Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Edit: Hani.


Biển rộng xanh ngắt, bãi cát trắng trải dài, đủ loại trai xinh gái đẹp nửa thân trần... Trong tay Ngu Mỹ Mỹ cầm máy chụp hình, gọi í ới người phía sau: "Tiểu Linh, bạn nhìn kìa, người Âu Mĩ, cơ thể quá kiện mỹ, nhưng mà lông mao trên người nhiều quá!"

"Vậy mới nhìn giống gà con, ha ha ha!"

"Wow, Tiểu Linh, người bên kia hình như là thần tượng của bạn! Trình Quyết! Trách không được anh ta đen như vậy, thì ra là mỗi ngày phơi nắng ở đây..."

Phong Linh vừa nghe nhất thời kêu to lên: "Đâu đâu? Mỹ Mỹ bạn đừng để anh ấy chạy mất, mình lập tức tới đây!"

Nói xong, cô ném vật đang cầm trên tay như tiên nữ rải hoa, khẩn cấp chạy về hướng Ngu Mỹ Mỹ. Chỉ tiếc đột nhiên phía trước xuất hiện một người đàn ông ngăn trước mặt cô, cô nhất thời không kiểm soát được, "binh" một tiếng đụng vào ngực anh ta, đau quá đi! Cô trợn tròn hai mắt, giãy giụa trong ngực anh ta nói: "Anh là ai! Mau tránh ra, tôi đang vội!"

"Em đã là phụ nữ có chồng, nhìn đàn ông khác làm gì! Ngoan ngoãn ngồi trong nhà đi!" Giọng nói trầm thấp của anh ta, rất êm tai.

Phong Linh vừa nhìn, đúng thật là Cố Tử Niệm, không khỏi ồn ào lên: "Kết hôn thì không thể nhìn đàn ông sao, có pháp luật nào quy định chứ?"

Cố Tử Niệm nhe răng cười một tiếng, vung tay lên, nhất thời, bãi cát không thấy, trai đẹp hay gái xinh không thấy, Trình Quyết cũng không thấy.

Phong Linh hổn hển, đầu vừa muốn hụi thật mạnh vào anh, Cố Tử Niệm phút chốc cũng không thấy, cô trở tay không kịp, mắt thấy sẽ ngã vào chóp tảng đá lớn ...

Phong Linh lập tức giật mình bừng tỉnh giấc, thở hổn hển ôm ngực, Trương mở lớn mắt nhìn bốn phía: Vẫn tốt vẫn tốt, vẫn là căn hộ quen thuộc, gian phòng quen thuộc của mình.

Đầu có chút trống rỗng, cô rời khỏi giường, rót cho mình một ly nước, nghĩ thầm: Xem ra phải lên kế hoạch nghỉ ngơi đi thả lỏng một chút, bị ba vị trưởng bối trong nhà ép gả làm cho mình nằm mơ cũng làm "phụ nữ có chồng" ... Chờ chút, phụ nữ có chồng?

Trong chốc lát, tình cảnh đêm qua hiện lên trong đầu, cô không nhịn được rên rỉ một tiếng, trời ạ, cô lại đi cầu hôn người đàn ông chỉ mới gặp hai lần!

Cô gấp đến độ loay hoay trong phòng, tỉ mỉ hồi tưởng phản ứng Cố Tử Niệm sau khi nghe xong những lời này, thế nhưng trong đầu lại chỉ có một chuỗi hình ảnh mơ mơ hồ hồ, lộn xộn lên hết, nghĩ không ra cái gì. Cô nhìn đồng hồ đã sắp tám giờ bốn mươi, sắp đến thời gian làm rồi, vì vậy cũng không rảnh ngẫm nghĩ tiếp, luống cuống tay chân rửa mặt thật nhanh.

Căn hộ trong khu nhà này là toàn bộ tiền để dành trong nhiều năm làm việc của cô, diện tích tuy rằng chỉ có bảy mươi mét vuông, nhưng nằm ngay trung tâm thương nghiệp, chỉ cách tập đoàn Kim thị cũng chính là nơi làm việc của cô mấy trăm mét, chỉ cần đi bộ một chút là đến chỗ. Tuy rằng lúc trước khi mua nhà giá cả có hơi cao, nhưng vừa nghĩ đến mỗi ngày có thể ngủ thêm tối thiểu một giờ, cô cảm thấy mọi chuyện đều xứng đáng.

Phong Linh vội vã chạy xuống lầu, tiện tay mua một cái bánh rán hành ở tiệm bánh nướng ở cửa lớn, vừa định đi, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói: "Sao trễ như vậy mới xuống tới, không phải hẹn tám giờ rưỡi thì xuất phát sao?"

Phong Linh lại càng hoảng sợ, vừa nhìn, đúng là Cố Tử Niệm làm cô phải suy nghĩ cả buổi tối, không chắc chắn nói: "Xuất phát làm gì?"

Cố Tử Niệm mỉm cười: "Đi đăng ký kết hôn, cục dân chính cũng đã mở cửa rồi, đừng quên mang sổ hộ khẩu."

Cả người Phong Linh đều choáng váng, tay làm động tác dừng: "Chờ một chút, tôi không có nghe lầm? Anh thực sự muốn kết hôn với tôi? Chúng ta vừa quen biết... không được một tháng, chỉ gặp mặt có hai lần!"

"Dần dần sẽ bồi dưỡng tình cảm, giống như người xưa, tôi cảm thấy hai chúng ta rất có duyên, cũng nói chuyện rất hợp nhau." Cố Tử Niệm thoạt nhìn thong thả tự tại, "Hơn nữa, hôm qua cô cầu hôn tôi, tôi cũng đáp ứng rồi, cô sẽ không là ngủ một giấc đã muốn hối hôn chứ?"

Lời anh nói mang theo phần trêu tức, khiến Phong Linh không khỏi có chút cảm giác xấu hổ buồn bực, cô không tỏ ra yếu kém chút nào nói: "Ai nói tôi muốn hối hôn? Tôi chỉ là có chút phản ứng không kịp ngay bây giờ thôi, anh chờ một chút, tôi nhìn thử xem có đem đủ giấy tờ không, còn có, tôi phải gọi điện thoại xin nghỉ nửa ngày..."

Cố Tử Niệm cười tủm tỉm đứng một bên nhìn cô gọi điện thoại xin nghỉ xong, nhìn cô trở về nhà, đi sau cô vài bước: "Sẽ không trốn trong nhà không ra chứ?"

"Làm gì có!" Phong Linh quan sát anh vài lần, "Phụ nữ ba mươi mốt như đống phân, đàn ông ba mươi mốt như đóa hoa, hoa tươi như anh cắm trên bãi phân trâu là tôi, thấy thế nào đều là tôi tương đối có lợi."

Cố Tử Niệm không khỏi mỉm cười: "Tôi đã ba mươi hai. Xin hỏi cho phép tôi cùng về nhà bãi phân trâu này chứ?"

Mặt Phong Linh có chút nóng, không tự chủ được gật đầu, cho đến khi đã vào thang máy mới hậu tri hậu giác có chút sợ, một vài tin tức bình thường hay xem tranh nhau nảy lên trong đầu, nào là nữ bác sĩ bị giết giấu xác trong phòng, nào là cô gái độc thân bị lừa gạt gia sản đồ sộ... Cô vừa mở cửa nhà, vừa bắt đầu gọi điện thoại cho Ngu Mỹ Mỹ, để ngừa vạn nhất có cái gì bất trắc, có thể để Ngu Mỹ Mỹ cứu viện trước tiên.

"Tiểu Linh, nói ngắn gọn, ông chủ mình hôm nay cứ luôn thích nắm điểm yếu của mình, thật đáng ghét cực đáng ghét mà!" Giọng nói lén lút của Ngu Mỹ Mỹ vang lên.

Phong Linh ra hiệu Cố Tử Niệm đến sô pha ngồi chờ một chút, bản thân mình thì chạy vào phòng ngủ lục tung tìm sổ hộ khẩu của cô."Mỹ Mỹ, hôm nay mình kết hôn."

"Chúc mừng chúc mừng, tân hôn vui vẻ, " Ngu Mỹ Mỹ cho rằng cô đang nói giỡn, thuận miệng nói, "Đừng trách mình không nhắc nhở bạn nha, phụ nữ thời đại mới phải luôn đề cao quyền lợi bản thân, nhất định phải làm công chứng tài sản trước khi kết hôn." Cô học ngành luật ở đại học, kết quả sau khi tốt nghiệp lại làm nhân viên hành chính ở công ty bạn anh trai, vẫn tiếc hận học vấn của mình không có đất dụng võ, khi nhàn rỗi luôn muốn nhả ra vài điều luật.

"Công chứng tài sản trước khi kết hôn?" Phong Linh nhất thời tỉnh táo tinh thần.

"Đương nhiên rồi, Tiểu Linh mình nói bạn biết, đàn ông bây giờ đều không đáng tin, đàn ông đê tiện còn đầy rẫy, ngày nào đó lại muốn ly hôn đòi chia tài sản của bạn thì thảm, không được có ý kiến, tài sản phải công chứng! Ai u, ông chủ tôi không phải nói anh, sao anh là người đàn ông đê tiện được... Ông chủ đừng khấu trừ tiền thưởng của tôi... Tiểu Linh không nói với bạn nữa." Ngu Mỹ Mỹ lập tức ngắt điện thoại.

Phong Linh vỗ chân, cầm hộ khẩu ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy Cố Tử Niệm ngồi trên sô pha, hai chân thon dài bắt chéo, trên tay cầm một ly nước, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, ánh mắt thong dong, tư thái ưu nhã, nhất thời, câu nói thế tục kia Phong Linh bị nghẹn trong cổ họng, không phun ra được, nuốt lại không trôi, khó chịu cực kỳ.

"Tìm được rồi sao?" Cố Tử Niệm trầm ngâm nhìn cô, mỉm cười nói, "Hình như tôi mới nghe được cô nói một câu."

"Cái gì?" Phong Linh nghi hoặc nhìn anh.

"Tôi rất vui lòng làm công chứng tài sản trước khi kết hôn, với tiêu trừ nỗi lo về sau của em, " Cố Tử Niệm lấy điện thoại từ trong ngực áo, ngón tay thon dài ấn vài phím trên điện thoại, "Bạn của tôi chuyên làm việc này, tôi gọi anh ấy đến hỗ trợ."

Bạn của Cố Tử Niệm tới rất vội vàng, không được nửa giờ thì mang theo túi công văn tới nhà của Phong Linh, lấy ra xấp văn kiện thật dày, đưa cho Phong Linh."Cô Phong, anh Cố, hai người đọc kĩ đi, sau đó liệt kê tất cả tài sản của hai người viết lên đó, giấy chứng nhận bất động sản gì gì đó toàn bộ photo một phần cho tôi, tôi sẽ làm hồ sơ lưu trữ, sau đó kí tên lên tất cả văn kiện, đến lúc đó tôi làm công chứng xong hết, sẽ để lại một phần cho hai người giữ."

Người kia họ Lưu, đeo kính đen, vẻ mặt hào hoa phong nhã, sắp xếp công việc cực kì ổn thỏa, rất có phong thái luật sư. Phong Linh cầm lấy văn kiện nhìn một chút, trên văn kiện ghi rất nhiều điều khoản pháp luật, chi chít chữ cũng không nhìn rõ, nhưng trọng yếu nhất là có vài tờ dùng hồng tự đóng dấu vài câu tuyên bố: Tôi không có quyền sở hữu tài sản trước khi kết hôn của cô Phong Linh.

Vẻ mặt Cố Tử Niệm thản nhiên kí tên mình trên văn kiện không do dự, Phong Linh làm thư kí của Kim thị, cũng tiếp xúc từng không ít điều lệ pháp luật, nhìn trái nhìn phải, không phát hiện có vấn đề gì, ngay cả chỗ kí tên cũng đã viết sẵn tên mình.

Luật sư Lưu tiếp nhận văn kiện, tỉ mỉ xem lướt qua một lần, nhìn Phong Linh cười nói: "Phong tiểu thư không chỉ người đẹp, kí tên cũng rất đẹp, lại làm ra chuyện người khác không ngờ được, làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa."

Không biết sao, Phong Linh cảm thấy lời anh ta nói nghe còn có hàm ý khác, nhưng tạm thời cũng không biết anh ta muốn nói gì, ngực hơi có chút buồn bực, vừa định hỏi một chút mình đã làm ra chuyện gì khiến người khác không ngờ, Cố Tử Niệm đột nhiên đứng lên, vươn tay về phía luật sư Lưu: "Cảm ơn luật sư Lưu, chuyện công chứng thì tôi phải phiền anh rồi."

Luật sư Lưu bắt tay với anh: "Hai người yên tâm, ngày mai thì văn kiện sẽ được gửi cho hai người." Nói xong, anh ta chỉnh lý toàn bộ văn kiện một chút bỏ vào túi công văn, cáo từ đi.

Cố Tử Niệm xoay người nhìn Phong Linh: "Hết lo việc này rồi chứ? Đi thôi."

Ngày này hôm nay, không phải ngày hoàng đạo gì, cũng không phải ngày lành sáu sáu tám tám gì gì đó, trong cục dân chính phòng đăng ký kết hôn không có người, hai người nhận bản kê khai, Cố Tử Niệm cầm bút máy điền trên bản, Phong Linh đứng phía sau anh, nghe anh hỏi một câu, sau đó đáp một câu, ngực bỗng nhiên nảy lên một cảm giác kỳ quái: Lẽ nào, mình thực sự muốn kết hôn?

Lúc chụp ảnh kết hôn, cả người Phong Linh đều có chút cứng ngắc, bỗng nhiên nổi lên ý muốn bỏ chạy, cô len lén nhìn thoáng qua Cố Tử Niệm, lắp bắp hỏi: "Vậy... vậy chúng ta... Thực sự..."

Cố Tử Niệm cực kì tự nhiên ôm vai cô, dịu dàng giúp cô vén tóc, nói với thợ chụp ảnh: "Chú xem, tư thế này thế nào?"

Thợ chụp ảnh nhìn vào ống kính, cười nói: "Cô dâu cười một cái, đừng nghiêm túc quá, thả lỏng chút, khẩn trương cái gì, học theo chú rể là được..."

Cố Tử Niệm dường như nhìn thấu, thấp giọng nói bên tai cô: "Không phải hối hận rồi chứ? Hối hận rồi, chỉ lãng phí mấy đồng chi phí làm thủ tục mà thôi."

Một cổ khí tức nam tính tràn ngập quanh mũi Phong Linh, pha lẫn mùi nước hoa nhàn nhạt, cực kì dễ ngửi, cô dần dần bình tĩnh xuống, dường như đang cười nhìn Cố Tử Niệm: "Hối hận cái gì?"

Một tiếng rắc vang lên, hình chân dung hai người vô cùng thân thiết rốt cục chụp xong; lại một tiếng cộp, dấu chạm nổi hiện lên giấy đỏ, nhân viên công tác giao cho Phong Linh và Cố Tử Niệm mỗi người một tờ giấy chứng nhận kết hôn, vui tươi hớn hở nói: "Chúc mừng chúc mừng, chúc hai người hôn nhân mỹ mãn, sớm sinh quý tử."

Trong tay Phong Linh cầm giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ, nhìn ông chồng mới xuất hiện trước mặt, không khỏi cảm khái hàng vạn hàng nghìn: Không thể hình dung được, chị đây rốt cục kết hôn rồi, chị đây cuối cùng cũng không phải gái ế!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro