Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

0.3


Doãn Hạo Vũ so với tưởng tượng của Châu Kha Vũ siêng năng hơn rất nhiều, anh cho rằng đứa trẻ lớn lên trong mật ngọt như vậy chắc chắn vai không thể khiêng, tay không thể xách, kết quả là vào buổi sáng ngày thứ hai sống chung, Châu Kha Vũ nhìn thấy bữa sáng trên bàn, suy nghĩ kia lập tức thay đổi.

Kể từ khi bắt đầu kinh doanh được 4 năm, anh đã gần như là khách quen của xe ăn sáng ở dưới công ty, quanh năm cầm bánh quẩy đường cùng sữa đậu nành trên tay, nếu muốn nói là chán ăn thì đã chán ăn từ lâu rồi, nhưng đối với động vật xã hội mà nói thì ý nghĩa lớn nhất của việc ăn sáng chỉ là tránh cho cơ thể suy nhược quá sớm, về phần hương vị, nó không phải là thứ anh cần quan tâm.

Có người vì anh chuẩn bị bữa sáng, loại chuyện này nói thẳng ra đây là lần đầu tiên trong đời.

'Người thiếu thốn tình cảm luôn đặc biệt dễ bị cảm động'.

Châu Kha Vũ cho mình một định nghĩa ngắn gọn về hạnh phúc nhất thời rơi xuống ấy.

Anh gói bánh mì kẹp trên bàn, rồi rón rén đi đến cửa phòng ngủ thứ hai, mở một khe hở nhìn vào. Sau khi làm bữa sáng, Doãn Hạo Vũ trở lại giường tiếp tục nằm ngửa tay chân dang rộng ngủ ngon lành, áo ngủ cuộn lên, lộ ra cái bụng trắng nõn.

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm hai giây rồi đóng cửa lại, vừa đi được hai bước, anh do dự rồi quay lại, dùng chăn bông phủ lên người cậu, đem da thịt lộ ra bên ngoài chặt chẽ che lại, lúc này mới an tâm xách cặp lên, đi ra ngoài làm việc.

Thời điểm tan làm trở về nhà, bữa tối đã được dọn sẵn trên bàn.

Doãn Hạo Vũ đang xem TV trên ghế sô pha thì nghe thấy tiếng cửa đóng sầm, thậm chí còn không thèm xỏ giày, dùng chân trần chạy tới.

"Anh, anh đã về."

Châu Kha Vũ gật đầu, nhìn thoáng qua trên bàn, còn tưởng rằng buổi sáng ăn sandwich đã là giới hạn khả năng của cậu, không ngờ tới đứa nhỏ chưa lớn này lại có khả năng nấu bữa tối.

"Còn biết nấu đồ ăn Trung Quốc?"

"Ừhm! Mẹ dạy..."

Hai chữ vừa ra khỏi miệng vẻ mặt Châu Kha Vũ liền tối sầm lại, Doãn Hạo Vũ nhanh chóng mím môi.

"Đây là em, hồi ở nhà học, làm không phải quá tốt, anh đừng ghét bỏ em." Sau đó lon ton chạy vào phòng bếp lấy bộ đồ ăn.

Là bà ấy dạy? Châu Kha Vũ liếc nhìn bữa ăn, sau đó tự giễu nở nụ cười, lần đầu tiên được nếm thử hương vị của mẹ trong tay một cậu bé chưa đủ 18 tuổi.

Nhắc mới nhớ, anh thậm chí còn hiếm khi vào bếp khi ở nhà. Từ lúc anh chuyển đến, số lần anh nổi lửa ở nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, ngẫu nhiên nấu nướng cũng thường xuyên chỉ là hai quả trứng luộc và mì. Anh nhìn Doãn Hạo Vũ đem bộ đồ ăn cùng bát đũa dọn dẹp sạch sẽ, sau đó bật nồi cơm lên, hơi nóng bốc lên cùng hương gạo, phòng bếp như bản mẫu đột nhiên có chút khói lửa ấm áp.

Trong nhà có thêm một người tựa hồ cũng không tệ.

Cửa kính ngăn cách điều hòa trong phòng, Doãn Hạo Vũ đứng bên cạnh bếp, vì nóng mà liên tục quạt gió. Châu Kha Vũ nhìn hình ảnh này có chút xuất thần, diện mạo của một ngôi nhà mà anh chưa bao giờ tưởng tượng bỗng trở nên cụ thể vào thời khắc này.

Sau khi ăn uống xong, Doãn Hạo Vũ vỗ bụng, hài lòng nấc lên một cái, nghiêng đầu nhìn Châu Kha Vũ.

"Anh à, em đã nghĩ đến rồi. Nếu anh không tính tiền thuê nhà, em có thể làm cho anh hai bữa một ngày để trả nợ."

Châu Kha Vũ ngẩng đầu, nheo mắt nhìn cậu.

"Ai nói tôi không tính tiền thuê nhà."

"Nhưng... anh trai ruột cũng muốn lấy tiền à..."

"Đừng lôi kéo làm quen." Châu Kha Vũ nhướng mày: "Tôi không thừa nhận cậu là em trai ruột của tôi."

Sắc mặt Doãn Hạo Vũ lập tức suy sụp, vẻ mặt buồn bực nhìn Châu Kha Vũ

"Cái kia, anh muốn tính phí bao nhiêu?"

Châu Kha Vũ duỗi ra hai ngón tay lắc lắc chúng ở trước mắt cậu.

Doãn Hạo Vũ không biết là do nghèo hay là vì Châu Kha Vũ đối với cậu tỏ ra xa lánh đòi tiền thuê nhà, khóe miệng giật giật, tâm tình thập phần bi thương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn muốn khóc không ra nước mắt.

"Đây cũng là quá đắt đi! Em, tiền của em không nhiều..."

Châu Kha Vũ không nhịn được trêu chọc cậu.

"Tiền không nhiều, nhưng không phải là không có."

"Em đúng là có một chút tiền... nhưng em muốn giữ số tiền đó, nó vẫn có ích."

"Có ích gì? Giữ lại cưới vợ sao." Châu Kha Vũ thuận miệng nói, không nghĩ tới ánh mắt Doãn Hạo Vũ đột nhiên sáng lên.

"Anh thật thông minh a, cái này cũng có thể đoán được?!"

Vẻ mặt của Châu Kha Vũ lập tức cứng đờ, anh chưa từng nghĩ đứa trẻ 17 tuổi lại tiết kiệm tiền để làm loại chuyện này, sau đó lại nghe thấy Doãn Hạo Vũ nói: "Mẹ em... à không, là người nhà của em nói nếu muốn kết hôn ở Trung Quốc cần rất nhiều tiền, cho nên em có một ít tiền, em muốn tiết kiệm kết hôn."

"Cậu mới bao nhiêu chứ?"

Châu Kha Vũ không khỏi có chút kinh ngạc, anh từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm gia đình, đời sống tình cảm của cha mẹ lại lung lay, điều này trực tiếp khiến anh không muốn kết hôn càng không muốn có con. Rất khó để anh có thể hiểu được khao khát kết hôn mãnh liệt của Doãn Hạo Vũ.

"Hai tháng nữa em sẽ tròn mười tám tuổi. Ở Đức, có thể kết hôn ở tuổi mười tám."

"Đến tuổi không có nghĩa là phải kết hôn."

"Em biết, nhưng em không thích sống một mình. Nếu em kết hôn, ít nhất sẽ có người ở với em. Như vậy rất tốt, em không phải ăn một mình, ngủ một mình, có thể cũng nhau nuôi dưỡng mèo, cùng nhau đi du lịch, cùng một chỗ ngắm sao, cho nên em luôn muốn kết hôn." Doãn Hạo Vũ dừng lại sau khi nói xong, suy nghĩ một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ đầy mong đợi.

"Nhưng nếu anh trai của em sẵn sàng sống với em, em không kết hôn cũng không sao cả."

Châu Kha Vũ đột nhiên không biết nên nói gì, một lúc sau mới lắp bắp nói: "Tôi rất nhàm chán, cùng tôi sống chung có cái gì ý nghĩa, loại chuyện này nên cùng người mình thích ở cùng một chỗ."

"Thế nhưng em chính là thích anh a."

Đôi mắt cậu sáng rực, dường như có ánh sáng trong đôi mắt đen lấp lánh của cậu.

"Em rất thích anh trai của mình, cho nên em mới muốn cùng anh sống chung."

Châu Kha Vũ nhất thời bị cậu đánh úp, tay chân trở nên luống cuống, anh đã lớn như vậy đây là lần đầu tiên có người nóng lòng mà nghĩ muốn cùng anh ở một chỗ, trong lúc nhất thời không biết thế nào trả lời, cả buổi mới thốt ra một câu.

"Rồi, nói sau đi."

Sau đó anh đứng dậy trở về phòng của mình. Bóng lưng ly khai thực sự không thể tính là tiêu  mà càng như đang chạy trối chết thì đúng hơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro