Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Edit: Hani.


Phong Linh mơ hồ biết người đó là ai, ngực dường như bị ai đó dùng búa tạ gõ vào, buồn bã đau nhức: Trách không được Cố Tử Niệm không nhắn tin trả lời, thì ra đang hẹn hò với tình cũ.

Phương Tranh mẫn cảm cảm nhận được biến hóa của cô, theo ánh mắt của cô nhìn qua, thấp giọng hỏi: "Cô ta là ai? Là người quen của em sao?"

Phong Linh bỗng nhiên nở nụ cười, tự nhủ nói: "Vui thật nhỉ, nếu bốn người chúng ta ngồi chung một bàn thì sẽ có tình cảnh gì đây."

Hình ảnh trong tưởng tượng cuối cùng cũng không xuất hiện, Phong Linh bỗng nhiên không có dũng khí, trong tiềm thức của cô nảy ra một tia khủng hoảng: Nếu như cô gái kia đích thực như Cố Tử Ngôn nói, nhìn tương tượng cô, cô nên xử sự thế nào?

Phong Linh hầu như có thể nói là cực kì chật vật rời khỏi Điêu khắc tiểu trúc, Phương Tranh hình như biết được gì, vẫn trầm mặc theo sát sau lưng cô, lúc chia tay, anh nhìn cô chăm chú nói: "Tiểu Linh, một sai lầm không thể dùng vô số lệch lạc bù đắp; nếu như lúc trước chúng ta chia tay là lệch lạc, vậy bây giờ là lúc sửa lại nó về đúng hướng."

Phong Linh hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Không, cho dù tôi và anh ấy có xảy ra vấn đề gì, đã không còn dính dáng gì với anh nữa, trước giờ tôi đều rất ghét tiểu tam phá hoại gia đình, Phương Tranh, đừng làm tôi khinh thường anh."

Phương Tranh ngây người, lời này nói đủ nặng, đã không có bất luận gì có thể cứu vãn, anh cười buồn: "Tiểu Linh, em vẫn quyết tuyệt như vậy, năm năm trước cũng vậy, bây giờ cũng không đổi."

Phong Linh lưu luyến nhìn anh một cái: "Anh hãy bảo trọng, Saionara." Nói xong, liền vào tiểu khu, cô có thể cảm nhận rõ ánh mắt Phương Tranh giống như cây đinh đính theo sau lưng cô, dường như nóng đến phỏng da, thế nhưng, cô không quay đầu lại.

Cố Tử Niệm còn chưa trở về, căn nhà lớn như thế thoạt nhìn có chút lạnh lẽo. Điện thoại di động vang lên, Phong Linh cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn của Cố Tử Niệm: Em đang ở đâu?

Phong Linh nhìn chằm chằm màn hình, dường như muốn từ bên trong nhìn ra Cố Tử Niệm đang suy nghĩ cái gì. Cô đã không còn hứng thú đánh từng câu từng chữ, trực tiếp gọi cho anh.

"Em đang ở nhà, còn anh, hôm nay đi ăn với ai vậy?" Phong Linh thẳng thắn hỏi.

"Đi cùng một người bạn cũ. Em chờ anh, anh lập tức về nhà." Cố Tử Niệm thấp giọng nói.

"Không cần đâu, nếu là bạn cũ, vậy nói chuyện lâu một chút đi." Phong Linh giả vờ phóng khoáng nói.

"Làm sao vậy? Giọng em không giống thường ngày, bị ủy khuất gì sao?" Cố Tử Niệm cảm thấy hơi lạ.

Phong Linh nghẹn lời, không biết vì sao, Cố Tử Niệm luôn luôn có thể nghe ra chút biến hóa nhỏ trong giọng nói của cô. Đúng thật là, lòng cô đang ê ẩm, lời Cố Tử Ngôn tựa như một ma chú, luôn vang vọng trong đầu cô. "Tử Niệm, em nhớ anh." Cô khẽ nói.

Điện thoại ngay lập tức bị ngắt máy, chỉ còn lại tiếng đô đô. Phong Linh chậm chạp cúp máy, chậm rãi rửa mặt, chậm rãi lên giường, trong đầu suy nghĩ không biết bao nhiêu chuyện, giống như đi vào một mê cung không lối thoát, chỉ chốc lát sau, cô lại mơ mơ màng màng ngủ mất.

Phong Linh bị tiếng xột xoạt nhỏ đánh thức, cô nhắm mắt lại, cảm thấy Cố Tử Niệm rón rén đi đến bên cạnh cô, nhìn cô một lát, cúi người hôn nhẹ lên trán cô, trong nháy mắt này, cô rõ ràng ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt.

Chờ cô phục hồi tinh thần lại, Cố Tử Niệm đã khẽ xoay người đi, một lát sau, có tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, giống như nước mưa thấm vào tim cô, khiến lòng của cô hơi lạnh. Có lẽ, trong cuộc sống thật sự không có đồng thoại, mà cuộc hôn nhân vội vàng thì căn bản không thể có một chuyện tình đẹp như cổ tích được; cô cũng không phải cô bé lọ lem, không ai nhất kiến chung tình với cô cả.

Nệm bỗng nhiên trĩu xuống, Cố Tử Niệm chui vào ổ chăn, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, ghé bên tai cô nói: "Tiểu bại hoại, có phải đang giả bộ ngủ hay không?"

Lông mi Phong Linh khẽ động, nhưng cố chấp không chịu mở mắt ra.

"Anh kiểm tra một chút, hôm nay có ăn đồ ngọt hay không?" Nói xong, Cố Tử Niệm cúi đầu khẽ hôn lên môi cô, vừa định tiến sâu hơn, Phong Linh lại khẽ đẩy vai anh ra: "Em rất mệt, anh đừng nháo."

Cố Tử Niệm hơi ngẩn người, nằm nghiêng lại, chơi đùa tóc cô, thấp giọng nói: "Sao vậy, chuyện Kim thị vướng tay chân nhiều lắm sao? Đừng lo lắng quá, thủ đoạn của Kim Trạm anh rất hiểu, nhất định sẽ không có việc gì."

Phong Linh khẽ ừ một tiếng: "Em biết, chỉ là có chút mệt thôi."

"Vậy em ngủ đi, anh nhìn em ngủ." Cố Tử Niệm dịu dàng nói.

Phong Linh cảm thấy hơi kích động, cô bỗng nhiên rất muốn lắc vai của anh, lớn tiếng chất vấn: Buổi tối hôm nay hẹn họ với ai? Vì sao trên người lại có mùi nước hoa? Có phải anh với bạn gái trước tình cũ khó dứt? Anh rốt cuộc coi em là gì ?

Thế nhưng, những nghi vấn này cũng chỉ quanh quẩn trong lòng, lại không thể nói ra miệng. Cô sợ, sợ những lời này vừa hỏi, những dịu dàng lưu luyến đều hóa thành bọt biển, cô sợ mình cũng sẽ biến thành một đố phụ bệnh tâm thần...

Một đêm này thật gian nan, Phong Linh mãi cho đến rạng sáng mới mơ hồ ngủ được, chờ đến lúc cô thức giấc, ánh nắng mặt trời đã xuyên qua rèm cửa vào thẳng phòng, Cố Tử Niệm không thấy đâu, cô giật mình, nguyền rủa một tiếng, đang muốn nhảy dựng lên, quay đầu bỗng nhiên phát hiện trên tủ đầu giường có dán giấy ghi chép: Em ngủ ngon như vậy, anh không đành lòng đánh thức, đã giúp em xin nghỉ với công ty rồi.

Phong Linh ngay lập tức thở phào một hơi, cầm tờ giấy xem đi xem lại nhiều lần, bỗng nhiên dũng khí không biết từ đâu ào ạt: Sợ cái gì, tình huống xấu nhất thì trở cuộc sống độc thân lúc trước, binh đến tướng đỡ.

Cô hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rửa mặt hoàn tất, nhìn thời gian còn sớm, quyết định làm hiền thê lương mẫu, mua chút điểm tâm mang đến công ty Cố Tử Niệm, thuận tiện đi xem anh có biểu hiện gì... không bình thường không.

Cô cố ý chạy tới một nhà hàng điểm tâm nổi tiếng, những món ăn đều hết sức tinh xảo, mỗi một món điểm tâm đều khéo léo giống như tác phẩm nghệ thuật, làm người ta không nỡ ăn. Cô mua hai phần bánh Tiramisu và pudding trà xanh, chỉ cần nhìn vẻ óng ánh của sữa và màu xanh tươi mát, ngón tay đã động đậy không ngừng.

Cửa vào công ty truyền thông Hoàn Vũ rất khó, Phong Linh bị truy hỏi nửa ngày, ngay khi kiên trì của cô sắp hết cạn, Đỗ Văn Kỳ đúng lúc lái xe thấy cô.

"Chị dâu nhỏ, đến cũng không nói với Tử Niệm một tiếng, chúng ta nhất định xếp thành đội hình lớn chào đón chị." Đỗ Văn Kỳ miệng lưỡi trơn tru nói.

"Bây giờ cũng còn kịp, hay là anh gọi hết mấy minh tinh trong công ty anh ra đi, không, để tôi tự vào chọn người an ủi được rồi," Nước bọt Phong Linh muốn chảy cả ra, tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, "Trình Quyết có ở đây không? Người đầu tiên là anh ấy đi."

"Nếu làm theo tôi còn được thấy mặt trời ngày mai sao? Tử Niệm sẽ giết tôi chết, cậu ta giấu tiểu kiều thê ở nhà, cũng không chịu đưa đến công ty cho chúng tôi nhìn một cái, một chút tinh thần tiêu khiển cũng không có." Đỗ Văn Kỳ lẩm bẩm nói.

"Vì sao? Anh ấy rất hung dữ sao?" Phong Linh có chút tò mò.

"Tử Niệm không hung dữ chút nào, chỉ là ánh mắt của cậu ấy quét tới cũng đủ làm chúng tôi nín thở." Đỗ Văn Kỳ cảm khái nói, "Cậu ta ở nhà cũng vậy sao?"

"Nếu anh ấy như vậy tôi sẽ ra một quyền đá bay." Phong Linh phất phất tay bày ra uy lực của mình.

"Khác biệt lớn đến thế sao?" Vẻ mặt Đỗ Văn Kỳ mất mác, làm Lan Hoa Chỉ, "Thật ra tôi yểu điệu hơn cô nhiều."

Phong Linh cười khúc khích vui vẻ: "Này, anh đừng hòng gạt tôi!"

Hai người nói nói cười cười một lúc thì đã đến lầu mười tám, Đỗ Văn Kỳ chỉ chỉ phòng làm việc của Cố Tử Niệm, thấp giọng nói: "Tôi cảm thấy Tử Niệm nhất định chờ cái kinh hỉ này thật lâu."

"Bên trong không có phụ nữ khác chứ?" Phong Linh cũng đè thấp thanh âm.

"Cô đi vào nhìn sẽ biết." Đỗ Văn Kỳ bĩu môi.

Phong Linh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ thấy Cố Tử Niệm đang ngồi sau bàn làm việc rộng rãi, nhìn màn hình máy tính không chuyển mắt, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Văn kiện đặt lên bàn."

Phong Linh rón ra rón rén đi tới bên cạnh anh, nhào vào lưng anh, ôm cổ, giọng nũng nịu nói: "Cố tổng, người ta nhớ anh lắm, anh lạnh lùng như vậy, làm người ta đau lòng quá."

Cố Tử Niệm sợ hết hồn, lúc này mới giương mắt thấy cô, dở khóc dở cười nói: "Linh Linh em đây đang trêu chọc anh sao?"

Phong Linh cười ngọt ngào, đặt hộp bánh ngọt trước mặt anh: "Nè, Cố tổng, người ta tới nịnh nọt anh, mua cho anh trà chiều này."

Cố Tử Niệm kéo cô vào lòng mình, để cô nửa ngồi trên đùi mình, nhìn họp bánh ngọt tinh xảo, suy nghĩ chốc lát hỏi: "Em đưa cho anh ăn, hay là muốn mình thuận tiện quẹt trúng một ít điểm tâm ngọt?"

Ý muốn ăn may của Phong Linh bị anh vạch trần, nhất thời thẹn quá hóa giận: "Sao anh lại lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử, em nói không ăn sẽ không ăn, anh van xin em em cũng không ăn."

Cố Tử Niệm lấy ra một miếng Tiramisu, đặt trước mặt cô, mùi thơm xông vào mũi, khiến cô nhịn không được nuốt nước bọt.

"Thật sự không ăn?"

Phong Linh dứt khoát nhất quay đầu, xem thường nói: "Đừng dụ dỗ em, không ăn."

"Không tính vào đánh cuộc, không tính em làm trái luật." Cố Tử Niệm khẽ cười nói.

Phong Linh vui hết lớn, rất sợ anh đổi ý, vui vẻ nhận lấy, há miệng cắn một ngụm thì cắn gần phân nửa, làm khóe miệng vươn lại chút vụn phô mai.

Cố Tử Niệm nhìn cô ăn, nở nụ cười, mắt thấy một miếng Tiramisu sắp tiêu thụ hết trong miệng cô, anh thấp giọng nói: "Bây giờ nên đến lượt anh ăn."

Phong Linh vừa định cầm lên một miếng bánh khác, đã thấy Cố Tử Niệm nhanh chóng ngậm chặt môi cô, đầu lưỡi uốn lượn, cuốn mảnh vụn bánh và phô mai vào trong miệng."Rất ngọt, ăn rất ngon." Anh nói nhỏ bên tai cô, chợt mút môi cô, dây dưa đầu lưỡi cô, công thành chiếm đất trong khoang miệng ấm áp ấy.

Phong Linh chỉ cảm thấy toàn bộ hô hấp đều bị anh cướp đi, bất tri bất giác, tay cô vòng lấy cổ Cố Tử Niệm, hơi thở hai người triền miên, không khí mát mẻ trong phòng đột nhiên nóng lên không ít...

Không biết đã qua bao lâu, Cố Tử Niệm buông lỏng cô ra, nhìn gương mặt ửng hồng của cô, ánh mắt mê ly, anh thoả mãn liếm môi: " Tiramisu này thật đúng là cực phẩm."

Nhưng vào lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, tiếng Đỗ Văn Kỳ vang lên: "Tử Niệm, hôm nay cậu thật sự là sinh ý thịnh vượng, lại có người đến thăm cậu này."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Linh thật đúng là quấn quýt, Cố Tử Niệm anh rốt cuộc thích ai! Thành thật nói ra đi!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro