Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

lại một mùa thu nữa trên đảo Hải Hoa, từng cơn gió nhẹ thổi qua len lỏi qua lớp da thịt nữa người đi đường. không còn cái nắng gay gắt của mùa hè nữa

đúng rồi bây giờ là 5 giờ sáng lấy nắng đâu ra?

đồng hồ chỉ vừa mới điểm 5 giờ thôi nhưng đèn của phòng hội học sinh đã sáng và tấp nập người qua lại.

hôm nay là ngày ngoại khoá mùa thu hằng năm của ngôi trường này, tại sao là chọn mùa thu để đi dã ngoại? vì mùa thu không có cái oi bức của mùa hè, không có cái lạnh thấu xương của mùa đông, mùa xuân thời tiết mát mẻ cây cối đăm trồi nhưng người ta bận ở nhà đón tết chứ ai rảnh đâu đi dã ngoại? nên chọn mùa thu là thích hợp nhất.

đáng lẽ sẽ khơi hành lúc 8 giờ sáng nhưng vì một số trục trắc bên khách sạn nên hội học sinh phải đi sớm hơn 2 tiếng để giải quyết, bây giờ đám người trong hội học sinh loạn thành một đoàn rồi

"trời ơi cái tên sâu ngủ kia sao không nghe máy!!"

Lưỡng Dực đứng giữa phòng tay chân loạn xạ cứ bấm gọi đến số của tên hội trưởng vô trách nhiệm Châu Kha Vũ nhưng nhận lại chỉ toàn là tiếng "số máy quý khách vừa gọi đang say giấc nồng, xin đừng gọi lại nữa cảm ơn"

trái ngược với khung cảnh hỗn loạn nơi phòng hội học sinh là khung cảnh yên bình ở kí túc xá, Châu Kha Vũ đang chùm chăn chìm sâu vào giấc mộng. bây giờ mọi rắc rối đang đổ lên đầu cô thư kí bé nhỏ, còn tên hội trường thì còn đang ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái.

cuộc gọi lúc nửa đêm khiến Trương Lưỡng Dực xách vội hành lí phóng lên trường, cứ tưởng lên đến nên người bạn chí cốt của cô đã ở đó giải quyết vấn đề nhưng không, nó thì ngủ còn cô thì bị quay như chong chóng.

"chị Tiểu Dực"

Hạo Vũ nhận được điện thoại của Lưỡng Dực kêu cứu liền lặp túc ba chân tám cẳng chạy đến, cậu vốn là ở ban hậu cần nhưng hội học sinh và ban hậu cần là đôi bạn thân mà hội học sinh tới công chuyện thì ban hậu cần cũng tới nái

"trời ơi thiên thần của chị, mau cứu chị với"

Lưỡng Dực thấy Hạo Vũ tới mừng như hái được sao chạy lại nắm chặt tay cậu không giấu nỗi giọt nước mắt sắp rơi trên mí mắt

"em mau đến phòng tên Kha Vũ kêu hắn dậy dùm chị đi, chị sắp bị quay đến kiệt sức rồi"

chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra cậu đã thấy Lưỡng Dực vỗ vai cậu sau đó mất hút trong đám người đang rối nùi trong phòng hội trường

"em vừa mới từ kí túc xá chạy qua mà..."

cậu ngập ngừng nói nhỏ vào không trung, với khung cảnh hỗn loạn ở đây cậu chắc chẳng ai nghe thấy tiếng khóc than của cậu đâu. vào những lúc này cậu hi vọng rằng bản thân như ngày đầu mới tới đây không hiểu tiếng Trung để giả ngố cho qua chuyện nhưng tiếc quá qua hơn nửa năm rồi, Trương Gia Nguyên giờ cãi tay đôi bằng tiếng địa phương cũng không lại cậu

cậu lê từng bước nặng nề hướng về phía kí túc xá, nơi cậu vừa rời đi cách đây không lâu. khung cảnh của kí túc lúc 5 giờ sáng văng vẻ không lấy một bóng người, bao chùm cả một màu đen, khi nãy lúc chạy sang phòng hội trường cậu đã phải vừa đi vừa đọc kinh khấn vái.

sau một hồi chạy bán mạng qua dãy hành lang cậu cũng đến được trước cửa phòng Châu Kha Vũ, cậu thầm rủa trong lòng đám bạn cũng phòng của anh, cũng là thành viên hội học sinh mà chẳng ai dám đánh thức cái tên tham ngủ kia dậy rồi nói gì mà cậu là đoàn sủng cây sào đó không dám làm gì cậu đâu nên cậu đi gọi là thích hợp nhất. rõ khổ ai biểu cậu đáng yêu dễ tính cơ chứ người ta năn nỉ quá không lẽ cậu làm ngơ.

Hạo Vũ quay đầu qua căn phòng của mình phía đối diện

hay lắm các cậu thì được ngủ thêm 2 tiếng còn tôi thì bị xách đi lúc trời còn chưa sáng

trách ai bây giờ, trách cậu bộp chốp điền đơn vào ban hậu cần thôi, cứ ngỡ được đối đãi dữ lắm ai ngờ bị đè đầu cỡi cổ, bị sai vặt tùm lum còn ba đứa kia thì hay rồi tham gia mấy câu lạc bộ nhỏ dù trường có cháy thì cũng không liên quan đến tụi đó.

cậu thở dài rồi sau đó mở cửa căn phòng của Châu Kha Vũ

tuyệt! phòng không khoá hết đường chạy luôn

cậu khóc không ra nước mắt, từ ngày chuyển đến đây không ngày nào cậu được bình yên

bước vào phòng ngoài một màu đen thui thì chỉ có tiếng thở đều của Châu Kha Vũ, nào giờ toàn là cậu gặp anh trong tình trạng tỉnh tảo chưa có cơ hội nhìn thấy anh lúc ngủ như thế nào.

cậu với tay mờ đèn lên rồi từng bước đi lại cái giường nằm ở góc tường có cái chăn đang nhô lên

trong kí túc đều là dạng giường ở bên trên còn bên dưới là bạn học và tủ sách nên muốn khiều Châu Kha Vũ cậu phải leo lên bậc cầu thang của cái giường mới với tới.

"anh Kha Vũ, trường cháy rồi"

Hạo Vũ lay người anh, không phải kiểu lay nhẹ nhàng mà là kiểu lay rung chuyển đất trời, lay muốn sập giường nhưng anh vấn bất động như cái xát chết

"anh Kha Vũ dậy đi"

"ANH KHA VŨ THẦY LE LẤY ĐỘT NHẬP PHÒNG ANH KÌA"

Hạo Vũ dùng chiêu cuối hét thẳng vô tai anh, Kha Vũ giật mình mà bật dậy không biết lôi đâu ra cái chày đăm tiêu dơ lên

"em sống chết với thầy nè"

Châu Kha Vũ mắt còn lờ đờ không mở lên nhưng tay vẫn cầm chắc cây chày vung tới vung lui mà hét

Doãn Hạo Vũ đỏ mặt rồi

sao không ai nói với Hạo là anh Kha Vũ đi ngủ không mặc áo vậy?

Châu Kha Vũ đang bán hoả thân ngồi trên giường khi nãy còn có chăn che bây giờ do anh bật giật mà cái chăn trôi xuống mất rồi, lộ ra cơ bụng 8 múi cực săn chắc. khoảng cách của hai người bây giờ chỉ được tính bằng hơi thở, cảm tưởng chỉ cần cậu dích thêm cái nữa là môi hai người chạm nhau rồi.

"Pai? sao em chui vô đây?"

Kha Vũ thấy cậu đang đứng ngay giường mình thì không khỏi bất ngờ vội giấu cây chày vào trong chăn

Hạo Vũ bối rối trèo xuống dưới, quay lưng lại với anh, ngập ngừng nói

"ừm...bên...bên khách sạn có vấn đề nên hội học sinh phải xuất phát sớm, chị Tiểu Dực gọi anh không được nên mới nhờ em sang"

Hạo Vũ khó khăn giải thích cho anh, Kha Vũ bây giờ cũng đã leo xuống giường đứng ngay sau lưng cậu

"ờ, chắc do anh tắt máy, đợi anh 10 phút anh sang đó liền"

Kha Vũ mở điện thoại lên thấy hơn 20 cuộc gọi nhỡ do cô bạn mình gọi tới, rồi quăng luôn điện thoại lên bàn lấy đồ đã soạn sẵn chui vào nhà vệ sinh.

Hạo Vũ từ nãy giờ vẫn chưa hết sốc, mặt vẫn đỏ như trái cà nhìn xung quanh phòng, không biết nên rời đi hay đi ngồi đợi anh đi chung nữa.

suy nghĩ hồi cứ thấy đợi anh sẽ tốt hơn nên cậu ngồi xuống cái ghề gần đó vuốt nhẹ trái tim đang đập loạn xạ.

sau gần 10 phút Kha Vũ bước ra khỏi nhà vệ sinh, trái tim bé nhỏ của Hạo Vũ lại chịu đã kích nữa.

ai đó nói với Kha Vũ đã mắc công mang đồ vào nhà vệ sinh thì cũng nên mặc cho đàng hoàng chứ.

Kha Vũ đang đứng trước nhà vệ sinh bán khoả thân, cái áo thun trắng vác trên vai, có vài giọt nước còn đọng lại đang chảy dài xuống cơ bụng săn chắc của anh, nhìn không câu dẫn cũng câu mất trái tim Hạo rồi.

ai đó cứu thỏ với

Hạo Vũ cứ ngồi đó mà không hề nhận ra bản thân đang nhìn chầm chầm người đối diện không chớp mắt

"mê lắm hả, anh biết anh đẹp, nước miếng chảy kìa"

Kha Vũ thấy cậu nhìn lâu như vậy không bỏ lỡ thời cơ bước tới buông lời chăm chọc

Hạo Vũ chợt giật bắn mình, bây giờ cậu mới nhận ra mình đang nhìn người ta như mấy tên biến thái, tay đưa lên miệng kiểm tra theo quán tính nhưng lại nhanh tay rụt xuống

gì vậy mình đâu có thiếu nghị lực đến mức đó

nghe thấy anh chọc mình cậu giận dỗi chất vấn

"anh làm trễ giờ của em còn ở đó chọc em nữa, ai chảy nước miếng hã????"

"thôi anh xin lỗi, tại em cứ nhìn anh chầm chầm, sao mê lắm chứ gì"

Kha Vũ càng ngày càng tiến tới gần chỗ Hạo Vũ dí sát mặt mình vào mặt cậu

"ai thèm mê, anh làm như có mình anh có vậy, em thấy hoài"

Hạo Vũ quay mặt sang chỗ khác, lên giọng với anh cố giấu đi vẻ mặt đỏ sắp nổ tung của mình

"hửm? em nhìn thấy của ai rồi à?"

Kha Vũ giọng có hơi khó chịu khoanh tay nhìn Hạo Vũ

"Gia Nguyên, cậu ấy hay thay đồ trong phòng em thấy hoài"

Hạo Vũ cố tỏ ra khinh bỉ không thèm nhìn sắc mặt Kha Vũ đáp

ở phía bên kia Trương Gia Nguyên đang ngủ mà cũng hắc xì như bị ai nhắc.

"cấm em nhìn thằng nhóc đó nữa, kêu nó mỗi lần thay đồ vô phòng mà thay"

Kha Vũ tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng cũng không giấu được sự tức giận trong giọng nói.

Hạo Vũ bất ngờ vì câu nói của anh quay qua nhìn anh, mắt mở to

"dạ??"

"không có gì, còn không mau đi thôi"

Kha Vũ cố nén sự khó chịu trong lòng, mặc áo vào lấy hành lí bước ra cửa, Hạo Vũ thấy vậy cũng chạy ra theo.

suốt đoạn đường cả hai im lặng, anh đi đằng trước như ngày đầu anh và cậu gặp nhau, trong đầu cậu bây giờ có ba vạn câu hỏi vì sao

vì sao lại không cho mình nhìn Gia Nguyên?

vì sao lại tỏ ra tức giận như vậy?

vì sao hôm nay lại đi trước mình rồi?

vì sao lại mặc áo trắng giống mình vậy?

hàng vạn câu hỏi được đặt ra trong đầu Hạo Vũ, cuối cùng cậu dừng lại chốt hạ một câu bằng tiếng Thái ngoài miệng

"hỏng lẻ ảnh thích Trương Gia Nguyên??"

Kha Vũ nghe câu la lên liền quay đầu lại

"hả cái gì? sao em nói tiếng Thái vậy?"

"không có gì thần chú thôi"

Hạo Vũ đưa tay bịch miệng rồi lắc đầu lia lịa, Kha Vũ thấy lạ nhưng cũng làm biếng hỏi nhiều quay lên đi tiếp, cậu cũng sánh bước đi sau

đến nơi, đang ra hội học sinh và ban hậu cần chia ra làm 2 xe 16 chỗ nhưng vì đợi Châu Kha Vũ lâu quá nên hội học sinh đi trước để lại anh đi chung xe với ban hậu cần.

bây giờ tình huống là Kha Vũ đang ngồi trên xe của ban hậu cần kế bên là Hạo Vũ với vẻ mặt rất mất tự nhiên

trong một ngày trái tim của tiểu thỏ trắng chịu quá nhiều đã kích rồi, ai đó cứu thỏ với.

ngồi kế crush suốt mấy tiếng là cảm giác gì vậy nè

Hạo Vũ cố gắng trấn an trái tim đang đặp loạn của mình, cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong muốn kiếm cái hố mà chui xuống rồi.

còn phía Kha Vũ vẻ mặt anh lại vô cùng hưởng thụ nhìn ngắm xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro