Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Sau khi đến Tô Châu, mỗi ngày Vương Nhất Bác đều bận đến tận đêm khuya, những cuộc họp dày đặc và cả những vấn đề phát sinh nhiều vô kể, cậu đều phải đi bàn bạc đàm phán. Về đến khách sạn, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ thiếp đi, không có thời gian để ý đến những điều gì khác. Ngày thứ năm sau khi đến Tô Châu, cậu nhận được điện thoại của Nghệ Hiên gọi đến.

"Tối nay hoặc tối mai, em có rảnh không, cùng đi ăn một bữa đi." Lần trước muốn mời khách, kết quả cậu lại phải nhập viện, hẹn một bữa cơm mà kéo dài đến tận bây giờ.

Ngày hôm đó ở nhà thầy Vương gặp được cậu, nhưng Tiêu Chiến cũng đang ở đó, anh ta cũng không tiện nói chuyện riêng với Vương Nhất Bác.

Cậu nói: "Em đang ở Tô Châu, đợi khi nào trở về sẽ mời anh ăn cơm."

"Dự án thu mua của Nguyệt Thị, em lấy được rồi sao."

"Vâng."

"Chúc mừng em."

"Cảm ơn ca, vì vậy đợi khi nào về em sẽ mời ca một bữa."

"Ai mời cũng đều như nhau cả. Đúng lúc tuần này anh cũng phải đến Thượng Hải, đến lúc đó tiện thể ghé qua Tô Châu tìm em, anh cũng biết một chút về nội bộ của công ty mà Nguyệt Thị muốn thu mua kia, sau sẽ nói chi tiết về sự rắc rối phức tạp của họ cho em."

Mười rưỡi tối, cậu về đến khách sạn. Dạ dày vẫn có chút không thoải mái, Vương Nhất Bác tìm thuốc, uống vài viên.

Dựa lên sofa, Vương Nhất Bác tổng kết công việc của hôm nay, xem xem có chỗ nào xảy ra sai sót, liệu tối nay có ngủ được hay không.Đợi khi tỉnh lại một lần nữa, đã là hai giờ sáng.

Vương Nhất Bác cầm điện thoại lên nhìn, trừ những tin tức liên quan đến công việc, không có gì khác. Cậu ném điện thoại sang một bên, cầm đồ ngủ đi vào nhà tắm.

Tuần thứ hai sau khi Vương Nhất Bác đi công tác, biệt thự càng thêm lạnh lẽo, bữa sáng trên bàn ăn cũng không được phong phú như trước nữa.

Tiêu Chiến muốn hỏi dì Lan xem, Vương Nhất Bác khi nào sẽ công tác trở về, nhưng lời vừa đến miệng lại dừng. Hôm nay là thứ tư, sau khi tan làm, anh trực tiếp qua chỗ Vu Bân.

Vu Bân thấy vị khách không mời mà đến, cau mày: "Cậu đến đây làm gì?"

Tiêu Chiến đến nhà Vu Bân, không khác biệt lắm so với việc về nhà mình, trực tiếp lái xe đến sân viện, dì giúp việc giúp anh mở cửa, Vu Bân không hề hay biết. Vu Bân nhìn đồng hồ đeo tay, xác định bản thân mình không nhớ nhầm, hôm nay là thứ tư. Trước đây Tiêu Chiến có nói qua trong nhóm, rằng sau này có chuyện gì tìm anh thì tránh tối thứ tư ra.

"Có việc tìm cậu." Tiêu Chiến lấy một trang giấy từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Vu Bân: "Giúp tôi chuẩn bị chút trà."

Tên cách loại trà, anh đều viết lên trên giấy. Vu Bân liếc nhìn, yêu cầu cũng không thấp: "Tặng ai à?"

Tiêu Chiến cởi áo vest, tiện tay vắt lên lưng ghế sofa: "Để tặng ba chồng tôi."

Vu Bân chụp lại nội dung được ghi trên giấy, lưu vào điện thoại: "Thầy Vương uống trà phức tạp vậy sao?" Có cả hồng trà và trà xanh.

Tiêu Chiến "Ừm" một tiếng, thực ra chỉ có một loại là để tặng ba chồng, còn lại là dùng để nấu trứng trà cho ai kia. Anh tự đi rót cho mình một ly cà phê, ngồi trong thư phòng của Vu Bân uống một ly cà phê, uống xong lại rót thêm.

Vu Bân không ngờ tới việc anh vẫn tiếp tục ở lại, lên tiếng tiễn khách: "Cậu còn không đi?"

Tiêu Chiến cầm ly cà phê ngồi xuống: "Tôi ngồi ở đây cũng không cản trở cậu làm việc."

Vu Bân: "????" Tối nay anh bận, không có thời gian tốn nước bọt với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cứ ở đó không về, Vu Bân chỉ nghĩ đến một loại khả năng: "Cậu ở chỗ tôi là để trốn Vương Nhất Bác sao?"

Tiêu Chiến nhấp một ngụm cà phê: "Tôi trốn em ấy làm gì? em ấy đến Tô Châu công tác rồi." Nói rồi, ánh mắt anh dừng lại, nhìn lên ngăn thứ hai trên giá sách của Vu Bân.

Tiêu Chiến đặt ly cà phê xuống, đứng dậy đi qua đó, hộp quà được đặt trên kệ sách là một mô hình nhân vật trong game, không khác lắm so với mô hình anh thấy trên xe Vương Nhất Bác, nhưng mô hình trước mắt to hơn nhiều so với con của cậu, trang phục và tạo hình cũng không giống.

"Sao? cậu cũng mua thứ này?" Vu Bân liếc mắt qua nhìn: "Là quà sinh nhật cho Bồi Hâm đấy."

Cách sinh nhật của Bồi Hâm vẫn còn sớm, để tìm được món quà phù hợp, anh liền mua trước để chuẩn bị. Trong vòng bạn bè của bọn họ, Bồi Hâm tuổi nhỏ nhất, lại ham chơi, chỉ có sinh nhật của Bồi Hâm bọn họ mới tặng quà, còn những người khác sinh nhật, thường chỉ đến góp mặt.

Tiêu Chiến: "Cái này rất đắt sao?"

"Không đắt lắm, nhưng đây là bản giới hạn mô hình nhân vật trong game, bình thường không mua được."

Tiêu Chiến vừa nghe thấy đây là nhân vật trong game, lập tức hiểu ra tại sao Vương Nhất Bác lại có mô hình giống như vậy.  Anh cầm hộp quà lên: "Cậu chuẩn bị thứ khác cho Bồi Hâm đi."

Vu Bân liếc thấy Tiêu Chiến muốn lấy mô hình đi: "Để xuống, cậu tưởng chuẩn bị một món quà dễ lắm đấy à?" Anh ta dựa lên lưng ghế, đánh giá Tiêu Chiến: "Cậu muốn tặng ai?"

Tiêu Chiến để anh yên tâm: "Không phải tặng Bồi Hâm."

Còn về việc tặng ai, Vu Bân hỏi đi hỏi lại vài lần, nhưng cũng không moi ra được chút thông tin nào.

Trước khi quay về Tiêu Chiến nói: "Quà sinh nhật của Bồi Hâm tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị, đến lúc đó thư ký sẽ đưa đến văn phòng cậu."

Về đến biệt thự, Tiêu Chiến cầm hộp quà đi lên tầng hai. Phòng ngủ của Vương Nhất Bác không bật đèn, cửa phòng được mở ra, khoảng thời gian này cậu đi công tác, căn phòng đều được mở ra để thông gió. Tiêu Chiến đi đến cửa phòng, bật đèn lên, đặt hộp mô hình lên chiếc tủ cạnh đầu giường cậu. Hôm đó thất hẹn, anh cảm thấy Vương Nhất Bác có chút không vui.

Chiều ngày hôm sau, Vu Bân cho người đem lá trà đến, tổng cộng có mười hộp, mỗi hộp được đóng gói với trọng lượng năm mươi gam, trong đó có tám hộp là để nấu trứng cho Vương Nhất Bác, hai hộp còn lại để tặng thầy Vương.

Hai hộp trà để tặng ba Vương là Vu Bân dựa vào quan hệ mới mua được. Vu Bân có mua một chút, để lại vài hộp để tặng cho trưởng bối của Vu gia, và vài vị có quan hệ thân thiết với gia đình anh, đứt ruột dành ra hai hộp cho Tiêu Chiến hiếu kính với ba Vương.

Buổi tối Tiêu Chiến tan làm như thường lệ, đem trà đến nhà Vương Nhất Bác. Trước đó anh có gọi cho ba mẹ Vương, nói rằng sẽ đến thăm họ. Hôm nay cũng không phải ngày lễ gì, con trai đi công tác chưa về, mẹ Vương vô cùng ngạc nhiên về việc Tiêu Chiến sẽ đến một mình, nhiệt tình nói: "Vậy tối nay con ở lại ăn cơm nhé, để mẹ nấu thêm vài món."

Tiêu Chiến không từ chối: "Mẹ! mẹ không cần phải nấu nhiều đâu ạ."

Từ giáo viên chủ nhiệm thời tiểu học đến mẹ chồng, anh phải mất rất lâu để thích nghi sự thay đổi này, cho đến bây giờ, khi gọi mẹ vẫn có chút không tự nhiên. Đến khu nhà Vương Nhất Bác, gặp được ba Vương vừa từ bên trường trở về.

"Ba." Tiêu Chiến xuống xe, chào hỏi ba Vương.

"Đi, về nhà thôi." Lời của ba Vương mang theo ý cười, ông đã nghe vợ mình nói, tối nay con rể muốn qua nhà ăn cơm, trên đường về ông rảo bước, bước chân nhanh hơn ngày thường.

Trí nhớ của Tiêu Chiến rất tốt, mặc dù chỉ gặp qua thầy Uông một lần, nhưng vẫn nhớ được họ của thầy, anh chủ động chào thầy: "chào thầy."

Người khiến anh chủ động chào hỏi không nhiều. Tất nhiên là vì mặt mũi của ba Vương.

Lão Uông không nhìn thấy Vương Nhất Bác, hỏi: "Tiểu Bác lại tăng ca à?"

Tiêu Chiến đáp: "Em ấy không ở nhà, đi công tác rồi ạ."

"Ồ, bảo sao không thấy thằng bé đâu." Thầy Uông càng cảm thấy Tiêu Chiến không tồi, Vương Nhất Bác không ở nhà, anh một mình đến thăm ba mẹ chồng, cùng ăn cơm với họ, lòng hiếu thảo như vậy không phải ai cũng có.

Khi Tiêu Chiến và ba Vương về đến nhà, mẹ Vương đang bận rộn trong bếp. Anh đưa trà và vài cuốn sách liên quan đến toán học cho ba Vương, trà là tặng ba Vương, còn những cuốn sách này là tặng mẹ vương, lần trước có nghe Vương Nhất Bác nói qua, sau khi về hưu mẹ Vương thường nghiên cứu đề thi Olympic toán học, anh nhớ rõ trong lòng. Trong nhà có không ít sách liên qua, anh chọn lấy vài cuốn đem đến.

Tiêu Chiến đi vào phòng bếp, chào mẹ Vương: "Mẹ."

"Đến rồi đấy à." Bà vẫy tay: "Con mau ra ngoài đi, trong này toàn mùi thức ăn."

"Không sao ạ." Tiêu Chiến xắn tay áo lên, sau đó đi tìm tạp dề.

Ở sau cửa phòng bếp có treo hai chiếc, anh lấy một chiếc màu sẫm xuống: "Con giúp mẹ nấu thức ăn."

Mẹ Vương không dám tin: "Con biết nấu sao?"

"Biết ạ." Nói xong, Tiêu Chiến cũng mặc tạp dề lên.

Cho dù anh có biết, mẹ Vương cũng không thể để anh xuống bếp được: "Con mau ra ngoài uống trà với ba đi, ở đây có mẹ là được."

Tiêu Chiến đùa nói: "Trước đây thường làm loạn trong tiết của mẹ, bây giờ chuộc lỗi ạ."

Mẹ Vương cũng cười, chuyện của hơn hai mươi năm trước, có những thứ đã quên, nhưng có những chuyện lại ấn tượng sâu sắc, mà những chuyện có liên quan đến Tiêu Chiến khiến bà nhớ rõ vô cùng. Nói đến chuyện thời học sinh, cảm giác xa cách lập tức biến mất trong phút chốc. Anh muốn nấu ăn, mẹ Vương cũng để anh nấu.

Gần đây bà thường gặp mặt mẹ Tiêu, cùng nhau bàn bạc chuyện chụp ảnh cưới của hai con, rồi là sẽ tổ chức hôn lễ ở đâu, vì vậy biết được gần đây Tiêu Chiến rất bận rộn.

"Ở ZW có nhiều việc cần xử lý, con cứ làm việc, không có thời gian cũng không cần đặc biệt qua đây, gọi cuộc điện thoại đến là được." Bà hiểu được lớp trẻ bọn họ bây giờ quả thực không hề dễ dàng.

Tiêu Chiến đáp: "Hôm nay con không bận ạ." Anh cầm chiếc nồi đặt lên một bên bếp.

Ba Vương cũng mở cửa vào phòng bếp, một mình ông ở phòng khách cũng không có chuyện gì làm, nên vào đây góp chút náo nhiệt. Phòng bếp không rộng, ba người cùng đứng bên trong không được rộng rãi lắm, ông đứng dựa vào cửa bếp, để không cản trở hai người họ. Vừa rồi ông có nhìn qua trà Tiêu Chiến mang đến, nhận ra đó là loại lá trà hiếm quý: "Tiểu Chiến, trà kia con đem về đi, có gì tặng cho khách, loại trà ấy muốn mua cũng không mua được."

Tiêu Chiến quay sang: "Ba, hộp trà đó là giữ lại cho người nhà mình uống. Cũng không là bao nhiêu, ba cứ thưởng thức xem."

Nói rồi, anh lại quay sang hỏi mẹ Vương: "Mẹ, mẹ còn nhớ Vu Bân không ạ? Trà con đem đến cho ba, là nhờ Vu Bân mua giúp."

Mẹ Vương cười nói: "Có thể không nhớ được sao, mẹ đi dạy nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua học sinh nào khiến mình đau đầu như hai đứa."

Tiêu Chiến: "!!!!"

Nhắc đến trước đây, mẹ Vương bắt đầu nói: "Con và Vu Bân là hai người không nghe lời nhất trong lớp, lên lớp nhất định phải để thầy cô để ý đến, bên cạnh bục giảng có hai chiếc bàn, hai đứa mỗi người ngồi một bên, thầy cô vừa quay lên viết bảng, hai đứa lại ném phấn vào nhau."

Tiêu Chiến: ... Ngồi bên cạnh bục giảng là chuyện hồi lớp ba. Anh không muốn nhắc đến những chuyện đáng xấu hổ thời tiểu học, bèn chuyển chủ đề: "Đợi đến ngày nhà giáo, con sẽ dẫn Vu Bân đến nhận lỗi."

Mẹ Vương bật cười: "Quan hệ của hai đứa vẫn tốt như trước đây sao."

"Vâng, vẫn luôn như vậy ạ."

Hơi nóng bốc lên, mùi hương của món ăn tràn ngập. Họ vừa nấu cơm, vừa nói những chuyện ở trường. Ba Vương đứng ở một bên, thỉnh thoảng nói thêm hai câu, còn giúp họ lấy đĩa đựng thức ăn. Đã lâu căn phòng bếp không có náo nhiệt như vậy. Nếu như là trước kia, ba Vương còn sẽ lo lắng con trai và Tiêu Chiến không hạnh phúc, nhưng tối hôm nay, tất cả những muộn phiền đều đã tan biến.

Lúc ăn cơm, mẹ Vương gửi tin nhắn cho Nhất Bác: [Con về đến khách sạn chưa.]

Vương Nhất Bác: [Con, hôm nay phải họp cả ngày, vừa về rồi ạ.]

Mẹ Vương: [Ba mẹ vẫn chưa ăn, hôm nay nấu rất nhiều món, Tiểu Chiến cũng ở đây, thằng bé có nấu vài món.]

Vương Nhất Bác đọc lại tin nhắn mẹ mình gửi đến một lần nữa, cậu không khỏi ngạc nhiên. Sau đó mẹ cậu gọi video đến, cậu gần như không do dự, lập tức nhấn nghe.

Mẹ Vương quay camera về phía bàn ăn, cười nói: "Con cứ thưởng thức một chút."

Rất kì lạ, Vương Nhất Bác lại có thể đoán ra được món nào là do Tiêu Chiến chuẩn bị. Mẹ quay camera một vòng, gương mặt của Tiêu Chiến cũng được lướt qua, cậu còn chưa nhìn rõ mẹ đã quay qua chỗ khác, chỉ nhìn thấy hôm nay anh có mặc chiếc áo sơ mi trắng. Mẹ không biết bình thường cậu và Tiêu Chiến nói chuyện ra sao, vì vậy cũng không đặc biệt quay vào Tiêu Chiến, chỉ nói với cậu một tiếng, anh đang ở nhà.

"Con làm đi nhé, ba mẹ ăn cơm đây." Mẹ kết thúc cuộc gọi.

Vương Nhất Bác đặt điện thoại xuống, cậu biết Tiêu Chiến còn bận hơn cậu nhiều, hai mùa xuân hạ là thời điểm ZW bận rộn nhất, nhưng anh vẫn dành thời gian đến nhà cậu.

Dạ dày vẫn đang đau âm ỉ, cậu bèn đi tìm thuốc uống. Mở một văn bản ra, là mẫu đơn xin nghỉ việc của Lâm Thị. Trong đầu hiện lên câu hỏi ngày đó của Châu Nghệ Hiên, hỏi cậu có muốn chuyển ngành không? Suy nghĩ một hồi lâu, nhưng vẫn chưa nghĩ ra, cậu lại tắt mẫu đơn đi. Sau đó mở hòm thư tiếp tục xử lý công việc.

Đến mười giờ, Vương Nhất Bác đoán được Tiêu Chiến có lẽ đã về rồi, không chừng cũng đã về đến biệt thự. Anh đến nhà cậu, giúp hai người có được chủ đề nói chuyện.

Vương Nhất Bác chủ động gửi tin nhắn: [Cảm ơn anh hôm nay đã đến thăm ba mẹ.]

Tiêu Chiến: [Sau này em không cần phải nói mấy lời cảm ơn như vậy với tôi. Em đi công tác, tôi đến thăm ba mẹ là chuyện nên làm.]

Trầm mặc hai giây, anh hỏi: [Vẫn đang tăng ca sao? Gần đây phải xã giao, dạ dày có đau không?]

Dạ dày đến bây giờ vẫn còn đau, đã âm ỉ mấy ngày nay. Ăn chút thức ăn vẫn không thoải mái, mặc dù cậu uống thuốc đều đặn nhưng không thấy tốt lên. Nếu như là Châu Nghệ Hiên hỏi cậu có đau dạ dày hay không, cậu sẽ không do dự mà trực tiếp nói thật. Bây giờ đổi thành Tiêu Chiến quan tâm cậu, cậu lại không muốn khiến anh lo lắng. Đối với người nhà, trước giờ cậu chỉ báo tin tốt, không muốn báo tin xấu.

[Ừm, gần đây đều phải tăng ca.] Liên quan đến việc đau dạ dày, cậu tránh nặng nói nhẹ: [Không có tiệc xã giao nào cả.]

Tiêu Chiến coi 'Không có tiệc xã giao nào' đồng nghĩa với việc cậu không cần uống rượu, không đau dạ dày. Tiêu Chiến gõ mấy chữ [Vậy em làm việc tiếp đi.] nhưng trước khi gửi, lại xóa hết.

Anh uyển chuyển nói: [Hôm nay lúc ăn cơm, ba mẹ nói chuyện, bảo không biết lần này em đi công tác khi nào mới trở về.]

Ba mẹ quả thật có nhắc đến, nhưng chính bản thân anh cũng muốn biết.

Vương Nhất Bác: [Phải một thời gian nữa, việc sáp nhập và mua lại này phức tạp hơn tôi nghĩ, có rất nhiều chuyện phải xử lý.]

Khối lượng công việc được điều chỉnh tăng gấp đôi. Lời Vương Nhất Bác nói đều là sự thật, nhưng trong mắt Tiêu Chiến, câu trả lời này của cậu quá nghiêm túc. Hai người là phu phu, không phải đồng nghiệp, càng không phải cấp trên cấp dưới báo cáo công việc. Cậu chỉ nói phải thêm một thời gian nữa, không hề đề cập đến việc khi nào quay về.

Nếu như Vương Nhất Bác vẫn còn để ý chuyện tối hôm đó anh đến tiệc sinh nhật của Hạo Nam, vì vậy hoãn thời gian, dẫn đến cuộc hẹn hủy bỏ, anh có thể xin lỗi. Bảo anh xin lỗi với người khác, về cơ bản là không thể, anh cũng chưa từng xin lỗi ai. Nhưng cậu thì khác, cậu là chồng anh.

Tiêu Chiến suy nghĩ mấy giây, quyết định hỏi thẳng: [Em vẫn còn đang giận à?]

Vương Nhất Bác không hiểu: [?]

Dấu "?" kia khiến Tiêu Chiến xác định bản thân anh đã không đoán sai, Vương Nhất Bác hôm đó đúng là có chút không vui. Cậu cần thể diện, vì vậy anh hỏi cậu có tức giận không, cậu không biết làm thế nào để trả lời, vì vậy cậu trả lời một dấu hỏi.

Tiêu Chiến: [Tôi xin lỗi! Em đừng giận nữa.]

Anh nói thêm: [Sau nay sẽ không hủy bỏ bất kỳ cuộc hẹn nào với em. Chuyện của em, tôi sẽ sắp xếp lên hàng đầu.]

Vương Nhất Bác: ... cậu lại lần nữa cảm thán, anh rốt cuộc là loài quý hiếm gì vậy.

Cuộc hôn nhân này, lúc ban đầu cậu còn cho anh leo cây, ngay cả xem mắt cũng không đi. Sau đó anh không muốn gặp mặt, nhưng không nói lời từ chối, giữ lại đường lui cho cậu, nói đợi có thời gian rảnh lại gặp. Sau cùng hai người hòa giải, miễn cưỡng gặp mặt một lần. Cuộc hôn nhân của cậu và anh vừa bắt đầu đã có chút mâu thuẫn, hai người lại không ai buông bỏ được cái tôi của riêng mình, để phát triển thêm có chút khó khăn. Nhưng đi được đến bước này, cậu cảm thấy dường như không khó khăn như trong tưởng tượng.

Ít nhất thì anh biết tự kiểm điểm bản thân, biết bảo vệ cậu. Cảm thấy bản thân sai, anh cũng sẽ nói lời xin lỗi với cậu.

Vương Nhất Bác giải thích: [Không đến nỗi phải tức giận.]

Nhưng lúc đó chút mất mát trong lòng là thật. Loại mất mát này là do dục vọng chiếm hữu mà nên, sau khi nghĩ thông suốt rồi cũng thoải mái hơn.

[Về sau anh giao lưu với bạn bè như thế nào thì cứ như thế đó, bản thân tôi cũng có bạn mà.]

Tiêu Chiến đọc đến câu phía sau, dường như theo bản năng muốn hỏi, bạn bao gồm những ai. Nhưng lý trí còn đó, anh không thể hỏi như vậy.

Thời gian không còn sớm, công việc của cậu còn chưa hoàn thành xong, anh kết thúc cuộc trò chuyện: [Em làm tiếp đi! Có chuyện thì gọi điện thoại cho tôi. Về hạng mục, nếu như em cần thêm thông tin nội bộ nào, tôi sẽ giúp em tìm.]

Với tư cách là người phụ trách hạng mục, Vương Nhất Bác tự có đường đi riêng, hơn nữa Châu Nghệ Hiên cũng cho cậu một vài thông tin nội bộ: [Tài liệu lần trước anh gửi cho tôi vào email đủ dùng rồi. Mấy hôm trước Hiên ca qua đây, cũng tiết lộ không ít.]

Tiêu Chiến gõ chữ: [Anh ta đi công tác à?] Trước khi gửi, anh lại sửa mấy chữ: [Châu Tổng cũng đi công tác à?]

Vương Nhất Bác: [Không phải, anh ấy tiện đường đến Tô châu nói về hạng mục này với tôi. Chúng tôi cùng ngành có sự cạnh tranh, nhưng cũng thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau.] Cậu cũng từng giúp đỡ Châu Nghệ Hiên.

Chuyện về công việc của cậu, Tiêu Chiến không dễ nhiều lời: [Cố gắng đừng làm phiền người khác.]

Anh là chồng cậu, bất kỳ chuyện gì của cậu đều có thể tìm anh, thực sự không cần tìm người ngoài giúp đỡ. [Em làm việc đi, nghỉ ngơi sớm một chút.]

Vương Nhất Bác: [Ừm, anh cũng vậy.]

Tiêu Chiến nhìn biệt danh trong khung trò chuyện: 'Leo' Nó giống như ghi chú cho khách hàng vậy. Anh tiện tay sửa biệt danh, sửa thành: Chồng nhỏ

Vương Nhất Bác đã đến Tô Châu được gần được một tháng. Lúc cậu vừa đi công tác là đầu tháng tư, khi đó tiết trời Bắc Kinh vẫn lúc lạnh lúc nóng, sớm ban mai và đêm tối còn phải mặc áo khoác dày, bây giờ đã vào giữa tháng năm, đầu mùa hạ, giữa trưa nóng đến mức không muốn ra ngoài.

Dạ dày của Vương Nhất Bác vừa tốt lên chưa được một tuần, hôm nay lại có tiệc rượu, Trần Hạo Nhiên làm chủ, người được mời đến là người của các bộ phận  có liên quan. Trên bàn tiệc, trước mặt tất cả mọi người đều là những ly rượu đầy, Vương Nhất Bác cũng không ngoại lệ. Bởi vì dung mạo của Vương Nhất Bác, cho dù ngồi ở vị trí không quan trọng, cũng trở thành tâm điểm khắp bàn. Ai cũng thích nhìn người đẹp, bất kể là nam hay nữ.

Bữa tiệc hôm nay có mời một vị lãnh đạo có tiếng nói và sức ảnh hưởng nhất đến, sau ba vòng mời rượu, chủ động kính Vương Nhất Bác: "Tên tuổi của Tiểu Vương ở chỗ chúng tôi như sấm truyền bên tai, chúng tôi đều công nhận năng lực của cậu, hôm nay mới có cơ hội mời cậu một ly. Tôi cạn trước, cậu cứ tùy ý."

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Lãnh đạo, ông đã quá khen, cảm ơn đã cất nhắc chúng tôi."

Đối phương không cầm ly nhỏ mà trực tiếp dùng bình chia rượu, một hơi uống cạn sạch. Người ta nói cứ tùy ý, nhưng Vương Nhất Bác cũng không thể tùy ý thật, đặc biệt đối phương còn là lãnh đạo, lại lớn tuổi hơn cậu nhiều như thế, bất kể thân phận địa vị, không phải thứ mà Vương Nhất Bác có thể so sánh.

Cậu cũng cầm một ly rượu vừa rót đầy lên, một hơi uống hết, nửa giọt cũng không để lại. Cậu phải giữ thể diện cho người mời. Một ly rượu  nhiều như vậy, một hơi uống sạch, có chút chơi trêu đùa tính mạng. Tối nay cậu uống ít thì cũng phải gần nửa lít rượu, Vương Nhất Bác đã dự cảm được đêm nay sẽ không dễ dàng gì. Trong lòng cân nhắc qua, Hạo Nhiên cầm ly rượu lên, đi tới, cười nói: "Tôi kính chủ nhiệm Trương, Vương tổng chúng tôi không thể uống say được, say rồi sáng ngày mai sẽ không có ai làm việc."

Mọi người trên bàn đều bật cười. Lãnh đạo lớn cũng giúp xoa dịu bầu không khí: "Công việc là quan trọng, sau này có dịp lại uống."

Bàn tiệc đến gần 10 giờ mới tan. Đến đại sảnh khách sạn, chỉ có hai người họ, Vương Nhất Bác nói một câu với Hạo Nhiên: "Cảm ơn."

Hạo Nhiên cười giả: "Không cần khách khí, tôi chỉ là không muốn chậm trễ tiến độ của hạng mục."

Đương nhiên, với tính cách của Vương Nhất Bác, cho dù nằm trên giường bệnh viện, cũng sẽ không chậm trễ công việc. Vì sao lại muốn giúp Vương Nhất Bác đỡ rượu, Hạo Nhiên cũng nói không được lý do. Hắn vẫn ghét Vương Nhất Bác như cũ, nhưng Vương Nhất Bác thì sao, từ lúc tiếp nhận hạng mục cho đến nay, mỗi lần nói chuyện qua điện thoại với hắn đều khách sáo, không tự tin không kiêu ngạo, khiến hắn không tìm ra được nửa điểm tật xấu. Sự rộng lượng của Vương Nhất Bác, khiến hành vi của hắn lúc trước càng trở nên nhỏ mọn.

Sắc mặt Vương Nhất Bác trắng bệch, Quách Thừa không tránh khỏi lo lắng: "Lão đại! anh chịu đựng được chứ?"

Vương Nhất Bác: "Vẫn ổn."

Dạ dày bắt đầu đau, cậu cố gắng chịu đựng. Tài xế lái xe đến, Vương Nhất Bác ngồi ở ghế sau, Quách Thừa trực tiếp kéo cửa ghế phụ ra, quy tắc của cuộc đời của cậu ta là, có thể cách sếp xa bao nhiêu, thì sẽ cách bấy nhiêu.

Vương Nhất Bác dặn dò tài xế: "Đến bệnh viện trước, để tôi xuống, sau đó đưa Quách Thừa trở về."

Quách Thừa quay đầu: "Đưa qua đưa lại phiền phức, chúng ta tiết kiệm chút tiền xăng, em về khách sạn cũng chỉ có chơi game, ở trong xe đợi anh cũng được."

Nhỡ đâu sếp có tình hình khẩn cấp nào đó, cậu còn có thể chăm nom. Mặc dù không thích Vương Nhất Bác, nhưng ai bảo cậu là người nhà của Bồi Hâm cơ chứ.

Đến bệnh viện, tài xế và Quách Thừa đều muốn xuống đi cùng Vương Nhất Bác nhưng Vương Nhất Bác không cho. Đau dạ dày đi truyền dịch, cậu đã quá quen. Nếu như là Tiêu Chiến, có thể cậu sẽ để anh đi cùng.

Quách Thừa ở lại trong xe chơi game, hôm nay online sớm, Bồi Hâm mở mic nói chuyện với cậu: "Tối nay không cần tăng ca à?"

"Không cần, mấy tiếng tới không có việc gì làm. Sếp..., à  lão đại uống gần nửa lít rượu, đang truyền dịch ở bệnh viện."

Bồi Hâm: "Sao cậu không vào đó với anh ấy một chút!"

"Tính cách của anh ấy cậu còn không biết? Không để cho tôi vào cùng, tôi đang ở bãi đỗ xe của bệnh viện, đợi chút nữa anh ấy truyền nước xong tôi sẽ về cùng. Yên tâm, tôi biết rõ phải làm sao."

"Cậu biết cái rắm!"

Bồi Hâm trực tiếp cúp điện thoại, thoát khỏi trò chơi, lập tức gọi cho Tiêu Chiến, nhưng gọi hai cuộc nhưng vẫn không nối máy được.

Cậu trực tiếp gửi tin nhắn qua: [Anh dâu nhập viện rồi!]

Hai tiếng sau trôi qua, Tiêu Chiến vẫn chưa trả lời. Tiêu Chiến đang ở chuyến bay ra nước ngoài, đến lúc hạ cánh, thì ở Tô Châu đã là sáng sớm ngày hôm sau. Anh sợ Vương Nhất Bác chưa tỉnh, lại đợi thêm nửa tiếng nữa mới gọi đến. Vương Nhất Bác vừa tỉnh dậy, giọng nói có chút khàn khàn: "Có chuyện gì vậy?"

"Dạ dày đau mà cũng không nói cho tôi biết?"

"....Ai nói cho anh biết vậy?" Hỏi xong mới phát hiện là thừa thãi, trừ Quách Thừa còn có thể là ai khác được: "Đã không còn đau nữa rồi."

Tiêu Chiến không tiếp lời, bởi anh đang ở nước ngoài, nước xa không cứu được lửa gần. Anh biết dự án lần này rất quan trọng đối với cậu, cũng biết rằng khó mà tránh được những buổi tiệc rượu: "Đợi sau khi hạng mục này kết thúc, em nhớ phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cơ thể."

"Ừm."

Trước đây chỉ khi đau đến khó chịu, Vương Nhất Bác mới có suy nghĩ từ chức chuyển ngành, đến khi dạ dày hết đau rồi, dự định từ chức lại bị cậu vứt ra sau đầu. Nhưng bây giờ, dạ dày đã không còn đau nữa, nhưng suy nghĩ muốn từ chức vẫn còn đó.

Trái tim Tiêu Chiến có chút nghẹn lại, nhưng bây giờ cậu đang không thoải mái, anh không thể nặng lời với cậu được, cố gắng bình tĩnh hết sức: "Sau này cho dù là xảy ra chuyện gì, có thể nói với tôi một tiếng được không?"

Dẫu biết cậu đã quen với việc tự lập, không thích việc ỷ lại vào người khác, vì vậy anh đổi một cách nói khác: "Không phải đã bàn bạc từ trước rồi sao, sẽ nói cho nhau biết tình hình của mình gần đây. Tối qua em đến bệnh viện truyền nước, Bồi Hâm biết, mà tôi lại không biết."

Vương Nhất Bác không thể phản bác: "Sau này nếu dạ dày có đau nữa, nhất định sẽ nói với anh."

Tiêu Chiến hỏi: "Vừa rồi bị tôi làm tỉnh giấc đúng không?"

"Không có, đúng lúc tôi cũng vừa dậy." Buổi sáng Vương Nhất Bác còn có việc, vốn dĩ định ngủ thêm nửa tiếng nữa, nhưng bây giờ không có nhiều thời gian như vậy, cũng không có thời gian để nói chuyện phiếm nhiều: "Tôi tắt máy đây."

"Ừm, tôi sẽ ở bên này mười ngày." Tiêu Chiến nói cho cậu biết mình sẽ đi công tác bao lâu.

Ngày thứ mười một, Tiêu Chiến kết thúc lịch trình rồi về nước. Bốn giờ sáng máy bay đáp xuống Bắc Kinh, về biệt thự tắm qua, cũng không có thời gian ngủ một chút. Đã là mười ngày cuối tháng năm, Vương Nhất Bác vẫn chưa công tác trở về, chiếc mô hình anh tặng cậu, vẫn ở nguyên trên đầu giường chưa được bóc vỏ. Dì Lan biết là do anh tặng, nên không đem cất vào phòng quần áo.

Hôm nay là thứ bảy, sau khi ăn sáng xong Tiêu Chiến đến công ty như thường lệ. Mùa hè là khi tất cả sản phẩm của ZW bán chạy nhất, lượng công việc cần xử lý cũng nhiều thêm. ZW có mười mấy loại sản phẩm, duy chỉ có doanh số bán hàng của chi nhánh số bốn là bình thường, so với số liệu của năm ngoái, tụt mất vài %.

Vị trí tổng giám đốc của chi nhánh bốn, vẫn để trống. Ban quản lý cấp cao của công ty không hiểu Tiêu Chiến đang nghĩ gì, không biết là đang có dự định gì tiếp theo. Trên đường đến công ty, Tiêu Chiến dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, cố thích ứng với việc lệch múi giờ. Vừa chợp mắt được vài phút, lại bị tiếng chuông báo làm tỉnh giấc. Trước khi nhìn màn hình điện thoại, phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ liệu có phải Vương Nhất Bác đã xảy ra chuyện gì không, nhìn tin nhắn hiện lên trên màn hình, nhất thời anh không muốn nhấn đọc. Qua vài giây tỉnh táo lại, Tiêu Chiến mở tin nhắn ra.

Bồi Hâm: [Sao ngay cả một chiếc mô hình anh cũng không buông tha vậy! Em chơi mô hình cũng không đến độ bị coi là chơi bời lêu lổng đúng không?]

[Hôm nay em nhận được quà từ phía Bân ca rồi, vừa nhìn đã biết rất đắt, em không muốn nhận, Bân ca nói anh lấy mất mô hình đi rồi, nên bồi thường em một chiếc đồng hồ.]

Tiêu Chiến: [Ít chơi game thôi!]

Bồi Hâm biết anh họ như vậy là vì tốt cho cậu, cậu thương lượng: [Cho em mô hình đi, coi như quà sinh nhật sang năm.]

Tiêu Chiến khiến cậu ta hoàn toàn chết tâm: [Đã ném đi từ sớm rồi.]

Bồi Hâm: [!!] Sao anh họ lại có thể làm ra chuyện đau như cắt đứt ruột gan như vậy được chứ.

Tiêu Chiến không trả lời lại nữa. Ô tô rẽ vào bãi đỗ xe của ZW, sau khi xe dừng lại, anh mở cửa bước xuống. Thật trùng hợp, lúc này xe của Trần Hạo Nam cũng lái vào. Tiện thể dùng ké thang máy chuyên dụng của anh. Dọc đường Trần Hạo Nam vẫn luôn nghĩ đến chuyện về vị trí tổng giám đốc của chi nhánh bốn, sau khi nhìn thấy anh, bèn hỏi: "Những người chi nhánh tuyển dụng giới thiệu cho cậu, cậu không nhìn trúng ai sao."

Tiêu Chiến: "Không."

Trần Hạo Nam đưa ra ý kiến: "Chi bằng tìm người trong nội bộ đi."

Tiêu Chiến quay sang nhìn hắn, trực tiếp hỏi thẳng: "Cậu muốn cạnh tranh sao?"

Trần Hạo Nam đã nói ra ý kiến nên cũng không định dấu diếm dã tâm, hắn cười cười, thoải mái nói: "Nếu như tôi nói tôi không muốn vị trí kia, chỉ muốn yên phận làm phó của chi nhánh hai, lời này cậu sẽ không tin mà, phải không."

Tiêu Chiến vẫn chưa suy nghĩ xong việc sẽ sắp sếp vị trí này ra sao, vấn đề trước đây để lại quá lớn, bây giờ cũng có phó tổng đảm nhận công việc, không cần vội: "Để nói sau."

Tiêu Chiến đến văn phòng, ước chừng thời gian Vương Nhất Bác sẽ ngủ dậy ăn sáng.

[Tôi về đến nơi rồi, nếu như có chuyện cần tìm tôi, không cần phải tính thời gian lệch múi giờ nữa.]

Vương Nhất Bác: [Được! Anh nghỉ ngơi để thích ứng múi giờ đi.]

Tiêu Chiến: [Tôi không ở nhà, đang ở công ty.]

Anh vừa xuống máy bay cũng không để ý đến việc nghỉ ngơi, anh nghĩ cậu sẽ quan tâm mình vài câu.

Vương Nhất Bác: [Vậy anh làm việc đi.]

Tiêu Chiến: "???"

Vương Nhất Bác lại bổ sung thêm một câu: [Chú ý nghỉ ngơi.]

Bốn chữ như vậy thôi cũng đủ rồi, Tiêu Chiến: [Ừm.]

Buổi trưa, Tiêu Chiến nhận được cuộc điện thoại của bà nội, địa điểm chụp ảnh cưới đã được xác định xong, bảo Tiêu Chiến bớt thời gian qua xem.

Tổng cộng có tám nơi, là do bà nội và mẹ Tiêu, còn có cả mẹ Vương, ba người họ cùng bàn bạc chọn ra. Bà nội suy nghĩ rất đơn giản, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không có nền tảng tình cảm, công việc của hai người lại bận rộn, cứ lấy lần đi công tác này làm ví dụ đi, vừa đi cũng đã hơn một tháng, tình cảm ra sao cũng khó mà phát triển được. Nhân cơ hội chụp ảnh cưới có thể đi du lịch khắp nơi, nhiều thời gian tiếp xúc thêm, du lịch là biện pháp tốt nhất giúp nảy sinh tình cảm.

Bà nội: "Bà thấy ba địa điểm này đều không tồi, phong cảnh khác nhau, phong cách ảnh chụp cũng không giống, có thể con sẽ thấy phiền, con cố gắng để Tiểu Bác thấy thoả mãn."

Vốn dĩ bà nội cũng không ôm hy vọng anh sẽ chủ động phối hợp, không ngờ rằng Tiêu Chiến lại "Vâng" một tiếng, sau đó nói: "Điểm đến đầu tiên là Italy đi ạ."

Niềm vui của bà nội thể hiện rõ trong lời nói: "Khi nào thì con rảnh."

Tiêu Chiến nhìn lịch làm việc của mình, lịch trình hai tháng tiếp theo của anh đã được sắp xếp kín, căn bản không có ngày nào rảnh để đi chụp ảnh cưới. Ngẫm nghĩ một hồi, anh nói với bà: "Để Tiểu Bác quyết định đi ạ, con thì hôm nào cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro