Chương 34
Edit: Hani.
Tề Nhuận Triết là tổng tài vừa nhậm chức của công ty giải trí Thượng Phẩm, có người nói đời thứ hai Tề gia đã từng vì vị trí tổng tài này tranh nhau sứt đầu mẻ trán, chuyện xấu trong tối ngoài sáng làm không ít, cuối cùng lưỡng bại câu thương, bị một đứa con riêng từ nước ngoài trở về thượng vị.
Từ khi Tề Nhuận Triết tiếp nhận chức vụ trong Thượng Phẩm, hắn xử sự rất phách lối, nhiều lần truyền ra chuyện xấu với minh tinh dưới trướng, nổi trội trong tạp chí giải trí trong nước và tiết mục giải trí, cũng nhiều lần dẫn dắt Thượng Phẩm đoạt rất nhiều giải thưởng lớn, làm tỷ suất người hâm mộ ngày càng tăng.
Ngày ấy Phong Linh tìm tin tức Cố Tử Niệm, trái lại tìm ra một đống lớn về Tề Nhuận Triết, lúc đó cô cùng Ngu Mỹ Mỹ thấy thú vị, không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải người thật.
"Nghe nói Thượng Phẩm mấy người muốn đưa quân vào thị trường giải trí thành phố H, chuẩn bị bắt tay vào từ đây sao? Khẩu vị thị dân thành phố H rất kén chọn, anh chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi sao? Hoa đán Mễ Giai Ngọc chủ lực của mấy người đối đầu với Trình Quyết của Hoàn Vũ có phần thắng sao? Có phải anh muốn bắt đầu chiến tranh không thuốc súng với công ty Hoàn Vũ?" Phong Linh giống như pháo nổ liên thanh nói ra đống lớn vấn đề.
Tề Nhuận Triết ngạc nhiên nhìn cô, một lát mới hồi phục tinh thần, cười nói: "Cô thật sự là vợ Cố Tử Niệm sao? Tôi thấy sao cô bàng quan thế nhỉ?"
Phong Linh nhún vai: "Hiện tại là thế kỉ toàn dân bát quái, tôi rất vui lòng cung cấp tin tức giải trí cho thân bằng hảo hữu."
"Xem ra gần đây cô chưa từng quan tâm Hoàn Vũ và Thượng Phẩm, đề tài sốt dẻo hiện tại hai nhà chúng ta không phải tiến quân vào đâu hay nâng đỡ ngôi sao nào, mà là một vụ kiện, rất quyết liệt." Tề Nhuận Triết thần bí cười.
"Vụ kiện gì?" Tim Phong Linh nhảy thót lên, không tự chủ được nhìn về phía Tề Nhuận Triết, chạm phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh ta.
"Lần trước sau khi tuyển chọn Phùng Văn Văn ký hợp đồng với Hoàn Vũ, kiện Hoàn Vũ bắt ký hợp đồng không công bằng, chèn ép tiền mồ hôi nước mắt của nghệ sĩ, hủy bỏ hợp đồng sửa ký với Thượng Phẩm, đang đệ đơn lên pháp viện thành phố H chờ chọn ngày mở phiên toà." Tề Nhuận Triết trừng mắt nhìn cô, "Thế nào, nể tình tôi cung cấp một thông tin lớn như vậy, cùng đi uống một ly chứ?"
Phong Linh khinh thường bĩu môi: "Thôi đi, này nhất định là chút kỹ xảo của mấy người, mấu chốt là muốn lăng xê quảng bá Thượng Phẩm, gây chút danh tiếng ở thành phố H, sau đó hai công ty giải hòa tại tòa, mặt mũi lót đường đã có."
Tề Nhuận Triết phá lên cười: "Này, cô không cần nói trúng tim đen thế chứ, dùng não quá độ sẽ nhanh lão hóa, thoải mái chút đi."
"Cảm ơn, hiện tại điều tôi cần không phải phóng túng, mà là thả lỏng." Phong Linh cười cười, "Tôi sợ đầu đề sáng sớm ngày mai, cái gì mà tổng tài công ty giải trí Thượng Phẩm lại đồi niềm vui mới, niềm vui mới lại chính là người yêu cũ của tổng tài Hoàn Vũ."
"Tôi lại chờ mong đầu đề như thế." Tề Nhuận Triết chớp mắt nhìn cô.
"Tôi đi về, anh từ từ mơ tưởng ở chỗ này đi."
Phong Linh xoay người vừa định đi, bỗng nhiên nghe Tề Nhuận Triết thấp giọng nói, "Này, nếu như cô muốn khóc thì khóc một chút ba, nghẹn sẽ nghẹn thành hư hết."
Bóng lưng của cô cứng đờ, gượng gạo nói: "Nói bậy, ai muốn khóc."
"Phụ nữ, quá quật cường không ai thương đâu, nhìn cô thì biết chỉ rang gượng cười." Tề Nhuận Triết khẽ thở dài một tiếng.
"Ai cần đàn ông mấy người thương, " Phong Linh phút chốc xoay người lại, trợn tròn mắt, "Đi, uống rượu thì uống rượu, ai sợ ai!"
Ánh mắt Tề Nhuận Triết sáng lên, mở cửa xe nói: "Cô muốn đến quán bar nào?"
Phong Linh trừng mắt nhìn anh: "Đi quán bar làm gì, đi đến công viên phía trước ngồi trên cỏ được rồi, tôi đi mua hai chai bia."
Hai người thực sự ngồi bệch trên mặt cỏ, mỗi người ôm một chai bia, vừa uống vừa trò chuyện, chuyện tuổi trẻ ngông cuồng như vậy, Tề Nhuận Triết đã rất nhiều năm không làm, ngay từ đầu, hơi có chút cả người không được tự nhiên, dần dà, cũng cởi luôn tây trang, quẳng một bên không quan tâm.
Hai người rất có ăn ý không đề cập đến chuyện Thượng Phẩm và Hoàn Vũ, mà là trò chuyện về cuộc sống trước đây.
"Đại học Z? Cô tốt nghiệp đại học Z? Cố Tử Niệm cũng tốt nghiệp ở đó, cô với anh ta biết nhau sớm như vậy sao? Anh ta lại giấu đến giọt nước cũng không lọt như vậy?" Tề Nhuận Triết kinh ngạc.
"Nói nhảm, nếu tôi quen anh ấy sớm như vậy thì tốt rồi." Phong Linh cười nói, nghĩ thầm: Muốn là một chuyện thôi, nếu được nhất định không có xảy ra chuyện cô nàng Tiểu Điềm nũng nịu kia rồi.
"Sao tôi lại không gặp được cô bạn học thú vị như vậy? Như vậy cũng có thể có được một đoạn tình cảm kinh tâm động phách, sau đó đem chuyển thành điện ảnh, không phát hành, về hưu thì mỗi ngày lấy ra xem một lần." Tề Nhuận Triết hài hước nói.
"Anh mà cũng lãng mạn như vậy sao?" Phong Linh cười chân thành, "Tôi muốn giúp đi tuyên truyền lên Microblogging một chút, bảo đảm có rất nhiều mỹ nữ đều bị anh mê đảo."
Tề Nhuận Triết tỏ vẻ xin miễn thứ cho kẻ bất tài: "Tha cho tôi đi, dạo gần đây tôi dị ứng với phụ nữ."
Phong Linh nhớ tới tin tức đào hoa của anh trên mạng, nhịn không được nở nụ cười: "Nè, anh kiềm chế chút đi, hoa tâm như thế, sẽ có một ngày sẽ bị báo ứng."
"Tôi rất chờ mong." Vẻ mặt Tề Nhuận Triết tự ngạo, "Sẽ có một người đến bên tôi làm tôi biết tình yêu là gì."
Phong Linh vỗ vai của anh ta: "Đủ dũng khí, cụng ly! Chúc anh sẽ không phải yêu trước, ai yêu trước, thì người đó thua!"
Tề Nhuận Triết uống một hơi cạn sạch, mỉm cười nhìn cô, hỏi: "Vậy cô xem ra đã thua."
Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, những lời của Tề Nhuận Triết vẫn quanh quẩn trong đầu Phong Linh. Ngày đầu tiên trả phép đi làm, phòng thư ký đồng loạt thở phào một hơi, mọi người bưng trà rót nước, nắn vai đấm lưng, dỗ ngon dỗ ngọt luân phiên nịnh nọt.
"Chị Tiểu Linh, chị không ở đây chúng em làm việc cũng không có sức lực."
"Kim tổng thật bất công, nhìn chị vẻ mặt vui vẻ, nhìn chúng ta thì trời u ám."
"Chị Tiểu Linh, chị chính là mặt trời đỏ trong lòng chúng em, không có chị chúng em tựa như con ruồi không đầu không biết làm sao!"
...
Phong Linh bận rộn cho tới trưa, rốt cục cũng xử lý xong những chuyện quan trọng của cả tuần, vừa mới ngồi vào vị trí thở hổn hển, chuông điện thoại di động liền vang lên, cô vừa nhìn, thì ra lại là số của Cố Tử Ngữ.
"Chị dâu nhỏ, chị mau xuống đây, em chờ chị trong quán cà phê dưới lầu." Giọng nói nhẹ nhàng của Cố Tử Ngữ vang lên.
"Tôi đang làm việc, đại tiểu thư, có chuyện gì nói mau."
"Không được, ai bảo chị luôn tắt máy, hại em gọi điện thoại cho chị nhiều ngày như vậy, mau xuống đây, nếu không em sẽ lên lầu tìm chị, chị sẽ bị quấy rồi nhiều hơn thôi." Cố Tử Ngữ đanh đá nói.
Không có cách nào, Phong Linh không thể làm gì khác hơn là vội vã đi xuống lầu, vừa đi vào tiệm cà phê dưới lầu, thì thấy Cố Tử Ngữ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, mặc áo lông màu xanh nhạc, tràn đầy khí tức thanh xuân tươi mát.
Cố Tử Ngữ tươi cười rất xán lạn, ân cần đưa qua chén trà quả: "Chị dâu nhỏ, sao nhìn chị tiều tụy vậy, thấy quầng mắt cả rồi, nhà của em có mặt nạ dưỡng, ngày mai em cầm qua cho chị."
"Bớt lắm miệng đi! Chạy đi nơi nào vậy?" Phong Linh trừng mắt nhìn cô, giáo huấn nói, "Cũng không biết phải suy nghĩ kĩ trước khi làm, vạn nhất xảy ra chuyện làm sao bây giờ?"
"Sẽ không đâu, em đã chuẩn bị đầy đủ, cầm theo đèn pin phòng sói và nước tiêu nóng, trừ phi đụng tới bọn bắt cóc có tổ chức, thì không có vấn đề gì." Cố Tử Ngữ đắc ý dương dương tự đắc nói.
"Bị anh người bắt trở về phải không?" Phong Linh nói móc nói.
"Chị dâu nhỏ có phải làm công tác tư tưởng với an hem rồi?" Cố Tử Ngữ cảm kích nhìn cô, "Sao anh ấy thay đổi như thế, biết Tô Ngu là người giang hồ cũng không tức giận, vẫn cùng em đi gặp Tô Ngu."
"Cái gì? Anh ấy đồng ý cho em với gã giang hồ kia bên nhau?" Phong Linh thất kinh.
"Cái gì chứ! Người ta căn bản không phải dân giang hồ, người ta là có việc cần phải làm, đến thành phố H là để nằm vùng, lần này anh ấy có việc lớn, anh ấy không kịp cáo biệt em trở về đi báo cáo công tác!" Cố Tử Ngữ mặt mày hớn hở nói, "Anh ấy nói anh ấy rất yêu em, thì là lúc trước đã từng quyết định chia tay để giữ an toàn cho em, nhưng vẫn luyến tiếc..."
Ngữ thanh của cô ấy càng ngày càng nhẹ, gương mặt ửng hồng, nghĩ đến là cảm thấy ngọt ngào.
Phong Linh kinh ngạc nhìn cô, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đỡ cái trán: Cũng may, cô còn chưa trở thành tội đồ của Phong gia.
"Chị dâu nhỏ, chừng nào thì chị quay về nhà cũ? Em cho chị xem ảnh chụp của Tô Ngu, anh ấy rất đẹp trai, so với anh em còn đẹp hơn, anh ấy đánh nhau rất lợi hại, em học của anh ấy hai chiêu, hiện tại nói không chừng chị cũng không đánh lại em." Cố Tử Ngữ líu ríu nói, giống như con Ma Tước nhỏ, "Tô Ngu nói cũng muốn cảm tạ chị, chị đã cứu em, còn vẫn muốn nghe em lải nhải cổ vũ em, em thật yêu chị, chị dâu nhỏ!"
Phong Linh không khỏi không biết nên khóc hay cười: "Tỉnh lại đi đại tiểu thư, yêu Tô Ngu của em là được rồi."
"Em thật sự rất yêu chị, nếu không có chị, nói không chừng em đã bỏ cuộc, nói không chừng em nản lòng thoái chí nghe theo lời ba xuất ngoại, kỳ lạ là, lần này ba em cũng không phát hỏa, chỉ là sắc mặt không tốt, nghe nói chị mắng ông ấy?" Cố Tử Ngữ che miệng nở nụ cười.
Phong Linh nhớ tới ngày hỗn loạn đó, ngay lập tức gãi đầu, thở dài nói: "Được rồi được rồi, em cũng nắm chặt hạnh phúc của mình đi. Sau này đừng gọi chị chị dâu nhỏ, có lẽ chị không phúc khí này."
"Cái gì?" Cố Tử Ngữ mở to hai mắt nhìn, "Chị dâu nhỏ có phải bị ai khi dễ không? Có phải Chương Điềm kia không? Chị yên tâm, anh em căn bản không thích cô ta, cô ta vẫn luôn tự mình đa tình."
"Chuyện của anh em, em cũng đừng quản, em không thích người khác can thiệp tình cảm của em, anh em cũng vậy, ai cũng có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc bản thân." Phong Linh trịnh trọng nói.
"Hạnh phúc của anh em không phải là chị sao," Cố Tử Ngữ cợt nhả nói, "Yên tâm, em hiểu anh ấy mà, anh ấy là châu chấu trong lòng bàn tay chị, chạy không được. Chị nhìn anh ấy đi, anh ấy giải quyết chuyện của em xong cùng ngày hôm đó an vị chuyến bay khuya quay về thành phố H tìm chị, em nhìn sắc mặt anh ấy cũng tái nhợt cả rồi, nhưng ai khuyên thế nào anh ấy cũng không nghe."
"Anh ấy lục tung cả thành phố H tìm chị, vài ngày cũng không chợp mắt, vừa nghe nói đến sân bay đến thành phố C, đêm đó vừa đuổi tới, kết quả không tìm được người, không thể làm gì khác hơn là lại bay trở về." Cố Tử Ngữ tay chống cằm vẻ mặt ước mơ, "Nếu như Tô Ngu tài cán điên cuồng vì em như thế thì tốt rồi.
Tim Phong Linh đập mạnh, chợt lắc đầu, cố gắng nỗ lực quăng nỗi đau lòng ra sau ót. Cô giả vờ thoải mái cười nhạo một tiếng: "Được rồi, trước đây không phải em cũng nghĩ bạn thân của em mới chính là hạnh phúc của anh ấy sao?"
Cố Tử Ngữ không phục kêu lên: "Nọ không phải trước đây em không biết chị mà! Đừng cứ níu bím tóc người ta nói chuyện chứ (bắt lấy điểm yếu)!"
Hai người đang trò chuyện, bỗng nhiên, Cố Tử Ngữ trợn to mắt nhìn bàn phía trước, vẻ mặt ngạc nhiên, Phong Linh theo ánh mắt cô ấy nhìn qua, chỉ thấy người nọ cầm trong tay một quyển tạp chí, trên mặt bìa thình lình in hình chụp của Cố Tử Niệm và Phong Linh, đầu đề in chữ lớn thật rõ hơi có chút đập vào gây cảm giác chấn động: Người cầm lái Hoàn Vũ hư hư thực thực âm thầm kết hôn, bỏ qua những tin đồn phong lưu lúc trước!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro