Chương 3
Edit: Hani.
Lúc Phong Linh từ trong quán trà đi ra đã gần mười giờ, nói tạm biệt với các bạn học. Cảnh vật tối đêm nay rất đẹp, Trên bầu trời xanh màu xanh hải quân mơ hồ vẫn còn lơ lửng vài đám mây, lác đác vài ngôi sao phân tán bốn phía, gió đêm dịu dàng thổi qua, gây cảm giác như muốn say rượu. Phong Linh trong khoảng thời gian ngắn không muốn về nhà, dọc theo ven đường đến công viên.
Trong công viên vắng lặng, thỉnh thoảng có vài đôi tình lữ ôm nhau, ngọt ngào đi qua. Đang đi, Phong Linh bỗng nhiên thấy một người vội vã đi ra từ căn nhà thấp thoáng dưới cây xanh, xa xa, phía sau hình như có hai người đuổi theo.
Cô nhất thời dừng bước, cảnh giác nhìn bóng dáng mấy người nọ càng ngày càng gần, phía trước là một anh chàng, mặc áo sơmi trắng, quần jean, phía sau là hai cô gái, mặc trang phục rất đẹp. Thì ra là nợ đào hoa, Phong Linh thở dài một hơi, vừa định tránh ra, đã thấy anh chàng kia nhanh chóng dừng bước, kinh hỉ nói: "Thì ra là cô."
Phong Linh tập trung nhìn, đúng thật là Cố Tử Niệm làm cô mong ngóng hai ngày nay."Anh làm sao vậy, chật vật như thế?" Cô che miệng vui vẻ.
Cố Tử Niệm cười khổ một tiếng, liếc nhìn hai cô gái phía sau, nói: "Giúp tôi chuyện này, cảm ơn."
Phong Linh còn chưa phục hồi tinh thần, Cố Tử Niệm đã vòng tay mình vào khuỷu tay cô, mỉm cười nhìn hai cô gái thở hồng hộc đuổi tới trước mặt, "Xin lỗi, thật ra tôi đã có đối tượng bàn chuyện cưới xin rồi."
Ba cô gái có mặt nhất thời đều trợn tròn mắt.
Một cô trong đó hung tợn nhìn Cố Tử Niệm, phẫn nộ mà quăng giày cao gót trên chân qua bên cạnh: "Cố Tử Niệm anh thật độc ác, đùa giỡn tôi lâu như vậy!"
Cố Tử Niệm nhún nhún vai: "Tiểu Uyển, tôi đã sớm nhắc em đừng tham gia vào, em cần phải nghe lời Tử Ngôn không nên nghe lời tôi."
Một cô gái khác lã chã chực khóc nhìn anh: "Tử Niệm, em có gì kém cô ta, tại sao anh thích cô ta không thích em?" Giọng nói như chim hoàng anh phát ra, cực kì êm tai.
Phong Linh tỉ mỉ quan sát cô ấy một lát, chỉ thấy cô ta vừa khóc thút thít vừa kể lể, mũi cao thẳng khéo léo, miệng anh đào nhỏ nhắn, là lý do mà người khác nhìn vào liền cảm thấy đáng thương, rung động lòng người. Cô nhất thời cảm thấy ác cảm dâng lên, muốn bỏ tay Cố Tử Niệm ra, cách xa anh ta một chút, chỉ tiếc, tay anh ta không dịch chuyển dù một chút.
"Phỉ Phỉ, tôi không còn gì để nói, không biết nên giải thích thế nào mới êm tai chút. Loại chuyện này không phải tôi có thể khống chế, thật sự xin lỗi. Tiểu Uyển, em giúp tôi đưa Phỉ Phỉ về dùm, cảm ơn." Nói xong, Cố Tử Niệm khẽ kéo Phong Linh, lướt đi thật nhanh.
Phong Linh bị anh kéo theo làm lảo đảo, lảo đảo không ngừng theo sát sau lưng anh, oán giận nói: "Anh đi nhanh như vậy làm gì."
Cố Tử Niệm áp miệng vào gần tai cô nói: "Chạy mau đi, thừa dịp các cô ấy còn chưa phục hồi tinh thần lại."
"Sao không nói sớm, vậy chạy mau đi!" Dưới chân Phong Linh như bôi dầu, hai người chạy thật nhanh, chớp mắt thì bỏ xa hai cô gái kia.
Chạy một hồi lâu, Phong Linh rốt cục có chút ăn không tiêu, ngừng cước bộ, ngã trên cỏ, hơi thở dồn dập, chỉ vào Cố Tử Niệm phá lên cười ha ha: "Sao vậy, anh cũng bị bức hôn sao?"
Cố Tử Niệm ngồi xuống cạnh cô, thở dài một hơi: "Nếu bức hôn thì tốt rồi, thật đúng là mỗi nhà có một bản kinh khó đọc. Ngày hôm nay cảm ơn cô, tôi có thể có được hai ngày thanh tĩnh rồi."
"Chỉ cảm ơn bằng miệng sao được chứ! Mời tôi uống rượu mới được!" Có thể là cảnh đêm thật đẹp, Phong Linh bỗng nhiên xung động không nhẹ.
Cố Tử Niệm có chút ngoài ý muốn, nhìn cô một cái cười nói: "Được, vậy cô muốn đi quán bar nào đây?"
"Đi quán bar làm gì, quá ầm ĩ. Gần đây có một tiệm bán nước, anh đi mua một tá bia đi." Phong Linh bình thường thích đi dạo ở công viên này, mọi thứ ở đây nắm trong lòng bàn tay.
Chỉ chốc lát sau, Cố Tử Niệm trở lại, ngoại trừ một tá bia, còn có chân gà ép chân không, củ lạc, khăn trải bàn sử dụng một lần, khăn ướt... Đầy đủ mọi thứ.
"Nhìn không ra, anh suy nghĩ vẫn chu đáo hơn tôi nhiều." Phong Linh pha trò nói.
"Đây là thói quen của tôi." Cố Tử Niệm cười mở giúp cô một lon bia, "Thế nào, hôm nay gặp chuyện gì không vui sao, muốn mượn rượu giải sầu?"
"Ai nói uống rượu thì nhất định là mượn rượu giải sầu? Chỉ là tôi muốn uống bia ca hát vui vẻ chút thôi." Phong Linh không phục nói.
"Cô làm nghề gì? Thoạt nhìn..." Cố Tử Niệm đắn đo nói, "Thoạt nhìn rất đặc biệt độc hành (làm một mình)."
"Đúng vậy, tôi có thể coi những lời này là khen ngợi chứ?" Phong Linh lẩm bẩm càu nhàu uống non nửa lon bia, lấy tay áo lau vết bia ở khóe miệng, hài lòng nói.
"Đương nhiên là khen ngợi, thoạt nhìn rất thẳng thắn, rất chân thành, cũng rất đáng yêu." Cố Tử Niệm nhún nhún vai, cũng ngửa cổ uống.
Phong Linh khanh khách nở nụ cười, ngồi thẳng vai và lưng lên, như cô gà mái nhỏ."Thưa ngài, năm nay tôi hai mươi tám tuổi rồi, câu khen rất dễ thương của ngài đây rất vũ nhục người, biết không?"
Cố Tử Niệm cũng nở nụ cười: "Có vài người cả đời cũng không dính dáng được một chút gì với từ đáng yêu, lại có vài người sẽ khả ái đáng yêu cả đời."
Phong Linh khẽ ngớ ra, cầm lon bia đã nhẹ hẫng cụng vào lon của anh: "Được, cụng ly vì đáng yêu cả đời!"
Hai người vừa uống vừa trò chuyện, chỉ chốc lát sau, bốn trên năm phần bia đã xuống bụng, chỉ là hai người đều còn chưa có ý nghĩ muốn kết thúc.
"Đúng rồi, tại sao anh không gọi điện thoại cho tôi?" Phong Linh vừa nghĩ đến chính mình đợi chờ trong vô vọng, không khỏi có chút căm giận.
"Tờ giấy của cô ghi lại hôm đó tôi không cẩn thận giặt rách nát bem, dù ghép thế nào cũng không được, ảo não cả hai ngày." Cố Tử Niệm nhìn cô nói, bỗng nhiên hỏi lại, "Vậy tại sao cô không gọi cho tôi?"
"Đừng nói nữa, danh thiếp của anh bị ba tôi tịch thu rồi, nói anh là người nguy hiểm không nên liên lạc." Phong Linh hơi có chút ảo não, "Ông ấy vẫn coi tôi là cô nhóc vừa thi vào đại học."
"Xem ra cô vẫn là đóa hoa nhỏ được nuôi trong nhà ấm." Cố Tử Niệm pha trò nói.
"Ai nói! Tôi chính là thư kí cấp cao của tập đoàn Kim thị đó, biết Kim thị không? Là tập đoàn dẫn đầu thị trường kinh doanh ẩm thực toàn quốc nội, vừa mới tham gia vào ngành địa ốc!" Phong Linh ngạo nghễ nói.
"Kim thị?" Quả không ngoài sở liệu, Cố Tử Niệm có chút kinh ngạc, "Cô là thư kí của Kim Trạm?"
Phong Linh nhất thời có chút hưng phấn: "Anh cũng biết ông chủ chúng tôi? Từ xưa đến nay ông chủ là người tôi bội phục nhất, tuổi còn trẻ lại có thủ đoạn, thật tinh mắt lại quyết đoán, phóng tầm mắt toàn bộ thành phố H, thật đúng là không thể tìm được một CEO nào có thể đánh đồng với anh ấy."
Cố Tử Niệm không nhịn được nâng lon bia uống một hớp lớn, thì thào nói: "Đó là do kiến thức cô hạn hẹp."
Phong Linh không nghe thấy, tiếp tục hai mắt sáng lên: "Ông chủ chúng tôi còn có đặc điểm, đặc biệt nặng tình, kẻ có tiền như anh ta mà có tính như vậy đích thực không nhiều lắm, anh ấy quyên góp tiền cho viện cứu trợ thanh thiếu niên, chưa từng nói với bên ngoài, không giống kẻ có tiền, làm một chút việc thiện thì đặc biệt thích lấy ra nói hoài..."
Cố Tử Niệm ho khan một tiếng, nói: "Cô cũng đừng một gậy đánh hết, những người khác cô lại không biết, sao cô có thể nói vậy?"
"Ngẫm lại sẽ biết." Phong Linh khoát tay áo, "Nói chung, tôi là do ông chủ chúng tôi khéo tay đề bạt đào tạo, đặc biệt kính phục anh ấy."
"Nhìn không ra nha, cô đúng là một người nạm vàng, " Cố Tử Niệm đánh giá cô từ trên xuống dưới, "Có nhà có xe có tiền gởi ngân hàng, có dung có mạo có thân hình..."
Phong Linh tiếp dẫn: "Máy bay chiến đấu bạch cốt tinh, tục xưng thặng nữ (gái ế)."
Cố Tử Niệm cười khanh khách: "Tôi đây là thặng nam (trai ế)."
"Vì sao anh không kết hôn? Hai cô gái lúc nãy cũng rất khá, anh là một phóng viên, điều kiện cũng không kém." Phong Linh nghiêng đầu hỏi.
"Tôi tin duyên phận, tôi đang đợi nửa còn lại của đôi cánh của mình." Cố Tử Niệm nói, "Còn cô?"
"Tôi cũng đã từng chờ một nửa đôi cánh." Phong Linh ngửa đầu nhìn sắc trời, cười khẽ, "Nhưng mà thoạt nghĩ rằng chúng tôi vẫn còn đang lạc đường chưa gặp được."
Cố Tử Niệm khẽ cười, bỗng nhiên cầm xương chân gà anh đã gặm xong, nhẹ nhàng gõ lên lon bia, hát lên một bài.
Có thể dừng thêm một phút giây nơi này thì tốt biết bao,
Chợt nhận ra, em đã quen hương vị này.
Với những kỉ niệm ngọt ngào, những oán trách xót xa,
Những hình ảnh trong quá khứ chạy đua cùng thời gian,
Nhưng mãi vẫn thua cuộc.
Một giây thôi, chỉ thêm một giây nữa thôi
Giờ mới bắt đầu nhung nhớ những lần tranh cãi với anh,
Nhưng chắc anh không biết nhỉ, ở trong lòng em,
Bờ vai anh là chỗ dựa vững chắc nhất cho em.
Giấc mộng đã bay đi thật xa, anh chính là một nửa đôi cánh bên trái của em,
Bầu trời có rộng lớn xa xôi bao nhiêu, chỉ cần sát cánh bên anh, em cũng dũng cảm tiến lên,
Giấc mộng đã bay đi thật xa, anh chính là một nửa đôi cánh bên trái của em,
Không cảm nhận được hơi thở của anh, nhịp tim của anh ở bên em,
Em chấp nhận không bay cao nữa
...
Phong Linh nghe một hồi lâu, mới nghe ra anh đang hát bài 《 Một nửa đôi cánh bên trái 》*, Ca khúc giọng nữ trong trẻo này lại do giọng nam trầm thấp đầy từ tính của anh thể hiện, lại có loại ý nhị đặc biệt, đặc biệt khi hát đến khúc lên giọng thật cao, giọng hát của anh khẽ nâng, mang theo một chút âm thanh buồn buồn, phảng phất như đang than vãn với tình nhân, khiến Phong Linh bỗng nhiên có chút hoảng thần.
Tiếng hát chậm rãi dừng, chỉ là dư âm còn văng vẳng bên tai, Phong Linh ngơ ngác nhìn hắn, chất cồn khiến cô có chút say, ánh trăng chiếu vào người Cố Tử Niệm, trong nháy mắt này, cô cảm thấy mình bị một loại mê hoặc trước nay chưa từng có.
"Này, anh có đúng là chưa kết hôn không?" Phong Linh vô ý thức hỏi.
Cố Tử Niệm hơi giật mình, gật đầu.
"Anh, còn chưa tìm được một nửa đôi cánh của mình?" Phong Linh lại hỏi.
Cố Tử Niệm lại gật đầu.
"Phỏng chừng người chúng ta chờ còn đang đi dạo ở Seberia**, tạm thời một nửa của mình vẫn không tìm ra chúng ta." Phong Linh nhìn Cố Tử Niệm, cảm giác cổ họng hơi nhiều nước, mất mặt nuốt ngụm nước bọt, choáng váng không rõ nói, "Không bằng như vậy, hai chúng ta kết hôn đi."
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: Đây là cặp đôi phát triển nhanh nhất từ lúc tôi viết văn đến giờ, trong vòng ba chương thì cầu hôn!!!
Edit lâu lâu cảm thán một lần (có ném đá xin nhẹ tay L): Dạ, mà còn là nữ không phải nam, hơi bị hiếm, sốc phải nói, vừa edit vừa đọc em cũng ngớ người)
*Bài hát Một nửa đôi cánh của nữ ca sĩ Hứa Phi, bản dịch trên là mình type từ bản vietsub trên youtube do bmwxlilu dịch, diễn viên chính trong Mv là Hàn – Sảng (cá nhân mình ship cp Hàn – Dĩnh, lý do tại sao thì chắc dân mê ngôn tình có biết, "anh ao cá" so kiu hehe)
Link youtube và link mp3
**Serbia – tên chính thức là Cộng hòa Serbia (tiếng Serbia: Република Србија – Republika Srbija) – là một quốc gia không giáp biển thuộc khu vực đông nam châu Âu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro