Chương 6
Edit: Hani.
Phong Linh xấu hổ ra mặt, khiến Cố Tử Niệm nảy lên suy nghĩ muốn trêu chọc cô. "Đi thôi, chúng ta cùng về nhà nào."
Phong Linh bị anh lôi kéo đi vài bước, thấp thỏm hỏi: "Chúng ta người nào về nhà người đó phải không?"
"Sao thế được, em sẽ không vừa kết hôn đã muốn ở riêng rồi chứ?" Vẻ mặt Cố Tử Niệm vô cùng kinh ngạc.
"Em đã quen giường quen gối, ngay lập tức đổi chỗ thì sẽ mất ngủ, nhất định phải từ từ mới được." Đồng tử Phong Linh chuyển động, nảy ra ý hay, "Hơn nữa nhà của em ngay trung tâm thành phố, đi làm rất tiện."
"Anh hiểu rồi," Cố Tử Niệm dường như hiểu rõ gật đầu: "Vậy ngày hôm nay anh chịu thiệt một chút, đi ở rể cũng được."
Căn hộ của Phong Linh tuy nhỏ, nhưng mọi thứ đều có đủ, hai phòng ngủ hai phòng làm việc và một nhà bếp, căn hộ theo kết cấu mở rộng rãi thoáng mát, cũng giống với đại bộ phận những cô gái, đây là chính là khung trời nhỏ bí mật của cô ấy, toàn bộ những sở thích của cô đều nhìn thấy không sót gì trong căn hộ. Cố Tử Niệm đi xung quanh căn hộ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười kín đáo.
"Linh Linh, thì ra anh ta là thần tượng của em, da Trình Quyết đen như thế, em không cảm thấy như luôn có mây đen che phủ trên đầu anh ta sao?" Cố Tử Niệm cầm một khung ảnh lên đánh giá.
Đang giúp anh chuẩn bị đồ dùng rửa mặt Phong Linh ngay lập tức vọt ra khỏi phòng tắm, đoạt lấy khung ảnh, căm phẫn nói: "Anh biết cái gì, đó là vẻ đẹp khỏe mạnh, không biết phải phơi nắng thế nào tắm nắng bao lâu mới có thể có được màu da như thế? Anh nhìn đi, rất có nét đẹp nam tính hoang dã!"
"Vẻ đẹp hoang dã?" Cố Tử Niệm không nhịn được nở nụ cười, "Em nhìn dáng dấp của anh ta đi, nhiều lắm cũng chỉ là nho nhã, so với mạnh mẽ hoang dã không dính dấp chút nào."
"Cái gì? Nho nhã? Trình Quyết đẹp trai lắm đó, anh nhìn lông mày anh ấy đi, mày kiếm trăm phần trăm; còn có đường nét khuôn mặt anh ấy, kiên nghị đến cỡ nào; nhìn mũi nữa, trên thế giới này còn có thể tìm ra một người mũi cao thẳng như anh ấy? Anh chưa từng xem anh ấy đóng vai cổ trang chứ gì? Một chữ đẹp không thể diễn tả hết!" Lòng Phong Linh đầy căm phẫn, nói như pháo nổ.
"Em thích anh ta như vậy, nhưng anh lại không thấy em xuất hiện trong phạm vi có anh ta?" Cố Tử Niệm mỉm cười nói, "Hơn nữa anh nói cho em biết một điều, anh ta vẫn còn độc thân, em đã từng có cơ hội."
Phong Linh khoát khoát tay, ra vẻ như thấu hiểu: "Thần tượng thần tượng, chỉ thích hợp quan sát từ xa không thích hợp để tiếp cận, hơn nữa, đánh chết em cũng không vướng vào giới giải trí, rồi không biết ngày nào đó lại không hiểu vì sao lại bị chia tay."
Cố Tử Niệm khẽ ngớ ra: "Điều em nói chỉ là phiến diện."
"Anh biết gì chứ, giới giải trí chính là một chảo nhuộm lớn, trắng đi vào, màu đi ra." Phong Linh vừa nghĩ đến Lâm Kiều Lỵ thì có chút cảm khái, lúc trước khi vừa vào trường, Lâm Kiều Lỵ vẫn là cô nhóc đơn thuần, về sau khi đi chụp quảng cáo nhiều, liền càng ngày càng biết tận dụng lợi thế, càng ngày càng hiểu được mặt ngoài thân thiết, phía sau cầm dao, nhanh chóng bỏ bạn trai lúc đó, tìm một người đại diện vững chắc...
"Em gộp hết giới giải trí vào nói, lẽ nào em cảm thấy Trình Quyết cũng là người như vậy?" Cố Tử Niệm chỉ chỉ khung ảnh
"Làm sao có thể, thần tượng của em đương nhiên là tốt nhất trên thế giới." Phong Linh lau bụi trên khung ảnh, cẩn thận từng li từng tí đặt trên bàn trà.
Cố Tử Niệm vừa bực mình vừa buồn cười: "Được được được, anh không động vào thần tượng của em nữa, bữa nào gặp anh ta anh sẽ chuyển cáo sự sùng bái của em cho anh ta biết."
"Hừ--" Phong Linh đắc ý hất mặt lên trời, bỗng nhiên hạ xuống, có chút hoài nghi nhìn Cố Tử Niệm: "Anh nói cái gì? Bữa nào gặp anh ta?"
"Đúng vậy, anh làm công tác giao lưu, gặp anh ta là chuyện rất bình thường." Cố Tử Niệm làm như không có việc gì buông khung ảnh tương tự cái kia xuống, đi đến phòng tắm, "Anh đi tắm trước."
Phong Linh ngây người một chút, bỗng nhiên thay đổi lộ ra khuôn mặt tươi cười xán lạn, đi sau lưng Cố Tử Niệm, nịnh nọt nói: "Tử Niệm, Niệm Niệm, Tiểu Niệm Niệm..."
Cố Tử Niệm nổi da gà trong phút chốc, dở khóc dở cười nói: "Sao em còn cái chiêu này nữa hả, gọi Tử Niệm, cái khác thì miễn."
Phong Linh nắm lấy cánh tay anh đung đưa qua lại, nũng nịu nói: "Người ta thích gọi tên anh mà. Tử Niệm, anh thực sự có thể gặp Trình Quyết sao? Giúp em lấy tấm hình có chữ kí được không? Người ta rất thích anh ấy đó."
Phong Linh như vậy khiến Cố Tử Niệm có chút không thể thích ứng, anh hắng giọng một tiếng, khóe miệng mỉm cười, có chút suy nghĩ hỏi: "Được thôi, em muốn anh giúp, vậy em trả anh thù lao thế nào?"
Phong Linh khinh thường nhìn anh: "Nè, chồng giúp vợ lấy chữ kí còn muốn trả thù lao? Anh không xấu hổ sao?"
Cố Tử Niệm mỉm cười, bỗng nhiên cúi thấp đầu xuống, hôn lên mặt cô, làn da trắng mịn mà co dãn của cô, cảm giác thật tốt."Đương nhiên muốn, cái này xem như lợi tức, thù lao chờ anh lấy được ảnh và chữ kí sẽ tính tiếp."
Mặt Phong Linh đỏ lên ngay tức khắc, mắt mở trừng trừng nhìn anh làm như không việc gì đi vào nhà tắm, cũng không dám ... cùng đi vào nữa.
Chỉ chốc lát sau, Cố Tử Niệm từ trong phòng vệ sinh đi ra, khi anh tắm xong, mặc bộ đồ ngủ Phong Linh tìm cho mình, đồ hơi nhỏ, là đồ của em họ Phong Linh để lại khi đến nhà ngủ lần trước, in họa tiết hoạt hình, anh mặt vào chẳng ra gì cả. Phong Linh che miệng vẫn buồn cười, nhưng Cố Tử Niệm không có ý định chọc vào cô, ngồi trên sô pha phòng khác lật xem những tấm hình và đĩa nhạc Phong Linh cất kĩ.
Phong Linh cũng không đi quản anh, đi thẳng một đường vào phòng tắm, chỉ là trong lòng không khỏi nói thầm, hai giọng nói trong đầu càng không ngừng tranh luận:
"Hôm nay người này không lẽ muốn cùng tôi có quan hệ vợ chồng thật sự?"
"Cô nói nhiều làm gì? Đều đã là vợ chồng, có quan hệ thật sự cũng không quá đáng."
"Này... Cái này không giống với giấy chứng nhận kết hôn đó, còn chưa tới lúc đốt lửa mà..."
"Đây là quyền lợi và nghĩa vụ giữa vợ chồng!"
"Mặc kệ, nếu lát nữa anh ấy có hạnh kiểm xấu, mình sẽ đánh anh ta răng rơi đầy đất!"
"Phụ nữ bạo lực!"
...
Phong Linh kì kì cọ cọ tắm rửa sạch sẽ hết một giờ, lúc này mới nơm nớp lo sợ thăm dò từ trong ra ngoài: Phòng khách đã không còn ai, chỉ còn ánh đèn nhỏ phát ra từ khe cửa phòng ngủ. Cô rón ra rón rén đẩy cửa ra nhìn, nhất thời tức giận đến bất động một chỗ, chỉ thấy Cố Tử Niệm đã ngồi dựa trên giường lớn của cô, trong tay cầm điều khiển từ xa, nhàn nhã thong dong xem TV.
Phong Linh thuần thục đi đến trên giường, giựt đệm dựa sau lưng anh, cảnh giác nói: "Sao anh không ở phòng khách?"
"Phòng cho khách không có DVD và TV," Cố Tử Niệm nhún nhún vai, liếc mắt nhìn cô, khen, "Áo ngủ rất đẹp, vóc người cũng rất tốt."
Phong Linh nhất thời lại đỏ mặt, đây là áo ngủ cô thích nhất, tơ tằm màu lam cực kì mềm mại dán trên da thịt cô, tôn lên đường cong của cô cực kì ưu mỹ."Đẹp sao? Áo ngủ rất đắt tiền, em phải hạ quyết tâm rất nhiều lần mới mua đó." Vừa nói dứt câu, Phong Linh nhất thời cảm thấy mình thật ngốc, điều này cho thấy hôm nay đối với cô là một ngày đặc biệt sao?
"Lần sau anh mua cho em." Cố Tử Niệm nói, lấy lại gối dựa trong tay cô, đặt chính giữa, "Đến đây, hai chúng ta cùng nhau dựa."
Phong Linh hơi trợn tròn mắt, nhưng mà người ta mới nói mua áo ngủ cho mình, mình cũng không thể keo kiệt nhất quyết đuổi anh xuống giường. Nghĩ tới đây, cô do dự đi đến kế bên anh nhích lại gần, hạ quyết tâm từ từ sẽ đến.
"Em thích xem phim trắng đen?" Cố Tử Niệm hỏi, trên màn hình đang chiếu một bộ phim kinh điển 《 Ye Cena 》*, cô gái giang hồ nhiệt tình không gì cản trở, chàng trai sĩ quan trẻ thâm tình không hối hận, đang ở trong màn hình yêu đến chết đi sống lại.
Phong Linh gật đầu, bộ phim này cô xem không dưới mười lần, hiện nay dù thần tượng ngôn tình tràn lan khắp nơi, nhưng nó vẫn có mị lực đặc biệt của nó.
"Anh tham gia quân ngũ, anh không đợi em sao? Anh đã không tuân thủ lời hứa." Phong Linh cao giọng đọc lên lời thoại kinh điển chủa phim, giọng của cô trong trẻo mà đầy nội lực, lại giống như giọng lồng tiếng của Lý Tử.
Cố Tử Niệm nhìn cô, tiếp lời cũng đọc một câu thoại: "Anh đã đợi em ba ngày."
Phong Linh nhất thời ngây người ngẩn ngơ, giọng nói của Cố Tử Niệm chính là giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính mà cô mê muội nhất, khi nói câu này ra anh lại cố ý đè thấp giọng nói, mang theo một tia chán chường và bất đắc dĩ, rất giống phần lồng tiếng của Kiều Trăn. Một lát sau, cô phục hồi tinh thần lại, kinh hỉ nói: "Anh cũng thích phim này? Anh cũng thích lồng tiếng sao?"
"Đúng vậy, ở đại học đã từng tham gia hội lồng tiếng, chế tác một ít kịch truyền thanh." Cố Tử Niệm cười nói.
"Thật sao? Em cũng thích, cực kì thích, em là thành viên của hội lồng tiếng đại học Z, thích nhất thu âm lại một ít lời thoại điện ảnh kinh điển." Phong Linh hí hửng ôm lấy cánh tay anh, "Anh nói một chút đi, anh đã làm những bộ kịch truyền thanh nào?"
Cố Tử Niệm bất động thanh sắc lấy tay vòng sau lưng cô, hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc, chậm rãi nói: " Khi hứng thú lung tung làm vài cái, về sau không rảnh không làm nữa."
Phong Linh rất hưng phấn, từ sau khi ra trường, công việc quá bận rộn, sở thích này của cô chỉ có thể chôn sâu trong lòng, không nói người nào biết, hôm nay tìm được một người cùng sở thích, cô mở miệng nói không ngừng: "Anh gia nhập hội đó từ khi nào? Anh có biết Sinh Động không? Trong giới phát thanh người đó rất có danh tiếng. Anh có biết hội trưởng sáng lập Sinh Động là ai không? Em... Khi đó vừa mới vào trường, thì vẫn nghe người khác nói chuyện của anh ấy, sau khi em gia nhập hội, còn có người nói muốn mời anh ấy trở về, cùng em lồng tiếng kịch truyền thanh, sau đó có lên kênh YY được hai lần, không biết vì sao anh ấy không lên nữa, giọng của anh ấy, a, bây giờ ngẫm lại, hình như rất giống giọng của anh..."
"Nói chuyện cũ này làm gì," Cố Tử Niệm bất động thanh sắc chuyển trọng tâm câu chuyện, cầm mấy cái đĩa lên, "Casablanca, Waterloo Bridge, Roman holiday**, đều là tác phẩm kinh điển, anh cũng rất thích."
"Những đĩa phim này là do em đến chợ bán đồ cũ tìm cực khổ lắm mới có, anh có tiền cũng mua không được đâu, là phiên bản phát hành cũ đó." Lực chú ý của Phong Linh ngay lập tức bị dời đi, dương dương tự đắc nói, chỉ chốc lát sau, không tự chủ dựa nửa người vào lòng Cố Tử Niệm, đưa tay cầm đĩa, nói liên miên cằn nhằn về tình tiết của từng phim.
Hình ảnh trên TV rất lãng mạn, hai người một bên xem, một bên trò chuyện, buổi tối khô khan tịch mịch trở nên sinh động phong phú hẳn lên, thoáng chốc, thì đã hơn mười giờ , đôi mắt Phong Linh nhíu lại, buồn ngủ dần dần kéo tới. Cố Tử Niệm cẩn thận tắt đèn, chỉnh tiếng TV nhỏ lại, ngay lúc anh cho rằng Phong Linh đã ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cô đang cúi đầu vang lên: "Cố Tử Niệm, cảm ơn anh, ngày hôm nay em rất vui."
Tim Cố Tử Niệm đập loạn nhịp, cúi đầu nhìn, mặt Phong Linh đã chôn trong gối đầu hơn phân nửa, hàng mi run nhè nhẹ, ánh sáng màu trắng đen trên TV phản chiếu lên khuôn mặt cô, lúc sáng lúc tối, lại tạo cho người khác cảm giác rung động không ngờ. Anh không nhịn được cúi xuống, dịu dàng khẽ hôn trên khuôn mặt cô: "Anh cũng rất vui."
Trên người Cố Tử Niệm có mùi hương thơm mát sau khi tắm, lại cảm giác rất đàn ông, Phong Linh phát hiện mình không ghét mùi hương này, trong lòng còn có chút quyến luyến mơ hồ, cô thì thào hỏi: "Vì sao anh muốn kết hôn với em?"
"Nếu như anh nói anh đối với em là mới gặp đã yêu em tin không?" Cố Tử Niệm hỏi lại.
Phong Linh lắc đầu: "Nói thật đi, đừng gạt em."
"Lời nói thật thường không ai tin." Cố Tử Niệm nhỏ giọng nói, "Em không nên hỏi, hưởng thụ thật tốt đêm tân hôn của chúng ta đi. Về phần anh vì sao kết hôn với em, sau này từ từ rồi em sẽ biết"
Không biết sao, Phong Linh có chút thất vọng, cô suy đoán lung tung nói: "Có phải là do người nhà anh cũng ép anh kết hôn? Anh từng bị tổn thương tình cảm nên không muốn bàn tiếp chuyện yêu đương, hay là..."
Cố Tử Niệm cười cắt đứt lời của cô: "Người nhà em gây áp lực lớn cho em đến vậy sao?"
"Có thể nói, bọn họ đã tới nỗi không sai biệt lắm chỉ cần là một người đàn ông bình thường là được, " Phong Linh nhớ tới bản thân không biết phải trải qua bao nhiêu lần xem mắt đã muốn cười."Mỗi lần như vậy đều phải tốn hết sức mình làm mấy người đàn ông đó ghét em."
"Kiên trì như thế? Muốn tìm người mình thích?" Cố Tử Niệm cảm thấy ngực hơi có chút nhũn ra, nhịn không được lại hôn cô một cái, xúc cảm da thịt kề cận nhau tốt như vậy, khiến anh bỗng nhiên có cảm giác muốn ngừng mà ngừng không được.
"Em không muốn chấp nhận, đó đã từng là nguyên tắc của em." Phong Linh nhắm mắt lại cúi đầu nói, "Chỉ là có đôi khi nguyên tắc tựa như một con dao hai lưỡi, bảo vệ mình, nhưng cũng tổn thương người khác."
Trên TV Yesenia và Osvaldo sau khi trải qua bao nhiêu gian khổ đã được ở bên nhau ôm hôn, ca khúc chủ đề triền miên vang lên, đôi môi đỏ mọng của Phong Linh mở ra khép lại trước mắt Cố Tử Niệm, giống như đang dụ dỗ anh, rốt cục không nhịn nổi nữa anh kề sát vào đôi môi đỏ mọng ấy , dịu dàng ngậm cánh môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng mà vuốt ve vài lần, hút lấy nước ngọt của cô, chậm rãi cạy mở răng, tuần tra ở nơi tư mật ấm áp của cô.
Giống như có dòng điện lưu chạy dọc thân thể, cả người Phong Linh không khỏi hơi cứng lại, hàng mi khép chặt khẽ rung động, dần dần, cô mê loạn cả lên, bị động tùy ý để người trước mặt mang cô đi vào một thế giới thần bí.
Một lúc lâu, Cố Tử Niệm mới thở hổn hển rời khỏi môi Phong Linh, anh có điểm vô cùng kinh ngạc sự say mê của bản thân, cũng hưởng thụ sự say mê này. Cô gái trước mắt môi đỏ mọng hé mở, ánh mắt mờ mịt, giống như một phong cảnh đẹp dụ dỗ anh thâm nhập. Anh đem cảnh đẹp lưu giữ trong lòng, khan giọng nói: "Đừng nghĩ nữa, bây giờ em là vợ của anh, đổi thành anh bảo hộ em."
Phong Linh phục hồi tinh thần lại, hai má đỏ ửng, đầu vùi sâu vào khuỷu tay anh, một lát mới lầu bầu nói: "Em muốn ngủ, không cho anh xằng bậy."
Cố Tử Niệm bật cười, gật đầu nói: "Được, anh nhìn em ngủ, không làm loạn."
Phong Linh nhẹ nhàng ừm một tiếng, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này có "béo" chưa? ! Ai nói còn chưa "dưỡng béo" tôi chiến đấu tới cùng! Quẳng ngã hết! (cười gian xong bỏ chạy ~~~)
------------------
*Ye Cena ( tựa tiếng Anh là Yesenia) : Câu chuyện diễn ra vào giữa thế kỷ XIX, ở một quốc gia nhỏ bé ở Nam Mỹ. Một gypsy xinh đẹp tên là Yesenia không có hướng đi trong cuộc sống. Trong một chuyến đi đoàn caravan cô gặp Osvaldo người được ghi danh vào lực lượng dân quân, cả hai đều yêu nhau bất chấp những khác biệt và định kiến xã hội. Phim của Mexico sản xuất năm 1971.
**Casablanca ( Chuyện tình thế chiến) : Bộ phim tình cảm nổi tiếng do Mỹ sản xuất năm 1942 lấy bối cảnh giai đoạn đầu thế chiến thứ 2, nói về sự giằng xé tình yêu giữa tình yêu của chủ quán rượu dành cho nữ chính và trách nhiệm giúp vợ chồng cô thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm.
Waterloo Bridge ( Cầu Waterloo hay Khiêu vũ trong bóng mờ, Điệu Vasle trong bóng mờ) : bộ phim tiêu biểu của thập niên 40 (thế kỉ XX), tập hợp nhà làm phim và nhiều diễn viên nổi tiếng. Đây là một câu chuyện làm nước mắt ngập tràn trên những hàng ghế trong rạp, một dạng Trà hoa nữ thứ hai trong lịch sử điện ảnh.
Roman Holiday (Kỳ nghỉ ở Rome) : Bộ phim hài lãng mạn của Mỹ năm 1953. Nội dung nói về nàng công chúa trốn khỏi cung điện gặp được anh chàng phóng viên, họ cùng nhau đi dạo chơi Rome cả một ngày trước khi cô trở lại cuộc sống trong cung điện tẻ nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro