Chương 35
Edit: Hani.
Cuốn tạp chí này không phải tạp chí bản địa của thành phố H, ngày hôm qua vừa mới phát hành, mở ra trang đầu chính là scandal của Cố Tử Niệm, anh dùng cơm cùng Chương Điềm, anh cùng Chương Điềm dạo hồ Đông buổi tối bị chụp ảnh, thậm chí có tờ còn chắc chắn năm trước, anh cùng Chương Điềm hai người tay trong tay chụp hình ở New York, Mỹ.
"...
Người cầm lái Hoàn Vũ Cố Tử Niệm cao ngạo cùng bạn gái cũ lửa tình bùng cháy: Từ mấy ngày trước đón bạn gái cũ từ Mỹ về, mang theo bạn gái đi khắp thành phố H, thần sắc trong lúc đó, tình ý kéo dài. Bạn gái trước Chương Điềm, con gái út của tập đoàn Chương thị, thuở nhỏ đã được người đứng đầu Chương thị cực kì sủng ái. Lần này Cố Tử Niệm có ý đồ muốn hợp lại, có phải chuẩn bị tranh thủ sự ủng hộ của tập đoàn Chương thị, đánh bại mấy bận khiêu khích của công ty giải trí Thượng Phẩm hay không?"
Trang thứ hai còn lại là ảnh chụp Phong Linh, liệt kê nghề nghiệp, trình độ học vấn, tuổi tác chờ của Phong Linh và Chương Điềm sau đó tiến hành đối chiếu so sánh, cho ra kết luận, hai người chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau, mỗi người mỗi vẻ, gia cảnh nhà Phong Linh chỉ thua một bậc.
"Theo một nguồn đáng tin cậy, vị Phong tiểu thư này đã kết hôn với Cố Tử Niệm, nhưng truyền thông lại không trắng trợn đưa tin, tuy rằng Cố Tử Niệm xưa nay khiêm tốn, nhưng này thoạt nhìn làm người khác nghi ngờ anh ta đem hôn nhân trở thành trò đùa, chớ không phải là ngay từ đầu anh ta đã đoán được đây sẽ là một cuộc hôn nhân thất bại?"
Tay Phong Linh khẽ run, không biết là bởi vì bị tạp chí giải trí vạch trần tất cả, hay bởi vì câu gai mắt nọ... Cô lấy lại bình tĩnh, lật qua trang thứ ba, quả nhiên, mặt trên có ảnh chụp của cô và Phương Tranh, tấm đầu là mấy năm trước ở trường học, lúc cùng đi chơi xuân với bạn học, nàng cầm một xiên mứt quả nhét vào miệng Phương Tranh, hai người cực kì vui vẻ. Tấm thứ hai là cô cùng ăn cơm với Phương Tranh ở Điêu khắc tiểu trúc, tấm thứ ba là ngoài cửa quán bar Hữu Nhĩ, góc chọn ảnh chụp rất khá, vừa đúng lúc cô sửa cổ áo lại cho Phương Tranh, vẻ mặt Phương Tranh si mê đầy tình yêu say đắm.
"Đáng hứng thú chính là, vị Phong Linh tiểu thư này lại cũng liên tiếp hẹn hò với bạn trai trước, thoạt nhìn tình cảm rất nồng nàn, xem ra, dù tiền tài nhiều hơn, địa vị cao hơn, cũng khó chống đối mối tình đầu thuần mỹ! Xem đến đây, chúng ta nhịn không được phát sinh nghi vấn, lẽ nào hôn nhân hai người đã tan vỡ ? Hay hôn nhân căn bản là cái để ngụy trang của hai người họ?"
Cố Tử Ngữ tức giận đến run người, quăng tạp chí xuống bàn thật mạnh: "Đây là nhà xuất bản nào! Quả thực chính là miệng phun đầy phân! Em đi tìm anh, để anh em xóa sổ nó!"
Phong Linh lại vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn Cố Tử Ngữ luống cuống tay chân lấy điện thoại di động ra muốn gọi, cô đè điện thoại lại: "Được rồi Tử Ngữ, cũng không phải là lúc gửi bản thảo đi, bây giờ dù anh em có là Đại La Kim Tiên cũng không ngăn cản được người khác đọc được tin này. Đừng gây thêm phiền phức cho anh em, anh ấy nhất định đã thấy được, để anh ấy đi giải quyết đi."
"Chị dâu nhỏ, chị không tức giận sao?" Cố Tử Ngữ buồn bực nhìn cô.
"Có gì phải tức giận? Người khác muốn đăng ảnh chụp lên đây còn phải trả tiền quảng cáo mà," Phong Linh cười nói, "Huống chi, nếu như hôn nhân của bọn chị không thể duy trì, nguyên nhân căn bản nhất, vẫn là chị và Tử Niệm tự xảy ra vấn đề, không liên quan gì đến đám tin tức lá cải này."
Cố Tử Ngữ nửa ngờ nửa tin bước đi, vẻ thoải mái trên gương mặt Phong Linh liền thu lại, cô cầm tạp chí nhìn tới nhìn lui, bỗng nhiên điểm khả nghi mọc thành bụi, tờ báo này thoạt nhìn chỉ là một tờ báo chuyên đưa tin giải trí thông thường, thế nhưng, giữa những hàng chữ tác giả bài viết lại giống như dẫn dắt suy nghĩ của người đọc, ngầm chất vấn quan điểm hôn nhân và phẩm chất của Cố Tử Niệm, còn kéo Chương Điềm và tập đoàn Chương thị xuống nước, đường như muốn gây áp lực cho Cố Tử Niệm; mà những ảnh chụp này, cho thấy tòa soạn báo này có âm mưu từ trước, không phải thỉnh thoảng chụp được. Cố Tử Niệm rốt cuộc đắc tội với ai? Hay là, chính cô rốt cuộc đắc tội với ai?
Hỏi giá bà chủ mua cuốn tạp chí này bỏ vào túi xách, Phong Linh trở về Kim thị. Vừa vào cửa, Tiểu Đào liền liên tục chớp mắt nhìn cô: "Chị Tiểu Linh, có vài cuộc điện thoại tìm chị, nghe giọng nói rất êm tai, có phải minh tinh nào không?"
Phong Linh lơ đễnh, vừa mới ngồi xuống chỉnh lý lại bản lịch trình của Kim Trạm xong, ngoài cửa có người ngó dáo dác đi đến. Tiểu Đào vừa thấy là trai đẹp, lập tức tươi cười nghênh đón, chỉ chốc lát sau liền chu môi chạy đến sát Phong Linh: "Chị Tiểu Linh, chị đoạt hết mấy anh chàng đẹp trai rồi, làm sao bọn em sống nổi đây!"
Phong Linh ngẩng đầu vừa nhìn, không khỏi than một tiếng: Trời ạ, hai anh em họ Cố này hẹn cùng đến quấy rầy hay sao?
Người đến không ai khác là Cố Tử Ngôn, cậu ta thoạt nhìn có chút xấu hổ, chậm chạp đi đến trước bàn Phong Linh, nhìn Phong Linh vẫn đánh chữ như bay trên bàn phím, thấp giọng hỏi: "Này, sao chị không đến nhà tôi nữa?"
Phong Linh thiếu chút nữa không còn búng máu để phun, nghiêm mặt nói: "Tôi đến làm gì? Để bị mấy người đuổi ra sao?"
Cố Tử Ngôn hừ một tiếng: "Chị không phải rất lợi hại, không sợ chúng tôi sao?"
Phong Linh không muốn lại đôi co với em trai chồng (chú em) hay nói nhảm toàn mấy lời ác ý này, trước đây vì Cố Tử Niệm cô nhịn, bây giờ cô cũng không có nghĩa vụ nhịn cậu ta nữa: "Có chuyện gì cậu cứ việc nói thẳng, ừm, thật ra chúng ta rất nhanh sẽ không còn dính dáng gì nữa, chị Tiểu Điềm của cậu lập tức có thể tiến dần từng bước, cậu khỏi phải chịu một người thấp kém, thô lỗ làm chị dâu của mình nữa rồi." Phong Linh châm chọc nói.
Cố Tử Ngôn ngây người, ủ rũ hỏi: "Tôi có thể mời chị đi uống ly cà phê chứ?"
"Không cần, tôi sợ tôi sẽ buồn nôn." Phong Linh không chút khách khí đáp.
Cố Tử Ngôn kinh ngạc đứng một hồi, lại kéo một cái ghế qua ngồi cạnh cô, hỏi: "Chị đang bận gì vậy?"
Phong Linh có kích động muốn phát điên, thật muốn nhìn thử trong đầu Cố Tử Ngôn đang chứa gì, sao trước đây xua đuổi cô như giày cũ, bây giờ lại dùng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện phiếm với cô. Mấy cô thư kí nhỏ ngồi trước bàn làm việc, nhìn như nghiêm túc làm việc, nhưng thực tế lỗ tai thì đã dựng đứng lên như thỏ nghe ngóng thông tin.
Cô căm phẫn đứng lên, xua xua tay với Cố Tử Ngôn: "Đi, tôi mời uống cà phê."
Nói xong, cô đùng đùng nổi giận dẫn Cố Tử Ngôn vào phòng họp của Kim thị, tiện tay pha hai gói cà phê hòa tan, bình tĩnh đặt trước mặt cậu ta: "Có chuyện nói mau."
"Tôi muốn nói chuyện với chị một chút." Cố Tử Ngôn thoạt nhìn có chút sa sút tinh thần, "Tôi cảm thấy tôi đã thất bại làm mọi chuyện rối tinh rối mù, không có tình yêu, không có sự nghiệp, không có sở thích, cái gì cũng không có."
Phong Linh nhịn không được muốn cười: "Cậu đừng ở chỗ này bi xuân đả thu có được hay không, đi đến vùng núi xa xôi xem thử đi, người ta cơm còn ăn không đủ no, nằm mơ đều cầu không được cuộc sống như cậu hiện giờ."
"Nhưng bọn họ có mục tiêu, có lý tưởng, tôi không biết tôi sống là vì cái gì." Cố Tử Ngôn mờ mịt nói, "Tôi thích một người, nhưng vĩnh viễn đều không chiếm được; tôi muốn làm một chuyện, nhưng không thể không buôn tha ở cái tưởi hai mươi lăm này; người khác ước ao bề ngoài hào nhoáng xinh đẹp của tôi, lại không biết những tâm sự chôn trong lòng tôi thật lâu, không tìm được người tâm sự."
Vứt bỏ áo khoác vú lấp miệng em bên ngoài, Cố Tử Ngôn thế này thực sự có chút giống Kim Mao khuyển ( chó lông vàng) to lớn ngoan ngoãn, Phong Linh không khỏi ngực mềm nhũn: "Vậy cậu nói đi, cậu chuẩn bị buông tha rock and roll sao?"
"Trước đây tôi đã có giao ước với ba và anh tôi, trước hai mươi lăm tuổi thì để tôi làm chuyện mình yêu thích, hai mươi lăm tuổi sẽ đến công ty làm việc." Cố Tử Ngôn nhìn cô, ánh mắt u buồn, "Anh tôi ngày đó tìm tôi nói chuyện, anh ấy nói anh ấy tôn trọng sở thích của tôi, nếu như tôi kiên trì không chịu buông tha, anh ấy cũng không bắt buộc. Thế nhưng, nhìn anh tôi vội trong vội ngoài, hai ngày nay làm đến tiều tụy như vậy, chật vật như vậy, tôi thân là một phần tử của nhà họ Cố, còn muốn gây thêm phiền phức cho anh ấy, tôi..."
"Cậu thích hát?" Phong Linh chặn đứng lời cậu ta.
Cố Tử Ngôn gật đầu, mắt lộ ra mong mỏi nhìn cô: "Tôi hát hay không?"
Phong Linh rất muốn nói ác độc một câu: Ra đĩa nhạc đưa cho tôi cũng không cần!
"Rất êm tai, có một loại..." Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn là nói lời nói thật, "Sức mạnh đi vào lòng người."
"Có bài là do chính tôi phổ nhạc, ca từ cũng do tôi viết." Cố Tử Ngôn tự hào nói.
"Thật ra cậu đến công ty Tử Niệm với việc chơi âm nhạc có xung đột gì? Ban ngày dưới ánh mặt trời là tinh anh trong nghiệp giới, buổi tối dưới ánh trăng là ca sĩ rock & roll, điên đảo trắng đen, xung đột giữa tỉnh táo và điên loạn, suy nghĩ một chút đều huyết mạch sôi sục!" Phong Linh ngẩng mặt, tưởng tượng một vài hình ảnh, nhất thời có chút nhiệt huyết sôi trào.
Cố Tử Ngôn sửng sốt, gãi gãi đầu: "Chị nói rất hay hình như rất có lý, sao tôi lại không nghĩ tới?"
"Sau đó đợi đến lúc cậu rống thỏa thích rồi, cậu có thể soạn, viết thật nhiều thật nhiều ca khúc có ca từ dễ nghe, để cho người khác hát, như vậy không phải sinh mệnh âm nhạc của cậu được kéo dài sao? Ngồi ở phía sau màn âm thầm nhìn người khác điên đảo vì âm nhạc của mình, này chẳng phải là rất hăng hái?" Phong Linh kích động lên, giống như chính mình là độc thủ sau màn vậy.
Cố Tử Ngôn vỗ bàn, thiếu chút nữa lật úp cốc cà phê hòa tan trên bàn: "Chị dâu, chị nói quá đúng!"
Phong Linh lại càng hoảng sợ, giật mình nhìn cậu ta, hai người đối mặt nhìn nhau, tràng diện nhất thời xấu hổ. Một lúc lâu, Cố Tử Ngôn ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Chị dâu, xin lỗi, tôi quá kích động."
Phong Linh giật giật khóe miệng: "Đừng, tôi nhận không nổi. Tôi đang muốn lập tức ly hôn với anh cậu."
"Chị đừng nói giỡn," Cố Tử Ngôn nở nụ cười, "Anh tôi không thể nào đồng ý đâu."
"Cậu không nên vỗ tay ăn mừng sao? Cho tới nay nguyện vọng đã thực hiện rồi, anh của cậu với chị Tiểu Điềm kia không có cản trở gì nữa." Phong Linh vỗ vỗ tay, đứng lên, "Được rồi, trò chuyện xong, đi thôi."
Cố Tử Ngôn lại không đứng lên, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
"Cậu có lỗi gì chứ?" Phong Linh bật cười, "Nếu như cậu có thể phá tôi với Tử Niệm, nói rõ cảm tình bản thân hai chúng tôi xảy ra vấn đề."
"Thật ra lần trước chị nói rất đúng, tôi..." Cố Tử Ngôn nghẹn nửa ngày, mặt cũng nghẹn đến đỏ, bỗng nhiên thốt ra một câu, "Tôi thích chị Tiểu Điềm."
Phong Linh ngây người ra, bản năng muốn cự tuyệt nghe cậu ta nói hết, nhưng Cố Tử Ngôn lại nói tiếp: "Từ nhỏ thân thể của tôi đều không khỏe, luôn sinh bệnh, chị Tiểu Điềm cũng vậy. Hai nhà chúng ta có quan hệ tốt, có đôi khi thì cho chúng tôi ở cùng một chỗ, mời bảo mẫu chuyên môn đến trông nom. Cô ấy lớn hơn tôi một tuổi, vừa ôn nhu vừa đáng yêu, luôn chiếu cố tôi, từ nhỏ tôi đã rất thích cô ấy, đáng tiếc, cô ấy thích anh tôi, anh tôi cũng vẫn rất chăm sóc cô ấy..."
"Về sau cô ấy đi Mỹ, xa chúng tôi vài năm, sau đó anh tôi cũng đi Mỹ du học, hai người bọn họ phát triển rất tốt. Hai người bọn họ lúc chia tay, chị Tiểu Điềm với anh tôi đều rất đau lòng, tôi vẫn cho là người anh tôi yêu chính là chị Tiểu Điềm, cho nên tìm cách tác hợp bọn họ, cho nên tôi rất ghét chị..."
Vẻ mặt Phong Linh không chút biểu cảm nói: "Cậu nói không sai, là tôi không biết tự lượng sức mình, bây giờ tôi trả anh ấy lại cho chị Tiểu Điềm của cậu."
Vẻ mặt Cố Tử Ngôn có chút mờ mịt: "Tôi cũng không biết tôi muốn nói cái gì, trước đây tôi vẫn cho là anh ấy yêu chị Tiểu Điềm, giọng nói, mặt nghiêng của chị đều rất giống... Cho tôi cảm giác... Anh ấy chỉ đang tìm người thay thế chị Tiểu Điềm, nhưng hai ngày nay anh tôi tìm không được chị sắp điên lên rồi, anh ấy cho tới nay đều bình tĩnh, thong dong, nhưng ngày hôm qua, tôi đến phòng làm việc tìm anh..."
Phong Linh ngừng hô hấp, lý trí nói cho cô lập tức phải ngắt lời Cố Tử Ngôn hoặc bịt kín tai lại, nhưng toàn thân không có một chỗ chỉ huy của đại não. "Anh ấy... Làm sao vậy?"
"Anh ấy vẫn ngồi đờ ra trước bàn làm việc, Đỗ Văn Kỳ cầm văn kiện đưa anh kí tên, anh ấy ký thành Phong Linh."
Tim Phong Linh rạo rực đập loạn nhịp, cố gắng tự trấn định nói: "Vậy sau này tôi có thể làm bà chủ Hoàn Vũ được rồi."
"Tôi đã hoàn toàn hồ đồ." Cố Tử Ngôn đau khổ cào cào tóc, "Chị chửi tôi đi, mắng tôi kẻ tiểu nhân mượn gió bẻ măng đi, sao bỗng nhiên tôi cảm thấy chị làm chị dâu tôi rất đúng ..."
"Phanh" một tiếng, Phong Linh hung hăng gõ đầu cậu ta: "Tôi thấy cậu là cần phải có người đánh cho tỉnh! Nhớ kỹ, vĩnh viễn cũng không được can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, coi như là anh ruột của cậu cũng không được! Trước đây không được, hiện tại cũng không được! Anh ấy không phải tìm chị dâu cho cậu, anh ấy phải tìm người vợ cho chính bản thân!"
Tác giả có điều muốn nói: Khụ khụ, đối phó người thứ hai, em chồng trái lại nghe lời!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro