Chương 22
Edit: Hani.
"Anh tôi vẫn rất yêu chị Tiểu Điềm, ban đầu cũng vì chị ấy mà đi Mĩ du học."
"Nếu chị Tiểu Điềm không bị bệnh hai người bọn họ mới sẽ không xa nhau. Chị Tiểu Điềm vì không muốn liên lụy anh tôi, giấu bệnh tình mượn chia tay với anh."
"Chị Tiểu Điềm là cô gái tốt nhất trên thế giới, chị ấy vừa đơn thuần vừa ôn nhu, khoảng thời gian bọn họ chia tay, anh của tôi sa sút tinh thần thật lâu."
"Chị Tiểu Điềm tuần sau sẽ trở lại, chính chủ quay về rồi, người giả mạo thế chỗ như chị vẫn là chủ động đi đi, đỡ phải đến lúc đó quá khó nhìn."
Giọng nói Cố Tử Ngôn tuy rằng rất thấp, thế nhưng nhưng mỗi chữ mỗi câu rót vào đầu Phong Linh, khiến cô thoáng mờ mịt, một lát, cô mới hồi phục tinh thần lại, cười hỏi: "Tử Ngôn, có một chuyện tôi không hiểu."
Cố Tử Ngôn dùng ánh mắt nhìn người ngốc chăm chú nhìn cô: "Chị không cần hiểu rõ, tôi chỉ thừa nhận Tiểu Điềm làm chị dâu, chị đến chỗ anh ấy đâm thọc cũng vô dụng."
"Tôi chỉ không hiểu, rốt cuộc là anh của cậu không nỡ chia tay chị Tiểu Điềm, hay là cậu không nỡ chia tay chị Tiểu Điềm kia?" Nói xong, Phong Linh nhìn Cố Tử Ngôn đang ngây ra như phỗng, đi nhanh khỏi phòng.
Cơm trưa Phong Linh ăn ở nhà cũ, Dung Uẩn Chi và Cố Vân Kiền đều đã trở về, Cố Vân Kiền tuy rằng vẫn nghiêm mặt, nhưng ngữ khí so với lần trước khá hơn, xem ra Cố Tử Niệm thật dụng tâm làm không ít chuyện. Chỉ là lúc sắp ăn xong, Cố Vân Kiền đột nhiên hỏi: "Nghe nói, Tử Niệm và cô làm công chứng tài sản trước hôn nhân?"
Trên bàn cơm ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Phong Linh, Cố Tử Ngữ kinh ngạc, Cố Tử Ngôn như trút được gánh nặng, ánh mắt Dung Uẩn Chi có chút đồng tình, muốn nói lại thôi.
Trong đầu Phong Linh vẫn nhớ đến lời Cố Tử Ngôn nói, rất không yên lòng, gật đầu lung tung.
Khuôn mặt Cố Vân Kiền mơ hồ đắc ý, ngữ khí thoải mái mà nói: "Như vậy cũng tốt, cô gái như cô thực sự không thích hợp nhà của chúng ta, yên tâm Cố gia chúng ta cũng không phải người keo kiệt, đến lúc đó hai người ly hôn, ta sẽ thay con làm chủ, bồi thường thích hợp cho cô."
Đầu Phong Linh ong ong, một lát sau mới thốt ra được một câu: "Ba, lời này của ba là có ý gì?"
Cố Vân Kiền không vui nhìn cô: "Nào có ai khi kết hôn còn muốn công chứng tài sản trước khi cưới? Có cặp vợ chồng nào phân chia rạch ròi như vậy? Tử Niệm nói rõ không muốn lâu dài với cô, cô không muốn từ chức thì tiếp tục làm đi, đỡ phải đến lúc đó tiền mất tật mang."
"Ba!" Phía cửa có tiếng quát sốt ruột, nhất thời ngăn cản ý muốn đập bàn của Phong Linh. Chỉ thấy Cố Tử Niệm thở hồng hộc từ ngoài đi vào, vẻ mặt lo lắng đứng bên cạnh Phong Linh, ôm vai cô, trên tay hơi ra sức, rất sợ cô nổi nóng tông cửa xông ra.
"Sao con lại tới đây?" Cố Vân Kiền tức giận nhìn anh, "Thế nào, sợ ta ăn hiếp vợ con sao?"
"Con đi ngang qua, nhớ đến những món ngon ở nhà nấu, muốn trở về dùng bữa." Cố Tử Niệm một bên kiên quyết phủ nhận, một bên hướng về phía Phong Linh trấn an cười cười.
Dung Uẩn Chi cười hoà giải nói: "Trở về ăn vừa lúc, đói bụng rồi sao, cẩn thận đừng để dạ dày bị đói quá."
"Mỗi ngày anh bận rộn như thế, chẳng lẽ không có người mỗi ngày quan tâm bữa ăn của anh sao?" Cố Tử Ngôn lạnh nhạt nói, "Chị Tiểu Điềm lại là cao thủ phòng bếp, nếu như chị ấy ở đây, nhất định sẽ không bỏ anh không lo."
"Dáng vẻ như Lâm muội muội* của chị ta, chưa đi đến phòng bếp thì đã té xỉu, đến lúc đó không biết ai hầu hạ ai." Cố Tử Ngữ mỉa mai.
*Lâm muội muội là Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm nổi tiếng Hồng Lâu Mộng của nhà văn Tào Tuyết Cần.
"Em ít nói bậy đi." Cố Tử Ngôn trợn mắt nhìn Cố Tử Ngữ.
Mắt thấy hai anh em lại muốn ầm ĩ, Phong Linh hít sâu một hơi, đứng lên: "Cố Tử Ngôn, có vài tình cảm, không cần biểu lộ ra ngoài mà nên giữ trong lòng, cậu vẫn còn quá nhỏ, sẽ không hiểu. Bác trai, tài sản công chứng là do con đề xuất trước, bác không cần lo lắng con sẽ đổi ý, hay lo lắng hôn nhân con trai bác vì vậy vỡ tan. Còn có, bồi thường của bác con đoán chừng là không dùng được, bác xem có thể giữ lại cho con dâu sau này dùng."
Nói xong, cô cầm túi xách lên, gật đầu chào bọn họ, bước ra nhà cũ. Đứng dưới ánh mặt trời, ánh dương chói mắt khiến cô hơi có chút choáng váng, lảo đảo, thiếu chút nữa trật chân. Cô khẽ rủa một tiếng, đá bay giày cao gót mình mới thay, chân trần dẫm lên đá cuội, chỉ cảm thấy tâm lòng bàn chân nóng lên.
Bên cạnh có người yên lặng đỡ cô. Cô hung hăng nhéo cánh tay người nọ, giọng căm hận nói: "Kẻ có tiền chính là phiền phức, vú lấp miệng em như thế, quy củ nhiều như vậy!"
Cố Tử Niệm đau đến hít khí, cười khổ một tiếng: "Em hối hận?"
Tim Phong Linh mềm nhũn, buông lỏng tay, trừng mắt với anh: "Em bị anh gạt lên tàu cướp biển! Hối hận cũng đã chậm."
Cố Tử Niệm áy náy nói: "Xin lỗi."
Phong Linh tiêu sái phất phất tay: "Bọn họ yêu thích ai thì cứ việc, em không theo hầu! Chỉ cần anh đối xử thật tốt với em là được."
Cố Tử Niệm dịu dàng hôn khẽ mép tóc cô, trịnh trọng nói: "Em yên tâm, anh sẽ."
Lần thứ hai đến Cố gia Phong Linh lại chỉ đổi về kết cục thảm hại, Phong Linh hận đến nghiến răng, nằm mơ đều thấy Cố Vân Kiền và Cố Tử Ngôn, trong mộng hai người bọn họ hầu cô bưng trà rót nước, đấm lưng xoa vai, cực kì ân cần, khiến cô cười rớt răng. Chỉ tiếc, sau khi tỉnh mộng, cô vẫn thúc thủ vô sách (bó tay không có cách), chỉ có thể tưởng tượng gối nằm là hai người bảo thủ kia, trút giận lên nó.
Nhưng mà rất nhanh, Phong Linh không có tâm tư quản chuyện Cố gia nữa, cô nhận được điện thoại của Kim Trạm: Kim thị đã xảy ra chuyện!
Phong Linh vừa nghe điện thoại xong thì phi như bay chạy tới Kim thị, toàn bộ mười tám tầng như bao phủ không khí sa sút tinh thần cùng kinh hoàng không nhìn thấy được, cửa phòng tổng giám đốc đóng chặt, trong phòng hội nghị các tầng cao đểu đang họp, mấy thư kí vừa nhìn thấy cô trở về, lập tức giống như nhìn thấy người thân xông tới.
"Chị Tiểu Linh, chị đã trở về. Tiểu Động bị khai trừ rồi, phó tổng nói cô ấy bán đứng cơ mật thương nghiệp công ty."
"Chúng em đều không tin."
"Chúng ta bị lộ bí phương mới nhất, đối thủ Nhạc Ẩm phát hành thức uống giống chúng ta như đúc."
"Giá cổ phiếu điền sản Kim thị hình như cũng xảy ra vấn đề."
...
Vài cái bí thư thất chủy bát thiệt nhỏ giọng nói, Phong Linh nghe xong đầu phát ra tiếng ong ong, một lát mới giật mình ngạc nhiên nói: "Sao lại vậy? Tiểu Động cô ấy... sao như vậy được!"
Điện thoại tiếng chuông vang lên, là điện thoại nội tuyến của Kim Trạm, gọi Phong Linh đến phòng làm việc của anh. Phong Linh hít sâu một hơi, chậm rãi đẩy cửa phòng tổng giám đốc, một mùi khói nồng nặc đập vào mặt, cô bị sặc phải ho khan vài tiếng; Kim Trạm đứng trước cửa sổ sát đất, yên lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Lòng Phong Linh có chút chua xót khổ sở, cô đi theo Kim Trạm đã gần sáu năm, biết cấp trên này ngạo nghễ cường ngạnh thật ra có một nội tâm mềm yếu, cô càng hiểu tình cảm giữa Kim Trạm với Tần Động, căn bản là sâu tận xương tủy, không thể thay thế.
Cô khẽ thở dài một hơi, Kim Trạm đều không có cách nào giải quyết vấn đề, cô phát sầu cũng vô dụng. Vì vậy, cô lấy lại bình tĩnh, đi qua mở cửa sổ cho ông chủ, lại giúp anh pha tách trà Long Tĩnh anh thích nhất, đưa tận tay anh: "Kim tổng, tôi có thể giúp đỡ gì không?"
Kim Trạm xoay người, vẻ hăng hái lúc trước có chút cụt hứng, thì thào hỏi: "Tiểu Linh, tôi làm sai rồi sao?"
"Kim tổng, lúc nào thì anh đã mất tự tin như thế?" Phong Linh mỉm cười nhìn anh.
Kim Trạm hơi ngẩn ra, bỗng nhiên nở nụ cười: "Tiểu Linh, phòng thư ký thiếu cô quả thực không giống, trở về làm việc, Cố Tử Niệm có ý kiến hay không?"
Phong Linh lắc đầu nói: "Sẽ không, tôi đã nói với anh ấy từ trước, tôi thích Kim thị, thích Kim Tổng, thích phòng thư ký."
"Tốt lắm, vậy giúp tôi hai chuyện, buổi chiều trở lại đi làm, sau đó... Bớt thời gian bồi Tiểu Động." Kim Trạm nói ngắn gọn.
Ngày thoáng trở nên bận rộn mà phong phú. Kim thị lần này đích xác xảy ra phiền toái lớn, chú nhỏ của Kim Trạm ở sau lưng đâm cháu trai một đao, khiến Kim Trạm chìm đắm trong tình ái trở tay không kịp, đồ uống bí phương bị đạo, giá thầu thấp nhất bị ác ý tiết lộ, tài chính bị tham ô rất nhiều... Phong Linh mỗi ngày đi theo sau Kim Trạm, đi sớm về muộn.
Mà công việc của Cố Tử Niệm lại hết sức thuận lợi, thoáng chốc lại dư ra một khoảng thời gian rảnh, ban đầu anh muốn mang Phong Linh đi tuần trăng mật, cực kì hứng thú cầm sổ tay du lịch, muốn cùng cô nghiên cứu một chút đến đâu thì thích hợp, nhưng chuyện này chỉ không công. Anh cũng có nghe nói chuyện của Kim thị, dù vậy khác nghề như cách núi, muốn hỗ trợ cũng không thể làm gì được.
Một ngày Phong Linh lại cùng tăng ca ở công ty với Kim Trạm, về đến nhà đã qua tám giờ, trong phòng khách im ắng, Cố Tử Niệm từ phòng ngủ đi ra, cau mày nói: "Muộn như vậy mới ăn, cẩn thận dạ dày của em."
Phong Linh cười nói: "Em đã ăn rồi, ăn khi làm việc ở công ty."
Cố Tử Niệm sửng sốt, Phong Linh lúc này mới thấy trên bàn cơm vẫn còn bày vài món thức ăn cô rất thích, nhất thời thấy thật có lỗi nói: "Ai nha xin lỗi, bận quá mức, quên nói với anh một tiếng."
Cố Tử Niệm im lặng không lên tiếng bắt đầu dọn dẹp. Phong Linh vừa thấy không ổn, lập tức kéo tay anh, cười làm lành nói: "Tử Niệm, anh chưa ăn sao?"
Cố Tử Niệm lắc đầu: "Ngoại trừ ăn khi làm việc, anh không thích ăn một mình."
"Sao anh giống cậu nhóc thế!" Phong Linh kêu lên, "Ăn còn phải có người bên cạnh."
Cố Tử Niệm ngưng mắt nhìn cô, hơi có chút thất vọng: "Chỉ là anh rất thích hương vị gia đình, rất thích ăn cơm với em."
Phong Linh nhất thời hổ thẹn, ấn anh ngồi xuống ghế bàn ăn, hôn lên mặt anh, thấp giọng nói: "Xin lỗi, em cùng ăn với anh nhé."
Cố Tử Niệm không hé răng, Phong Linh kéo cái ghế ngồi bên cạnh anh, làm nũng nói: "Quỷ hẹp hòi, muốn em đút anh không?" Nói xong, cô chui vào lòng anh, hơi thở ở khoảng cách gần làm Cố Tử Niệm ngưa ngứa.
Cố Tử Niệm cũng không làm mặt nghiêm được nữa, ôm cô nở nụ cười: "Lần sau không được viện lý do nữa, không trở về nhà ăn phải nói một tiếng, nếu không anh sẽ chờ em hoài."
Trận phong ba nhỏ này lại làm bữa cơm phảng phất có hương vị ngọt ngào, hai người cùng ăn xong, cùng nhau dọn dẹp, cùng nhau rửa chén, lúc nằm vật xuống giường đã chín giờ hơn. Cố Tử Niệm nhìn ghi chú hôm nay, bỗng nhiên hình như nhớ tới cái gì: "Được rồi, em cẩn thận với bạn học em một chút, hình như tên là Lâm cái gì Lỵ..."
Phong Linh không có phản ứng, Cố Tử Niệm quay đầu nhìn, nằm bên cạnh cô, cô giống như đứa bé, tay nắm áo ngủ của anh, chu môi, đã ngủ mất. Anh ngẩn ngơ nhìn một hồi, không khỏi nhẹ thở dài một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro