Chương 9
Edit: Hani.
Phong Linh trải qua những ngày như thần tiên, sáng sớm mỗi ngày ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, vừa mở mắt ra, có thể thấy Cố Tử Niệm bên cạnh cô, có đôi khi dịu dàng nhìn cô, có đôi khi tặng cô nụ hôn ngọt ngào lên trán, có đôi khi nựng chóp mũi nhỏ xinh... Thật giống như công chúa và vương tử trong truyện cổ tích, chỉ là có đôi lúc cô thỉnh thoảng sẽ hoài nghi mình đang nằm mơ: Sao lại có một người đàn ông chất lượng tốt mạc danh kỳ diệu biến thành ông xã của cô? Kiếp trước cô đã đốt nhang thơm gì vậy?
Cô thỉnh thoảng thử thăm dò gia đình của anh, việc anh đang làm, Cố Tử Niệm hoặc là bất động thanh sắc chuyển hướng trọng tâm câu chuyện chuyển, hoặc là cười nhưng không cười nhìn cô, Phong Linh từ trước đến nay trong nội tâm có chút kiêu ngạo, kẻ có tiền cô có thể nhìn thấy rõ ở Kim thị, lại thấy Cố Tử Niệm chưa bao giờ hỏi chuyện của mình, sợ anh cho rằng lòng dạ mình hẹp hòi, dần dần cũng không hỏi nữa.
Trong nhà đúng giờ sẽ có người làm việc theo giờ đến làm việc nhà, có khi Cố Tử Niệm hăng hái cũng sẽ bộc lộ tài năng nấu vài món ăn, mùi vị cực kì thơm ngon, nhất là món tôm kho tiêu, khiến Phong Linh ăn muốn ngừng mà không được.
Dọc theo tiểu khu là hồ Đông, vào buổi tối, Cố Tử Niệm sẽ kéo cô cùng đi rèn luyện thân thể, mặc đồ thể thao tiêu chuẩn, hai người song song chạy chậm ở đường nhỏ quanh hồ, hít thở không khí mang theo mùi thơm ngát của cây cỏ, đắm mình trong ánh trăng sáng tỏ, ánh sáng mờ nhạt phản chiếu lên mặt hồ, nghe tiếng thở dốc, có cảm giác như đang nằm mơ.
Cố Tử Niệm rất nhàn rỗi, thỉnh thoảng đi ra ngoài làm việc, còn phần lớn thời gian đều ở nhà bên Phong Linh, hai người mỗi người một máy tính, thêm số QQ của nhau, cách vách tường nói chuyện phiếm, có cảm giác thân mật rất đặc biệt; khi rảnh rỗi, hai người sẽ chọn đĩa phim, dựa vào nhau xem những bộ phim trắng đen kinh điển, xem Hồn đoạn lam kiều* tự nhiên khóc như suối, xem Mộng uyên ương hồ điệp buồn bã bi thương, nhìn đôi uyên ương hồi tưởng... Hai người thích xem nhất chính là Kỳ nghỉ ở La Mã, nhìn Hepburn giống như chim nhỏ thoát khỏi lồng son tung tăng vui vẻ trên đường phố La Mã.
*Hồn đoạn lam kiều: là tựa tiếng Trung phim Waterloo đã giải thích ở chương trước
"Thật đáng tiếc, em đã đi công tác ở Italy hai lần với ông chủ, nhưng vẫn chưa dừng ở La Mã lần nào." Phong Linh suy nghĩ nói.
"Muốn đi để tự mình trải niệm cảnh trong phim xem có giống cảm giác khi xem à?" Cố Tử Niệm cười hỏi.
Trên TV đang chiếu tới cảnh Hepburn đưa tay thành hình loa, hô to lên như Pike. Phong Linh cười khúc khích vui vẻ: "Trước đây em hi vọng có thể cùng đến nơi đó với bạn trai, sau đó muốn anh ấy la lớn lên ba chữ anh yêu em."
"Còn bây giờ?" Cố Tử Niệm thuận miệng hỏi.
"Bây giờ em có chồng rồi, không cách nào thực hiện nguyện vọng này nữa." Phong Linh quay đầu nhìn anh, chẳng hiểu làm sao, trong lòng cô phảng phất có chút chờ mong.
Cố Tử Niệm dường như không thấy: "Anh từng đến đó, một hành lang nho nhỏ, hoàn toàn không có cảm giác lãng mạn như trên TV, may là em không đi, không thì ảo tưởng của em sẽ tan biến rồi."
Phong Linh mơ hồ có chút thất vọng, đáp án cô mong đợi chính là Cố Tử Niệm thâm tình nhìn cô, nói một câu "Chúng ta cùng đi La Mã đi...". Thì ra, ở sâu trong nội tâm, cô vẫn là thiếu nữ ôm ấp tình cảm lãng mạn, lòng tham như vậy, hi vọng hôn nhân của mình có thể gặp được một tình yêu tốt đẹp trọn vẹn.
Bỏ qua một vài tỳ vết nhỏ, Cố Tử Niệm hầu như là một người chồng hoàn mỹ đích thực, trong khoảng thời gian nghỉ cưới, anh cùng cô đến một trang trại ngựa ở vùng ngoại ô nán lại một ngày, trang trại nằm gần núi, có ngôi làng du lịch nhỏ ở giữa sườn núi, những ngôi biệt thự nhỏ nằm quanh khe suối trên núi, rừng cây thấp thoáng, dường như có thể xem là thế ngoại đào nguyên dưới ngòi bút của Đào Uyên Minh. Huấn luyện viên cưỡi ngựa chuyên nghiệp đưa cho cô tất cả dụng cụ và trang phục cưỡi ngựa, Phong Linh mặc vào, tư thế ra vẻ oai hùng hiên ngang ngay lập tức.
*Đào Tiềm (Chữ Hán: 陶潛, 365 - 427), hiệu Uyên Minh (淵明), tự Nguyên Lượng (元亮) biệt hiệu là Ngũ liễu tiên sinh, người đất Tầm Dương, nay thuộc huyện Cửu Giang, tỉnh Giang Tây, là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc.
Chỉ là Hoa Mộc Lan giả này vừa đứng trước mặt con ngựa liền bại lộ, nơm nớp lo sợ nhìn con ngựa cao to màu nâu đen, rụt rè đưa tay sờ sờ lưng ngựa, hỏi: "Tử Niệm, có khi nào nó nổi điên quăng em xuống không?"
Huấn luyện viên cười sang sảng: "Cô Phong khỏi phải sợ, cô nhìn những con ngựa của chúng tôi xem, bờm ngăn nắp bóng loáng, không phải như những giống ngựa tạp bên ngoài, đây, Thiểm Điện (Tia chớp), Hòa Phong chào cô ấy đi."
Dường như hiểu lời huấn luyện viên nói, Thiểm Điện" quay đầu, hướng về phía Phong Linh thở hắt một hơi, Phong Linh thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, leo lên lưng ngựa.
Bởi Phong Linh lần đầu tiên cưỡi ngựa, huấn luyện viên vừa căn dặn một vài chuyện cần chú ý, vừa nắm dây cương chậm rãi dắt ngựa đi dọc theo trang trại, chỉ chốc lát sau, tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, Phong Linh nhìn lại, chỉ thấy Cố Tử Niệm cưỡi trên lưng ngựa, nhanh như chớp lướt qua cô.
Dáng vẻ của anh tiêu sái như thường, người ngựa hợp nhất, tự do rong ruổi, làm nhớ tới hiệp sĩ thời cổ cầm trường kiếm phiêu du giang hồ. Phong Linh nhìn không chuyển mắt dõi theo thân ảnh của anh, trong phút chốc, hình như trong lòng cô có chút xung động.
Cố Tử Niệm hình như cảm thụ được ý niệm trong đầu cô, chỉ chốc lát sau, anh từ xa phi nhanh đến, kéo dây cương, chi trước của ngựa nhấc lên, phát ra tiếng hí lớn, thoáng chốc dừng trước mắt cô, anh đi song song cùng cô hai bước, vươn tay về phía cô: "Linh Linh, có muốn cùng anh chạy một vòng không?"
Phong Linh có chút do dự, huấn luyện viên đứng một bên cười nói: "Anh Cố cưỡi ngựa còn tốt hơn tôi, cô Phong cô khỏi phải sợ."
Phong Linh lắc đầu, vẻ mặt khó xử: "Không phải em sợ, em chỉ là cảm thấy hình như cả người đều cứng ngắc, không cử động được."
Cố Tử Niệm ngẩn ra, nhìn cô thẳng đơ người, nhịn không được cười ha ha, vươn cánh tay vịn thắt lưng cô, dùng sức, ôm cô từ trên lưng ngựa qua phía trước mình ngồi. Cái ôm mạnh mẽ mà ấm áp của anh, khiến nội tâm đang treo lơ lửng của Phong Linh nhất thời buông xuống.
Cố Tử Niệm cưỡi ngựa thật rất tốt, mang theo Phong Linh thúc ngựa chạy cực nhanh, đến khi thắng cương, đã đến sườn núi từ khi nào, sau khi cưỡi một lát, Phong Linh không biết đã thả lỏng thân thể từ lúc nào, lại có thể giao lưu với con ngựa đang cưỡi... Cũng không quá lâu, Phong Linh liền thả lỏng.
Khi trời chiều ngã về tây, ráng ngũ sắc bao trùm phía xa chân trời, hai người một ngựa dưới ánh trời chiều kéo ra hình bóng thật dài, chồng lên nhau. Chậm rãi cưỡi trên mặt cỏ rộng lớn, Phong Linh tựa đầu trước ngực Cố Tử Niệm, mơ mơ hồ hồ suy nghĩ: Cảnh vật này, nếu có thể sống bên nhau suốt đời, chúng ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.
Trở lại thành phố H, liên tiếp vài ngày, Phong Linh đều có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời. Chỉ là, Cố Tử Niệm dần bận rộn hơn, ngày nghỉ của cô cũng lập tức sẽ kết thúc. Vừa nghĩ đến những công việc chồng chất sắp phải đối mặt, cô nhịn không được thở ngắn thở dài.
Cố Tử Niệm thờ ơ lạnh nhạt một hồi, bỗng nhiên hời hợt nói: "Không muốn đi làm thì đừng đi."
"Đúng vậy, nếu có thể không đi làm thì tốt rồi, mỗi ngày ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, rảnh rỗi đi làm đẹp, dạo phố shopping, mua cái này cái kia, cảm thụ cuộc sống an nhàn của mấy bà chủ lớn trên TV." Phong Linh ước mơ nhập tâm đến híp cả mắt.
"Em có thể hưởng thụ ngay bây giờ, anh gọi đến công ty em, nói em từ chức." Nói, Cố Tử Niệm cầm di động, bắt đầu ấn dãy số.
Phong Linh sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, lập tức nhào tới anh, đoạt lấy điện thoại, hổn hển nói: "Cố Tử Niệm, em nói giỡn thôi mà!"
Cố Tử Niệm ngạc nhiên nhìn cô: "Em sao vậy? Nói đến đi làm đã than cực khổ như thế, nói giỡn là sao?"
"Đi làm lại dù khổ cũng phải đi, không đi em uống gió Tây Bắc sống qua ngày sao!" Phong Linh thẹn quá hóa giận nói.
"Anh nuôi em, Kim thị không phải chỉ trả lương hai mươi vạn một năm thôi sao?" Cố Tử Niệm cau mày nói.
"Em có tay có chân, sao phải để anh nuôi?" Phong Linh cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
"Đàn ông nuôi phụ nữ, chồng đi làm nuôi vợ, không phải thiên kinh địa nghĩa sao? Phụ nữ nhà chúng ta đều khỏi phải đi làm." Cố Tử Niệm nghiêm chỉnh nói.
Lời này vừa nghe thì mang tính kỳ thị rõ ràng, nhất thời làm Phong Linh từ trước đến giờ luôn truy cầu nam nữ bình quyền hơi nổi cáu: "Nè, bây giờ là thời đại nào rồi, đừng khư khư giữ lấy cái quan niệm phong kiến mất mặt xấu hổ đó nữa."
Cố Tử Niệm cũng có chút bực: "Phong Linh, em không nên cố tình gây sự, là do em nói không muốn đi làm trước, sao trái lại là anh sai?"
Phong Linh nghẹn lời, hừ một tiếng nói: "Anh nuôi nổi em thì tốt thôi, một ngày ba bữa tổ yến bào ngưa, Hermes LV một ngày một cái, không có việc gì làm thì đến Hawai và Maldives, anh gánh được không?"
Cố Tử Niệm không biết nên khóc hay cười nhìn cô: "Được, vậy coi như đã đồng ý, ngày mai em phải đi từ chức."
Tất cả đều đáp ứng hết sao? Phong Linh không dám tin nhìn anh, nhất thời cảm thấy máu huyết dâng trào, không nghĩ ngợi trả lời lại một cách mỉa mai: "Cố Tử Niệm anh không có khả năng đâu, có phải trong lòng anh coi em thành tiểu tam bao dưỡng, có tiền thì rất giỏi, kẻ có tiền em gặp nhiều lắm, Kim tổng chúng em cũng có tiền, lớn lên so với anh đẹp trai hơn, nhưng người ta chưa từng kim ốc tàng kiều, giữ mình rất trong sạch, anh vẫn nên học hỏi nhiều, đừng quậy lên những chuyện không nên."
Nhất thời, mặt Cố Tử Niệm trầm xuống, âm trầm nhìn cô, một lát không nói gì, trong phòng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Cố Tử Niệm.
Chỉ chốc lát sau, Cố Tử Niệm đứng lên, bước nhanh vào thư phòng, đóng sập cửa thật mạnh, làm Phong Linh giật nảy người, hướng về cánh cửa đang khép chặt làm mặt quỷ.
Một mình đứng ở phòng khách, Phong Linh cảm thấy không có tinh thần, nhìn thời gian còn sớm, thì quyết định đi xem đám chị em trong công ty của mình ra sao rồi.
Cao ốc Kim thị vẫn bận bịu trước sau như một, đám chị em trong phòng thư kí cũng đang vùi đầu làm việc, vừa thấy Phong Linh an nhàn đi vào ngay lập tức hai mắt bắn tia laser, vừa nghe Phong Linh oán giận đều lộ ra lộ ra vẻ mặt ước ao.
"Chị Tiểu Linh, mỗi ngày em luôn ngóng trông có người muốn nuôi em nè."
"Chị Tiểu Linh, em cũng muốn có một người nói như thế với em, thật khí phách nha!
Phong Linh giáo huấn nói: "Có gì phải ước ao, dựa dẫm ba mẹ dựa dẫm đàn ông đều không bằng dựa vào chính mình, mỗi ngày chị đều mong đến ngày đi làm lại đây này."
"Chị Tiểu Linh chị đang ở trong phúc mà chẳng biết phúc! Cẩn thận coi chừng bị trời trách phạt đó!" Tiểu Điềm ra vẻ chính nghĩa nói.
Tần Động cũng mím môi vui vẻ: "Tiểu Linh, khí sắc của bạn tốt hơn rất nhiều, lúc trước đẹp thì đẹp, nhưng không có thần thái như bây giờ."
Phong Linh không tự chủ được sờ sờ mặt mình, ngượng ngùng cười: Không thể phủ nhận, Cố Tử Niệm là người chồng tốt, chỉ là có chút chủ nghĩa đại nam nhân mà thôi.
"Đừng nói mình không, mình nhìn bạn cũng không tồi," Phong Linh ghé sát vào tỉ mỉ đánh giá Tần Động, len lén hỏi bên tai cô ấy, "Mình thấy dù nhìn thế nào da bạn cũng luôn ửng hồng, thành thật nói đi, tiến triển với Kim tổng đến đâu rồi?"
Mặt Tần Động hơi đỏ lên, cắn môi không nói lời nào.
"Kim tổng của chúng ta là người đàn ông tốt nhất, bạn không nắm chặt thì sẽ có người khác nguyện ý kéo anh ấy về, đến lúc đó bạn đừng hối hận." Phong Linh rơi vài giọt nước mắt đồng tình cho thần tượng của mình.
"Đừng nói về anh ta nữa, chồng bạn thế nào? Nói nghe thử một chút." Tần Động cũng tránh không được nổi máu nhiều chuyện chút, với đối tượng thần kì kết hôn chớp nhoáng với Phong Linh rất hiếu kỳ.
"Hừ, mình vừa cười nhạo anh ấy ngay hôm nay, " Phong Linh dõng dạc nói, "Nói anh ấy so ra kém Kim tổng, anh ấy có lẽ đang trốn ở thư phòng chấn chỉnh mình."
Tần Động sửng sốt một chút, càng nghe càng không hợp lý: "Tiểu Linh, bạn xác định chồng bạn đang chấn chỉnh mình? Không phải sự yên lặng trước khi bạo phát?"
Phong Linh hơi ngây người, có chút không xác định: "Hả? Mình cũng không biết, mình luôn nhắc tới Kim tổng trước mặt anh ấy, cũng không thấy anh có phản ứng gì khác lạ..."
"Đứa ngốc! Chồng bạn nhất định là ghen rồi!"
Ghen? Cố Tử Niệm lại cũng sẽ ghen? Nghĩ đến có thể có khả năng như vậy, tim Phong Linh bỗng nhiên đập thình thịch.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật hạnh phúc nha, Tiểu Linh lại có thể cùng Tử Niệm đi tuần trăng mật nhỏ kìa, ước ao đố kị hận hận nha~~
Tiểu Thố bị kích thích, cũng muốn đi chơi trò lãng mạn một ngày, ngày mai xuất phát, thứ tư trở về, bài sẽ đúng giờ đăng, nếu như không giao kịp, đó cho thấy jj co quắp, xin các tình yêu đừng chọi trứng ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro