Chương 8
Edit: Hani.
Phong Linh nhìn lại, đúng thật là mẹ mình và dì nhỏ, trong lòng âm thầm kêu khổ: Ba và mẹ nếu như biết cô sơ sài tự gả mình ra ngoài như vậy, không thể không lột da của mình!
"Mẹ, dì nhỏ, sao hôm nay hai người đi dạo Phú Mỹ vậy, trúng giải thưởng lớn hả?" Đôi mắt chuyển động, mỗi bên một tay, kéo cánh tay hai người vô cùng thân thiết hỏi.
"Nghe nói ở đây bán đồ đều cả vạn trở lên, dì nhỏ con dẫn mẹ đi mở mang tầm mắt." Mẹ Phong cười nói
"Đừng đánh trống lảng," Dì nhỏ liếc mắt thì đã nhận ra quỷ kế của cô, "Tối mai cùng đi ăn với dì nhỏ, dì nhỏ sẽ giới thiệu cho con con nhất định thích, là giảng viên đại học đó."
Lại là xem mắt! Loại chuyện nam nữ người nói người nghe nhàm chán này Phong Linh đã quá quen thuộc rồi, cô làm như chợt nhớ, chỉ Cố Tử Niệm cách hai người không xa: "Dì nhỏ, con có bạn trai rồi, đây, là anh ấy."
Hai người trưởng bối nhất thời ngây người, một lát, mẹ Phong vừa mừng vừa sợ, dì nhỏ cũng đầy bụng hồ nghi, đánh giá Cố Tử Niệm, hỏi: "Tiểu Linh con đừng gạt chúng ta, sao có thể nhanh như vậy thì có bạn trai rồi, không phải là kiếm đại một diễn viên nào qua mắt chúng ta chứ?"
Phong Linh hổn hển, kéo Cố Tử Niệm qua: "Sao làm vậy được! Tử Niệm, anh nói cho bọn họ nghe anh có phải bạn trai em hay không?"
Cố Tử Niệm nho nhã lễ độ gọi một tiếng dì: "Đúng vậy, quan hệ của con và Tiểu Linh so với người yêu còn gắn bó thân thiết hơn."
Phong Linh vừa nghe trong lòng nhất thời lộp bộp một chút, len lén chấp tay hành lễ với anh, trong mắt lộ vẻ cầu xin.
Cố Tử Niệm ngay tức thì chuyển lời: "Con và Linh Linh đã quen biết từ lâu, đều đối với đối phương rất có hảo cảm, mấy ngày hôm trước duyên phận đến, gặp lại sau đó cảm thấy đối phương cực kì phù hợp, thì ngay lập tức nói chuyện yêu đương."
Cố Tử Niệm mặc sơ mi trắng, quần jean, dáng vóc hưu nhàn tuấn lãng, ăn nói khéo thành thạo, tạo cho mẹ Phong sinh cảm tình tốt: "Ai nha, sao trước đây chưa từng nghe Tiểu Linh nhắc tới, đứa nhỏ này, luôn thích giấu chuyện trong lòng."
Cố Tử Niệm cười nói: "Dì, ở ngoài đường không tiện nói chuyện, chúng ta đến quán cà phê phía trước, vừa uống vừa nói chuyện phiếm được không."
Bên đường có một tiệm Starbucks, Cố Tử Niệm giúp hai vị trưởng bối gọi ly trà chanh, cho Phong Linh tách Cappuccino, còn mình thì một tách cà phê sữa. Mẹ Phong ngồi xuống xong thì điện cho ba Phong, báo với ông tin tức quan trọng này. Trong điện thoại, giọng nói âm lượng lớn của ba Phong mơ hồ truyền ra: "Cái gì? Bạn trai Tiểu Linh? Tôi sẽ đến ngay, bà đang ở đâu?"
Phong Linh hận không thể đào một cái động trên mặt đất chui vào ngay lập tức, may mà mẹ Phong kiên quyết cự tuyệt, lúc này cô mới thở dài một hơi.
"Cậu Cố thăng chức ở đâu vậy?" Dì nhỏ cười tủm tỉm đánh giá Cố Tử Niệm, bắt đầu đề ra nghi vấn.
"Dì cứ gọi con Tử Niệm, con làm công tác truyền thông, tự mình có mở một công ty nhỏ." Cố Tử Niệm một bên trả lời, một bên nhìn thoáng qua Phong Linh, quả nhiên, Phong Linh đang trừng mắt nhìn mình.
Nụ cười nơi khóe môi dì nhỏ càng sâu, lại hỏi: "Tử Niệm là người ở nơi nào? Tiếng phổ thông nói thật tốt, cũng không nhận ra giọng địa phương."
Cố Tử Niệm suy nghĩ một chút nói: "Hẳn cũng được coi là người thành phố H, vì sự nghiệp của con, người nhà đều ở chỗ này, chỉ là vì điều kiện làm việc, có đôi khi phải chạy đi khắp nơi."
Chân mày mẹ Phong cau lại: "Chạy khắp nơi như vậy cuộc sống hơi bất định, Tiểu Linh cũng bề bộn nhiều việc, bình thường đều phải đi công tác."
Phong Linh nhịn không được cười nhạo một tiếng: "Mẹ, phụ nữ hiện đại không cần anh an hem em với ông xã cả ngày, bám dính nhau, chúng con có cá tính độc lập, kinh tế độc lập, còn có ..."
Nói còn chưa nói xong, mẹ Phong liền nhẹ nhàng ngắt lời cô: "Tiểu Linh, con lại muốn nói tuyên ngôn của phụ nữ thời đại mới, mẹ nghe không hiểu, mẹ con chỉ biết là lúc con bị bệnh không phải đều cần mẹ ở bên con sao? Không phải luôn cần một người ba cho con làm nũng nấu cháo đút thuốc cho con sao? Không phải còn khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem nói một mình thật cô đơn thật tịch mịch sao? Độc lập gì chứ, đến cuối cùng vẫn muốn có một người bạn, một người bạn tri kỉ."
Phong Linh nhất thời xấu hổ: "Mẹ, mẹ vạch áo cho người xem lưng làm gì! Mấy cái này toàn là chuyện của năm nào rồi, mẹ cứ lấy ra nhắc lại hoài."
"Cho dù con già rồi mẹ cũng sẽ nhắc lại." Mẹ Phong liếc mắt nhìn cô, nhìn phía Cố Tử Niệm nói, "Con nhóc này chỉ được cái mạnh miệng, nhìn như cái cây hạch đào, kỳ thực bên trong là cà chua, chỉ hơi nắm chặt tay là nát ngay, còn chảy ra nước."
Cố Tử Niệm nhịn không được cười ha ha, nhìn mặt Phong Linh có hơi xám ngắt, nói: "Dì yên tâm, con có kinh nghiệm ăn cà chua, sẽ không làm cô ấy bị tổn thương."
Bầu không khí bấy giờ có chút thoải mái lên nhiều, trong lòng mẹ Phong rất hài lòng, nhưng cũng không muốn biểu hiện ra ngoài, đẩy đẩy cánh tay dì nhỏ, ý bảo bà ấy nhanh hỏi những điều chi tiết hơn.
"Trong nhà Tử Niệm con còn những ai vậy, để khi nào rảnh mời đến uống trà nói chuyện phiếm." Dì nhỏ không phụ sự phó thác của chị mình, lại bắt đầu ra câu hỏi.
"Ba mẹ con đều còn, còn có em trai và em gái, ba mẹ con bình thường cũng rất thích náo nhiệt, nếu dì thích, thì cùng đến nhà nói chuyện phiếm được rồi." Cố Tử Niệm nói.
Dì nhỏ nhất thời lấy làm kinh hãi: "Trong nhà nhiều người như vậy sao? Bình thường đều ở cùng một chỗ?"
"Đều ở cùng một chỗ, dù vậy công việc của con tương đối bận bịu, chỉ có hau ngày cuối tuần được nghỉ mới về nhà, bình thường đều ở bên ngoài, sợ quấy rầy họ." Cố Tử Niệm giải thích nói.
Mẹ Phong và dì nhỏ liếc nhìn nhau, lại cùng nhìn Phong Linh, trong mắt mang theo vài phần lo lắng. Phong Linh biết hai người lo lắng quan hệ mẹ chồng nàng dâu, quan hệ em dâu, quan hệ em chồng...
"Tử Niệm, công ty của con làm về gì? Thời buổi làm ăn khó khăn, mấy hôm trước cháu họ trai của dượng Tiểu Linh, cho vay đến kỳ không trả nổi, đem công ty thế chấp cho ngân hàng còn chưa đủ, vẫn trốn ở bên ngoài không trở về, cô họ của nó mỗi ngày đều khóc, ai, thật là nghiệp chướng." Mẹ Phong thán khí nói.
"Chúng con làm bên dịch vụ, vẫn còn tiền đồ phát triển, mặt bằng truyền thông, internet truyền thông, TV truyền thông đều có tiếp xúc, dì yên tâm, sẽ không để Phong Linh phải đói." Cố Tử Niệm trả lời.
"Truyền thông... Truyền thông gì đó rốt cuộc là làm gì?" Mẹ Phong không hiểu nhìn về phía Phong Linh.
"Truyền thông..." Dì nhỏ lẩm bẩm, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Cố Tử Niệm, nghi hoặc nói, "Tử Niệm, sao dì cảm thấy con có chút quen mắt?"
Cố Tử Niệm bất động thanh sắc (ung dung thản nhiên) đưa qua một miếng bánh Tiramisu: "Dì, do con có gương mặt đại chúng thôi, dì cũng đừng hao tâm tốn sức suy nghĩ làm gì, đây, Tiramisu ở đây mùi vị không tệ, dì nếm thử đi."
Khi còn trẻ dì nhỏ là mỹ nhân, khi lớn tuổi ngoại trừ hơi có chút mập ra, vẫn là người phụ nữ phong tư yểu điệu, chỉ là với đồ ngọt lại yêu vừa hận, do dự một hồi, khối Tiramisu kia đã bị Phong Linh đoạt đi rồi, một muỗng múc xuống, hơn phân nửa khối bánh đã vào bao tử của cô, còn chưa thỏa mãn vươn đầu lưỡi liếm liếm môi: "Dì nhỏ, ăn ngon thật."
Dì nhỏ làm như không quan tâm, oán trách nói: "Con nhóc này, ăn uống cẩn thận không khéo sẽ mập cho coi!"
Người cười người nói, nháy mắt đã qua vài tiếng đồng hồ, tục ngữ nói, "Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vui mừng", trước khi đi, mẹ Phong đã chấm Cố Tử Niệm chin điểm, nhiệt tình mời anh lúc rảnh rỗi tới nhà chơi.
Mắt thấy hai người trưởng bối dần xa, Phong Linh rốt cục thở phào một hơi: "Tử Niệm xin lỗi, nhà em bởi vì hôn sự của em đều có chút khẩn trương như vậy, cuối cùng em cũng tóm một người, nên làm như tra hộ khẩu, anh đừng để tâm nha."
"Anh thấy rất thú vị, mẹ của em ôn nhu, dì nhỏ em thì mạnh mẽ, hai người tính cách khác biệt, lại là chị em ruột thịt." Cố Tử Niệm cười nói.
"Dì nhỏ cũng chỉ lớn hơn em mười tuổi, luôn đối xử tốt với em, " Khóe môi Phong Linh nở nụ cười, "Dì ấy ly hôn đã lâu, vẫn độc thân, tự mình mở một quán cà phê rất đặc biệt, bình thường còn thay người làm thiết kế hình mẫu, cuộc sống rất phong phú."
"Biểu hiện hôm nay của anh thế nào? Có làm em hãnh diện trước mặt họ không?"
Phong Linh gật đầu, khen ngợi sờ sờ đầu của anh: "Biểu hiện cũng khá tốt, muốn được thưởng gì nào?"
Cố Tử Niệm liếc mắt nhìn cô, lộ ra nụ cười xấu xa: "Em biết anh muốn được thưởng gì."
Mặt Phong Linh vụt đỏ, xoay trái xoay phải nhìn bâng quơ làm bộ không có nghe thấy, làm ngực Cố Tử Niệm ngứa ngáy.
Hai người lên xe, Cố Tử Niệm vô cùng thuần thục đạp chân ga lướt đi, Phong Linh ngồi ở vị trí ghế phụ, nghe radio phát thanh, người chủ trì của đài này cô cực thích, bình thường hay kể những tin tức nóng hổi của ngày, tâm sự tình cảm, nói chuyện đời người, có câu treo cửa miệng là "Đời người ai cũng như nhau..."
Phong Linh một bên nghe một bên cười: "Thanh Mặc thật biết pha trò, em rất thích tiết mục của anh ta, có đôi khi chỉ cần vài câu đã làm người khác phải suy nghĩ thấu đáo vào."
"Anh ta cũng là thần tượng của em?" Cố Tử Niệm trêu chọc nói.
"Đúng vậy, em thường tưởng tượng anh ta là người thế nào, có phải là người có tóc tai thời thượng, trên người phát ra bản chất nghệ thuật? Hoặc là anh ấy là người luôn vươn mùi sách, như một học giả nho nhã? Lại cũng có thể là toàn thân mặc đồ da, là một thanh niên nổi loạn bất cần đời?" Phong Linh không kiềm được suy nghĩ ngày càng xa.
Cố Tử Niệm khẽ hừ một tiếng: "Thần tượng của em cũng nhiều thật đó, Kim Trạm, Trình Quyết, Thanh Mặc, còn người nào nữa, nói ra một thể để anh chuẩn bị tâm lý."
Phong Linh quay đầu nhìn anh, bỗng nhiên vui vẻ: "Sao nghe có mùi chua đâu đây nha? Thần tượng cũng chỉ là thần tượng, đều là hư vô, hiện thực mới là quan trọng nhất."
Chỉ chốc lát sau, xe ngừng lại, Phong Linh xuống xe, không khỏi sửng sốt, kháng nghị nói: "Này, đây không phải nhà của em, anh tiên trảm hậu tấu."
"Anh cưới em rồi, em cũng không nên để anh ở rể chứ?" Cố Tử Niệm dịu dàng kéo tay cô, đi vào thang máy.
"Nhưng em đã quen giường, hơn nữa em không có đồ dùng hàng ngày ở đây, em..." Phong Linh lảo đảo đi theo anh, nỗ lực yếu ớt chống lại.
"Sau này ở đây là nhà em, em phải bắt đầu thích ứng, hai ngày trước anh đã gọi người đổi toàn bộ vật dụng mới, em yên tâm đi. Về phần giường nhà anh, tin anh đi, em sẽ thích nó nhanh thôi." Cố Tử Niệm không cho phép kháng nghị đóng cửa thang máy.
Tốc độ thang máy rất nhanh, bỗng nhiên mất trọng lực Phong Linh có chút hoa mắt, cô không tự chủ được bám chặt cánh tay Cố Tử Niệm.
Nhà Cố Tử Niệm rất lớn, lớn hơn tưởng tượng của Phong Linh, ra khỏi thang máy là vào thẳng nhà biệt lập không dùng chung lối vào với căn hộ nào, so với phòng khách nhỏ xíu nhà cô, phòng khách nhà anh, lớn ngang ngửa căn hộ của cô, mà phòng ngủ, cô đi tới đi lui đếm đếm, tổng cộng có sáu bảy phòng, toàn bộ đều trang hoàng đơn giản trang nhã, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.
"Cố Tử Niệm, anh rốt cuộc là ai? Sao có thể... Ở căn nhà thế này..." Phong Linh bất khả tư nghị đứng giữa phòng khách, giọng nói hơi khàn.
"Chuyện này rất quan trọng sao?" Cố Tử Niệm đưa một ly nước đá, "Lẽ nào không phải em nhìn trúng con người của anh mới kết hôn sao?"
"Đúng là thế, nhưng em hoàn toàn không ngờ, anh lại sống trong khu nhà cao cấp, anh, có phải âm thầm nuôi vợ bé không?" Phong Linh nói năng lộn xộn lên.
Cố Tử Niệm nở nụ cười: "Có vợ bé còn kết hôn với em? Anh chẳng phải là phạm vào tội trùng hôn sao? Đừng miên man suy nghĩ, nhanh, tắm rửa đi ngủ sớm một chút cho tỉnh táo, hai ngày nay chúng ta đã hưởng thụ tuần trăng mật nhỏ, tuần trăng mật chân chính, chờ chúng ta làm hôn lễ xong rồi đi."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ai ui, viết cả một ngày tiêu tốn hết sức lục rồi... Cần được xoa bóp!
----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro