Hai người - hai hành trình
*Lời giới thiệu của nữ chính: "Tôi là Minh Ngọc, năm nay 24 tuổi. Tôi đã tốt nghiệp được 2 năm, hiện đang lập nghiệp. Tôi cũng giống đa số người bình thường, lớn lên trong một gia đình không mấy khá giả. Tốt nghiệp tại một trường Đại Học không thể sang trọng hơn bất kì ai, nhưng ước mơ của tôi không hề thấp bé - "chiến thắng". Đúng vậy, ước mơ của tôi là chiến thắng và trở thành nhà thiết kế thời trang hàng đầu."
-------
Tiếng chuông điện thoại di động reo inh ỏi, cắt ngang giấc mơ ngọt ngào của cô gái đang cuộn mình tròn trong chiếc chăn dày dặn trên chiếc giường nhỏ. Cô dụi mắt, cố gắng ngồi dậy khỏi chiếc giường êm ái phủ chăn lông vũ. Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe rèm mỏng, chiếu những vệt sáng lung linh lên bức tường sơn màu xanh nhạt. Không khí Hà Nội buổi sáng se lạnh len lỏi vào căn phòng, mang theo một chút mùi hoa sữa đặc trưng. Cô ngáp dài, mơ màng lim dim khi nghe tiếng mẹ gọi qua điện thoại. Melodie quen thuộc của bài hát vang lên đều đặn, càng khiến cô cảm thấy khó chịu. Cô vươn vai, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, với lấy chiếc điện thoại ở tủ đầu giường.
"Alo" - giọng nói ngái ngủ vọng vào điện thoại gửi đến đầu dây bên kia.
"Ngọc! không ổn rồi, con mau đến tiệm đi" - giọng người phụ nữ khoảng độ tuổi trung niên nói trong điện thoại không giấu đi được vẻ gấp gáp.
Nghe giọng hối thúc của mẹ mình, cô không khỏi tỉnh ngủ. Vội lật chăn và lật đật chạy xuống giường vệ sinh cá nhân, sau đó tấp bật chọn đại một bộ đồ kín đáo mặc đến chỗ của mẹ.
-------
Tại tiệm giặt ủi đồ nhỏ ở khu phố ven đường. Mọi người đi đường không ngừng xôn xao, bàn tán, chỉ trỏ vào bên trong nơi náo nhiệt, ồn ào đang xảy ra cuộc nói chuyện lớn tiếng nào đó. Thậm chí có người còn vào tận bên trong để đứng xem. Nói là cuộc trò chuyện nhưng chỉ nghe tiếng người phụ nữ đang chì chiết, cố tình làm to mọi chuyện để phơi bày ra cho thiên hạ biết, ý đồ này là muốn làm nhục chủ tiệm rồi:
"Mọi người nhìn đi, chính cái tiệm chui này giặt quần áo của tôi thành ra thế này đây" - vừa nói, cô ta vừa hung hăng cầm chiếc váy màu vàng trên tay và đưa ra trước mặt mọi người đang đứng đó.
"Một bộ váy hàng hiệu của tôi bị cái tiệm này giặt hỏng rồi. Chồng tôi thích tôi mặc bộ này nhất đấy" - giọng điệu ngày càng lớn đan xen cùng thái độ chỉ trích ra mặt. Bộ váy cô ta cầm trên tay đưa qua nhém lại có khi từ hàng hiệu mà trở thành "giẻ lau" luôn cũng không chừng.
"Tôi xin lỗi" - giọng bà chủ tiệm nhẹ nhàng cất lên, mang theo sự bối rối khó giấu, ấy là người vừa nãy điện cho Ngọc, cũng là mẹ cô.
Người phụ nữ kia cầm chiếc váy tỏ vẻ không vừa lòng, khinh miệt nhếch môi nhìn về phía bà chủ.
"Thế này nhé, cô xem phải bồi thường thế nào. Tôi đều nghe theo cô được không?" - bà chủ hỏi một cách nhẫn nhịn nhưng vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng, tôn trọng khách hàng.
Nghe thế thì cô ả kia không khỏi đắc ý, cô ta sáng mắt, miệng tủm tỉm như vố được của cải quý hiếm ngàn năm có một. Vẻ mặt nghênh ngang đáp:
"Bộ này của tôi lúc mua là 32 triệu"
Cô ta được đà, ghé sát lại gần, nghênh mặt lên cùng giọng điệu khinh miệt: "Chị ấy à, chỉ cần bồi thường cho tôi 30 triệu là được rồi" - rõ ràng biết rõ người mở tiệm giặt ủi nhỏ như vậy vốn thu nhập đương nhiên sẽ không cao mà còn cố tình làm khó dễ họ như vậy.
Nghe giá cao như vậy thì bà chủ không khỏi bàng hoàng "32 triệu hả?" - giọng nói mang theo sự ngơ ngác, khó tin vào lời của cô ả trước mặt.
"Đương nhiên là phải giá đó rồi. Đây là váy hãng Gucci đó bà chị" - cô ta đưa váy ra trước mặt bà chủ, giọng nói xen lẫn sự trách móc, đòi hỏi.
--------
Đúng lúc này, Ngọc vừa đến, cô chen vào giữa đám người đang đứng ló ngó hóng chuyện, khéo léo luồn lách vào bên trong nơi mẹ mình và người phụ nữ kia.
"Chị xem nhãn hiệu đây này" - ả phụ nữ vừa nói vừa giơ chiếc váy lên trước mặt bà chủ.
"Cô à..." - Ngọc ngăn cô ta, bối rối chưa kịp hiểu ra chuyện gì.
Mặc kệ lời cô, ả kia vẫn không để mắt tới, coi như "tai nghe nhưng mắt không thấy", để vậy mà làm lơ:
"Nhận ra không? Gucci đó" - cô ta hết đưa vào mặt mẹ Ngọc rồi lại đưa qua mặt cô, hành động như muốn nhém cái váy vào mặt họ vậy.
Thấy vậy thì Ngọc lại càng khó xử hơn, cô đưa mắt đảo qua đám người đang đứng nhìn rồi lại bồn chồn nhìn về phía mẹ. Còn mẹ cô thì vẫn nhịn nhục từ nãy đến giờ, bà vẫn ôn tồn muốn cô ta nhẹ giọng lại để chừa mặt mũi cho cửa hàng nhà mình làm ăn.
"Có chuyện gì vậy mẹ?" - Ngọc quay sang hỏi mẹ
"Giặt hỏng đồ rồi" - vẻ mặt mẹ cô lộ rõ sự lo lắng cùng cảm giác tội lỗi.
Nghe vậy thì cô thở dài, quay sang phía cô khách hàng kia, nhẹ giọng và mỉm cười mang theo nét lịch sự: "Cô à, cho tôi xem được không?"
"Đây là ai vậy" - cô ả kia lạ lùng hỏi rồi cũng đưa chiếc váy cho Ngọc.
"Đây là con gái tôi, cũng là nhà thiết kế thời trang" - mẹ cô đáp.
Ả khách hàng nghe vậy thì khinh miệt nhìn, vểnh môi nói: "nhà thiết kế?"
Còn Ngọc, là nhà thiết kế cho dù mới hay vào ngành đã lâu thì hẳn rằng cũng có chút hiểu biết. Huống hồ cô đã tốt nghiệp được 2 năm, ít nhiều cũng nắm khá rõ về các loại vải trên thị trường. Vừa nhìn sơ qua, cô đã phát hiện ra điểm lạ (khúc chỉ bung ra trên áo lộ ra phần bên trong của vải - là vải sợi nhân tạo rẻ tiền, bên ngoài dát một lớp mỏng êm tay, sở vào không khác gì hàng hiệu).
Nhưng chỗ chỉ bị bung hẳn rằng lỗi này thật sự là do mẹ cô sơ suất trong quá trình giặt nên làm bung ra. Cô cũng coi như lỗi này là do bên mình thật nên nhận lỗi với cô kia: "Thành thật xin lỗi cô" .
Rồi quay sang nói với mẹ: "Mẹ, chúng ta bồi thường cho cô ấy đi" - cô thản nhiên nói.
"Bao nhiêu tiền ạ?" - vì chưa biết sự tình của câu chuyện sẽ rối ren như nào, cũng không chứng kiến được cảnh mẹ bị cô khách hàng làm khó dễ nên cô vẫn thong thả hỏi.
"30 triệu" - mẹ cô đáp lại với chất giọng nặng nề.
Nghe được số tiền lớn vậy, Ngọc không khỏi chững lại mất mấy giây, nụ cười trên môi bất giác cong xuống, cứng lại. Cô tròn mắt nhìn cô ả kia đang rạng rỡ đưa 3 ngón tay lên; nháy mắt, nhếch môi cười.
"30 triệu???" - Ngọcvẫn giữ động tác khựng người, nghiêng đầu ngơ ngác hỏi lại. Hai mẹ con cũng vì vậy mà đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn lại cô ả kia 'đang cắt cổ người ta đó sao' - Ngọc thầm nghĩ.
Rồi cô lại cúi xuống nhìn chiếc váy trên tay mình, nhìn kĩ thế nào thì chiếc váy này cả công may vá còn chưa đến 3 triệu. Cô ta không phải bòn rút sức lao động quá đấy chứ.
Lúc này, cô hít thở sâu, cố nuốt cục tức vào bên trong, nhìn thẳng vào người phụ nữ đứng trước mặt mình kèm theo nụ cười mang vẻ nhẫn nhịn:
"Cô à như thế này đi. Tôi may cho cô một chiếc y hệt vậy nhé?" - giọng cô vẫn bình thản như thường.
"Dùng chất vải tốt hơn, may cũng sẽ thoáng khí hơn giúp cô mặc lên thoải mái" - cô mỉm cười nói.
Ả khách hàng kia đang khoanh tay trước ngực vểnh mặt lên, nghe vậy thì không giấu được vẻ phẫn nộ. Cô ta lớn tiếng: "Cái gì cơ?"
"Cô nói là may một chiếc hả? Chiếc này của tôi là mẫu catwalk của Gucci đấy" - nói rồi cô ta "hừ" một tiếng tỏ vẻ không cam tâm.
Rồi cô ta quay ra đám người đang đứng như tờ cùng tiếng xì xào lời ra tiếng vào: "Mọi người nghe rõ chưa? Đây là mẫu catwalk đó. Cô ta nói may một chiếc cho tôi".
"Cô có may được không đấy? Đây là hàng may đo cao cấp, so được chắc?" - một câu hỏi không thể nào sỉ nhục hơn được thốt ra từ miệng ả ta.
Từ đầu đến cuối cô luôn mím môi chịu nhịn, thở dài lơ đãng với vẻ mặt bất lực. Không nhịn nổi, cô quyết định nói thẳng: "Nếu chiếc này là hàng thật, giặt sẽ không bị phai màu, cũng sẽ không bị co lại. Theo như tôi biết thì..." - cô ngưng một lát rồi nói tiếp "chắc chưa đến 800 nghìn một mét vải nhỉ? Vậy thì tôi đền cho cô 1tr500 (1 triệu rưỡi) coi như giặt hỏng và thêm tiền cho cô mua vải mới được không?"
"Sao cô lại..." - lời trong miệng của cô kia không bị ai chặn, ấy thế mà cũng chẳng có lời nào để nói ra được. Khi nãy cô ta vừa nghe vừa chột dạ, nghe xong liền không chịu nổi mà muốn phản kháng.
"Mọi người xem đi, xem đi này" - vừa nói cô ta vừa chỉ vào người Ngọc cho mọi người nhìn vào cô. Thế này giống như "không làm gì được" nên mách lẻo vậy.
"Giặt hỏng đồ của tôi còn dám nói đây là hàng giả" - cô ta hung hăng trợn mắt nói.
Ngọc vẫn để nguyên vẻ mặt thản nhiên không chút cảm xúc, khoanh tay trước ngực chống mắt lên xem cô ta "ăn vạ". Thấy bộ dạng bình tĩnh này, ả kia không khác gì bị chọc tức, vô cùng không hài lòng.
"Có kiểu mở tiệm này à? Đúng là cửa tiệm chui mà" - cô ả kia vẫn không hết lời chì chiết.
Ngọc đứng im quay sang nhìn mẹ rồi nhún vai khó hiểu, mặc kệ cô ta làm gì tiếp theo.
Vậy mà không ngờ "cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng", cô ta nói thêm: "Ỷ thế bắt nạt người, tôi phải báo công an mới được. Bây giờ tôi sẽ gọi cho họ đến giải quyết"
"Cô còn dám gọi công an?" - Ngọc nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn người đàn bà đang ăn vạ trước mặt. 'Rốt cuộc cô ta muốn làm khùng điên gì vậy? Muốn bòn tiền sao?'
Cô khách hàng hung hăng cầm điện thoại ra thì thấy Ngọc tiến lại gần mình. Tưởng cô sợ nên ả kia hỏi "Làm sao?" - kèm cái nhếch môi cười.
Ngọc tiến lại gần, ghé vào gần tai cô ta nhưng đủ giữ khoảng cách, âm lượng nói cũng chỉ vừa đủ cho ả kia nghe: "Cô muốn báo công an thì cũng được, có khi họ còn đưa chúng ta đến cửa hàng chính hãng để kiểm định. Nếu như là hàng thật, tôi sẽ chịu trách nhiệm về hình phạt của bọn họ và đền bù cho cô. Còn nếu như là hàng nhái, tôi sẽ tố cáo cô ăn vạ, vu khống người khác" - giọng nói cô bình thản, nhẹ nhàng, văng vẳng từng chút một vào người đối diện, thế nhưng lại mang ngữ khí không khác gì châm chọc, đâm từng nhát khiến cô ta không có chỗ nào để mà chữa lành.
Nói rồi Ngọc lùi lại về sau, trở lại chỗ cũ đứng khoanh tay trước ngực với phong thái ung dung, lộ ý cười như không cười, hỏi lại cô ta: "Còn muốn báo công an không?"
Cô ả khách hàng như bị chặn họng; 3 phần nhục nhã, 7 phần hơn 3. Cô ta nắm lấy chiếc váy đang để trên quầy thanh toán, vẻ mặt nhục nhã nhưng vẫn làm bộ nghênh mặt đáp - "được lắm". Sau đó cô ta quay phắt người ra cửa bỏ đi.
"Đợi đã" - giọng Ngọc vang lên. Cô quay về quầy thanh toán lấy 1 triệu rồi đưa lại cho cô khách hành ngang ngược kia.
"Tôi đây không thích chiếm hời của người khác, cô cầm lấy coi như tiền bồi thường giặt hỏng đồ của cô" - cô đưa vào tay ả kia, không quên mỉm cười giơ tay làm động tác tạm biệt.
Bà cô khách hàng kia cũng đủ nhục lắm rồi, chỉ biết cầm lấy tiền rồi quay phắt đi, không nói một lời nào. Cô ta chen qua đám người đang đứng cười cười chỉ trỏ "tránh ra coi, buồn cười lắm à!?". Còn Ngọc, cô vừa khéo léo xử lí việc này lại làm đẹp mặt cửa hàng mẹ mình, cũng không tốn hơi sức nào mà phí lời với loại người đó. Đám người đứng xung quang giải tán, cô quay lại nháy mắt với mẹ mình, mẹ cô cũng không quên giơ ngón tay cái nhằm khen cô, rồi hai mẹ con cùng dọn dẹp lại cửa hàng.
---------
*Bên này, chiếc Mercedes C260L vi vu lao nhanh từ con đường dài, lướt qua những tòa cao ốc sang trọng trên mặt đường dài rộng của một tòa cao ốc, tiến thẳng đến sảnh chờ. Đó chính là trụ sở của *Tập đoàn VeroInc – một đế chế quyền lực, nổi bật bậc nhất trong giới kinh doanh ở Hà Nội, với tầm ảnh hưởng rộng rãi không chỉ trong nước mà còn vươn ra ngoài biên giới.
*Tập đoàn VeroInc: tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn, là một trong các công ty kinh doanh thành công nhất. Hiện tại do Bảo làm Tổng giám đốc, kế thừa công ty từ bố để lại.
Tòa nhà cao chọc trời, kiến trúc hiện đại với mặt kính phản chiếu ánh sáng như một viên ngọc quý. Mỗi tầng lầu đều sáng sủa, rộng rãi, nơi mà những cuộc họp quan trọng nhất, những giao dịch lớn nhất được diễn ra, không thiếu phần lộng lẫy và sang trọng. Nhân viên cùng những vệ sĩ mặc vest đen mặc trang phục thanh lịch, tinh tế, đồng loạt đứng đợi ở cửa sảnh, như thể mỗi cử chỉ đều là một phần trong bức tranh hoàn hảo của sự chuyên nghiệp. Khi chiếc xe ô tô dừng hẳn, một người vệ sĩ cao lớn bước nhanh đến, mở cửa xe.
Lập tức, một chàng trai trẻ đẹp, khí chất ngời ngời bước ra. Anh khoác trên người bộ vest đen từ thương hiệu Tom Ford, vẻ ngoài càng thêm nổi bật dưới ánh nắng. Đó không ai khác là Ngọc Bảo, Tổng Giám đốc của tập đoàn VeroInc. Anh không chỉ nổi tiếng bởi sự nghiệp vang dội mà còn bởi vẻ ngoài điển trai, lạnh lùng đến mức khó gần. Ánh mắt sắc lạnh, như thể nhìn thấu mọi thứ nhưng lại không để lộ cảm xúc. Bên trong như thế nào thì chỉ có những cô nàng xinh đẹp, đầy tham vọng từng tiếp xúc với anh mới biết rằng, dưới vẻ ngoài hoàn hảo ấy là một tâm hồn không dễ chinh phục. Bảo là một người ít nói, trầm tĩnh, và vô cùng lý trí. Cái vẻ lạnh lùng ấy khiến nhiều người lầm tưởng anh là kiểu người hờ hững, khó tiếp cận. Dù vậy, anh chưa bao giờ có bất kỳ tin đồn hay scandal tình cảm nào, là người duy trì đời tư sạch sẽ, không vướng vào những câu chuyện tán tỉnh ồn ào. Trong giới thượng lưu, người ta vẫn hay nhắc đến anh như một người hoàn hảo, không vướng bận tình ái, chưa bao giờ có một mảnh tình vắt vai.
Đồng loạt, tất cả nhân viên và vệ sĩ đều cúi đầu chào, Bảo vẫn điềm tĩnh sải bước vào bên trong. Sau lưng anh là anh Thanh - người trợ lý thân cận, cũng như người bạn đồng hành không thể thiếu kể từ khi anh kế nhiệm chức vụ từ bố mình. Cả hai đi qua sảnh chờ rộng lớn với những bộ ghế ngồi được bài trí tỉ mỉ và những kệ sách được sắp xếp một cách tinh tế, toát lên vẻ sang trọng và đẳng cấp. Anh không dừng lại, mà đi thẳng về phía phòng họp.
Khi bước vào phòng, mọi ánh mắt đều hướng về anh. Các thành viên trong cuộc họp, ai nấy đều đứng dậy, lịch sự cúi đầu, im lặng chào đón. Trên tường phía sau anh, một màn hình khổng lồ rộng 80 inch hiển thị bảng số liệu chi tiết về các dòng sản phẩm: thời trang, trang sức, phụ kiện, giày dép, mỹ phẩm... Đọc lướt qua, ai cũng có thể nhận ra nội dung của cuộc họp hôm nay liên quan đến các hợp đồng lớn với các đối tác quốc tế về các mặt hàng thời trang cao cấp, hàng hiệu.
Bảo từ tốn chỉnh lại bộ vest đen sang trọng của mình, không vội vã. Anh ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc lạnh quét qua mọi người, rồi lập tức đi thẳng vào nội dung cuộc họp:
"Ai đứng ra giải thích phương án quảng cáo lần này đi" - Anh mở đầu cuộc họp.
Ai nấy nghe xong cũng đều cúi đầu, im lặng như tờ, không một tiếng hó hé.
"Phòng marketing" - anh nói và đưa mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên, thừa biết dự án lần này do anh ta đảm nhiệm.
"Thưa giám đốc" - người đàn ông là trưởng phòng marketing lên tiếng, biểu thị vẻ mặt lo lắng nhìn anh nở nụ cười cố trấn an bản thân mình.
"Đọc khẩu hiệu bên trên đằng sau tôi đi" - anh yêu cầu, mắt nhìn thẳng vào người trước mặt, không chút cảm xúc.
Người kia nghe được yêu cầu, lập tức rời tầm mắt từ anh qua màn hình. Từ tốn đọc: "Ngày siêu thương mại 7/9. Toàn bộ hàng trăm loại giày dép, trang sức, mỹ phẩm giảm giá 50%".
Vẻ mặt anh nghiêm nghị lắng nghe, phát hiện điểm sai liền nói: "một từ nữa đâu?".
Vẻ mặt người kia lộ rõ vẻ lo sợ, mím môi đọc lại cho đủ ý câu cuối: "giảm giá lên đến 50%".
"Giảm giá lên đến 50%?" - anh nhướng mắt nhìn người đàn ông kia và hỏi. Còn cố tình nhấn mạnh "50%".
Sau đó nói tiếp: "Chơi chữ trong lời quảng cáo, anh coi trung tâm thương mại của chúng ta là siêu thị bình dân hay là khu mua sắm sắp đóng cửa mà phải dựa vào trò chơi chữ này để thu hút khách hàng?" - vẻ mặt anh lộ rõ sự oán trách, cho rằng đây là bất công và gian dối đối với khách hàng. Chỉ là mác quảng cáo để thu hút khách hàng, nhưng sự thật bên trong không phải giảm giá lớn đến vậy, đúng thật là có giảm 50% nhưng chỉ một số mặt hàng, không phải toàn bộ. Chiêu trò này khác gì lừa lọc người ta đâu chứ.
Vẻ mặt người kia lộ rõ sự áy náy:"Sếp Bảo, đây chỉ là sự cố" - anh ta nói.
"Sự việc trên không phải sự cố, mà là lừa lọc và vô tích sự" - anh vẫn giữ giọng thản nhiên đáp lại, rời mắt qua chỗ khác không nhìn ông ta, khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Vẻ mặt người kia cũng vì thế mà không khỏi cảm thấy có lỗi, anh ta cúi đầu, đầu ngón tay miết nhẹ dự án đang đặt trước mặt.
Không để cho sự phức tạp lấn át bản thân mình lẫn nhân viên trong phòng họp. Bảo mở lời tiếp: "Tăng cường phát quảng cáo trên các app mạng xã hội, thiết bị đầu cuối, màn hình lớn ở những tòa nhà quan trọng. Ngoài ra, phối hợp với văn phòng nhãn hiệu liệt kê ra các sản phẩm thật sự giảm giá 50%, lấy việc thật sự giảm giá 50% làm khẩu hiệu quảng cáo của chúng ta" - anh đưa mắt qua nhằm ra hiệu cho người đàn ông khi nãy. Ý anh là 'lỡ làm ra cách này để tung ra thị trường rồi, trước khi anh biết thì chắc cũng đến tai vài nhân viên, tập đoàn nổi tiếng hẳn rằng cũng không ít người biết. Thôi thì vung đao thì lao theo đao luôn vậy, thừa dịp này giảm lớn cho khách hàng, hay còn gọi là siêu sale.
"Vâng" - người kia gật gù nhận lệnh nhanh.
"Ngoài ra, anh cùng các thành viên của tổ dự án gây ra sự cố quảng cáo lần này chịu hình phạt theo quy định của công ty"
"Tan họp" - anh ra lệnh.
Mọi người trong phòng đang căng thẳng, nghe được vậy thì tất cả lấp tức đứng lên dọn dẹp dự án ra khỏi phòng họp, dáng vẻ họ vội vàng như trốn khỏi hổ vậy.
Anh cũng ngồi đó không lâu, đứng lên trở về văn phòng làm việc của mình. Bước chân nhanh nhẹn trên mặt sàn bóng loáng của công ty, đến trước cửa phòng, anh bỗng khựng lại, tấm lưng đang đưa về phía trợ lý Thanh bỗng dưng quay phắt lại. Vẻ mặt dò hỏi:
"Biểu hiện của tôi hôm nay thế nào?"
"Biểu hiện hôm nay có hơi mất tự nhiên" - anh Thanh thành thật trả lời.
Sau đó nói tiếp: "Nếu khuôn mặt không có biểu cảm gì sẽ tốt hơn. Vừa rồi biểu hiện hơi quá lạnh lùng" - ý anh ấy là không nên lạnh lùng quá mức như vẫy nên giữ vẻ mặt bình thản như một cuộc đối thoại bình thường, không làm mất căng thẳng ở các nhân viên khác nữa.
Bảo hít một hơi khá sâu: "Quá lạnh lùng sao?" - anh để tay lên cằm nghĩ ngợi và hỏi lại.
"Tối mai..." - anh Thanh chuyển chủ đề.
Chưa kịp nói đã bị Bảo chặn họng: "Không đúng"
"Sao thế?" - trợ lý khó hiểu hỏi
"Thôi bỏ đi" - so với dáng vẻ mặt không chút tình người khi nãy ở trong phòng họp thì bây giờ lại đắn đo hơn nhiều, cuối cùng cũng chọn cách không toan tính chi li nữa.
----------
*Trong phòng làm việc của Bảo. Anh đang đưa mắt chăm chú nhìn những mô hình thuyền xếp đều trên một góc bàn làm việc. Tiếng nói của trợ lý Thanh đến:
"Tối nay tôi giúp anh hẹn Thành Phát để lấy thiệp mời tham dự buổi lễ và cả cô Tú làm bạn nhảy của anh"
"Vậy thì nhớ giúp tôi mang dây chuyền theo" - anh nghe vậy cũng không từ chối, ngược lại còn muốn đem theo dây chuyền. Hẳn rằng muốn tặng riêng cho bạn nhảy của mình - Minh Tú. Nói bạn nhảy thì có hơi xa lạ, đúng hơn là người yêu tương lai. Dây chuyền đó chắc cũng thừa dịp hôm nay để dành cho cô ấy.
"Còn nữa, giúp tôi chuẩn bị tất cả các tài liệu liên quan đến Thành Phát" - anh muốn tìm hiểu rõ hơn về chủ của bữa tiệc tối mai, bữa tiệc lớn của giới thượng lưu, đương nhiên phải có chút gì đó hiểu về người chủ trì, sẽ giúp anh có lợi hơn rất nhiều.
"Tại sao phải giành được quyền đại diện *Marry Me?" - trợ lý Thanh tò mò hỏi. Hóa ra Bảo muốn biết về lai lịch của Phát là để giành được quyền làm đại diện cho hãng Marry Me nổi tiếng toàn cầu.
(*) Marry Me: hãng váy cưới có tiếng danh lẫy lừng (do Thành Phát tự thân tạo ra một thương hiệu của riêng cá nhân mình), Marry Me nổi tiếng với hàng trăm mẫu thiết kế váy cưới đẹp và lạ lên đến mấy trăm tỷ đồng cho một chiếc.
Làm đại diện cho hãng thời trang như vậy quả thật là một cơ hội ngàn năm có một nhưng cũng có không ít sự cạnh tranh. Trên cương vị là Tổng giám đốc của công ty lớn liên quan về mặt thời trang kinh doanh xã hội, nhất định anh sẽ không để lỡ.
Bảo vẫn ngồi trên ghế, các ngón tay gõ đều trên mặt bàn, vẻ mặt bình thản, thư giãn.
"Đúng là nó rất có sức ảnh hưởng, nhưng cũng chỉ là một thương hiệu váy cưới mà thôi" - trợ lý Thanh nói.
Bảo đảo mắt, đưa khuôn mặt mang ý cười nhìn trợ lý Thanh, anh nhếch miệng cười: "Đây chính là mồi câu, dùng để câu cá" - lời này buông ra, ai mà biết được anh có mục đích gì.
"Vậy mục đích thật sự của anh, là *Evo phía sau Phát?"
*Evo: thương hiệu thật sự làm nên nền tảng cho Marry Me phát triển (do Phát cùng vài đối tác gây dựng, Phát làm chủ trì), đứng đầu trong các tập đoàn kinh doanh thời trang có tiếng.
"Marry Me là thương hiệu Phát dùng nhiều tình cảm cá nhân nhất. Nếu giành được ủy quyền của Marry Me, tức là giành được sự tin tưởng của anh ta" - Bảo suy tính kĩ lưỡng và nói, mọi chuyện như thể đã được lên kế hoạch từ lâu. Nghĩa là 'chỉ khi có được sự tin tưởng của Phát, việc trở thành đại diện cho Marry Me chỉ nằm trong tầm tay. Từng bước một cũng có thể tiến gần hơn đến Evo để đem lại thu nhập, sức hút cho tập đoàn VeroInc'.
*Evo và Marry Me: (Marry Me) là hãng do 1 mình cá nhân Phát gây dựng. (Evo) là hãng do Phát cùng các đối tác xây dựng.
Trợ lý Thanh lập tức hiểu ý, liền đáp lại: "Gần thêm một bước để chúng ta niêm yết (công khai) trên sàn chứng khoán" - ngoài việc kinh doanh trong công ty, anh còn mở thêm chiến dịch chứng khoán. Thật sự rất biết tính toán, rất biết làm ăn.
Bảo mỉm cười, chợt nhận ra gì đó: "À phải rồi, còn một việc nữa"
"Cậu đi tìm các loại dịch vụ mua hộ, dùng số tiền lớn mua bằng được một bộ váy cưới của Marry Me" - Bảo nói tiếp.
"Nhưng chúng ta mua váy cưới để làm gì? - trợ lý Thanh thắc mắc.
Nghe vậy thì Bảo thở dài chán nản, xoay ghế quay lưng với vị trí trợ lý Thanh đang đứng. Ra giọng uy hiếp: "Có cần tôi xem xét lại công ăn việc làm trong tháng này của cậu không?"
Lẽ đương nhiên, Bảo trên cương vị là tổng giám đốc thì cho dù lời này là thật hay đùa cũng đủ dọa sợ đến chết người, nên khi nghe được vậy trợ lý Thanh liền 3 chân 4 cẳng ngay tức khắc đi ra khỏi phòng làn việc của Bảo để làm theo lời anh mà không gây ra bất kì 1 tiếng động nào. Bảo vẫn ngồi đối lưng lại từ ban nãy nên không biết trợ lý Thanh đã đi, trong căn phòng vắng vẻ. Anh chưa biết người đã rời đi nên vẫn nói tiếp:
"Cậu nói xem, lỡ như tôi nổi tiếng thì sao? Có phải có thể suy xét việc *debut không? Không cần làm ông chủ nữa, đúng không,..." - anh quay người lại, còn chưa kịp dứt hết câu đã không thấy người đâu nữa; cũng bởi thế mà bị khựng mất mấy giây, sau đó cũng tuột mood, mím môi im lặng ngồi trong phòng làm việc.
*Debut: xuất hiện, ý chỉ trong câu nói của Bảo là nếu như mua thành công chiếc váy cưới của hãng Marry Me, chắc hẳn sẽ phải là người có mối quan hệ tốt với chủ sở hữu (Thành Phát), chính vì vậy nên anh muốn dựa vào đó để nổi tiếng. Như vậy không cần làm giám đốc hay nhà kinh doanh có tầm thì vẫn có thể nổi tiếng. Mặc dù anh đã nổi tiếng sẵn rồi mà do anh không biết thôi~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro