương Nhất Bác nghiêm túc lắng nghe lời khuyên bảo chân thành: "Chú Hàm! chú cứ nói đi ạ."

"ZW có những đặc tính nổi bật: truyền thống, hàng tiêu dùng, đóng gói sẵn."

Uông Hàm nhìn đồng hồ: "Cháu uống nước nghỉ ngơi một chút đi, chút nữa qua nhà ăn ăn cơm, ăn xong dẫn cháu đi làm quen với những đội ngũ cốt cán tinh anh của chú."

Cho dù là việc nghiên cứu hay giá thành sản phẩm, đây đều là quyền hạn của lãnh đạo bên trên. Vương Nhất Bác đang thử thách từng bước một. Uông Hàm dẫn Vương Nhất Bác đến phòng nghiên cứu, nước ngọt có gas là tâm bệnh của ông Uông, với tình hình này, mười phần thì phải có lấy tám, chín phần ông Uông sẽ ủng hộ chi nhánh Bốn nghiên cứu phát triển sản phẩm mới.

Đầu tư cả chục tỷ, cuối cùng lại làm ra như thế này, không một ai cam tâm. Sản phẩm của chi nhánh bốn đã tạo nên dư luận xấu ngoài thị trường, muốn khắc phục được khó khăn này, rất khó. Nhưng nếu thay bao bì bên ngoài, tất cả đều sẽ có khả năng.

Bốn chi nhánh lớn của ZW, mỗi chi nhánh đều có hơn mười loại sản phẩm, các chi nhánh đều muốn phòng nghiên cứu phát triển đưa ra những sản phẩm mới cho chi nhánh của mình. Trước giờ Tiêu Chiến luôn không thích các chi nhánh qua lại với phòng nghiên cứu quá giới hạn, bởi nó sẽ ảnh hưởng đến những kế hoạch ban đầu của công ty. Vương Nhất Bác khiêu chiến vạch giới hạn này, Tiêu Chiến cũng không cho cậu mặt mũi, cậu càng không nên làm điều quá đáng.

Cùng với lúc này, ở tầng 46.

Thư ký gập lại danh sách các món đồ dành cho tình nhân, cất vào ngăn kéo, tạm thời cũng không dùng đến. Có lẽ hôm nay sếp không có tâm trạng qua nhà ăn dùng bữa, cô đi vào hỏi ý kiến của anh: "Tiêu tổng, anh muốn đặt món gì ạ?"

Tiêu Chiến đang xét duyệt các khoản chi tiêu: "Tuỳ ý."

Thư ký biết sở thích của sếp, tự mình đặt vài món thanh đạm.

Tiêu Chiến làm việc xong, thoát ra khỏi hệ thống. Đặt chiếc chuột máy tính xuống, anh vươn tay lấy ly nước theo thói quen, nhưng khi vừa nhìn thấy chiếc ly, động tác bỗng khựng lại, anh dừng tay.

Người không công tư phân minh rõ ràng là cậu. Vậy mà cậu lại bày tỏ thái độ với anh, bảo anh làm tốt cương vị một người giám đốc của mình.

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Là chú." Ngoài cửa, giọng của phó tổng Phạm truyền đến.

"Mời vào." Tiêu Chiến tháo đồng hồ xuống, xắn ống tay lên.

Phó tổng Phạm đẩy cửa bước vào: "Trưa nay chú ở đây ăn cùng cháu, chú có dặn thư ký đặt thêm một phần rồi."

Sau đó ngồi xuống trước mặt Tiêu Chiến, phó tổng Phạm nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay ở bên cạnh máy tính.

Mẫu đồng hồ đôi này vô cùng hot ở ZW, cả ZW không ai là không biết, ngay cả dì quét dọn cũng đã nghe nói, buổi trưa sếp lớn tự mình đến nhà ăn tặng đồng hồ cho ông xã nhỏ.

"Cháu tháo trước mặt chú thì có tác dụng gì" Phó tổng Phạm cười: "Cháu có bản lĩnh thì tháo ngay trước mặt Vương Nhất Bác ấy, nói rằng về sau sẽ không đeo nó nữa."

Tiêu Chiến: "...." Anh nhàn nhạt nhìn phó tổng Phạm, không có tâm trạng tiếp lời.

"Trước đó chú với chú ba của cháu đã khuyên cháu ra sao? Không quên chứ?"

Phó tổng Phạm không muốn nói những lời muộn màng vô nghĩa. Vương Nhất Bác đã bước đến bước đi ngày hôm nay, không có khả năng sẽ thu tay lại, cậu và Tiêu Chiến rất giống nhau, không đạt được mục đích thề không bỏ cuộc.

Ông lấy điện thoại ra gửi ảnh chụp màn hình cho Tiêu Chiến: "Vừa rồi về lại văn phòng chú có tính sơ qua rồi, Vương Nhất Bác muốn cải thiện thiết kế nắp chai, sau đó lại cải thiện hương vị của nước ngọt có ga, dè dặt một chút, giá vốn mỗi chai cũng tăng thêm 0.6 tệ, ép sạch lợi nhuận có thể thu được rồi."

Vương Nhất Bác không thể chưa tính toán qua giá thành, nhưng lại vẫn kiên trì làm như vậy, vậy thì chỉ có một loại khả năng, cậu muốn tăng giá bán lên: "Một khi giá cả thay đổi, rất khó có được thị trường, thằng bé một người ngoài ngành, không hiểu được điều này."

Tiêu Chiến đọc bản dự toán của phó tổng Phạm, khoá màn hình điện thoại đặt sang một bên: "Chú Hàm sẽ ngăn em ấy lại."

"Vậy cháu chưa thấy bộ dạng của Uông Hàm khi cãi nhau với chú ba của cháu rồi, cháu hy vọng ông ấy ngăn lại ư? Nếu ông ấy thực sự muốn ngăn lại, vậy lúc mở họp đã không dẫn Vương Nhất Bác đi rồi."

Phó tổng Phạm xoa huyệt thái dương, từ khi Vương Nhất Bác đến ZW, chưa có ngày nào ông được ngủ ngon giấc, cuộc họp mỗi thứ hai đều giống như đi đánh trận vậy: "Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chú cũng gục trong tay của chồng chồng nhà cháu."

Thư ký gõ cửa, đưa cơm trưa đến. Cô sắp xếp bàn làm việc lại gọn gàng, lấy một chiếc khăn trải bàn trải lên, sau đó lại qua lấy lọ hoa trên bàn trà đặt lên chiếc bàn ăn tạm thời này, những đoá hoa này đang nở rộ, giúp điều chỉnh lại tâm tình phiền muộn của sếp.

Thư ký đóng cửa văn phòng rời đi, phó tổng Phạm nói tiếp: "Cháu và Vương Nhất Bác còn phải tranh cãi thêm một lần nữa, nếu như Vương Nhất Bác muốn tăng giá bán sản phẩm, cháu sẽ đồng ý hay phản đối?"

Tiêu Chiến không tiếp lời, ra hiệu cho ông: "Chúng ta ăn cơm thôi."

Điện thoại rung lên, tưởng rằng là Vương Nhất Bác, nhưng vừa nhìn lên màn hình điện thoại, lại là tin nhắn của Vu Bân, Vu Bân hỏi anh khi nào lại về nhà mẹ Vương ăn cơm.

Anh đáp: [Để nói sau.]

Bốn rưỡi chiều, Vương Nhất Bác từ phòng nghiên cứu trở về. Buổi chiều Trịnh Thừa báo cáo công việc với phó tổng Phạm, sau đó nghe được chuyện xảy ra trong hội nghị hôm nay, phó tổng Phạm muốn anh khuyên Vương Nhất Bác, có một số việc, muốn làm tốt và có thể làm tốt, là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Vương Nhất Bác cầm một chai nước từ văn phòng của Uông Hàm trở về, chậm rãi thưởng thức.

Trịnh Thừa nghi hoặc: "Sao Uông Hàm có thể dẫn cậu đến trung tâm nghiên cứu được? Không phải ông ấy là người không dễ hoà đồng, tính khí cáu bẳn hay sao?"

"Trong mắt các anh không phải tôi cũng là người không dễ hoà đồng, tính khí cáu bẳn hay sao? Hai người không dễ hoà đồng ở cùng một chỗ mới dễ hoà đồng."

"!!!!"Trịnh Thừa hiểu được lời không thuận tai này có ý gì.

Vương Nhất Bác hỏi anh: "Anh tìm tôi có việc gì?"

Trịnh Thừa: "Cậu muốn tăng giá bán?"

"Ai nói vậy?"

"Cái này cũng cần phải có người nói hay sao. Tính sơ qua giá vốn một chút cũng biết, không tăng giá, sẽ không có lợi nhuận."

Vương Nhất Bác vặn mở nắp chai nước: "Không tăng giá."

Không tăng giá, không kiếm tiền, làm không công hay sao? Trịnh Thừa lập tức nhắc nhở bản thân, cậu ấy là người ngoài ngành, không nên tranh chấp với cậu ấy, anh ta nên phân tích tất cả các loại tình huống cho cậu nghe, vì vậy khắc chế lại sự bực tức trong lòng.

Vương Nhất Bác: "Anh về uống chút nước đi, đừng để bị tôi làm cho tức giận mà ảnh hưởng đến tim mạch."

Trịnh Thừa: "...."

Đến năm giờ, Vương Nhất Bác tan làm, Trịnh Thừa bị cậu chọc giận đến giờ vẫn còn tức ngực.

Về đến nhà, Vương Nhất Bác đi thẳng lên phòng ngủ chính, cậu đến phòng quần áo lấy một chiếc vali nhỏ ra, thu dọn vài bộ đồ cũng như các thứ cần thiết, đồng phục làm việc cũng đã gấp xong, cậu xếp vào vali.

Cũng không có nhiều đồ cần đem đi, bên chung cư nhỏ của cậu không thiếu thứ gì.

Vương Nhất Bác đứng trước gương, có một hàng mô hình, đều là Tiêu Chiến tặng cậu, cậu nhìn chúng một hồi, quyết định không đem đi.

Tối nay Tiêu Chiến về muộn, Vương Nhất Bác ăn cơm một mình, ngồi trong phòng khách đợi anh một lúc, nhưng anh vẫn chưa về, cậu bèn lên lầu.

Tối nay Tiêu Chiến có tiệc xã giao, trong buổi tiệc tất cả mọi người đều nhìn ra được tâm trạng của anh không tốt, nên cũng sớm kết thúc bữa cơm này, bọn họ còn có buổi xã giao ngay sau đó, còn anh thì về thẳng nhà.

Trong nhà vô cùng yên tĩnh, anh mở cửa phòng ngủ ra.

Vương Nhất Bác đang ngồi trước bàn nghịch điện thoại, vừa rồi cậu có chơi một ván game, nhưng không có hứng thú là bao, sau khi nhận vật phẩm ngày hôm nay thì thoát game, ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy anh từ trong gương.

Tiêu Chiến cầm một tấm ván trượt màu xanh lá cây, anh vòng qua phía đầu giường, đặt nó dựa lên chiếc tủ phía bên giường.

"Sao em vẫn chưa tắm vậy?" Anh chủ động nói chuyện.

"Ừm, em đang đợi anh." Cậu đăng xuất khỏi trò chơi.

Trái tim Tiêu Chiến bỗng mềm đi, anh nói: "Tối nay anh có tiệc xã giao."

Anh cởi cúc áo sơ mi, đi về phía cậu, nhưng bước chân đột nhiên khựng lại. Tiêu Chiến vừa nhìn thấy cạnh bàn, vali của cậu được đặt ở đó. Cậu nói đợi anh, không phải là đợi anh về nhà, mà là đợi anh về để có chuyện muốn nói.

"Chúng ta đã nói trước rồi, sẽ không đem chuyện ở công ty về nhà."

Vương Nhất Bác khoá màn hình điện thoại, bình tĩnh đáp: "Em không đem về."

Tiêu Chiến nhìn về phía vali: "Như vậy mà là không đem về sao?"

Anh vốn không muốn nói chuyện công việc khi ở nhà, nhưng bây giờ lại không thể lẩn tránh: "Tiểu Bác, lúc em bình tĩnh lại liệu có từng nghĩ đến, tất cả các sản phẩm của ZW đều là sản phẩm truyền thống, tiêu dùng nhanh. Vậy nên chỉ có thể là sản phẩm dẫn đầu thị trường, có thứ gì, các chi nhánh sẽ bán thứ đó."

"Có những món đồ ăn, khi em còn nhỏ đã có, đến bây giờ vẫn tồn tại, hương vị cũng chưa từng thay đổi."

"Tiểu Bác, nếu như một ngày nào đó em đạt tới vị trí của anh rồi, nghiên cứu và tài chính, nhất định em sẽ muốn nắm trong tay, đây là vạch giới hạn."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Em biết, em cũng sẽ như vậy."

Tiêu Chiến đi qua, khom lưng xách vali lên, nhưng bị Vương Nhất Bác ngăn lại.

Anh buông vali ra, đứng thẳng lên: "Em tức giận, có thể nhốt anh ở bên ngoài cũng được. Chỉ vì một lần tranh cãi em đã muốn ở riêng, em có chút để tâm đến cuộc hôn nhân này chút nào không vậy?"

Vương Nhất Bác đứng dậy: "Không phải em muốn ly hôn. Em chuyển về nhà em ở trước, đợi sau khi tổ chức hôn lễ xong lại chuyển về."

Tiêu Chiến đưa tay ôm cậu vào lòng, đặt môi lên trán cậu: "Em đừng giận nữa."

"Em không giận, cũng không phải đang cáu kỉnh với anh, kiểu hôn nhân giống như chúng ta, cũng không chịu được sự cáu gắt." Cậu cầm điện thoại, không ôm lại anh.

Vương Nhất Bác không hy vọng sẽ có hiểu lầm, nói rõ một hai.

"Tiêu tổng, tiếp theo đây trong các cuộc họp em và anh sẽ còn tranh cãi thêm nữa, hôm nay cũng mới chỉ là bắt đầu. Em nghĩ ra được một cách có thể cứu chi nhánh Bốn thì sẽ muốn làm thử, không thử em không cam tâm. Ngay từ đầu anh đã là cấp trên, giống như anh, giống như Trần Hạo Nam, phó tổng Phạm, mọi người sẽ không hiểu được, đối với người có bối cảnh gia đình bình thường như em mà nói, có được một cơ hội tốt khó đến nhường nào, một khi gặp được rồi sẽ lập tức muốn liều mạng nắm lấy."

"Tiêu tổng, em không làm tốt cương vị của  giám đốc chi nhánh Bốn được rồi."

"Em không tức giận, cũng không trách anh. Anh có lập trường tổng giám đốc của anh, em cũng có lập trường giám đốc chi nhánh của em."

"Yên tâm, em sẽ không vì sự phân cấp ở công ty mà ly hôn với anh."

Vương Nhất Bác đẩy anh, Tiêu Chiến ôm cậu không buông.

Cậu giải thích: "Nếu như em muốn phát giận với anh thì đã không đợi anh trở về rồi mới đi rồi."

Hai tháng tới cậu sẽ rất bận, ở công ty xảy ra tranh cãi, về nhà sao có thể tỏ ra như không có chuyện gì được. Cũng ở trong một căn phòng ngủ, sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu, chậm trễ việc tăng ca. Quay về sống ở nhà cậu có thể đặt cảm xúc xuống để làm việc.

Cậu ngẩng đầu nhìn anh, nói đùa: "Ở riêng cũng khá tốt, đến lúc đó anh gặp em trong hội nghị, không chừng vì có chút chút nhớ em, mà khi chúng xảy ra tranh cãi, có thể anh sẽ nhường em một chút."

Tiêu Chiến cúi đầu muốn hôn cậu, Vương Nhất Bác quay mặt đi, chỉ về phía mô hình trên bàn:"Em để lại mấy món kia ở nhà, lúc anh không có việc gì làm thì giúp em lau chúng một chút."

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn cậu, vừa rồi cậu đã cố ý tránh đi nụ hôn của anh.

Vương Nhất Bác nắm chặt tay anh, ngón tay cậu từ vị trí chiếc nhẫn trên ngón áp út lướt xuống: "Trước kia chúng ta không có một chút tình cảm nào, em cũng đã đi lĩnh chứng với anh, bốn năm tháng này ở cùng nhau" Cậu khẽ dừng lại: "Cũng coi như thân thiết hơn rồi, trước giờ em chưa từng nghĩ đến việc ly hôn."

Cậu đẩy tay anh ra khỏi eo mình: "Sau này mỗi thứ sáu cũng vẫn sẽ về nhà em ăn cơm, nếu như tối hôm đó anh có xã giao thì nói trước với em một tiếng."

Tiêu Chiến nắm lấy tay cậu, không buông: "Nếu như em sợ anh ảnh hưởng đến việc em làm, vậy anh sẽ chuyển qua phòng ngủ phụ. Em chuyển về nhà, sẽ không có người chăm sóc."

Vương Nhất Bác cười: "Em cũng không phải là trẻ con, trước khi quen anh, đều do em tự chăm sóc bản thân. Bây giờ em không có tiệc xã giao, buổi tối cũng không cần tăng ca, sẽ có thời gian chăm sóc bản thân."

Cậu giành hết lời anh muốn nói: "Em vẫn sẽ tăng cường vận động theo cách của em, anh yên tâm."

Vương Nhất Bác rút tay ra khỏi tay anh, cậu không nhìn anh, cất điện thoại vào túi, đeo lên, rồi xách vali.

Trong vali chỉ có vài bộ quần áo, không nặng, cậu có thể xách lên một cách dễ dàng: "Anh uống rượu không thể lái xe nên không cần đưa em qua, em về đến nhà sẽ gửi tin nhắn cho anh."

Cậu bước đi được vài bước, lại quay đầu lại: "Anh nhớ đi ngủ sớm."

Còn chưa kịp nhìn rõ sắc mặt anh ra sao, Vương Nhất Bác đã xoay người, nhấc bước rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro