Chương 13
Edit: Hani.
Cố Tử Niệm dường như nói rất có lý, làm Phong Linh có chút do dự, nghe thế nào thì cũng thấy hôn nhân của bọn họ có lợi nhiều hơn hại, khiến người xưa nay tiếp thu nền giáo dục thương nghiệp "lợi nhuận đứng đầu" của Kim thị cô đây có chút không quyết đoán.
Cố Tử Niệm cũng không khuyên cô nữa, mang đồ mình mới mua vào nhà bếp, chẳng được bao lâu, từ nhà bếp bay ra hương thơm hòa quyện giữa các món ăn, làm một chút do dự còn sót lại trong đầu Phong Linh bay lên chín tầng mây.
"Cố Tử Niệm, anh cho em ăn nhiều ... là để đền tội? Nhưng hơi đơn giản quá thì phải?" Phong Linh liếc nhìn những món anh nấu xong đặt trên bàn, trong giọng nói hơi có chút thất vọng.
"Có thể nấu những món ăn bình thường thành mỹ vị nhân gian, đó mới là bản lĩnh. Em nếm thử trước đi." Cố Tử Niệm mỉm cười nói, trong ngữ điệu hàm chứa cưng chiều vô hạn không dễ nhận ra.
Trên bàn là một dĩa nghêu xào, một dĩa ốc xào sốt tương, còn có hai món ăn gia đình bình thường. Phong Linh cố ý xoi mói, bĩu môi nói: "Chỉ có mấy món thế này, miễn cưỡng cho anh chút mặt mũi nếm thử vậy."
Nói xong, cô gắp một miếng nghêu, vị tương thấm đều của nghêu khi đưa vào miệng, mùi mù tạt xông thẳng trong khoang miệng, chỉ chốc lát sau, vị mù tạt phai nhạt, vị cay nồng hòa lẫn với vị chua chua cùng vị hải sản tươi ngon quyện nơi mặt lưỡi cảm thụ vị giác, khiến cô thiếu chút nữa cắn rớt đầu lưỡi của mình. Cô nhanh chóng gắp thêm vài miếng, lại ăn thêm thật nhiều thật nhiều, bị cay đến nỗi tay không ngừng quạt quạt bên mép miệng, không thể làm gì khác hơn là uống một ngụm canh lớn, rốt cuộc cũng xử lý xong hết, vui vẻ nói: "Cố Tử Niệm, sao nấu được hương vị như thế? Ăn ngon quá đi."
"Là món chiêu bài của Chu Ký, anh học từ ông chủ họ." Cố Tử Niệm đưa cho cô giấy ăn, để cô lau tương ở khóe miệng, "Em đừng xem thường món này, ở đây sốt tương ở đây được nhập khẩu từ Nhật Bản và Pháp, hai loại tương mù tạt khác nhau hòa quyện vào, mới có hương vị đặc thù như thế."
Chu Ký là tiệm ăn danh tiếng khu Hoa Đông, áp dụng chế độ hội viên, tuy đơn giản nhưng lại không kém phần xa hoa, Phong Linh từng nghe danh không ít. Cô ngay tức khắc hăng hái bừng bừng nhìn về phía dĩa ốc xào sốt tương, cảm nhận được sự khác biệt giữa hai món cũng rất tâm bình khí hòa muốn nếm thử xem sao, gắp một miếng để vào trong miệng, phát hiện nước sốt đậm đà sền sệt, quả là mùi vị tươi ngon khẩu vị tuyệt mĩ.
"Đây là ốc nước ngọt ở hồ Vạn Điểu, tinh khiết hoang dã, anh thêm vào một chút gia vị, mùi vị thịt ốc chắc hẳn không tệ." Cố Tử Niệm bất tri bất giác hơi chút chờ mong nhìn Phong Linh.
Phong Linh khẽ vỗ bàn, căm giận nói: "Cố Tử Niệm, anh đang dụ dỗ em! Có phải anh muốn em ăn đến muốn ngừng mà không được, sau đó mặc em anh cần gì lấy đó đúng không?"
Cố Tử Niệm nở nụ cười, véo nhẹ mũi cô: "Vậy sao em vẫn ăn? Còn không nhanh đào tẩu?"
"Chậm rồi, em đã trúng kế." Nói xong, cô vội không ngừng lùa hết thức ăn vào miệng, cuối cùng còn chan sốt tương lên cơm ăn, ăn hết mấy món trên màn rồi ngồi bật ngửa ra, sau đó sờ bụng mình, ngồi yên trên ghế xoa xoa vuốt vuốt, lúc này mới nhớ tới đầu bếp bên cạnh chưa ăn gì cả, rốt cục lương tâm trỗi dậy, "Tử Niệm, anh sao thế? Sao anh không ăn?"
Cố Tử Niệm biết tật xấu bản thân, trước khi về nhà có ăn một chút lấp bụng, nhưng nhìn bộ dạng áy náy của Phong Linh lại làm anh rất có cảm giác thành tựu, Vì vậy liền lắc đầu: "Anh vừa nghe mùi khói dầu thì no rồi, em không cần lo cho anh."
Những lời này làm Phong Linh vẫn nhớ đến khi ngủ, chủ động dọn chén đũa, tự tay rót một ly hồng trà dưỡng dạ dày, ân cần giúp anh lấy thư, mở TV, phát nhạc... Cuối cùng khi nằm vật trên giường, cô vỗ đầu, lúc này mới chợt nhớ đến: Chuyện này cứ như vậy bị nghêu xào và ốc sốt tương cho qua hết?
Ngày hôm sau là Chủ nhật, Phong Linh theo thường lệ phải về nhà ăn cơm chiều, cô kết hôn chớp nhoáng còn chưa nói với ba mẹ, trong lòng thấp thỏm như kẻ trộm, mua thật nhiều ăn ngon bợ mông ngựa ba mẹ. Vừa vào đến cửa, cô nhất thời ngây ngẩn cả người, Cố Tử Niệm lại có thể công khai ngồi ở phòng khách nhà cô, còn hòa hợp trò chuyện thật vui vẻ với mẹ Phong nữa kìa.
Ba Phong đang đọc báo, vừa nhìn thấy con gái yêu trở về, khóe miệng ngay lập tức nhoẻn cười: "Tiểu Linh, bạn con muốn tới sao không sớm nói một tiếng, ba chưa kịp chuẩn bị gì cả."
Cố Tử Niệm không ngừng nói: "Chú chú đừng nên khách khí, là lỗi do con quá mạo muội thôi."
"Không sao cả, người trong nhà không cần chú ý nhiều vậy, thường tới nhà ăn cơm đi." Mẹ Phong cười tủm tỉm nói.
Phong Linh nhất thời dở khóc dở cười: Sao thoáng chốc đã trở thành người trong nhà rồi?
Ba Phong thoạt nhìn có thể hàm súc hơn mẹ Phong, trưởng thành trong gia đình quân nhân đã được rèn luyện từ nhỏ, lại có uy nghiêm của quan viên chính phủ -- ông đang phụ trách phê duyệt hạng mục bảo vệ môi trường ở thành phố H, bây giờ đã sắp lui về tuyến hai.
"Tiểu Cố, ba mẹ của con làm nghề gì?"
"Tiểu Cố, không giấu gì con, nhà chúng ta đã quá cưng chiều Tiểu Linh từ nhỏ, nên con bé có khi rất hay tùy hứng."
"Là người đàn ông, nhường nhịn phụ nữ là chuyện hiển nhiên, Tiểu Cố con nói phải không?"
...
Ba Phong nói chuyện khí thế hùng hổ, nhưng mặt Cố Tử Niệm vẫn không đổi sắc, liên tiếp gật đầu hưởng ứng, sau đó chuyển trọng tâm câu chuyện, chỉ vào một khung ảnh trên bàn trà nói: "Bức ảnh này chụp thật tốt, ánh sáng và hình ảnh xử lý rất chuẩn, thần thái của dì và Tiểu Linh cũng nắm bắt rất tốt, là do chú chụp sao?"
Lời vừa nói ra, ba Phong ngay lập tức sáp lại, vui vẻ nói: "Tiểu Cố cũng thích chụp ảnh? Tấm ảnh này là tác phẩm đắc ý nhất của chú, hai người kia lại đều không hiểu, còn nói không có ý đặc biệt."
"Sao giống nhau được, nếu như chỉ chụp ảnh bình thường, làm sao tạo được hiệu quả như thế, nhất định là người rất am hiểu nghệ thuật chụp ảnh biết điều chỉnh phản xạ ánh sáng mới ghi lại được khoảnh khắc chuẩn như vậy."
Ba Phong vỗ đùi: "Cuối cùng cũng gặp được người trong nghề, lần trước chú có đến lớp dạy chụp ảnh chuyên nghiệp, càng học càng mê, haizz, quá muộn, tiếp xúc thật quá muộn."
"Không muộn chút nào, chú bây giờ có tiền có thời gian, là thời điểm tốt để thực hiện, con có một người bạn làm nhiếp ảnh, lần sau kêu cậu ấy dẫn chú đi."
"Tiểu Cố, đến đây đến đây, nhìn xem mấy tác phẩm này của chú thế nào?" Ba Phong lấy ra một tập ảnh, hai người sáp lại cùng chỗ nghiên cứu, Cố Tử Niệm xem mỗi một tấm, đều đưa ra nhận xét rõ ràng dễ hiểu, ba Phong nghe liên tiếp gật đầu.
Người một nhà hoà thuận vui vẻ ăn bữa cơm chiều, lúc gần đi, ba Phong kéo Phong Linh qua một bên, trịnh trọng nói: "Tiểu Linh, con không cần kén cá chọn canh gì nữa, Tiểu Cố rất được, con nắm cho chắc."
Phong Linh mang vẻ mặt phức tạp ra khỏi nhà, Cố Tử Niệm ở ngoài cửa chờ cô, cười hỏi: "Khi nào anh mới được phép đổi xưng hô?"
Phong Linh hơi có chút mặt ủ mày ê, nói: "Một thời gian nữa đi, giọng ba em đặc biệt lớn, em sợ ông ấy mắng."
"Không phải anh không muốn đợi, nhưng ngày mai anh phải về nhà, Tử Ngữ nhất định đã thêm mắm thêm muối nói chuyện chúng ta kết hôn, em về cùng anh đi."
Trong lòng Phong Linh bồn chồn: "Nhanh như vậy? Ngày mai anh phải nói hết những gì anh biết về từng người trong gia đình anh cho em nghe, tốt nhất là có luôn văn bản báo cáo, để em nghiên cứu kĩ thêm một chút."
Cố Tử Niệm bật cười: "Không cần như vậy, em cho là em đang xem bản kế hoạch công ty sao."
Phong Linh tỉ mỉ quan sát Cố Tử Niệm vài lần, nhìn đến nổi anh hơi lo sợ."Anh giỏi như thế, ba mẹ em đều bỏ phiếu thông qua, em chẳng lẽ thua anh sao? Đã không bắt được cô nhóc kia, ba mẹ anh nhất định phải bắt được!" Nói xong, cô thủ thế ra vẻ quyết tâm nắm chặt tay.
-
Đến khi về nhà cũ của Cố Tử Niệm, Phong Linh phát hiện mình thực sự đã đánh giá thấp sức chiến đấu của người trên kẻ dưới nhà họ Cố.
Nhà cũ nằm ở một góc chân núi Tây Bắc bao trọn hết hồ Đông, ở đây xưa nay là nơi tập trung phú hào thành phố H, yên tĩnh tách biệt, nhưng cũng phồn hoa không kém thị thành, cách trung tâm thành phố đi ô tô chỉ cần vòng hết non nửa hồ, mười lăm phút sau đã tách ra khỏi thành phố ồn ào náo nhiệt. Nhà cũ tọa lạc nơi sơn thủy hữu tình, có một thảm cỏ lớn trước sân, một công nhân đang bận rộn chăm bón tỉa cành cây.
Phong Linh nhìn khu nhà cao cấp rộng lớn chỉ có thể nhìn thoáng qua trên TV đang ở trước mắt, lòng bàn tay xuất mồ hôi, chỉ là dáng vẻ tươi cười của Cố Tử Niệm có chút bỡn cợt, làm người luôn không chịu thua kém từ xưa đến giờ như cô cô gắng ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào biệt thự.
Trong phòng khách im ắng, chỉ có một người trẻ tuổi mặc đồ thể thao, trên cổ quàng một khăn lông trắng đang lau mồ hôi, vừa nhìn thấy hai người đi vào, nhếch môi cười, lộ ra một hàm răng trắng: "Anh, sao anh bỏ được mà quay về nhà thế? Nghe nói anh đang say đắm trong vòng tay người nào đó, bị hồ ly tinh mê hoặc làm đầu óc choáng váng, ném toàn bộ người nhà chúng ta đến Thái Bình Dương mất rồi."
Lời này vừa nghe đã nhận ra không có ý tốt, Phong Linh hừ lạnh trong lòng một tiếng: Loại kỹ xảo nho nhỏ này ở Kim thị cô gặp không ít, châm chọc khiêu khích tính là gì? Cô hướng về phía người đó mỉm cười nói: "Cậu là Tử Ngôn sao? Thoạt nhìn cậu so với anh hai mình trẻ hơn rất nhiều, anh hai cậu thoạt nhìn rất thành thục, nhưng dù phong cách làm việc hay cách nói chuyện đều rất chính chắn, không ấu trĩ, tôi rất thích."
Cố Tử Ngôn đang lau mồ hôi nhất thời dừng lại, cuối cùng cũng đưa mắt quan sát Phong Linh, cười lạnh một tiếng nói: "Miệng lưỡi bén nhọn, phụ nữ nên dịu dàng mới tốt. Anh hai anh nói phải không?"
Phong Linh cười mà không nói, kéo tay Cố Tử Niệm vô cùng thân thiết nói: "Tử Niệm lại thích tôi như vậy."
Cố Tử Ngôn ngẩng đầu đi đến chỗ hai người, nói với Cố Tử Niệm: "Anh, anh lên lầu một chút, em có chuyện muốn nói với anh."
Cố Tử Niệm nhíu mày: "Tử Ngôn, có cái gì thì em nói ngay đây đi, Tiểu Linh không phải người ngoài."
Cố Tử Ngôn nhìn anh chằm chằm, bỗng nhiên thương cảm nở nụ cười: "Thế nào, anh cưới vợ thì quên mất em trai sao? Em muốn nói riêng hai câu với anh cũng không được? Trước đây anh không phải như thế, khi còn bé em té từ trên cây xuống làm gãy chân, chẳng phải anh cõng em chạy mười kilomet đến bệnh viện? Em ho khan hai tiếng thì chẳng phải anh gấp đến độ muốn tháo dỡ bệnh viện sao? Sao bây giờ lại như vậy?"
Cố Tử Niệm cau mày nói: "Tử Ngôn em nói cái gì vậy..."
Cố Tử Ngôn vứt mạnh khăn mặt lên sô pha, đi nhanh lên lầu: "Anh thích lên hay không, tùy anh."
Cố Tử Niệm có chút xấu hổ, nói với Phong Linh: "Tử Ngôn khi còn bé thân thể không được tốt, cả nhà anh đều đặc biệt cưng chiều nó, em đừng để trong lòng."
Phong Linh ở một bên nghẹn họng nhìn trân trối, cô vốn tưởng rằng Cố Tử Ngữ là người khó đối phó nhất trong nhà họ Cố, không nghĩ tới, lại còn có một Cố Tử Ngôn! "Anh, anh nhanh lên đó đi, miễn cho cậu ấy tưởng em muốn phá rối mối quan hệ tốt anh em hai người." Phong Linh phất tay.
Phòng khách trong không có một bóng người, cô giúp việc đem trà và hoa quả lên rồi bận rộn loay hoay làm việc trong nhà bếp. Phong Linh chậm rãi thong thả quan sát ngôi nhà, toàn bộ phòng khách lắp đặt thiết bị hay bày trí vật dụng đều theo phong cách châu Âu, đèn treo thủy tinh hoa lệ, bày trí trong nhà rất hợp lý, màu sắc lộng lẫy, thoạt nhìn cực kì đẹp đẽ quý giá mà không kém phần ưu nhã. Trên tường treo vài bức tranh, trình tự từng mảng màu sắc rõ ràng, tính lập thể rất mạnh. Phong Linh bất giác dừng bước trước một bức họa: Bức tranh vẽ vài nhành hoa sen và hạt sen theo thể trừu tượng, rất có ý cảnh mùa thu buồn man mác.
"Bức họa này thế nào?" Một giọng nói dịu dàng ưu nhã vang lên bên tai cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro