28. Châu Kha Vũ gặp chuyện không may
Cảm giác suy sụp mà anh bị Châu Kha Vũ 'làm' vào đêm hôm trước lại hiện lên trong đầu anh, người này cơ bản không bao giờ nghiêm túc nói chuyện, không nhắc thì thôi, nhắc đến điều đó, mông anh lại đau.
Kết quả là, Doãn Hạo Vũ đã bị cánh tay dài của Châu Kha Vũ tóm được chỉ sau khi anh trèo ra ngoài hai bước.
"Chạy cái gì, tôi có thể ăn thịt anh sao?"
Đối mặt với hoảng sợ của anh, Châu Kha Vũ vẻ mặt rất bình tĩnh.
"Hôn môi được không?"
Doãn Hạo Vũ đã bị mắc kẹt trong vòng tay của hắn và không thể rút lui. Anh ngả người ra sau, một tay giữ vai Châu Kha Vũ vì sợ hắn chồm về phía trước, tay còn lại đang ấn ra phía ngoài để ngăn hắn đột ngột nhảy lên.
"Được rồi...chỉ cần một nụ hôn là được"
Doãn Hạo Vũ nhìn hắn nuốt nước bọt.
"Cậu là bạn trai của tôi nên không có chuyện gì cả."
Giọng anh vẫn còn ngây ngốc, anh đang trả lời với Châu Kha Vũ nhưng dường như cũng đang nói với chính mình. Anh đột nhiên nhớ ra mình chưa từng chủ động hôn Châu Kha Vũ khi chưa phát tình.
Doãn Hạo Vũ nghĩ thầm sau đó câu cổ Châu Kha Vũ xuống rồi ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Nụ hôn này nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, giống như một con chuồn chuồn đạp nước, chỉ vướng víu mấy phút khụt khịt mà Châu Kha Vũ cảm thấy trên môi nóng như thiêu như đốt, hơi thở khó chịu của Doãn Hạo Vũ xẹt qua chóp mũi có chút ngứa ngáy.
"Được, được rồi"
Doãn Hạo Vũ một lúc sau mới rời khỏi môi hắn, thì thầm.
"Tôi đã hôn cậu rồi."
Anh nhìn Châu Kha Vũ bằng ánh mắt như thiêu đốt, cái trán bị vuốt tóc thật ngứa, không chỉ trán mà trái tim anh cũng run lên như bị kích thích, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, anh không tin cho đến khi bản thân bị chèn ép đau đớn, anh mới tin rằng màn tỏ tình đêm qua không phải là mơ, cuối cùng anh cũng ở bên Châu Kha Vũ và đây là lần đầu tiên anh hôn môi bạn trai của mình- Châu Kha Vũ.
Doãn Hạo Vũ không khỏi mím môi, khóe mắt và lông mày hiện lên nụ cười hạnh phúc.
...
Cuộc sống nơi xứ người trôi qua rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt, hầu hết lá cây trên cây lớn bên đường đã ngả vàng, chỉ còn lại những thân cây ngô cong queo ở ruộng ngô sau nhà.
Căn phòng ban đầu của Châu Kha Vũ hoàn toàn bị thu nhỏ thành một phòng chứa đồ. Hành lý của hai người và thùng hàng chuyển phát nhanh của Doãn Hạo Vũ chất thành một ngọn đồi. Hắn không bao giờ ngủ lại trên giường trong phòng của mình vào các ngày trong tuần. Thực sự rất thú vị khi người khác quay lưng lại, họ sẽ bí mật nắm tay nhau và bắt đầu trao những nụ hôn sau khi ngôi nhà không có ai.
Khi mùa thu đến, hầu hết nhiệm vụ hỗ trợ giảng dạy đã hoàn thành, các học sinh dường như có mối quan hệ với trẻ em trong làng. Trong một sự kiện quyên góp sách, nhà kho không sử dụng trong làng đã được biến thành thư viện cùng tất cả các loại sách đã được đóng gói. Thậm chí tổ chức đại hội thể dục thể thao, tiệc thu hoạch, các hoạt động văn nghệ, thể thao, làm trưởng thôn cực vui vẻ và hài lòng.
Học sinh thì vui vẻ hào hứng nhưng Doãn Hạo Vũ lại đau khổ, mỗi khi học sinh thực hiện một hành động mới là phải viết báo cáo và tóm tắt, khiến khối lượng công việc của anh tăng gấp đôi. Ban ngày bận bịu đến chóng mặt, cũng may tối về phòng có người ôm trong vòng tay ngủ thiếp đi, khó khăn của ban ngày liền giảm đi rất nhiều.
Hôm nay, Doãn Hạo Vũ lại đến thị trấn để nộp báo cáo, thường thì tuần nào anh cũng đến thị trấn với tâm trạng thoải mái nhưng hôm nay anh luôn cảm thấy bồn chồn và lo lắng khi đi trên đường. Lúc trở về, vừa đi tới cổng thôn anh liền nhìn thấy trưởng thôn đi xe máy nhỏ vội vàng chạy tới.
"Thầy Doãn, cậu về rồi, có chuyện xảy ra rồi!"
Trưởng thôn đổ mồ hôi hột, vội vỗ đùi nói:
"Một học sinh trong lớp thầy bị xe tông!"
Doãn Hạo Vũ nhất thời cảm thấy lo lắng, vội vàng hỏi:
"Nghiêm trọng không? Người đó thế nào?"
"Tôi không biết! Khi tôi đến đó, người ta đã mang cậu ấy đi rồi, nghe nói là va chạm không nhẹ"
Trưởng thôn vừa nói vừa lên động cơ xe máy:
"Thầy Doãn, lên xe đi. Tôi sẽ đưa cậu trực tiếp đến bệnh viện và tôi sẽ kể với cậu trên đường đi."
Doãn Hạo Vũ hơi sững sờ trước tin tức đột ngột, vội vàng gật đầu, nhanh chóng bước chân ngồi xuống ghế sau.
Trưởng thôn điều khiển xe máy nhanh như xe đua, bụi bay dọc đường, sỏi nhỏ lăn tăn, xước cả mặt. Doãn Hạo Vũ nắm chặt tay cầm của ghế sau để tránh bị văng ra ngoài.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Người lái xe là người buôn giày dép ở làng bên. Chắc đã uống rượu nên tạt vào đám trẻ vừa tan học. Lúc đó, thầy giáo Châu tình cờ ở bên cạnh và tách lũ trẻ ra, nhưng không may cậu ấy đã bị đâm trúng."
Trưởng thôn không khỏi nhấp một ngụm, sau đó nói:
"Doãn lão sư, đừng quá lo lắng. Tôi nhìn Châu lão sư, người cậu ấy rất khỏe, có lẽ chỉ là thương tích nhẹ thôi, nhưng nó là nỗi sợ hãi của dân làng."
Hơi thở của Doãn Hạo Vũ ngay lập tức ngừng lại, mọi thứ xung quanh anh đều trở nên ồn ào bên tai và anh không thể phản ứng được với học sinh họ Châu là ai khác ngoài Châu Kha Vũ. Một lúc lâu sau anh mới mở miệng với giọng nói run run.
"Ông đang nói ai vậy?"
"Châu Kha Vũ lão sư, người thanh niên cao lớn luôn theo sát cậu trước đây."
Sức lực trong cơ thể Doãn Hạo Vũ như bị rút đi trong tích tắc, anh cứng đờ ngồi ở băng ghế sau hồi lâu vẫn chưa định thần lại được, một cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền đến khắp cơ thể.
Tiếng động cơ của chiếc mô tô quá lớn, ba chữ "Châu Kha Vũ" như gặp gió lọt vào tai, khiến anh run lên không kìm chế được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro