Chương 26
Anh lại muốn dùng thân phận 'ông chủ' theo đuổi cậu. Cho dù là thân phận gì, anh đã chủ động đề cập chuyện mình theo đuổi cậu, cuối cùng quan hệ giữa họ cũng tiến xa hơn một bước.
Vương Nhất Bác đưa ra yêu cầu của mình: "Anh muốn theo đuổi em, vậy thì buổi trưa em sẽ không đến văn phòng anh chơi game nữa."
Tiêu Chiến gật đầu: "Được, anh xoá trò chơi trong điện thoại của anh đi, em tải lại về máy mình."
Tiêu Chiến buông cậu ra: "Em đi tắm trước đi, anh xuống nấu cơm."
Vương Nhất Bác không vội đi tắm như vậy: "Em nấu cơm cùng anh."
Bước ra khỏi phòng ngủ, Tiêu Chiến nắm lấy tay cậu.
"Sau này muốn anh làm gì, em có thể nói trực tiếp với anh."
Điều cậu muốn nhất, liên nói: "Muốn anh thích em."
Tiêu Chiến nói: "Anh đang theo đuổi em rồi."
Tiêu Chiến mở tủ lạnh tìm nguyên liệu, hôm nay dì Lan biết anh sẽ xuống bếp nên đã mua tất cả các loại rau củ có thể dùng đến, đầy ắp cả tủ lạnh. cậu ngồi bên cạnh nhìn anh.
Vương Nhất Bác nói chuyện phiếm: "Dì Lan đi xem phim rồi sao?"
"Ừm, dì đi xem lại một lần nữa." Tiêu Chiến đưa hộp kem cho cậu.
Cậu nhận lấy, xoay người đặt lên bàn mở nắp ra dùng thìa xúc một miếng. cậu cố ý lùi về phía sau một bước, dán lên người anh.
Tiêu Chiến vẫn luôn giúp cậu điều dưỡng lại dạ dày, chủ yếu nấu các món thanh đạm, hôm nay anh chuẩn bị bốn món, ba chay một mặn, món mặn là đậu hũ cuốn thịt, tương đối thanh đạm.
Hơn một tiếng sau, bữa tối đã được chuẩn bị xong, bày lên trên bàn ăn....
Ba ngày liên tiếp, Vương Nhất Bác hẹn những người phụ trách trong ban ngành cùng ăn cơm. Mỗi ngày Chu Tán Cẩm và Trịnh Thừa đều ra ngoài bận việc, Vương Nhất Bác không gặp được họ, vì vậy cậu hẹn những người khác trước.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, chi nhánh Bốn mở cuộc họp lần thứ hai. Thời gian diễn ra cuộc họp là vào lúc chín giờ sáng, Tiểu Thanh đứng ở cửa phòng hội nghị đợi hai vị 'Phật lớn' là Chu Tán Cẩm và Trịnh Thừa, lo rằng họ lại cố tình đến muộn một, hai phút, làm mất mặt Vương Nhất Bác.
Không ngờ mới tám giờ năm mươi, hai người đã một trước một sau bước vào phòng họp. Tiểu Thanh cảm thấy có chút sai sai, hai người này lại có thể nhanh chóng hợp tác như vậy sao? Khác với thường tình ắt có vấn đề gì đó.
"Anh Chu, anh chiếu dự án kinh doanh lên, mọi người cùng thảo luận." Vương Nhất Bác kéo ghế ngồi xuống.
Tất cả mọi người đều nhìn Chu Tán Cẩm, trong cuộc họp lần trước anh ta có nói bản kế hoạch bị huỷ rồi, không có. Không biết hôm nay sẽ đem kế hoạch nào đến để thảo luận.
Chu Tán Cẩm mở máy tính, nhìn slide trình chiếu trên màn hình lớn, kìm nén lại tâm tình vào lòng.
Vương Nhất Bác xem xong, không có bình luận gì, mà quay qua hỏi Trịnh Thừa:" Anh Trịnh, anh đã xử lý tài liệu xong chưa?"
Chu Tán Cẩm tắt slide, trái tim những người còn lại không khỏi treo lên, vừa rồi Vương Nhất Bác nói muốn thảo luận dự án kinh doanh, bây giờ xem xong lại không tiếp tục.
Trịnh Thừa ra hiệu Chu Tán Cẩm đăng xuất khỏi màn hình trình chiếu, anh ta chiếu tài liệu của mình lên. Những tài liệu đó vốn đã có sẵn, anh ta chỉ chỉnh sửa thêm một vài nội dung, xử lý qua một lần cho phù hợp với yêu cầu đặt ra.
Cho đến tận bây giờ, anh ta vẫn không rõ Vương Nhất Bác muốn tài liệu này làm gì.
Vương Nhất Bác đưa tay qua: "Đưa laptop cho tôi."
Trịnh Thừa ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, cách khoảng một cánh tay. Anh ta do dự trong chốc lát, sau đó đẩy laptop qua cho cậu.
"Anh có bản dự phòng không?" Vương Nhất Bác hỏi.
Trịnh Thừa nhàn nhạt đáp: "Có."
"Vậy tôi trực tiếp sửa ở đây nhé."
Vương Nhất Bác dùng trỏ chuột kéo thanh cuộn xuống, tất cả mọi người đều nhìn về phía bàn hình lớn, bao gồm cả Trịnh Thừa.
Những đại lý nào cậu cảm thấy vẫn được, sẽ xoá tên họ ra khỏi 'danh sách đen', còn không đạt được yêu cầu cơ bản nhất thì đều giữ lại.
Hơn năm trăm nhà phân phối, cuối cùng ở lại trong 'danh sách đen' vẫn còn bốn trăm hai mươi mốt đơn vị.
Vương Nhất Bác lưu tài liệu lại, dùng hòm thư của Trịnh Thừa trực tiếp gửi vào email mình, sau đó để lại trước mặt Trịnh Thừa: "Bốn trăm hai mươi mốt nhà phân phối này, huỷ hợp tác, chúng ta tìm đại lý mới."
Trịnh Thừa sững sờ: "Cậu nói gì vậy?"
Vương Nhất Bác nói lại từng chữ: "Tôi nói, huỷ hợp tác toàn bộ, không giữ một đơn vị nào cả, chúng ta tìm những nhà phân phối khác."
"Bộp" một tiếng, Trịnh Thừa gập máy tính lại.
"Vương Nhất Bác, rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy!" Anh ta gọi thẳng tên cậu, nghiến răng nghiến lợi.
Những người khác trong phòng họp không dám thở mạnh, trước đó Trịnh Thừa và Chu Tán Cẩm cãi nhau trong cuộc họp, hình ảnh anh ta ném máy tính vẫn còn rõ mồn một trong đầu. Lần đó còn truyền cả đến tai Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác: "Sao vậy, tôi nói hai lần rồi vẫn chưa hiểu sao?"
Trịnh Thừa không nói một lời nhìn cậu, hơn bốn trăm đại lý này có nhập hệ thống các mặt hàng của ZW, cũng là những nhà phân phối mạnh nhất, bây giờ cậu muốn hủy hợp tác với tất cả họ, cậu có biết bản thân mình đang làm gì không vậy?
" Cậu Vương, nếu cậu không hài lòng về tôi, cứ trực tiếp nhắm vào tôi là được, tôi hoàn toàn chấp nhận. Mời cậu đừng lôi công ty ra làm trò đùa!"
Anh ta cố gắng bình tĩnh, mới không bộc lộ ra sự tức giận trong lòng: "Nếu như cậu không hiểu về ngành hàng tiêu dùng, vậy phiền cậu có thể học hỏi thêm giám đốc Trần của chi nhánh Hai được không? Xem xem người ta tranh giành được tài nguyên, cơ hội cho chi nhánh của mình thế nào? Còn cậu thì sao?"
Anh ta trầm giọng lại: "Trừ việc phá hỏng thị trường của chi nhánh, cậu còn có thể làm gì?"
Vương Nhất Bác không bị anh ta chọc tức, từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh: "chi nhánh Hai khác chi nhánh Bốn, cậu ấy và tôi cũng không giống nhau."
"Hơn bốn trăm đại lý này dù cho có năng lực hơn nữa cũng không liên quan đến chi nhánh Bốn, không thể hoàn thành được nhiệm vụ của chi nhánh, không có lý do gì để tôi giữ họ lại cả." Vương Nhất Bác lại nói tiếp: "Không phải họ đã đại diện cho tất cả các sản phẩm của ZW rồi sao? Họ có thể tiếp tục là những nhà phân phối 'chất lượng cao'; của chi nhánh Một, Hai, Ba, nhưng với chi nhánh Bốn thì đừng nghĩ thêm nữa."
Trịnh Thừa tháo chiếc kính gọng vàng xuống, bị chọc tức đến độ hai thái dương cũng như muốn run lên, anh ta dùng lực nhấn lại. Anh ta đột nhiên cười tự giễu một tiếng. Vừa rồi nói với cậu nhiều như vậy để làm gì, cũng không thể làm cậu lung lay quyết định.
" Cậu Vương!" Trịnh Thừa không hề muốn cáu giận với cậu: "Huỷ hợp tác với hơn bốn trăm nhà phân phối cùng một lúc, cậu có biết hậu quả sẽ ra sao không?"
Vương Nhất Bác nhìn về phía hắn: "Tôi còn biết được, nếu như tiếp tục với mô hình kinh doanh này, không cần đến hai năm nữa chi nhánh Bốn sẽ hoàn toàn bị ZW từ bỏ. Tất cả hậu quả, tôi sẽ gánh vác."
Trịnh Thừa nhìn thẳng cậu vài giây, ánh mắt cậu vô cùng mạnh mẽ, lửa giận trong lòng không có chỗ nào bộc phát.
Huỷ hợp đồng với hơn bốn trăm nhà đại lý, kết thúc một phần dự án của họ ở ZW, đến khi đại lý lớn ở khu vực khác biết được, nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Huỷ hợp đồng, cậu nói nghe có vẻ rất dễ dàng. Chuyện gì cậu cũng làm theo trong tưởng tượng của bản thân, tưởng rằng chuyện tìm những đại lý mới cũng chỉ dễ như lời nói ra.
Hợp tác với hơn bốn trăm đại lý có thực lực vẫn còn chưa vực lại được thị trường, cậu tưởng rằng đổi sang đại lý khác là có thể hay sao? Có lẽ Tiêu Chiến đã từ bỏ chi nhánh Bốn rồi, nếu không cũng sẽ không để Vương Nhất Bác đến gây hoạ ở nơi này.
Phòng tiêu thụ vốn không liên quan đến chuyện của phòng thị trường, nhưng Chu Tán Cẩm thấy một người ngoài ngành như Vương Nhất Bác nhắm mắt làm bừa cũng bắt đầu thấy không ổn, cứ tiếp tục giày vò như vậy, không cần đến hai năm nữa, chi nhánh Bốn đã bị đào thải khỏi thị trường.
Trịnh Thừa ném con chuột máy tính trên tay xuống, 'cạch' một tiếng, rơi lên phía trên laptop. Đây là tiếng động duy nhất trong căn phòng họp lúc này.
"Cậu Vương, nếu cậu bởi vì giám đốc Trần huỷ liên kết sản phẩm với chúng ta, trong lúc tức giận nhất thời muốn huỷ hợp đồng với những đại lý trùng với bên kia. Cậu làm như vậy không thể hết giận, ngược lại lại khiến người ta thấy mình bụng dạ hẹp hòi, vô cùng ấu trĩ. Tôi khuyên cậu hãy suy nghĩ lại cho kỹ."
"Cho dù không hủy liên kết với giám đốc Trần thì chuyện đầu tiên tôi làm khi nhậm chức đó là huỷ liên kết với bên họ. Chi nhánh Bốn muốn có thể tiếp tục tồn tại thì không được dựa vào bất kỳ ai." Vương Nhất Bác đứng dậy, liên kết máy tính với màn hình máy chiếu.
Nói một cách đứng đắn nghiêm túc như vậy, Trịnh Thừa cũng không muốn phản bác lại nữa. Anh ta đứng dậy, cầm điện thoại rời đi. Vương Nhất Bác cũng không giữ lại.
Trước khi đề xuất ra phương án, cậu cũng đã dự liệu được một màn này sẽ xảy ra. Những khó khăn sắp tới cậu phải đối mặt còn gian nan hơn nhiều so với điều này. Hôm nay chỉ là trong nội bộ, sau này cậu còn phải đấu tranh với công ty, lúc đó người cậu phải đối diện với là Tiêu Chiến.
Trịnh Thừa đi thẳng ra khỏi phòng họp, ở bên ngoài hút hai điếu thuốc. Cuộc họp được tiếp tục, Vương Nhất Bác không hề bị ảnh hưởng. Ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh của cậu khiến mọi người trong phòng hội nghị không khỏi ngồi thẳng lưng lên.
Trái tim Tiểu Thanh vô cùng thấp thỏm, vẫn luôn lo âu trong lòng. Vương Nhất Bác khẽ hất cằm về phía màn hình lớn, ra hiệu cho mọi người: "Cùng xem sản phẩm của chúng ta một chút."
Trên màn hình là tất cả các sản phẩm của chi nhánh bốn, có chuỗi mặt hàng, cùng có sản phẩm đơn lẻ. Vương Nhất Bác đợi tất cả hình ảnh sản phẩm được trình chiếu xong: "Có cảm thấy bao bì sản phẩm của chúng ta rất quê hay không?"
Tất cả mọi người, "..." Không có ai nói gì. Bảo họ phải nói sao đây? Đây là quyết định của lãnh đạo bên trên.
Vương Nhất Bác nói: "Hai ngày tới mỗi người hãy viết cảm nhận về bao bì của tất cả sản phẩm của chi nhánh, trước giờ làm đầu tuần sau nộp trên bàn làm việc của tôi, mọi người có thể giấu tên, gửi bản sao cho tôi là được, không giới hạn số lượng từ. Chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là, trong lòng mọi người nghĩ sao thì viết vậy là được."
Cậu tắt màn hình: "Tan họp."
"Anh Chu, anh gọi anh Trịnh trưa này cùng tôi ăn cơm." Nói rồi, cũng không để ý đến phản ứng của Chu Tán Cẩm ra sao, Vương Nhất Bác vừa lật mở vài trang tài liệu vừa bước ra khỏi phòng họp.
Tiểu Thanh vội đi theo cậu, thấp thỏm không yên. Cậu ta không giúp đỡ được gì, chỉ có thể thở dài trong lòng. Hôm nay lời của Trịnh Thừa vô cùng trào phúng, hơn nữa còn cố tình so sánh Vương Nhất Bác và Trần Hạo Nam với nhau.
Mấy ngày nay người trong ZW đều thầm gièm pha, nói rằng trong mắt Tiêu Chiến, chồng anh không bằng bạn bè.
Trước đây vị trí giám đốc chi nhánh Bốn có để người trong nội bộ cạnh tranh, Trân Hạo Nam cũng có tham gia, bây giờ Tiêu Chiến cho hắn vị trí giám đốc chi nhánh Hai, ngược lại giao chi nhánh Bốn cho Vương Nhất Bác.
Nếu là ông chủ nơi khác, chắc chắn sẽ để chi nhánh Hai cho ông xã, giao gánh nát cho người khác.
Về đến văn phòng, Vương Nhất Bác để Tiểu Thanh in ra tất cả những tài liệu liên quan đến hơn bốn trăm đại lý kia.
"Được ạ." Tiểu Thanh nhận lệnh, nhưng không lập tức rời đi, chần chừ một hồi: "Sếp! chuyện kia...."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì vậy?"
"Sếp, lời của anh Trịnh, anh đừng quá để ý trong lòng. Chắc là anh ấy giận quá mất khôn, nhất thời nói không lựa lời." Không phải Tiểu Thanh đang đỡ lời cho Trịnh Thừa, cậu ta đang muốn an ủi Vương Nhất Bác.
Không biết Vương Nhất Bác có hiểu được ý của cậu không.
Trong công việc, trước giờ cậu chưa từng đặt tình cảm vào, cũng chưa có ai khiến cậu phải để tâm trong lòng. Vương Nhất Bác cười: "Tôi không sao, cậu không cần phải lo lắng, cứ đi làm việc trước đi."
Trước khi ra ngoài, Tiểu Thanh rót cho cậu một ly nước. Vốn dĩ Trịnh Thừa không muốn đến, nhưng có một vài lời cần phải nói trực tiếp với Vương Nhất Bác. Chu Tán Cẩm cũng vậy, liên quan đến bản kế hoạch kinh doanh kia, không biết Vương Nhất Bác có ý gì.
Chiếc bàn bốn người, Vương Nhất Bác ngồi ở đó. Chu Tán Cẩm không muốn nhìn thấy cậu, nên ngồi xuống cạnh cậu. Còn Trịnh Thừa thà ngồi đối diện với Chu Tán Cẩm, cũng không muốn vừa ngẩng mặt lên đã đụng phải ánh mắt Vương Nhất Bác.
Trước khi ăn cơm Vương Nhất Bác có uống chút nước ấm: "Tôi cho anh thời gian nửa năm, đến cuối năm phải kết thúc hợp tác với tất cả những đại lý kia. Đương nhiên, nếu họ có ý muốn tiếp tục cũng không phải không được.
Nghe thấy có thể thay đổi tình thế, lúc này Trịnh Thừa mới nhìn cậu.
Vương Nhất Bác: "Để chuyển khoản tiền các lô hàng của nửa đầu năm sau, không thích thì theo luật miễn bàn."
Trịnh Thừa cười lạnh một tiếng, thanh toán hết mọi khoản của các lô hàng nửa đầu năm sau, mơ mộng viển vông thật đấy.
Vương Nhất Bác đề cập tới tình huống xấu nhất trước: "Tôi sẽ chỉ cho anh thời gian nửa năm, nếu như anh cảm thấy khó khăn không làm được, tôi sẽ đổi người khác."
"Cậu đang uy hiếp tôi đấy à?"
"Là nhắc nhở. Tôi không hy vọng sẽ để bất kỳ ai ảnh hưởng đến thị trường năm sau của chi nhánh."
"Vậy tôi cũng nhắc cậu một câu" Trịnh Thừa đặt đũa xuống, cố gắng bình tĩnh: "Chi nhánh Hai sắp tuyển nhân sự, nếu cậu làm như vậy, chi nhánh Bốn sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn, đến lúc đó mọi người sẽ đều chạy qua bên kia hết."
Vương Nhất Bác không đổi sắc mặt: "Con người muốn vươn tới vị trí cao hơn là lẽ thường tình. Nếu như hai người cũng muốn đến chi nhánh Hai, tôi có thể để hai người đi bất kỳ lúc nào."
Trịnh Thừa: "..." Anh ta cầm thìa lên, không nuốt trôi cơm được nữa, đành uống canh vậy. Không ai hiểu được tình cảm của anh dành cho chi nhánh Bốn, nếu như phải đi, anh nhất định sẽ là người cuối cùng, có lẽ lúc ấy chi nhánh Bốn bị giải tán, không còn nơi này nữa. Bàn ăn rơi vào trầm mặc hơn nửa phút đồng hồ.
Chu Tán Cẩm phá vỡ không khí trầm mặc ấy: " cậu Vương, không phải cậu đã nói sẽ thảo luận dự án kinh doanh ngày hôm nay sao, sao sau đó lại không bàn tới nữa? Nếu như cậu xem không hiểu, có thể trực tiếp hỏi tôi."
Từng câu từng chữ đều chứa đầy sự châm chọc. Vương Nhất Bác cũng không tức giận, bình tĩnh đáp: "Trang thứ 12, 16 và 21, tất cả số liệu trên đó đều không chặt chẽ, thảo luận cũng chỉ làm tốn thời gian của mọi người, không cần thiết."
Hai người ngồi cùng một hàng ghế, cậu cùng không quay sang nhìn anh ta: "Lúc anh làm dự án kinh doanh có phải vừa chơi game thua trận hay không? Tâm trạng không tốt nên điền bừa?"
Chu Tán Cẩm: "...." Bị châm chọc đột nhiên không nuốt nổi cơm.
Dám nói anh ta chơi game tệ.
Đột nhiên, phòng ăn với tiếng chuyện trò bỗng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều yên lặng, yên lặng tới mức có thể nghe thấy rõ được tiếng bước chân. Hơn trăm ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chiến. Tiểu Thanh đã đến ZW nửa năm, theo những gì cậu ta được biết, đây là lần đầu tiên sếp lớn đến nhà ăn số một.
"Ngày tháng sắp tới sếp của cậu sắp không dễ dàng rồi, tổng giám đốc tìm đến tận nơi kìa." Đồng nghiệp nhỏ giọng nói với Tiểu Thanh.
Vừa rồi có người đi qua bàn ăn chỗ Vương Nhất Bác, có nghe thấy cậu nói với Trịnh Thừa: 'Tôi sẽ chỉ cho anh thời gian nửa năm, nếu như anh cảm thấy khó khăn không làm được, tôi sẽ đổi người khác.'
Từ khi Vương Nhất Bác đến chi nhánh Bốn, nơi này vô cùng khổ cực. Còn có người nói, hôm nay trong lúc mở họp, Trịnh Thừa trực tiếp đá cửa rời đi, không hề cho cậu chút mặt mũi nào.
Lần trước Trịnh Thừa và Chu Tán Cẩm cãi nhau trong buổi họp, sếp lớn cũng biết được, phải đích thân qua xử lý. Bây giờ sếp qua đây, chắc cũng là để hoà giải.
Sếp muốn giữ Trịnh Thừa lại, vậy thì chắc chắn sẽ gây áp lực cho Vương Nhất Bác.
Bị ông xã của chính mình gây áp lực, cho chi nhánh Hai tất cả tài nguyên tốt, ngày tháng như vậy sao có thể trôi qua dễ dàng được.
Là trước kia, nếu Tiêu Chiến xuất hiện, bọn họ căn bản đều không để ý đến việc ăn uống mà đi thưởng thức nhan sắc của anh. Hôm nay tâm điểm chú ý của họ lại ở trên người Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không ngờ lúc này anh sẽ đến tìm cậu: "Tiêu tổng." Cậu khách sáo chào một tiếng, sau đó đứng dậy.
"Mọi người ngồi đi." Tiêu Chiến ngồi xuống đối diện cậu.
Chu Tán Cẩm và Trịnh Thừa cầm đũa lên một lần nữa, có tức hơn nữa cũng phải ăn, không thể xảy ra tranh chấp với Vương Nhất Bác trước mặt sếp được.
Tiêu Chiến nhìn những món ăn trên đĩa của Vương Nhất Bác: "Có ngon bằng anh nấu không?"
Vương Nhất Bác: "...Không ngon bằng."
Tiêu Chiến khẽ gật đầu, quay sang trò chuyện với Chu Tán Cẩm vài lời.
Bên trái Vương Nhất Bác là một vách ngăn, được vách ngăn ấy che lại, người khác không nhìn thấy được phía dưới gầm bàn, cậu đưa chân qua, dán mắt cá chân lên chân anh.
Tiêu Chiến và Chu Tán Cẩm nói chuyện, liếc sang nhìn cậu. Vương Nhất Bác cúi đầu chậm rãi ăn cơm, đôi mày mang theo ý cười nhàn nhạt. Tiêu Chiến duỗi chân, bắp chân dán lên bắp chân cậu.
Vương Nhất Bác kìm nén lại trái tim đang đập mạnh, thì ra cùng sếp yêu đương bí mật là loại cảm giác này.
Trong bữa cơm này, Tiêu Chiến nói chuyện với Chu Tán Cẩm và Trịnh Thừa. Anh ở bên cạnh nhìn họ ăn, khiến da đầu họ không khỏi căng lên.
Gần đến thời gian, Tiêu Chiến đứng dậy: "Mọi người cứ từ từ ăn." Anh nhìn qua Vương Nhất Bác, sau đó mới rời đi.
Không còn bầu không khí của cuộc trò chuyện nữa, bọn họ cũng đã ăn xong, Vương Nhất Bác cũng không giữ họ lại.
Mâu thuẫn giữa Trịnh Thừa và Vương Nhất Bác đã không còn là bí mật ở ZW nữa. Đặc biệt là việc trong cuộc họp ngày hôm nay Trịnh Thừa trực tiếp rời khỏi đã bị truyền đi bàn tán khắp nơi.
Đúng lúc chi nhánh Hai đang chiêu mộ thêm người, mọi người đều thầm đoán, liệu Trịnh Thừa có qua đó hay không.
Vương Nhất Bác quay về chi nhánh Bốn, cửa văn phòng cậu đang được mở ra. Cậu nhớ lúc đi ăn cơm mình đã đóng lại rồi. Trong phòng ngoài máy tính thì không có gì khác đáng giá.
Cậu vừa bước đến cửa, ngạc nhiên: "Sao anh lại qua đây vậy?"
Tiêu Chiến ngồi trước máy tính của cậu, cầm một cuốn sách lên đọc. Anh nói: "Qua đây thăm em."
Thì ra anh rời khỏi nhà ăn trước là để đến chỗ cậu. Vương Nhất Bác cầm tay nắm cửa, đóng cửa lại.
Tiêu Chiến: "Không cần đóng lại."
Cậu suy nghĩ trong chốc lát, lại mở cửa ra. Mở cửa rồi người khác sẽ không nghĩ nhiều. Vương Nhất Bác đi qua, dựa người vào mép bàn nhìn anh. Anh là sếp hay là chồng, lúc này cũng không cần phải phân biệt rạch ròi. Dù sao cũng đều là của cậu.
Tiêu Chiến đặt cuốn sách xuống: "Anh nghe nói hôm nay trong thời gian cuộc họp, Trịnh Thừa đạp cửa rời đi?"
"Nào có phô trương như vậy, Trịnh Thừa bị em chọc giận đến nỗi rời khỏi giữa cuộc họp, không có đạp cửa."
Ở bên nhau lâu như vậy rồi, trước giờ anh chưa từng để cậu phải đợi lâu, chưa từng lạnh mặt rời đi. Tất cả sự tức giận đều đến từ người khác. Tiêu Chiến cầm lấy tay cậu, nắm chặt.
Anh nhìn thấy ly uống cà phê mình tặng cậu, trên mặt bàn cũng chỉ có chiếc ly này: "Bây giờ em bắt đầu uống cà phê rồi sao?"
"Em không uống." Vương Nhất Bác liếc nhìn chiếc ly trên bàn: "Em dùng để uống nước."
Hai người đối diện nhìn nhau, anh ngồi trên ghế, còn cậu đang đứng trước mặt. Vương Nhất Bác đặt hai tay lên bờ vai anh, cúi đầu, đôi môi hai người dán lại cùng nhau.
Ở trong phòng làm việc của cậu, hai người không thể làm gì khác được, Tiêu Chiến kịp thời kết thúc nụ hôn này lại, có một chuyện anh muốn tự mình nói với cậu: "Châu Thanh đã ký hợp đồng đại diện sản phẩm với chi nhánh Hai, hôm nay bản hợp đồng được trình lên chỗ anh, anh đã phê duyệt rồi."
Vương Nhất Bác vẫn có chút tiếc nuối, cậu cười mỉm, thoải mái đáp: "Không sao."
Khoảnh khắc này, anh bỗng muốn bù đắp cho cậu: "Tiểu Bác, em có từng nghĩ qua muốn từ phía người sếp này giành được chút gì đó cho chi nhánh Bốn không?"
Vương Nhất Bác nhìn anh: "Em chỉ muốn một mình anh."
Anh dùng lực nắm chặt bàn tay cậu: "Sau này mỗi buổi trưa, nếu có thời gian anh sẽ đều qua tìm em." Ngón tay cái của anh vuốt ve mặt đồng hồ của cậu, cậu thích dùng những món đồ giống với của anh, cho dù là những thứ nhỏ nhất như ly cà phê. Nếu như cùng đeo đồng hồ giống nhau, nhất định cậu sẽ rất vui vẻ.
"Buzz...buzz" Điện thoại rung lên. Cậu cầm điện thoại lên, là Tiểu Thanh gọi đến. Tiểu Thanh biết Tiêu Chiến đang ở đây, sợ sẽ làm phiền bọn họ nên không dám hấp tấp đi vào phòng làm việc, vậy nên mới gọi qua cho cậu.
"Có chuyện gì vậy?" Vương Nhất Bác nhấn nghe.
Tiểu Thanh: " sếp, có Quách phu nhân đến tìm anh."
Cậu chỉ quen biết duy nhất một Quách phu nhân, là mẹ của Quách Thừa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro