3. khúc tần bì
Mùa hè dần nóng hơn và chúng tôi tìm tới bóng mát nơi bờ sông, mặt nước hắt lên những vòng cung ánh sáng khi chúng tôi té nước và lặn xuống. Đá dưới đáy sông rêu phong và mát lạnh, lăn lóc dưới ngón chân khi tôi lội bì bõm. Chúng tôi hò hét và dọa sợ lũ cá khiến chúng chạy hết vào những hang bùn hay về vùng nước yên tĩnh ở thượng nguồn. Dòng chảy từ băng tan mùa xuân đã biến mất, tôi bơi ngửa để dòng nước lười nhác đẩy đi. Tôi mê đắm cái cảm giác được nắng chiều chiếu lên bụng và lòng sông thì mát lạnh dưới đáy lưng. Daniel trôi nổi cạnh tôi hoặc bơi ngược dòng chảy chậm rãi của dòng sông.
Khi đã chán bơi lội, chúng tôi túm những cành vươn thấp của rặng liễu và đu nửa người lên khỏi mặt nước. Ngồi vắt vẻo trên cây đá nước về phía nhau, chân cẳng quấn quýt, cố gắng đẩy người kia xuống, hoặc thậm chí trèo sang cành của nhau. Bỗng tôi nổi hứng buông cành của mình để quấn chặt lấy cả thân thể đang treo vắt vẻo như đu xà đơn của Daniel. Cậu bật ra một tiếng "oái" đầy kinh ngạc, chúng tôi vật lộn ở tư thế ấy mất một lúc, cười đùa khúc khích. Tay tôi ôm ghì người cậu, rồi tự dưng có tiếng lạch tách sắc lẻm. Cành cây của Daniel gãy gập, thả cả hai chúng tôi xuống sông nước mát lạnh, nhấn chìm. Và chúng tôi vật lộn, tay túm lên da trơn trượt.
Khi ngoi lên khỏi mặt nước, từng cơn thở dốc vang vọng cả vòm trời xanh mượt. Cậu nhảy bổ vào tôi, đè xuống làn nước trong vắt. Chúng tôi bấu víu nhau ngoi lên như rái cá, hít lấy hít để thứ không khí xa xỉ rồi lại lặn ngụp xuống.
Sau một lúc lâu, phổi rát bỏng và mặt đỏ bừng vì ở dưới nước trong khoảng thời gian quá dài, chúng tôi kéo lê thân mình lên bờ và nằm đó giữa khóm sậy và cỏ lau. Chân tôi và Daniel vùi vào lớp bùn mát rượi ở mép nước. Nước vẫn nhỏ tong tong xuống từ tóc cậu và tôi thì lặng lẽ ngắm nhìn từng giọt rơi, lăn dọc cánh tay và những đường nét trên ngực trần.
Vào buổi sáng ngày sinh nhật thứ mười sáu của cậu, tôi dậy sớm. Thầy Oscar đã chỉ cho tôi một cái cây trên triền núi phía xa của dãy Pelion có vả vừa chín, những quả chín đầu tiên trong mùa. Daniel không biết về cái cây đó, người thầy nhân mã đảm bảo với tôi là vậy. Tôi đã quan sát chúng vài ngày rồi, những quả tròn xanh, cứng phồng lên và sẫm lại dần căng mọng đầy hạt. Và giờ tôi sẽ hái chúng cho bữa sáng của Daniel.
Đó không phải là món quà duy nhất.
Tôi tìm được một khúc gỗ tần bì phơi khô và bắt đầu bí mật đẽo gọt, tạo hình những lớp gỗ thô cứng và bóng loáng. Sau gần hai tháng, tác phẩm bắt đầu thành hình – một Daniel chơi đàn lia, đầu ngẩng lên trời, khoé môi hé mở, mấp máy như thể đang xướng ca. Tôi đặt nó trong chiếc túi vải vừa may đã nặng trĩu những quả mọng, khi đang đi dạo giữa cánh rừng âm u.
Những quả vả treo chi chít và trĩu nặng trên cành, thịt quả tròn trịa và mềm mại dưới ngón tay tôi – hai ngày nữa chúng sẽ chín nẫu. Tôi hái xuống bỏ vào một chiếc bát gỗ chạm trổ và cẩn thận mang về hang.
Daniel đang ngồi trên khoảng đất trống với thầy Oscar, chiếc rương mới Abdera vừa gửi tới đặt cạnh chân cậu vẫn chưa được mở ra.
Tôi thấy mắt cậu thoáng mở to khi thấy đống vả. Cậu đứng bật dậy và vươn tay vào trong bát, trước cả khi tôi đặt được nó xuống bên cạnh cậu. Chúng tôi ăn tới khi no căng bụng, ngón tay và cằm dính dớp đường mật.
Chiếc rương Abdera gửi tới mang thêm tunic cùng dây đàn và lần này dành cho sinh nhật thứ mười sáu của cậu. Một tấm áo choàng nhuộm màu tía xa xỉ chế từ vỏ ốc gai, đó là áo choàng của hoàng tử, một vị vua tương lai. Daniel nom rất thích nó, tấm áo ấy khoác lên thân hình cân đối và đỏm dáng trông thật tuyệt, tôi thừa biết là vậy. Màu tía dường như còn đậm đà gấp bội khi đặt cạnh sắc vàng trên mái tóc và làn da màu đồng nóng bỏng của cậu.
Thầy Oscar cũng tặng quà cho cậu: một cây gậy leo núi và một con dao gài thắt lưng. Và cuối cùng, tôi e dè đưa cho cậu bức tượng. Daniel săm soi nó, đầu ngón tay chạm lên những dấu vết nhỏ mà lưỡi dao để lại.
"Là cậu đó" tôi nói, cười đến ngơ ngẩn.
Cậu ngẩng lên và tôi thấy rõ niềm hạnh phúc bất chợt ánh lên trong đáy mắt, sáng rực và long lanh.
"Mình biết mà". Cậu nói.
Về đêm, chúng tôi nằm trên bãi cỏ mềm mại trước hang, và thầy Oscar chỉ cho chúng tôi những chòm sao, kể những câu chuyện về chúng: Andromeda co rúm trước hàm răng của thủy quái, và Perseus bất động trong tư thế giải cứu nàng, thần mã bất tử Pegasus bay lượn bằng đôi cánh sinh ra từ cái cổ đứt lìa của Medusa. Ông cũng kể chúng tôi về Heracles, về công lao của chàng và cả về sự điên loạn đã thao túng chàng. Trong cơn điên, chàng không nhận ra vợ con mình và giết họ vì lầm tưởng là kẻ thù.
Thường về đêm, chúng tôi sẽ ghẹo nhau vài câu để rồi phá lên cười khanh khách; hoặc những câu chuyện kì bí về chòm sao và vũ trụ. Trần nhà phía trên chúng tôi được trang trí bởi hình vẽ những chòm sao, và nếu nói đến chán rồi, chúng tôi sẽ chỉ vào chúng, "Orion" tôi sẽ gọi tên, theo tay cậu chỉ. "Chòm Pleiades."
Nhưng tối nay chẳng có gì cả. Tôi nhắm mắt và chờ đợi, những phút giây đằng đẵng, tới khi tôi nghĩ rằng Daniel đã ngủ. Rồi tôi quay sang nhìn cậu.
Cậu nằm nghiêng, cũng nhìn tôi. Tôi đã không nghe thấy tiếng cậu trở mình. Tôi chưa từng nghe thấy tiếng cậu cử động. Cậu nằm im, sự tĩnh lặng chỉ riêng Daniel mới có. Tôi hít thở và nhận thấy khoảng gối sẫm màu trống trải giữa cả hai.
Cậu vươn người sang.
Miệng chúng tôi hé mở dưới môi người kia và hơi ấm từ cổ họng ngọt lịm của cậu tràn vào trong khoang miệng. Tôi chẳng nghĩ được gì, chẳng làm được gì ngoại trừ nuốt chửng lấy cánh môi ửng đỏ, tới từng hơi thở tuôn ra, từng chuyển động mềm mại của đôi môi.
Đây là một phép màu.
Tôi run rẩy, sợ mình sẽ dọa cậu chạy mất. Tôi không biết phải làm gì, không biết cậu thích điều gì. Tôi khẽ hôn lên cổ cậu, ngực cậu và nếm vị mặn trên da, Daniel như căng tràn dưới những đụng chạm của tôi, như chín mọng lên. Cậu có mùi hạnh nhân và xạ hương. Daniel áp sát vào tôi rồi ngấu nghiến đôi môi như ép nho lấy rượu.
Tôi đã gọi tên cậu, tôi nghĩ vậy. Cái tên quét qua trí óc, đầu óc trống rỗng như cành sậy mọc lên chỉ để nghe tiếng gió rền vang. Thời gian như dừng lại, chỉ còn hơi thở. Tôi nắm lấy tóc cậu, sợi tóc óng ả và mềm mại nhảy múa giữa những ngón tay. Có gì đó ngưng tụ trong tôi, mạch đạo nhảy lên theo từng cử động của bàn tay cậu. Đừng dừng lại, tôi thì thầm.
Mình sẽ không bao giờ rời xa cậu ấy, sẽ cứ như thế này mãi mãi, miễn là cậu ấy cho phép mình làm vậy.
Nếu tôi có đủ thi ca để nói lên những điều như vậy, tôi sẽ nói. Nhưng chẳng có ngôn từ nào đủ vĩ đại để diễn tả điều này, để chứa đựng cái chân lí đang nảy nở.
Như thể nghe được những gì tôi muốn nói, cậu vươn tới nắm lấy tay tôi. Tôi không cần phải nhìn sang, những ngón tay cậu đã khắc sâu vào kí ức: thon dài với những đường gân mảnh như trên những cánh hoa, mạnh mẽ, nhanh nhẹn và chẳng bao giờ sai lầm.
"Patrick à...", cậu nói. Cậu vẫn luôn giỏi ăn nói hơn tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro