Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36.

Vui lòng đọc tại acc @TamhontangdongXD ở 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭.
Chương 36.

Ngồi vững trên phi thuyền, tim Hiên Thí đập mạnh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thật sự, đã lâu lắm rồi anh mới có cảm giác mình đang sống…

“Lát nữa gặp Điện, anh đừng có bày vẻ mặt như đồ ngốc ấy nhé, tôi sẽ chụp lại đó.” Như để làm dịu bầu không khí, Faksi bắt đầu trêu chọc Hiên Thí.

“Anh còn dám trêu người khác hả? Tôi nhớ lúc gặp Điện, mắt của anh còn trừng lớn hơn cả con cá tôi giết hôm qua.” Cô gái đeo kính lái phi thuyền cười khanh khách trêu lại Faksi.

“... Tôi khổ quá mà! Sao lại có loại cấp dưới như cô chứ!”

“Tôi thì sướng à, cái loại cấp trên như anh.”


Hiên Thí im lặng ngắm cảnh ngoài cửa sổ, xung quanh là những đám mây màu tím nặng nề, phía trước là tương lai mờ mịt.

“Chúng ta sắp đến rồi.”

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Hiên Thí có cảm giác như một thế kỷ đã qua. Phi thuyền bắt đầu hạ cánh, khung cảnh bên ngoài cửa sổ không còn là những đám mây tím kia nữa. Hiên Thí từ cửa sổ nhìn xuống.

Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy một cái hố rất lớn. Do ở quá cao nên Hiên Thí chỉ nhìn thấy vài vật thể màu trắng trong đó.

“Hình như Điện hành động rồi.” Faksi bảo cô gái mở cửa sổ, gió thốc vào khiến người ta ớn lạnh. “Anh thấy cái hố kia không ? Là tác phẩm của Điện đó.”

“Chắc là do trọng lực.” Cô gái đeo kính cũng nhìn qua. “Xem hiện trạng, hẳn là Điện đã tạo ra trọng lực gấp vạn lần ở đây.”

Cho nên mấy thứ gì đó trong hố kia, đều là những sinh vật bị nghiền thành thịt nát vì không chịu nổi trọng lực ư ?

Gió lạnh thốc vào khiến lòng anh cũng lạnh. Cảm giác hưng phấn khi sắp được gặp người nọ của Hiên Thí lắng xuống, anh lặng lẽ nhìn xuống cái hố tựa như đang giương nanh múa vuốt.

Phi thuyền bay thêm một lúc nữa, phía trước truyền đến âm thanh huyên náo.

Hiên Thí nhìn về hướng âm thanh phát ra, theo tầm mắt của anh, các phần chân tay cụt dần trở nên dày đặc dọc đường đi. Cuối cùng ánh nhìn dừng lại ở sân bay, nơi hai nhóm người đang đánh nhau.

“Kìa!” Faksi hào hứng chụp lấy vai Hiên Thí: “Thấy chưa, thấy chưa, cái bóng người màu trắng kia kìa!”

Hiên Thí ngây ngốc nhìn người kia, y xuất hiện trong biển người trông có vẻ tách biệt. Mái tóc màu bạc như được dệt từ ánh trăng, khuôn mặt tinh xảo kia cho dù là nhà phê bình khó tính nhất thế giới cũng không thể tìm ra khuyết điểm nào— Nói trắng ra là khuôn mặt kia trông trống rỗng như một con búp bê, đến biểu cảm thờ ơ cũng không thể tìm thấy.

Đó, đó là Bé Nhiên, là đứa con mà anh luôn luôn mong nhớ sao…?

Người nọ đứng ngoài cuộc, bình tĩnh nhìn chiến loạn trước mắt, như thể mọi thứ đều chỉ là một vở kịch buồn tẻ. Một người khoác áo choàng trắng theo sát đằng sau.

Phi thuyền lưỡng lự trên chiến trường. “Ơ? Hình như Điện không tính ra tay nữa.”

“Còn cần Điện ra tay nữa à!? Anh xem xem chiến cục hoàn toàn nghiêng về bên mình.”

“Cũng đúng… Nhưng đám đó đúng là khó nhằn, tình thế gần như là 1:7 còn cố gắng chống cự.” Faksi mạnh miệng nói: “Đám nhãi này đúng là vô dụng, chờ về rồi tôi nhất định sẽ cho chúng một khóa ‘Huấn luyện yêu thương’.”

“Ê... Này, hình như bọn họ tính dùng đại bác.”

“Đâu đâu? Tôi xem thử.”

Bị Faksi nhoài người đến va phải, tầm mắt Hiên Thí lệch sang một bên, bóng người màu đỏ vụt qua mắt anh.

Đó là…

Ở giữa bị bao vây bởi quân đội Liên Minh, có vài khuôn mặt quen thuộc thoáng qua, là Lilith, Cổ Tá Tá, còn có tiểu đội Burial Dian.

Tình hình của bọn họ lúc này vô cùng tồi tệ. Bộ râu trắng tuyết của Cổ Tá Tá đã bị thiêu trụi một nửa, trên mặt Lilith có một vết rạch đỏ tươi.

Họ…

… Thế nào cũng được, chỉ cần Hoàng có thể sống sót, đây là thỉnh cầu duy nhất của cư dân Thiên hà Diệt Giới…

… Tuy mi đã nghe câu này rồi! Nhưng ta cũng phải nói lại! Nếu Hoàng có chuyện gì, ta có thành quỷ cũng không tha cho mi...

Chủ nhân mái tóc màu tím mỉm cười với anh. Nếu tôi không còn nữa, anh giúp tôi chăm sóc bọn họ, được không?

“Ây da… Thật sự là, chúng ta cũng… Trí! Anh làm gì vậy!? Mau ngồi xuống—”

Cơ thể giống như bị mất kiểm soát đứng bật dậy. Trong tiếng gào thét kinh hãi của Faksi, anh nhảy khỏi phi thuyền. Cảm giác không trọng lực tràn ngập toàn thân, quần áo bay phấp phới tựa con bướm tung cánh. Đôi mắt đen tuyền trong gió sáng ngời khiến người ta không thể rời mắt.

109 mét… 107 mét… 100 mét…

“Liên Minh nghe lệnh! Đếm ngược năm giây khai hoả! Pháo dự nhiệt!”

90 mét… 80 mét… 70 mét…

“5—”

60 mét… 50 mét… 40 mét…

“4—”

30 mét… 20 mét… 10 mét…

“3—”

“Đinh—”

Thân ảnh màu trắng bỗng nhiên cứng đờ, không thể tin nổi nhìn chiếc chuông màu đen trên ngực. Lần đầu tiên, trong con ngươi màu đỏ rực trống rỗng như tro tàn lóe lên ánh sáng. Đó là tình cảm sâu sắc đến tuyệt vọng.

“Đinh—”

“2—”

“Cái gì kia? Hình như có gì đó đang rơi kìa.”

“Là người!! Là người đó!!! Tránh mau!!”

Thân ảnh màu trắng ngẩng đầu thật mạnh, đôi mắt màu máu chạm mắt với con ngươi đen. Trong chốc lát, tiếng ồn ào xung quanh rút đi như thuỷ triều, thế giới tĩnh lặng cứ như chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Khai hoả—!”

“Bùm—”

Lilith nhắm mắt lại, bình tĩnh nghênh đón cái chết của mình, mang theo nhẹ nhõm. Chỉ cần người kia còn sống…

Cô cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Hồi lâu sau, một bàn tay nhỏ bé kéo kéo vạt áo cô.

Cô mở mắt, nhìn Cổ Tá Tá đang liều mạng kéo vạt áo cô, nhưng lại không nhìn cô. Lilith nhìn theo tầm mắt của Cổ Tá Tá.

Một bóng người màu trắng đứng trước mặt họ. Người đó cẩn thận ôm người vừa rơi xuống vào lòng, nâng niu như thể báu vật vô giá. Mái tóc bạc của y xoã tung trong gió, Lilith biết y chính là vị thần trong truyền thuyết kia. Cúi đầu, Lilith nhìn người trong lòng y, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.

“Trí…?”

“Đừng… Đừng làm họ bị thương… Ta..” Hiên Thí lảng tránh ánh mắt của người phụ nữ tóc đỏ, tuy người nọ đã kịp thời ngăn cản, nhưng anh vẫn bị ảnh hưởng rất lớn. Anh chuyển tầm mắt sang con ngươi màu đỏ rực, nở nụ cười yếu ớt.

“Tốt quá, đã... Lâu… Không gặp.”

Sau đó, bóng tối bao trùm lấy anh.

Ngày Quảng Hưng thứ 18, năm Thần Kỷ 470, Thần Kỷ buộc chấm dứt “Tuyên ngôn chiến tranh 434”, chiến tranh kết thúc.


“Can Si.”

“Có thuộc hạ.” Người mặc áo choàng trắng hơi cúi người, đôi mắt rũ xuống tràn ngập vẻ không cam lòng nhìn người đang hôn mê được Điện xem như bảo vật mà ôm lấy.

“Chuẩn bị, ‘Đổi Máu’”

“!” Lần đầu tiên, Can Si không thực hiện mệnh lệnh ngay lập tức: “Nhưng mà việc đó sẽ khiến ngài phải trả giá rất đắt. Ngài phải liên tục cung cấp ‘máu tổ tông’ trong 8 năm liền…”

“...”

“... Thuộc hạ đã hiểu.”

“Còn nữa, tháo cái vòng đeo tay trên tay người xuống, mang đi nghiên cứu nguồn gốc của nó.”

“Vâng.”

Ngày Sao Thổ thứ 31, năm Thần Kỷ 473, Thần Kỷ tuyên bố nghiên cứu thành công công cụ nắm giữ thời không. Từ nay về sau, nhân loại có thể du hành xuyên thời không.

Ngày Viêm Tinh thứ 2, năm Thần Kỷ 475, Thần Kỷ mất trộm, công cụ nắm giữ thời không biến mất không dấu vết.

“Ngài… Thật sự muốn đi ạ?”

“Ừ.”

“... Tôi hiểu rồi.” Nữ quỷ cúi đầu.

“Ta cứ nghĩ là cô sẽ ngăn cản ta chứ. Cổ Tá Tá đã phớt lờ ta mấy ngày nay rồi.”

“... Bởi vì tôi đã sớm hiểu rồi.” Dưới ánh mắt nghi ngờ của người nọ, nụ cười trên khoé miệng Lilith chỉ còn lại cay đắng.

Bởi vì tôi đã sớm hiểu rằng, dù ngài không còn nhớ rõ hắn nữa, ngài vẫn sẽ đuổi theo bước chân hắn.

Hơn nữa, nữ thần vận mệnh đã sớm buộc chặt số phận của ngài và hắn bằng một nút thắt định mệnh không thể gỡ bỏ.

(Ely: Hoá ra đây là nguồn gốc của cái tên Kết Dữ Kiếp :)), nổi da gà thiệt.
THTĐ: À, Kết Dữ Kiếp - Kết cùng kiếp, là kiếp này thắt nút với kiếp kia á hả:v).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro