Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HẠ

05.

Tôi dường như không hiểu nhân loại các bạn cho lắm. Chụp ảnh thì chụp, tại sao lại dính với nhau khi chụp ảnh? Còn không ngừng nắm tay nữa!

Châu Kha Vũ dường như đã nói gì đó, khiến Doãn Hạo Vũ run cả vai và bật cười. Nhưng tiếng nói của họ rất nhỏ nên tôi không thể nghe thấy, sau khi cười xong, hai người lại tiếp tục ôm nhau.

Ôi trời, bây giờ đang là thời điểm nóng nhất trong ngày của Trùng Khánh, bọn họ còn ôm nhau, bộ không nóng sao?

Tôi nhớ dì lao công có nuôi một con mèo lớn, nó thường hay đi xung quanh đây chơi và không chịu về nhà. Châu Kha Vũ chắc chắn không phải là một con mèo lớn. Tôi cảm thấy anh ấy giống một con chó lớn và hiền lành hơn. Anh ấy giống như một con chó săn lông vàng to lớn, nhưng cũng không hoàn toàn giống như vậy, bởi vì những con chó lớn rất hiền lành với mọi người, nhưng Châu Kha Vũ chỉ có dáng vẻ dịu dàng với một mình Doãn Hạo Vũ.

Điều kỳ lạ hơn nữa là không ai trong số những người có mặt ở đây có bất kỳ phản ứng nào, ngoài việc im lặng hạ xuống chiếc máy ảnh đang hướng về phía họ. Chỉ có tôi đang hò hét một cách lặng lẽ.

Hai tiểu ca khôi ngô tuấn tú, cứ dính lấy nhau trong ngày nắng nóng, mọi người xung quanh dường như đã quen thuộc với cảnh tượng này, sẽ không có chuyện...ngày nào họ cũng dính chặt với nhau như thế này chứ...?

Tôi thoáng sửng sốt trước suy nghĩ của mình, trong tiềm thức bắt đầu quan sát những người khác đang có mặt ở đây. Những người khác đang chụp ảnh và làm việc rất bình thường, không có ai ôm nhau như hai người họ cả.

Đến đây, tôi dường như lại hiểu nhân loại các bạn thêm một chút rồi, không phải ai cũng thích ôm, chỉ có hai người họ mới làm điều này.

Nhưng sao tôi thấy hình ảnh này quen thuộc quá, như thể tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi...

Cái gì! Đúng vậy !! Anh lập trình viên và cô nhân viên áo trắng!!

Tôi nhớ tới ngày hôm đó, cũng là một ngày oi bức như thế này, hai người đó cũng đứng ở vị trí này, không có ai xung quanh, lập trình viên đã nắm lấy vai cô nhân viên áo trắng giữ một lúc lâu. Sau đó từ từ cúi đầu xuống hôn cô ấy, và họ hôn nhau một cách thản nhiên trước mặt người độc thân là tôi.

Chỉ là hôm đó không có ai xung quanh, nhưng lúc này sân thượng đang chật cứng người.

Rồi nếu... không có ai xung quanh, Châu Kha Vũ cũng sẽ vòng tay qua vai Doãn Hạo Vũ, anh cũng sẽ cúi đầu xuống hôn cậu dưới ánh nắng của thành phố  ven núi, đúng không?

Trông họ rất ưa nhìn, hình ảnh chắc chắn sẽ rất đẹp.

Chao ôi... tôi rất muốn nhìn thấy tình yêu ngọt ngào.

06. 

Báo cáo!!!

Họ đã choàng tay nhau chụp ảnh tự sướng!

Buổi chụp hình đã kết thúc, tôi nhìn thấy nhân viên xung quanh đã bắt đầu thu dọn dụng cụ, hai người họ miễn cưỡng trả lại máy ảnh trong tay cho nhân viên. Ngay khi tôi nghĩ rằng họ sẽ kết thúc công việc, thì Doãn Hạo Vũ đột nhiên nhận được điện thoại di động từ trợ lý của mình và tiếp tục chụp ảnh cho Châu Kha Vũ.

Chẳng phải con người chỉ có một đầu, hai mắt, một mũi và một miệng thôi sao? Tại sao Doãn Hạo Vũ lại thích chụp ảnh Châu Kha Vũ đến vậy?

"Bởi vì yêu" một giọng nói từ trong tim tôi thầm nói, chắc tôi muốn nhìn thấy tình yêu ngọt ngào đến phát điên rồi, nhưng nói thật, hai người họ thực sự ngọt ngào hơn cả tình yêu.

Sau khi chụp ảnh tự sướng, tôi thấy họ chuyển điện thoại di động sang chế độ quay video. Doãn Hạo Vũ đã nói một câu mở đầu rất dài. Tôi chỉ nhớ một ý chung chung:

"Chào mừng đến với vlog của Doãn Hạo Vũ. Tôi và Daniel đang ở tại Trùng Khánh xinh đẹp. Tôi rất hạnh phúc vì đây là nơi đầu tiên tôi đến cùng Daniel. Sẽ còn rất nhiều nơi trong tương lai mà chúng tôi sẽ đến cùng nhau. Phải không Dan?"

"Ừ, đúng vậy, chúng ta sẽ cùng nhau."

07. 

Mặt trời lặn, Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ đã rời đi, những nhân viên còn lại cũng rời đi sau khi làm xong mọi việc. Nhân viên thực sự rất thô lỗ. Khi họ di chuyển đồ đạc, đã va vào người tôi. Tôi rất đau khi bị va phải, thanh và lan can đều bị thương. Các bạn có biết không? Tất cả những màn né tránh lịch sự vào buổi sáng đều chỉ là giả vờ, là diễn kịch trước mặt các tiểu ca đẹp trai? Đúng là quái vật! Nếu không nghĩ đến các tiểu ca đẹp trai thì tôi đã tức giận lắm rồi.

Tốt hơn là khi các tiểu ca đẹp trai đến đây vào lần sau, tôi hy vọng không có nhân viên xung quanh và chỉ có hai người họ lên sân thượng.

Nhưng bọn họ đã rời đi rồi, không biết bao giờ mới lại đến Trùng Khánh, dù có đến Trùng Khánh lần nữa, bọn họ cũng sẽ không thể lên sân thượng này nữa, đúng không? Họ phải thuộc về sân khấu và thuộc về màn ảnh...

Tôi hơi buồn rồi nhìn lên bầu trời đêm, mặt trăng đêm nay rất tròn, tròn như vào ngày Tết Trung Thu. Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ, hai bạn phải nhớ ngắm mặt trăng đêm nay đấy! Tôi nghe nói, khi cùng nhau ngắm trăng vào đêm trăng tròn, tình yêu sẽ trường tồn mãi mãi!

08. 

Trong giấc mơ tôi giật mình nghe thấy tiếng động từ cánh cửa sắt. Nhưng lan can không thể mơ.

Là có trộm? Nhưng trên sân thượng này đâu có thứ gì để trộm, ngay cả chậu cây của dì lao công cũng chưa kịp đặt vào, kẻ trộm còn có thể lấy trộm cái gì?  Sẽ không phải đến ăn trộm các lan can và đem bán sắt vụn đó chứ?

09.

Thật kinh khủng, kinh khủng, kinh khủng, đoán xem tối nay là ai đến !!!

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ sớm như vậy. Tôi nhìn ra phía sau họ và đảm bảo rằng họ là hai người duy nhất đến đây, không có những nhân viên thô lỗ đi cùng. Có phải họ nghe được những gì tôi đã nói với mặt trăng không?

Châu Kha Vũ bước vào trước, hất xích sắt dùng để buộc cửa sang một bên, sau đó đưa tay về phía Doãn Hạo Vũ và dắt cậu ấy vào.

Này này, lên đến nơi này rất dễ, không cần phải níu kéo và dìu dắt tay nhau như vậy đâu.

Hai người vừa nắm tay vừa bước đến gần tôi, sau đó choàng tay lên người tôi. Làn gió đêm thổi qua làm lay động quần áo của họ, tôi chợt ngửi thấy hương thơm trên cơ thể họ, nó giống như một quả cam tươi mọng nước vừa được cắt ra.

"Daniel, tại sao anh lại đưa em đến đây."

"Đây là một nơi rất tuyệt để ngắm trăng."

"Mặt trăng?"

"Anh đã nói sẽ ở cùng em vào mỗi dịp lễ tết, nhưng Trung Thu năm nay anh vẫn bận bịu công việc. Dù hôm nay không phải là tết Trung Thu, nhưng trăng đặc biệt tròn, anh sẽ cùng em ngắm trăng. Anh hy vọng em không trách anh vì đã thất hứa..."

Vừa nói họ vừa nhìn nhau một cách thâm tình, tôi tự dưng có ý định muốn dập đầu, nhưng hận là tôi không có tay.

Doãn Hạo Vũ chớp mắt và hỏi Châu Kha Vũ:

"Em có thể dùng mặt trăng để thực hiện một điều ước không?"

"Không thể." Châu Kha Vũ nói:

"Nhưng anh có thể thực hiện cho em một điều ước."

Đôi mắt thoáng mất mát của Doãn Hạo Vũ lại sáng lên:

"Có thật không?"

"Thật. Anh sẽ thực hiện mong muốn của em, anh còn hữu ích hơn cả mặt trăng"

Doãn Hạo Vũ im lặng một lúc rồi mới nói:

"Em hy vọng anh có thể ngắm trăng cùng với em vào mỗi năm kể từ bây giờ."

Sau khi Doãn Hạo Vũ nói xong, bầu không khí liền trở nên yên tĩnh, hai người đột nhiên không ai nói câu nào. Tôi thấy hơi sợ bầu không khí tĩnh lặng này và tôi không thể chờ đợi thêm nữa, ngẩng đầu lên nhìn họ.

Tôi thấy Châu Kha Vũ vòng tay qua vai Doãn Hạo Vũ, giống như ban ngày, anh ấy chậm rãi ôm cậu ấy vào lòng, ôm cậu thật lâu, sau đó cúi đầu hôn lên môi cậu. Ánh trăng phản chiếu trên gương mặt của họ, khiến làn da của họ trở nên trắng sứ mịn màng và thời gian như ngừng trôi quanh họ, chỉ còn lại ánh trăng yên tĩnh chảy dài.

"Được rồi, anh hứa với em."

Tôi đã nghe Châu Kha Vũ nói như thế.

.
.

Tái bút.

Tin tốt, tin tốt! Vừa rồi, dì lao công nói với tôi rằng, cô nhân viên áo trắng và anh chàng lập trình viên đã có giấy chứng nhận kết hôn! Một tháng họ mất tích là để tổ chức tuần trăng mật cho đám cưới.

Tôi chỉ muốn nói rằng, tôi đã có một chút tuổi tác và các đôi tình nhân đã cho tôi ăn "cẩu lương" cuối cùng cũng đã kết hôn!

Còn một điều này nữa.

Nhớ treo chiếc khóa đồng tâm cho tôi khi các bạn đến Trùng Khánh vào lần sau đấy.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro