Chương 28
Edit: Hani.
Phong Linh ngay lập tức nhảy ra khỏi đùi Cố Tử Niệm, mặt đỏ bừng lui lại mấy bước, vướng chân cây đèn đặt trên đất, thiếu chút nữa ngã sấp.
Đỗ Văn Kỳ nhận được ánh mắt giết người của Cố Tử Niệm, nhất thời ngượng ngùng sờ mũi: "Ai nha xin lỗi xin lỗi, quên gõ cửa, các người cứ trò chuyện, tôi còn có việc." Nói xong lòng bàn chân như bôi mỡ nhanh như chớp chạy đi mất.
Cố Tử Ngôn ló đầu từ ngoài cửa đi vào, cười nói: "Anh, anh đang tiếp vị khách quan trọng nào thế, em và chị Tiểu Điềm -- "
Lời còn chưa dứt, nụ cười của anh ta đông cứng lại, bản năng muốn kéo cô gái bên cạnh, cũng đã không còn kịp rồi, Chương Điềm đứng bên cạnh anh, lẳng lặng nhìn trong phòng, một lát mới nở nụ cười: "Tử Niệm, bác gái nhờ em đưa cơm trưa cho anh."
Bầu không khí trong nháy mắt đã bao trùm sự lung túng, Phong Linh chậm rãi đứng thẳng lên, nhìn về phía cô gái kia, mặc âu phục màu trắng, vạt áo hơi xòe ra, khăn quàng cổ nới lỏng, cả người thoạt nhìn hình như một bông hoa bách hợp tươi mát trẻ trung.
Ngũ quan của cô ấy cũng không giống Phong Linh, khuôn mặt tinh xảo, lại phảng phất toát ra nét cổ điển, khí chất trên ngược lại rất giống Dung Uẩn Chi, nếu muốn tìm chỗ giống nhau, thì có thể là mũi, mũi hai người đều rất thẳng, phần chóp mũi hơi vểnh, làm tăng vẻ hoạt bát.
Cố Tử Niệm rất bình tĩnh đứng lên, trách cứ nói: "Tử Ngôn sao em đưa Tiểu Điềm đến đây, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, quá náo loạn."
Vẻ mặt Cố Tử Ngôn có chút cổ quái, bĩu môi, hừ một tiếng: "Anh, em không nghĩ tới anh đi làm thời gian còn kéo theo cái đuôi, sớm biết như vậy, đánh chết em cũng sẽ không dẫn Tiểu Điềm đến."
Phong Linh khẽ cười một tiếng: "Tử Niệm, sao không giúp em giới thiệu một chút, vị này là?"
Cố Tử Niệm vẫy tay gọi Chương Điềm: "Tiểu Điềm, lại đây, đây là chị Tiểu Linh, Linh Linh, đây là Chương Điềm, là con gái bác Chương, mới từ Mỹ về, hai ngày này chúng ta dẫn cô ấy đi tham quan thành phố H nhé."
Phong Linh có điểm không thể tin được nhìn anh, cái người hời hợt này lại bỏ qua luôn danh hiệu bạn gái trước không nói?
"Chị Tiểu Linh, xin chào." Vẻ mặt Chương Điềm buồn bã, nhưng vẫn rất có phong độ vươn tay ra chào Phong Linh.
Phong Linh vẫn cho rằng, Chương Điềm chắc là tiểu thư nhà giàu có chút kiêu căng bốc đồng, lại không nghĩ rằng là một cô gái nhu thuận nghe lời như vậy, điều này làm cho ý chí chiến đấu tràn đầy của cô nhất thời giống như một gậy đánh lên vải bông, không có phương hướng. Cô cười cười, bắt tay Chương Điềm, chỉ cảm thấy đôi tay kia giống như mềm mại không xương, rất trơn mềm.
"Thật ra chị không chào hỏi cho tốt được," Phong Linh cười nói, quả nhiên, cô nhìn thấy Cố Tử Niệm hơi giật mình, mà Cố Tử Ngôn đã khẩn trương lên rồi, giống như từng giây từng phút luôn đề phòng Phong Linh khi dễ Chương Điềm. "Bởi vì ngay bây giờ chị phải đi làm, không thể chiêu đãi em, lần sau đến nhà chị với Tử Niệm chơi, không cần khách sáo." Phong Linh ra vẻ tự nhiên nói xong, cầm túi xách của mình lên liền đi ra ngoài.
"Linh Linh!" Cố Tử Niệm ở phía sau kêu một tiếng, trong nháy mắt này, Phong Linh bỗng nhiên chờ đợi: Giữ em lại đi, giữ em lại ăn cơm trưa, giữ em lại tham quan công ty của anh... Vô luận là gì, giữ em lại là được rồi.
Cố Tử Niệm bước đến bên cạnh cô: "Trên đường cẩn thận." Nói xong, anh áp sát vào lỗ tai cô, thấp giọng nói, "Cảm ơn buổi chiều trà của em, anh rất thích."
Phong Linh miễn cưỡng cười cười: "Đừng vứt vào thùng rác thì tốt rồi."
Lần đầu tiên, Phong Linh cảm thấy thật may mắn mình không nghe theo từ chức làm một thiếu phu nhân an nhàn, trở lại phòng làm việc Kim thị, công việc bận rộn lập tức bao phủ lấy cô, cô hầu như không có thời gian đa sầu đa cảm, không có thời gian suy nghĩ cô gái Chương Điềm kia và hai anh em họ cùng nhau làm gì.
Lúc sắp tan ca, Cố Tử Niệm gửi một tin nhắn đến: Buổi tối anh không về nhà ăn cơm, Tử Ngôn và Tiểu Điềm nhất định kéo anh đi du hồ.
Phong Linh nhìn màn hình, cắn cắn môi, bấm mấy chữ "Không được đi", suy nghĩ một chút, xóa hết, lại bấm chữ khác "Em còn chưa đi du hồ với anh lần nào, có thể cùng đi không?"
Tay cô đặt trên nút gửi đi một lúc lâu, nhưng vẫn không ấn phím, qua thật lâu, cô lại xóa hết, trả lời ngắn gọn một câu: Em biết rồi.
Hôm nay cô ở phòng làm việc ngây chiều muộn, ánh sáng rực rỡ từ đèn thủy tinh rũ chiếu rọi toàn bộ căn phòng, có loại cảm giác phồn hoa hư ảo, thật giống như hôn nhân của cô, thoạt nhìn hạnh phúc mỹ mãn, nhưng lại giống như cao ốc xây trên sa mạc, một giây tiếp theo có thể sẽ đổ nát.
Đứng trước cửa sổ sát đất, Phong Linh yên lặng nhìn xuống, giờ tan tầm cao điểm đã qua, nhưng trên đường lớn gần quảng trường vẫn đông đúc tấp nập, ánh đèn ô tô trải dài khắp con đường tạo nên một quan cảnh thành phố tuyệt đẹp. Nhìn ngắm hồi lâu, lời nói thì thầm của Cố Tử Niệm bất tri bất giác hiện lên trong đầu cô.
"Nếu như anh nói anh đối với em là nhất kiến chung tình em tin sao?"
"Anh không muốn chuyện này cũng qua loa như thế..."
"Anh thích em, em nhất định không biết anh rất thích em..."
"Không người nào có cơ hội đoạt chồng của em đâu."
...
Phong Linh bỗng nhiên cảm thấy có chút chán ghét, nếu như sớm biết rằng cùng hôn nhân là một việc làm người ta rối rắm như vậy, cô nhất định sẽ không chọn nhanh chóng cưới, lại càng sẽ không kết hôn chớp nhoáng với Cố Tử Niệm. Trong xương cốt cô có một loại kiêu ngạo bẩm sinh, cô không muốn cũng không rảnh đi tranh đoạt gì với người khác; trước giờ cô tin tưởng, nếu món đồ đó như thuộc về mình, thì không tranh không đoạt, thì quanh đi quẩn lại cũng sẽ quay về bên mình; mà một món đồ hay bất kì là gì, nếu như cần phải tranh đoạt mới vào tay, vậy nhất định không phải thuộc về cô, sớm muộn có một ngày sẽ cách xa cô đi. Phương Tranh như vậy, Cố Tử Niệm đương nhiên cũng như thế.
Cô vừa thu dọn đồ đạc của mình, vừa phân tích tình cảm của mình dành cho Cố Tử Niệm, không thể phủ nhận, cô rất thích Cố Tử Niệm, người đàn ông tao nhã lịch sự lại tâm tư kín đáo làm cho cô cảm động và sung sướng, không kém hơn Phương Tranh lúc trước chút nào. Cô không biết cảm giác thích này có biến thành yêu hay không, chỉ mong không có, hi vọng không có, cô không hi vọng mình trong lòng người yêu vĩnh viễn đứng hạng hai, nếu như như vậy, cô thà rằng không có tình yêu này.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, làm Phong Linh giật mình thoát khỏi trầm tư, là lớp trưởng cũ gọi đến. Phong Linh có chút kinh ngạc, lấy lại bình tĩnh, bắt điện thoại."Lớp trưởng, sao rảnh rỗi nhớ tới mình thế?"
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng ầm ĩ ồn ào, hơn nửa ngày, Phong Linh mới từ nhận ra giọng của lớp trưởng trong đống tạp âm đó. "Tiểu Linh, bạn mau tới đây một chuyến, Phương Tranh say khướt rồi, mình không đối phó được cậu ta."
Phong Linh lại càng kinh ngạc, dậm chân nói: "Sao cậu lại để anh ấy uống rượu? Cậu cũng không phải không biết, tửu lượng anh ấy rất kém."
Trưởng lớp cười khổ mà nói: "Sĩ biệt tam nhật*, nhìn với cặp mắt khác xưa. Tửu lượng cậu ta tiến bộ không ít, nhưng cậu ấy uống như uống nước lọc, mình khuyên thế nào cũng không được."
*Đại khái theo mình hiểu là đã lâu không gặp, vì trong QT cũng không giải thích nghĩa.
"Cậu ở đâu? Ngăn anh ấy lại đi, không được nữa thì đánh hôn mê anh ấy!" Phong Linh gấp gáp nói.
Phong Linh vội vã chạy tới quán bar lớp trưởng nói, quán bar Hữu Nhĩ tọa lạc trong một con hẻm cổ cách hồ Đông không xa, thường có tổ chức buổi biểu diễn dành riêng cho các ca sĩ dòng nhạc Rock&Roll, ở thành phố H có chút danh tiếng. Đẩy cửa ra, tiếng nhạc Heavy Metal Rock đập vào mặt, nhịp trống giống như đánh thẳng trái tim, dường như cả người đều vô lực, hít thở không thông.
Phong Linh lướt mắt nhìn chung quanh thì thấy Phương Tranh cùng trưởng lớp ngồi trước quầy bar, cô đi qua, sắc mặt Phương Tranh dưới ánh đèn mờ ảo đã có chút xanh, trưởng lớp không thể làm gì nhún vai: "Tiểu Linh, tiểu tử này buổi chiều tới tìm mình, luôn nói về bạn, nói huyên thuyên không dứt cả buổi, lại kéo mình tới đây uống rượu."
Ánh mắt Phương Tranh đã bắt đầu mơ hồ, lớn giọng nói: "Đến đây, lấy thêm một chai nữa, chúng ta cụng ly, vì, Tiểu Linh!"
Phong Linh yên lặng nhìn anh, giật lấy cái ly trong tay anh, ngửa đầu, ực rượu vào miệng mình, cảm giác nóng rát từ nổi lên trong cổ họng."Rất sảng khoái! Anh cứ uống đi, uống cho đủ, uống đến chết là có thể trở lại từ trước!" Cô hung hăng quăng ly rượu xuống đất, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Phương Tranh.
Ly rượu bị quăng xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng thật to, vỡ thành từng mảnh lại từng mảnh, mọi ánh mắt trong quán bar đều tập trung về phía này, rồi lại thấy nhưng không thể trách chuyển ánh mắt đi, tiếng nhạc cực lớn chỉ chốc lát đã làm át đi tiếng chói tai ấy.
Phương Tranh yên lặng nhìn cô, bỗng nhiên cười lớn, cúi đầu thở dài nói: "Tiểu Linh, em, em đừng nóng giận, anh chỉ uống một chút, thật đó, anh xin thề, lớp trưởng,cậu mau tới làm chứng! Tuyệt đối không làm lỡ buổi học ngày mai đâu!"
Trưởng lớp thừa cơ dìu anh, kéo anh ra ngoài, nói lớn: "Mình làm chứng, mình làm chứng, được rồi, ký túc xá sắp đóng cửa, nếu cậu không đi, Tiểu Linh không bao giờ... để ý cậu nữa."
Phương Tranh từ chối vài lần, quay đầu la: "Tiểu Linh, em mau tới đây, anh giúp em đoạt chân giò kho tàu..."
Nước mắt Phong Linh thoáng chốc tuôn ra, che mặt, đi thật nhanh, giống như chạy trốn ra khỏi quán bar, đứng ở cửa, vịn tường, thất thanh khóc rống.
Trưởng lớp kéo Phương Tranh theo sát sau đó, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên an ủi cô thế nào, tiếng nhạc huyên náo bị bỏ lại sau cánh cửa dày cộm, tựa như thanh xuân và tình yêu của họ, đã đi không hề quay lại.
Một lúc lâu, Phong Linh rốt cục bình tĩnh xuống, lau nước mắt, ngại ngùng nói với lớp trưởng: "Xin lỗi, mình thất thố."
Trưởng lớp thở dài một hơi: "Mình thật không nghĩ tới, hai người có thể âm sai dương sai thành như vậy."
Phong Linh đi tới bên cạnh Phương Tranh, nhìn người mình đã từng yêu trước mắt, ánh mắt lưu luyến, phảng phất qua thật lâu, cô đưa tay, chỉnh lại mái tóc mất trật tự của Phương Tranh, giúp anh chỉnh lý áo, thấp giọng nói: "Phương Tranh, chăm sóc bản thân cho thật tốt, nhất định sẽ có một cô gái rất tốt chờ anh phía trước."
Phương Tranh trong cơn say dường như cũng cảm thụ được điều gì, mờ mịt nâng mắt, nỗ lực muốn cầm tay cô, trong miệng gọi tên cô.
Trưởng lớp có chút lòng chua xót hỏi: "Tiểu Linh, thực sự không có cách nào vãn hồi rồi sao? Hai người cứ như vậy, mình nhìn cũng khó chịu."
Phong Linh lắc đầu: "Cậu đưa anh ấy về đi, chờ ngày mai anh ấy tỉnh táo rồi, thì nói lòng mình quá cứng rắn, nói cái gì cũng không chịu tới."
Trưởng lớp cười khổ một tiếng, lắc đầu đỡ Phương Tranh lên xe taxi về.
Phong Linh chậm chạp đi hai vòng trên con đường Tây Sơn vắng vẻ, lúc này mới lái xe về nhà, tinh thần cô có chút hoảng hốt, Cố Tử Niệm và Phương Tranh thỉnh thoảng lại quanh quẩn trong đầu cô, đấu đá nhau, khắc khẩu nhau, khiến huyệt Thái Dương của cô nhảy thình thịch không ngừng.
Chờ Phong Linh tới tới lui lui đi hai vòng trong phòng, cô mới phát hiện, Cố Tử Niệm lại đang nghiêng người dựa vào sô pha, cầm trong tay một ly rượu đỏ, yên lặng nhìn cô.
------
Bắt đầu từ chương sau, bắt đầu vào giai đoạn ngược tâm gần 10 chương :(, làm mình tuột mood không edit nhanh như thường được.
Giờ truyện đã đi được phân nửa, ngọt cũng được nửa truyện :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro