Chương 21
Edit: Hani.
Phong Linh nhanh chóng dẫn Cố Tử Ngữ chạy như bay, nhanh như chớp rời khỏi hiện trường xảy ra chuyện, thở hồng hộc chạy vào một cửa tiệm bánh ngọt nhỏ ở cửa sau học viện khu đông đại học Z, làm những người phục vụ ở đây đều kinh ngạc nhìn hai người các cô.
Phong Linh gọi hai ly nước chanh tươi ép, nhìn Cố Tử Ngữ kinh hồn chau7 bình tĩnh lại, hừ một tiếng: "Bây giờ mới biết sợ sao, làm sao cô lại chọc vào đám người đó thế?"
Cố Tử Ngữ rõ ràng sợ đến nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn quật cường nhìn cô: "Không liên quan đến chị, tự tôi sẽ giải quyết." Nói xong, cô lấy điện thoại cầm tay ra, bấm dãy số, lo lắng chờ kết nối, chỉ tiếc, trong điện thoại vẫn truyền ra "Xin lỗi, thuê bao quý khách đã khóa máy."
"Cô nghĩ rằng tôi ăn no nhàn rỗi nên muốn xen vào chuyện này sao! Nếu không phải nể mặt anh cô, tôi chỉ cần báo cảnh sát bắt đám người kia rồi bỏ chạy, cần gì phải liều mạng cứu cô ra?" Phong Linh nhất thời bị dáng vẻ không biết tốt xấu của cô nàng chọc giận, "Đám người đó thoạt nhìn không phải người lương thiện gì, cô cũng đã thấy đó thôi."
Nói xong, cô đứng lên muốn bỏ đi, Cố Tử Ngữ ngay lập kéo góc áo cô, mắt chứa tia khẩn cầu nhìn cô: "Chị... Chị đừng... Tôi không biết nên làm gì bây giờ..."
Ánh mắt cực kì giống Cố Tử Niệm chăm chú nhìn chằm chằm Phong Linh, khiến lòng cô như nhũn ra, cô ngồi xuống lần nữa: "Tô Ngu là ai?"
Sắc mặt Cố Tử Ngữ trắng bệch, ánh mắt mơ hồ bất định, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Anh ấy là bạn trai tôi, tôi quen anh ấy ở K, chị đừng hiểu lầm, anh ấy thực sự không phải loại người giống đám người đó, anh ấy bảo đảm với tôi, sẽ có một ngày thoát khỏi cuộc sống đó, hăng hái hướng về phía trước ..." Giọng nói của cô trầm thấp, một giọt lệ vươn trên khóe mắt.
Trong lòng Phong Linh ngay lập tức hiểu ra, cô gái nhà giàu kiêu ngạo yêu say đắm một gã lưu manh, vừa nghĩ đến gương mặt Cố Vân Kiền ngạo nghễ lạnh lùng, dùng ngón chân nghĩ cũng biết, chuyện tình này không thể được sự đồng thuận của gia đình.
"Chị đừng nói cho anh tôi biết, bọn họ không biết gì cả, tôi sợ đến lúc đó bị bọn họ ép xuất ngoại, thật ra, bọn họ vẫn muốn tôi đi du học, tôi không muốn rời xa anh ấy..."
"Vậy bây giờ cô dự định làm sao?" Phong Linh nhíu mày hỏi.
"Tôi không tìm thấy anh ấy, anh ấy mất tích rồi, sẽ không xảy ra chuyện rồi chứ..." Cố Tử Ngữ nói năng lộn xộn.
"Cô nên cẩn thận tự bảo vệ mình, hai ngày này xin nghỉ học, ngồi yên ở nhà đừng ra ngoài, tôi có bạn học làm lãnh đạo nhỏ ở chi cục thành phố, tôi giúp cô đi dò hỏi tình hình, có hắc bang nào sống mái với nhau gây chết người không." Phong Linh thở dài.
Sắc mặt Cố Tử Ngữ càng trắng, một lúc lâu, cô uống một ngụm nước chanh, tự giễu cười cười: "Chị nhất định chê cười tôi trong lòng phải không? Bạn tôi thời khắc mấu chốt bỏ tôi đi, cũng không nghĩ báo cảnh sát dùm tôi, bởi vì đám người đó nói nếu nhiều chuyện sẽ đánh nát mặt. Bạn trai thời khắc mấu chốt không từ trên trời giáng xuống, cả điện thoại di động cũng gọi không được."
Phong Linh nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên nở nụ cười: "Nè, cô như vậy tôi không quen, vẫn nên trở lại làm cô tiểu thu vênh váo đỏng đảnh đi."
Cố Tử Ngữ cũng nhìn cô thật lâu, nở nụ cười xinh đẹp: "Chị dâu, trước mặt chị vênh váo tự đắc như vậy sao được, anh của tôi nếu như phát hỏa, ta ngay cả cái bình chữa lửa cũng tìm không được rồi."
Phong Linh suy nghĩ nửa ngày có nên nói với Cố Tử Niệm, lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, rồi lại nuốt tiếp nữa: Chuyện tình cảm, đôi khi thật đúng là rất đáng tưởng niệm, nhìn người khác yêu điên cuồng, mình dường như cũng tửng trải qua lễ rửa tội tình ái. Trong khoảng thời gian chia tay Phương Tranh, cô cũng từng mặc cho nỗi nhớ tràn lan vào đêm vắng, muốn yêu điên cuồng một lần, vứt bỏ người nhà, đi theo anh... Cuối cùng, có thể là yêu chưa đủ sâu, không đủ nồng nàn.
Cô lén lút giúp Cố Tử Ngữ đi hỏi thăm tin tức anh bạn trai kia, bạn học trong cục cảnh sát úp mở tiết lộ, cái tên Tô Ngu này mang máng có chút ấn tượng, nhưng hai ngày nay dường như đã mai danh ẩn tích. Anh ta mãi căn dặn: "Tiểu Linh, bạn quen hắn ta sao? Đừng vô giúp vui, hai ngày này bạn coi TV là có thể đoán được, ở tỉnh thành có biến chuyển lớn, trong hai ngày này cũng đã kết thúc."
Phong Linh không an tâm, gọi điện thoại hỏi tình hình Cố Tử Ngữ. Giọng Cố Tử Ngữ nghe rất bình thường: "Hai ngày nay tôi vẫn ngây ngốc ở nhà, bồi mẹ vẽ tranh thôi."
"Đám người lần trước vây bắt cô bị bắt, hình như là vì buôn lậu thuốc phiện, đả thương người, nhưng mà tự cô vẫn nên cẩn thận một chút."
"Chị thật dong dài, muốn nịnh nọt tôi sao, được rồi, tôi đã biết." Cố Tử Ngữ không nhịn được nói.
Phong Linh rầu rĩ, một lúc lâu, thấp giọng nói: "Tử Ngữ, cô đừng cố chịu đựng nữa, trong lòng khó chịu, tìm người tâm sự đi, đừng để nghẹn chết mình."
Đầu kia điện thoại thật lâu không có tiếng động, một lát, mới truyền đến tiếng Cố Tử Ngữ khóc nức nở: "Chị dâu, anh ấy nhất định không cần em nữa, em ... Không thể nói với ai... Tim em giống như có ai dùng dao cứa chảy máu thật đau..."
Phong Linh dường như nhìn thấy hình bóng bất lực ngồi khóc trong đêm tối của mình lúc trước, cô mờ mịt an ủi: "Yên tâm, em ưu tú như vậy, là đàn ông đều sẽ thích en, nhất định là xảy ra chuyện gì ..." Nói còn chưa dứt lời, chính cô cũng cảm thấy mình thật dối trá.
Ngày đó, Phong Linh ôm điện thoại nghe Cố Tử Ngữ nói suốt một buổi tối, khi ngắt máy, điện thoại nóng đến dọa người.
Phong Linh muốn uyển chuyển nhắc nhở Cố Tử Niệm quan tâm em gái mình hơn một chút, thế nhưng, Cố Tử Niệm dường như rất bận rộn, có đôi khi cơm tối cũng không có thời gian ăn. Nghe nói trailer của bộ phim điện ảnh mới, tổ chức bình chọn album đĩa nhạc bạch kim, cùng Tỉnh Thai bàn bạc về tiết mục mới ra mắt đều phải tự mình anh dấn thân vào làm...
Có ngày Phong Linh đợi đến khuya, lúc nằm trên giường ngủ mê man, mới mang máng cảm thấy có người hôn mặt mình, cô mở mắt thấy vẻ mặt áy náy Cố Tử Niệm. "Xin lỗi, Linh Linh, đến cuối tuần này anh sẽ bớt bận rộn lại."
Trong nháy mắt, Phong Linh cảm thấy mình hình như thực sự giống oán phụ khuê phòng diễn trên TV, cô lắc lắc đầu, quăng cảm giác kì lạ này ra sau đầu."Anh bận việc gì vậy?" Cô dụi mắt, cố gắng nâng tinh thần hỏi.
"Sáu tháng cuối năm có tiết mục mới, những người này sẽ xuất hiện trong chương trình." Cố Tử Niệm cười cười kể ra vài tên ngôi sao ca nhạc, trong có Trình Quyết mà Phong Linh thích nhất.
Phong Linh nhất thời cả người đều phấn chấn: "Thật sao? Em sẽ có thể tiếp xúc gần gũi thân mật với Trình Quyết! Các cô gái khác nhất định đố kị em chết mất!"
Cố Tử Niệm nhéo nhéo mũi cô: "Em còn muốn gần gũi làm gì? Muốn giở trò với anh ta sao? Cẩn thận người ta kiện em quấy rối tình dục đó."
Phong Linh nhéo ngực anh, lại mê đắm sờ sờ thắt lưng anh: "Thấy không, đây mới là quấy rối tình dục."
Ánh mắt Cố Tử Niệm tối sầm, bắt lấy tay bàn tay đang trêu ghẹo khắp nơi, đặt xuống bụng dưới của mình, cúi đầu nói: "Anh dạy em cái gì gọi là quấy rối tình dục."
Phong Linh cảm thấy dưới tay nóng hổi, vật cứng rắn nóng rực hơi nhảy lên, giống như trái tim muốn nhảy ra ngoài, cô không cam lòng tỏ ra yếu kém nhẹ véo, pha trò nói: "Cái này em sẽ..."
Lời còn chưa dứt, Cố Tử Niệm đã áp thân mình lên, hơi thở cuồng nhiệt ngay tức thì bao phủ thân thể cô.
-
Hậu quả của việc tận tình phóng hỏa đó là ngày thứ hai đứng lên xương sống thắt lưng đau nhức không chịu nổi, Phong Linh âm thầm nguyền rủa Cố Tử Niệm, nhưng không thể không đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đi đến nhà họ Cố. Trước khi đi cô gửi tin nhắn báo cho Cố Tử Niệm, chỉ chốc lát sau, Cố Tử Niệm trả lời: Cẩn thận, ba của anh sẽ phun hỏa.
Phong Linh nở nụ cười: Em sẽ làm guồng nước, chậm rãi dập lửa.
Cố Tử Niệm: Gặp Tử Ngôn với Tử Ngữ, đừng để ý đến bọn nó là được.
Phong Linh: Em biết rồi, em sẽ làm người câm điếc.
Cố Tử Niệm: Thật ra, chuyện này giao cho anh là được rồi, anh không muốn em phải chịu ủy khuất.
Phong Linh cảm động, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời tin: Em nguyện ý, anh yên tâm.
Mang theo câu nói làm động lực của Cố Tử Niệm, Phong Linh tinh thần chấn hưng sải bước vào cửa lớn nhà cũ, chỉ tiếc trong phòng khách không có một bóng người, Dung Uẩn Chi đi làm đẹp, Cố Vân Kiền đi câu cá, Cố Tử Ngôn và Cố Tử Ngữ lại còn đang ngủ, người giúp việc bưng lên cho cô một ly trà rồi biến mất dạng. Bỗng nhiên phát hiện một gian phòng thu dọn rất chỉnh tề, trên tủ đầu giường đặt ảnh chụp Cố Tử Niệm, chợt nghĩ đến có thể là phòng ngủ của anh ở nhà cũ.
Cô hiếu kỳ đi vào, toàn bộ gian phòng bố trí rất ấm áp, trên giá sách đặt các loại sách đa dạng, tiểu thuyết, tạp ký, triết học, còn có vài cuốn sách chuyên về kỹ xảo, đọc lướt qua rất rộng. Phong Linh rút một quyển trong đó ra, cuốn sách màu trắng đen, 《 Bàn luận về kỹ năng và kỹ xảo âm thanh》, cô nhớ trước đây cũng có một quyển, được người giấu mặt tặng cô lúc còn trong xã đoàn, nhưng khi tốt nghiệp đã đánh mất, cô buồn bã thật lâu.
Cô ngồi dưới đất lật xem lên, đang mê đắm, phía sau bỗng nhiên truyền tới giọng lạnh lùng của một người: "Chị ở đây làm gì?"
Cô nhìn lại, thấy Cố Tử Ngôn mặc quần áo ở nhà, hai tay đút túi, đứng ở cửa, ngạo nghễ nhìn cô.
"Rất có bản lĩnh, từ lúc nào đã làm Tử Ngữ chiêu hàng? Làm nó trước mặt ba nói lời tốt cho chị, không... nhắc đến cô bạn thân Phỉ Phỉ nữa."
"Không có gì, chỉ là tưới một ít mê hồn dược mà thôi." Nói xong, Phong Linh tỉ mỉ nhìn anh ta một hồi, bỗng nhiên cười nói: "Tử Ngôn, cằm của cậu rất giống Tử Niệm."
"Đương nhiên rồi, lỗ tai của tôi cũng rất giống anh ấy, rất thu hút người." Cố Tử Ngôn sửng sốt một chút, sờ sờ cằm, hơi có chút tự hào.
"Tấm ảnh này hai anh em cậu như một khuôn mẫu đi ra, chụp lúc anh cậu học đại học sao?" Phong Linh chỉ vào hình đặt trên tủ đầu giường nói.
Cố Tử Ngôn gật đầu, bỗng nhiên, cậu ta nhếch miệng cười nói: "Chị có muốn xem ảnh chụp trước đây của anh ấy không?"
Nói xong, đi tới cạnh giá sách, mở một ngăn kéo, lấy ra vài cuốn album, ngồi xếp bằng cạnh Phong Linh. Phong Linh nhận lấy album, lật xem, vừa nhìn vừa cười khanh khách: "Tử Niệm khi còn bé là như vậy sao? Anh ấy khóc, lớn như vậy còn khóc! Tôi muốn chọc quê anh ấy ngay bây giờ."
"Mẹ tôi nói, anh tôi khi còn bé rất thích khóc." Cố Tử Ngôn bất động thanh sắc nói, "Chị xem tấm này đi, là ảnh chụp khi anh ấy đi du học."
"Thật đúng là giống cậu như đúc, chỉ là anh cậu văn nhã một chút, giống như... mặt trời chói lọi một chút." Phong Linh nhìn Cố Tử Niệm trong ảnh chụp, chơi bóng, du lịch, đọc sách, tụ tập, ảnh chụp không nhiều lắm, tùy ý đều mang sức sống thanh xuân tràn đầy bừng bừng phấn chấn, khiến Phong Linh không khỏi có tiếc nuối, nếu như hai người có thể quen biết sớm một chút, vậy thì sẽ không bỏ lỡ thời gian tốt đẹp như thế.
Sắc mặt Cố Tử Ngôn có chút kì lạ: "Này, lẽ nào chị không phát hiện một việc sao?"
Phong Linh mờ mịt nhìn cậu ta: "Chuyện gì?"
Cố Tử Ngôn khinh thường hừ một tiếng: "Chị nhìn đi, bên cạnh anh tôi luôn có một cô gái."
Phong Linh nhìn kĩ lại, quả nhiên, rất nhiều tấm ảnh, bên cạnh Cố Tử Niệm đều có một cô gái xinh xắn hoạt bát, mặt trái xoan, tóc dài óng ả ngang vai, vẻ mặt thanh thuần, có cảm giác vô cùng thân mật với Cố Tử Niệm.
"Chị ấy là bạn gái trước đây của anh tôi, là thế giao với nhà chúng tôi, tên Chương Điềm." Cố Tử Ngôn dùng ánh mắt như nhìn trẻ nhỏ nhìn cô, "Tôi suy nghĩ rất lâu rốt cuộc cũng hiểu, anh tôi vì sao kết hôn với chị, anh ấy rõ ràng yêu chị Tiểu Điềm như vậy."
"Vì sao?" Phong Linh rất ngạc nhiên về vấn đề này.
"Giọng nói của chị, rất giống chị Tiểu Điềm, còn có, chị nhìn kỹ đi, khuôn mặt chị khi nhìn nghiêng quả thật giống chị Tiểu Điềm như đúc, thì ra, anh tôi coi chị là thế thân của chị Tiểu Điềm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro