Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Edit: Hani.


Câu nói này như một quả kình lôi, làm Phong Linh như nổ tung, trong đầu ong ong, cô lắc lắc đầu để bình tĩnh lại, lắc đầu nói: "Mỹ Mỹ, bạn lấy đâu ra cái ý tưởng kì quái thế này?"

"Bạn nghĩ thử xem, kết hôn ngủ cùng một chỗ, mà anh ta chưa từng phát ... thú tính với bạn, đàn ông đều là động vật nửa người dưới, anh ta như thế, một là người không có đầu óc, hai chính là có mà xài không được!" Ngu Mỹ Mỹ giải quyết dứt khoát.

Tuy rằng Ngu Mỹ Mỹ nói xưa nay đều có điểm không đáng tin, nhưng lúc này đây nghe tựa hồ rất có lý, hai người hợp lại tính toán suy nghĩ, hùng hổ đi về phòng làm việc của Ngu Mỹ Mỹ, mở máy tính, nhập vào bốn chữ "Truyền thông Hoàn Vũ", ngay lập tức trên trang tìm kiếm nhảy ra một loạt tiêu đề các trang tin tức, gì mà "Công ty truyền thông Hoàn vũ thông báo bắt đầu tuyển dụng nhân sự hàng năm, mọi người đổ xô nhau đi nộp đơn", rồi "Nghệ sĩ công ty truyền thông Hoàn Vũ giành được giải thưởng đĩa vàng cho ca sĩ mới", còn có "Bạo XX đi ăn máng khác vì công ty truyền thông Hoàn Vũ thay chủ mới, nhờ vụ lùm xùm này mà danh tiếng được nâng cao", cái gì mà "Công ty điện tử truyền thông Hoàn Vũ được bình chọn là diễn đàn có số lượng truy cập cao đứng thứ mười tám" ...

Nhưng tin tức về Cố Tử Niệm cũng không nhiều, nếu không muốn nói cực kì ít, lễ trao giải, tiệc từ thiện, tiệc mừng thành lập cũng không lộ diện nhiều, tin tức bên lề cũng không thấy, giống như một người sống ẩn trong tối điều khiển từ xa chỉ huy chiếc thuyền thương nghiệp gây được thành công lớn như công ty truyền thông Hoàn Vũ này.

"Đâu có người điều hành công ty giải trí nào mà không gây ra bất kì tin tức thu hút người xem! Bạn nhìn những người khác đi, cũng là những công ty giải trí nổi tiếng, mấy ông tổng của ông ty ai mà chẳng bị phanh phui chút tin tức nóng, làm dư luận rối tung rối mù." Ngu Mỹ Mỹ rất không cam lòng, rút kết luận lần hai, "Nhất định có mờ ám! Không phải quá âm hiểm thì cũng là quá hắc ám, người này nhất định ẩn dấu rất nhiều bí mật!"

Phong Linh bị cô dọa hết hồn, trong đầu hiện lên đủ loại ý niệm, gì mà tâm lý biến thái, sát thủ liên hoàn, sau lưng mồ hôi lạnh chảy không ngừng.

Hai người bốn con mắt không ngừng tìm kiếm, lúc này mới kiếm được trang mạng có bài viết về Cố Tử Niệm trong một dọc trang hiện trên màn hình, trong đó có một tin tức, trên đó có ảnh chụp chung của Cố Tử Niệm và giám đốc sáng tạo của truyền thông Hoàn Vũ, hai người đến cắt băng khánh thành trường tiểu học Hi Vọng to lớn do mình quyên góp ở Tứ Xuyên, Tây Tạng, còn một bài tin tức nhỏ về Cố Tử Niệm, đăng trên tuần báo đô thị lớn của thành phố H.

Bức ảnh này là hình chụp, trên hình Cố Tử Niệm vẫn nở nụ cười tao nhã, đứng chung thân mật với Đỗ Văn Kỳ, bên cạnh là vài đứa trẻ người Tây Tạng cười tươi rói, vỗ tay chúc mừng cùng Cố Tử Niệm.

Ảnh chụp rất đẹp, ánh mặt trời vùng Tạng Bắc* cực kì sáng lạng, rọi vào người hai người, chiết xạ ra một vầng sáng màu sắc rực rỡ, Phong Linh nhìn ngắm mãi, ngực bỗng nhiên như nai con chạy loạn, một người đàn ông tốt như vậy, thực sự... không có mục đích gì... thích cô... muốn cầm tay cô đi đến cuối đời?

*một vùng đất hoang nằm giữa cao nguyên Thanh Hải - Tây Tạng - Trung Quốc.

"Người đàn ông này nhìn thật quen mắt!" Ngu Mỹ Mỹ lầm bầm tự nói, chỉ cái Đỗ Văn Kỳ, vỗ đùi, "Mình nhận ra anh ta, anh ta từng xuất hiện trong cuộc thi sắc đẹp trên đài, là nhà thiết kế hình ảnh cao cấp của Hoàn Vũ!"

"Chuyện này thì có liên quan gì tới mình?" Phong Linh không hiểu đầu đuôi hỏi.

Ngu Mỹ Mỹ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ngưng trọng: "Bạn không hiểu sao, cái người tên Đỗ Văn Kỳ này mình biết, trong công ty mình luôn có người tán gẫu bát quái ở Hoàn Vũ, anh ta là một trong những nhân vật chính, tin tức về anh ta có thể đống lớn, trong đó quan trọng nhất là một tin đồn -- anh ta là đồng tính luyến ái!"

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, người đàn ông cao to chưa cạo râu đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn các cô: "Ngu Mỹ Mỹ, đang trong thời gian làm việc cô làm chuyện xấu gì mà phải đóng cửa? Trừ tiền thưởng!"

Ngu Mỹ Mỹ ngay lập tức phát hỏa, phút chốc đứng lên: "Tào Kiến Bình, anh có phong độ một chút được hay không! Không trừ tiền thưởng sẽ chết sao? Anh hiểu lễ phép là gì sao! Đi vào phải gõ cửa có biết hay không? Tôi và Tiểu Linh đang bàn chuyện lớn liên quan sinh tử tồn vong, anh làm loạn cái gì!"

-

Phong Linh không biết mình về nhà bằng cách nào, sau khi về đến liền nằm dài trên giường, trong đầu hỗn loạn: Khi là Cố Tử Niệm nhìn về phía chính mình bằng ánh mắt dịu dàng, khi là tình cảm thể hiện giữa Ngu Mỹ Mỹ và Tào Kiến Bình, lát sau lại nhớ đến cảm giác thân mật trong ảnh chụp của Cố Tử Niệm và Đỗ Văn Kỳ... Lẽ nào, chính là bởi thái độ quá mức khinh suất của mình đối với hôn nhân, không xem trọng hôn nhân, mới có thể tạo một hôn nhân kì lạ thế này?

Cửa truyền đến tiếng đút chìa khóa, Cố Tử Niệm đã trở về, chỉ chốc lát sau, cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng đẩy vào, một bên giường lún xuống, Cố Tử Niệm ngồi bên giường, tay đặt lên trán cô, thấp giọng hỏi: "Em làm sao vậy? Dì giúp việc nói em về một lát rồi ngủ đến giờ."

"Em khó chịu." Phong Linh thì thào nói, lời vừa ra khỏi miệng mới giật mình giọng nói của mình nồng đặc giọng mũi.

"Dì cả mẹ tới nên đau bụng?" Cố Tử Niệm cau mày, tay đặt trên bụng cô.

Phong Linh đúng là dì cả mẹ tới, nhưng dì cả mẹ xưa nay rất thương cảm cô, chưa bao giờ quấy rối. Cô không thể làm gì khác hơn là gật đầu lung tung, cả đầu vùi vào chăn mỏng, không rên một tiếng.

Cố Tử Niệm đi ra, chỉ chốc lát sau lại đã quay về, để một miếng dán làm ấm lên bụng cô, lại đỡ cô ngồi dậy, cười nói: "Mỗi ngày luôn khoe khoang nói mình là thư kí cấp cao, sao lúc bệnh lại y như trẻ con muốn khóc nhè thế này, ngồi dậy uống nước đường đỏ nào."

Phong Linh không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ dựa vào tay anh, uống hết một ly nước đường đỏ đầy ụ, miếng dán trên bụng bắt đầu phát nhiệt, Cố Tử Niệm rất sợ cô bị phỏng, cẩn thận tỉ mỉ đặt vài lớp vải lên trên.

Mũi Phong Linh có chút nghèn nghẹn, nhỏ giọng nói: "Tử Niệm, bình thường anh cũng đối xử tốt với mọi người như vậy sao?"

Cố Tử Niệm không khỏi có chút bật cười: "Anh tốt với người khác như vậy làm gì? Người khác là bà xã của anh sao?"

Vẻ mặt Phong Linh có chút kỳ quái: "Anh đừng tốt với em như vậy, em sợ sau này không có anh bên cạnh sẽ không thích ứng."

Cố Tử Niệm nhẹ nhàng nhéo mũi cô: "Suy nghĩ tung lung làm gì, em nằm nghỉ chút đi, đợi lát nữa cùng ăn cơm."

Phong Linh yên lặng nhìn anh, chỉ chốc lát sau, lại nhỏ giọng nói: "Anh tốt với em như vậy, có phải làm ra chuyện gì có lỗi với em không? Không sao đâu, bây giờ anh nói cho em biết, dù thế nào em cũng tha thứ ngươi."

Cố Tử Niệm không biết nên khóc hay cười: "Đứa ngốc, nói như thế nữa anh sẽ giận đó." Nói xong, anh đứng lên tính đi ra.

Phong Linh lại kéo tay anh, cố chấp nói: "Tử Niệm, anh đừng đi, nói chuyện với em đi."

Phong Linh yêu đuối như vậy thật sự khó thấy được, Cố Tử Niệm không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống bên cạnh cô, một bên nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, một bên hỏi: "Em muốn nói về chuyện gì?"

"Chuyện của anh, chuyện những người trong nhà anh, nói bất cứ chuyện gì." Phong Linh nghiêng người ôm lấy anh, tham lam hít vào mùi hương nam tính đặc biệt trên người anh.

"Em chắc hẳn cũng biết chút chút, anh tốt nghiệp đại học Z, sau đó đi du học nước M hai năm, trở về thì tiếp nhận công ty của gia tộc, lúc đầu vừa gia nhập quả thực sứt đầu mẻ trán, nghệ sĩ trực thuộc công ty lần lượt đi ăn máng khác, vài tuần san có quan hệ tốt quay sang moi móc tin tức bất lợi làm nóng dư luận, hầu như bị buộc đến phải đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, trong nhà thì Tử Ngôn và Tử Ngữ lại đến tuổi phản nghịch, gây đến gà bay chó sủa, khi đó thật hận không thể đem công ty truyền thông Hoàn Vũ đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, mình thì đi làm công cho người khác." Cố Tử Niệm nhớ tới chuyện cũ, có chút cảm khái.

Phong Linh hơi đau lòng, nhịn không được nói: "Nếu như khi đó em quen biết anh thì tốt rồi, nói không chừng có thể giúp anh."

Cố Tử Niệm nở nụ cười trầm: "Phải cần em giúp đỡ thì còn là đàn ông gì chứ. Anh rất may mắn là bây giờ mới quen biết em, có thể cho em cuộc sống yên ổn hạnh phúc."

Chủ nghĩa đại nam tử của người này quả thực không có thuốc chữa! Trong lòng Phong Linh thầm khinh bỉ. Cô suy nghĩ một chút, ấp a ấp úng hỏi: "Vậy anh nói đi, anh trước đây... có ... bạn gái hay không?"

Cố Tử Niệm hơi giật mình, ánh mắt dần dần có chút sâu xa: "Em mà cũng quan tâm đến chuyện này sao? Anh cứ nghĩ cả đời này em cũng sẽ không hỏi anh."

Phong Linh đúng tình hợp lý biện bạch: "Em hiếu kì thôi, nói cho em nghe đi, nói không chừng em sẽ không khó chịu."

"Trước đây rất lâu thích từng một người, nhưng mà cô ấy không thích anh." Cố Tử Niệm nhớ tới chuyện cũ ngây ngô lúc trước, khóe miệng hơi mỉm cười.

Trong lòng Phong Linh không khỏi có chút chua chua, bĩu môi nói: "Còn có người không thích anh sao, tám phần mười khuôn mặt lúc trẻ của anh toàn mụn cám, dọa con gái nhà người ta chạy mất."

Cố Tử Niệm cười mà không nói, một lát sau nói tiếp: "Lúc sau có hẹn hò với con gái bạn thế giao của ba anh, cô ta đá anh, ở lại Mĩ."

Phong Linh không khỏi ngạc nhiên, cười nhạo nói: "Vận đào hoa của anh thật sự quá kém."

"Dù vậy, có rất nhiều cô gái theo đuổi anh, đến khi anh lên trung học phổ thông, hẳn là có thể nối thành một hàng thật dài, quanh một vòng hồ Đông." Cố Tử Niệm nghiêm túc nói.

Phong Linh không cam lòng tỏ ra yếu kém: "Em mới không giống anh, lúc học phổ thông em đều chăm chú đọc sách, chưa bao giờ yêu sớm, sau đó vừa vào đại học thì có người theo đuổi em, nhưng cho tới bây giờ em cũng không để ý đến anh ta... Nè! Anh nén cười gì chứ, có phải không tin em phải không!" Cô ồn ào lên.

"Anh đương nhiên tin, Linh Linh của anh là hàng có giá mà." Cố Tử Niệm cười đùa, cúi đầu hôn khuôn mặt cô, "Như vậy tốt rồi, đến sau cùng, là anh gặp được em, là anh cưới được em.

Buổi tối hôm nay ấm áp ngoài dự đoán của mọi người, Phong Linh ăn cơm xong, cùng Cố Tử Niệm nằm ở trên giường nói chuyện phiếm, khi chuẩn bị thiếp đi trong những lời nói ấm áp từ giọng nói trầm thấp, ý niệm trong đầu của cô là: Nếu người đàn ông này là đồng tính luyến ái, nếu như anh để che giấu thân phận này mà kết hôn với cô, nếu như anh bởi vì áy náy mà che chở cô đầy đủ, như vậy, cô nghĩ rằng, đời này mình cũng không tin tưởng hôn nhân nữa, tin tưởng tình yêu nữa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro