Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17. Chuyến đi hỗ trợ việc giảng dạy

Một số trường đại học trong Thành phố đã có ý định hỗ trợ các làng xung quanh. Trường của Châu Kha Vũ là trường dẫn đầu chương trình hỗ trợ này, vì vậy họ đặc biệt tích cực hỗ trợ việc giảng dạy. Không chỉ có ngoại ngữ, hầu hết mọi chuyên ngành trong trường có quan hệ mật thiết với môn học đều gửi sinh viên đến, chiếc xe buýt chở đầy các sinh viên, bao gồm cả bạn cùng phòng của Châu Kha Vũ, người học nhạc Oscar.

Hai người lên xe từ sớm và đã ngồi vào vị trí. Chân dài không còn chỗ để của Châu Kha Vũ rất khó chịu khi ngồi trên ghế nhỏ và Oscar bên cạnh cũng không khá hơn là bao. Người đàn ông cao 1,8m phải ôm cây đàn to, hai người phải ngồi nghiêng ngả và dạng chân ra.

Châu Kha Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, có phần không quan tâm, hắn đã không gặp thầy Doãn của mình đã mấy ngày rồi. Doãn Hạo Vũ tuần này có vẻ rất bận, ngay cả các lớp học chuyên môn và nói cố định của họ cũng đã được thay thế bằng một giáo viên khác. Mỗi lần gửi WeChat cho anh luôn phải mất vài giờ mới trả lời. Anh nói rằng trường có giao nhiệm vụ phụ cho anh vì vậy anh đã đi họp và hắn không biết đó là có phải sự thật hay không.

Oscar tâm trạng rất tốt, khoác tay Châu Kha Vũ vui vẻ nói:

"Này man, tôi nghe nói môi trường của ngôi làng bên đó khá tốt, có núi, có nước, có rừng và có đền Nguyệt Lão hàng trăm năm tuổi, cách đây vài năm khi mở núi thì một hang động đã bị sập. Sau đó, chúng ta sẽ gọi một vài người bạn và cùng khám phá nhé?"

Châu Kha Vũ im lặng gật đầu.

Oscar nói với hắn một loạt những câu chuyện phiếm mà hắn không biết anh ta nghe thấy từ đâu. Hắn hờ hững đáp lại vài câu, rồi hất đầu sang một bên.

Một lúc sau, các bạn học khác cũng lần lượt lên xe, Oscar thấy hắn không cao hứng, anh ta cũng không thèm nói chuyện với hắn nữa, quay đầu lại nói với người bên cạnh.

Những âm thanh ồn ào xung quanh cứ thế vang lên, Châu Kha Vũ buồn bực đến mức rút tai nghe ra và đeo vào, sau đó vặn to âm lượng để kìm bớt âm thanh một chút.

Hắn dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, sau vài bản nhạc, tiếng ồn xung quanh bỗng trở nên yếu ớt hơn, rồi một luồng điện xèo xèo vang lên. Ai đó đã kết nối micrô trên xe buýt, một giọng nói hơi sắc bén truyền vào tai hắn, Châu Kha Vũ nhận ra giọng nói này, đó là cố vấn chuyên nghiệp của Oscar. Một người đàn ông Beta khoảng ba mươi tuổi, dáng người hơi phô trương, hắn rất quen thuộc với anh ta, mới khai giảng được hơn một tháng, tên này đã tịch thu hai cái nồi lẩu điện nhỏ trong ký túc xá của bọn họ.

Hình như có một người ngồi bên cạnh anh ta, nhưng sau mấy hàng ghế, đám người đông đến mức không nhìn rõ.

Nhân viên tư vấn đứng đầu xe buýt như hướng dẫn viên du lịch và điểm danh từng người, học sinh hớn hở ồn ào như đi du lịch, xe buýt bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

"Yên lặng, yên lặng!"

Người hướng dẫn cầm micro gõ vào lưng ghế, một giọng nói uể oải truyền đến, bên tai run rẩy nhức nhối:

"Ồn ào cái gì? Không phải là đi chơi xuân mà đi hỗ trợ giáo dục."

Sau cùng, anh ta lấy ra một xấp giấy để đọc từng tờ một, dài ba trang. Ban đầu học sinh thảo luận sôi nổi vài câu, càng về sau càng nghe càng chán, cả chiếc xe trở nên nhàm chán với một vài câu sáo rỗng.

Châu Kha Vũ cũng cảm thấy nhàm chán, quay đầu nhìn Oscar bên cạnh, anh ta đã ngủ gật với cây đàn trên tay.

Cuối cùng tên kia cũng đọc xong bản thảo, Châu Kha Vũ thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh ta hắng giọng nói:

"Ngoài thầy Doãn từ khoa ngoại ngữ của chúng ta thì còn có các giáo viên khác nữa sẽ đến. Chúng ta hãy cùng nhau hoàn thành xuất sắc chuyến thực tiễn này nhé."

Anh ta đứng phía trước và tỏ ra phấn khích nhưng không ai đáp lại, anh ta ho xấu hổ và đưa micro sang bên cạnh.

"Đi nào, Doãn lão sư, cậu cũng phải nói vài câu."

Châu Kha Vũ sửng sốt, kéo tai nghe xuống, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Hắn thật dễ để thấy, ngồi ở chỗ đó cao hơn những người xung quanh hơn nửa cái đầu. Ngay khi Châu Kha Vũ nhìn lên, Doãn Hạo Vũ bắt gặp ánh mắt của hắn. Ánh mắt hắn nhìn anh lúc đầu là ngạc nhiên, sau đó có chút vui mừng, sau cùng lại trở nên lạnh lẽo, Doãn Hạo Vũ trong lòng thầm nói: Đây là giận mình sao?

Doãn Hạo Vũ phụng phịu với hắn như thể muốn hắn vui lòng. Những học sinh xung quanh đang buồn ngủ và không ai để ý đến hành động đó.

Doãn Hạo Vũ nhấc micro lên và vỗ nhẹ vào nó, một giọng nói rõ ràng phát ra cùng dàn âm thanh:

"Tôi xin nói ngắn gọn. Về hoạt động thực hành này ở nông thôn, các bạn sinh viên nếu có thắc mắc thì có thể nói ra, tôi sẽ giải quyết cho các bạn."

Doãn Hạo Vũ rất đẹp trai, khí chất thanh xuân trong sạch khiến người ta muốn đến gần. Các sinh viên trao đổi ngày càng nhiều, nhưng họ không hỏi về vấn đề học tập, mà hỏi những vấn đề liên quan đến anh như: hỏi anh sống ở đâu? Anh thích ăn gì?...Doãn Hạo Vũ kiên nhẫn trả lời từng câu một.

"Lão sư"

Đột nhiên, Châu Kha Vũ hét lên rồi đứng khỏi chỗ ngồi của mình. Giọng nói của hắn xuất hiện rõ ràng và mạnh mẽ giữa tiếng ồn. Những người xung quanh lập tức bình tĩnh lại và nhìn hắn. Oscar, người đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh, cũng bị đánh thức bởi giọng nói của hắn, run rẩy như phát ra một cú sốc.

Đôi mắt của Châu Kha Vũ nhìn anh một lúc. Vì một lí do gì đó, Doãn Hạo Vũ cảm thấy hơi lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro