Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13. Tôi theo đuổi anh được không?

"Một số người...nói chuyện nghiêm túc, nhưng riêng tư họ lại đưa học sinh lên giường ngủ"

Châu Kha Vũ đến gần anh, thấp giọng, áp vào tai anh:

"Nói cho tôi biết, nên làm gì với vị giáo viên này?"

Tai của Doãn Hạo Vũ trở nên đỏ bừng ngay lập tức.

Làm gì...

Anh đột nhiên thấy rằng anh không thích từ "ngủ", hoặc anh tham lam và không muốn mô tả mối quan hệ tình một đêm. Anh sợ phải đi xa hơn. Càng sợ phải dừng tại chỗ. Anh không can đảm dám nói thích nhưng lại không nỡ đẩy đối phương ra xa, mối quan hệ này trong lòng anh luôn không bình đẳng.

"Tôi biết mình là giáo viên, tôi biết mình đã sai, nếu cậu không phiền, tôi sẽ tìm cách có trách nhiệm với cậu, nếu cậu phiền...."

Omega chịu trách nhiệm về Alpha. Doãn Hạo Vũ đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, vì vậy anh dừng lại trước khi tiếp tục nói :

"Cho dù không phải bây giờ, nếu một ngày nào đó cậu phiền lòng, tôi sẽ cố gắng tránh xa cậu càng nhiều càng tốt."

Giọng nói vừa cất lên, cánh tay trên người anh đột nhiên buông lỏng, trái tim Doãn Hạo Vũ lập tức chùng xuống, vừa định cảm thấy buồn bã, đột nhiên Châu Kha Vũ xoay người ôm vai anh.

Hắn chỉ muốn trêu chọc anh, vẻ nghiêm túc của Doãn Hạo Vũ khiến hắn đột nhiên hoảng sợ, rụt rè nhìn vào đôi mắt đen như mực của đối phương, cả người có vẻ rất đau khổ.

Hai người rất gần, gần đến mức hơi thở cuốn vào nhau, Châu Kha Vũ đem người ôm vào trong lòng, khống chế muốn cúi đầu hôn anh. Xung quanh có pheromone Alpha nhàn nhạt, không có chút dục vọng nào, chỉ có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.

"Anh chỉ là giáo viên trong 90 phút trên lớp của tôi . Ngoài việc đó ra, anh là Doãn Hạo Vũ, vì vậy anh có quyền làm tất cả những gì Doãn Hạo Vũ muốn làm"

Châu Kha Vũ Vũ siết chặt vòng tay.

"Tôi cũng là người lớn, giữa người lớn với nhau không ai nợ ai, nên anh không sai."

"Tôi không muốn đề cập đến vấn đề này, đừng nghĩ về nó nữa"

Châu Kha Vũ vỗ nhẹ vào lưng anh.

Hắn nhìn xuống người trong vòng tay mình. Doãn Hạo Vũ cụp mắt xuống, lông mi khẽ rung, gật đầu lia lịa.

Châu Kha Vũ dừng lại một lúc lâu, sau đó lại lên tiếng, ngập ngừng hỏi.

"Sau này, ngoài lớp học, có thể gọi tôi là Châu Kha Vũ không?"

Doãn Hạo Vũ nhất thời không nói nên lời, anh nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Châu Kha Vũ. Anh có chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn hắn, anh sợ đối mặt với ánh mắt nóng rực của thiếu niên, sợ hắn bốc đồng, sợ rằng chính mình toàn thân lo lắng không hợp thiếu niên thẳng thắn.

"Nếu anh cảm thấy khó trả lời thì đừng trả lời"

Châu Kha Vũ cười nhìn anh, cọ cọ anh đỉnh đầu.

"Vậy tôi sẽ đổi câu hỏi, lần này anh phải trả lời cho tốt."

"Hỏi gì vậy?"

Doãn Hạo Vũ cúi đầu trong vòng tay hắn và hỏi với giọng như bị bóp nghẹt.

"Tôi theo đuổi anh được không?"

Vừa dứt giọng, Doãn Hạo Vũ lập tức đỏ bừng từ cổ đến tận mang tai, không biết câu hỏi này hay hơn câu trước ở chỗ nào.

"Không dễ trả lời đúng không? Tôi sẽ thay đổi..."

"Không được hỏi nữa"

Doãn Hạo Vũ vội vàng vươn tay che miệng hắn lại, anh sợ hắn sẽ hỏi mấy câu không nghiêm túc.

"Tôi muốn hỏi...."

Châu Kha Vũ nắm lấy bàn tay của anh và giữ nó trong lòng bàn tay của mình, cố ý kéo dài giọng điệu, nhìn Doãn Hạo Vũ hoảng sợ nở nụ cười.

"Tôi muốn hỏi, anh muốn ăn cái gì vào buổi sáng.?"

Doãn Hạo Vũ nhất thời không phản ứng, sững sờ hai giây mới định thần lại, ngồi xổm xuống:

"Ăn gì...cũng được"

Châu Kha Vũ buông người trong tay ra, hôn vào trán anh một cái, sau đó ngồi dậy và vươn vai, Doãn Hạo Vũ không thể dời mắt khi nhìn đường nét của lưng hắn khi hắn mở rộng lồng ngực.

"Có muốn nhắm mắt lại không?."

Châu Kha Vũ nhìn đôi mắt tròn xoe của anh, hắn lại nổi lên ý đồ xấu xa.

Trước khi Doãn Hạo Vũ có thời gian để phản ứng, Alpha đã nhấc chăn và ra khỏi giường, đứng lên đối diện với mặt Doãn Hạo Vũ, Alpha trần truồng và vật đáng tự hào đang đung đưa trước mặt anh.

Não của Doãn Hạo Vũ bị tắc nghẽn trong giây lát, anh ném chăn bông trực tiếp vào người hắn và hét lên:

"Châu Kha Vũ, mặc quần áo vào trước đi!!!"

Tất cả quần áo của Châu Kha Vũ đều trở nên lốm đốm trong trận chiến 1v1 ngày hôm qua. Nhà của Doãn Hạo Vũ không tìm được đồ lót nào phù hợp với size Alpha. Trong lúc tuyệt vọng, anh chỉ có thể lôi ra một cái quần đùi rộng rãi mặc ở nhà cho hắn mặc, tuy rằng cảm giác có chút kỳ lạ, nhưng ít nhất cũng tránh cho hắn trần trụi.

Nhìn thấy hắn đứng dậy đi ra ngoài, Doãn Hạo Vũ yên tâm, anh tựa vào đầu giường và bắt đầu nghịch điện thoại. Màn hình sáng, những tin nhắn chưa đọc có màu xám, Doãn Hạo Vũ liếc nhìn, hầu như tất cả đều đến từ Quý Thanh Liên, từ "Có cần tôi gọi cảnh sát cho cậu không?" đến " Cậu nên chú ý đến an toàn của bản thân", được xếp chồng lên nhau một cách dày đặc.

Anh thì thầm và mở khóa màn hình bằng cách vuốt ngón tay. Điện thoại vẫn ở trên giao diện trước màn hình khóa vào đêm qua. Đó là bản ghi nhớ giọng nói đi kèm với hệ thống. Tin nhắn được ghi đầu tiên là từ một giờ sáng đêm qua, chỉ có mười mấy giây, Doãn Hạo Vũ sửng sốt một chút và tò mò ấn nút phát.

"Anh nói lại lần nữa, tôi là ai."

"Châu Kha Vũ"

"Bây giờ anh muốn gì?"

"Tôi....tôi muốn cậu, tôi muốn Châu Kha Vũ"

Trong âm thanh, giọng nói của Châu Kha Vũ lạnh lùng và trầm mặc, còn giọng nói của anh run lên với một tiếng kêu không thể chịu đựng được. Khuôn mặt của Doãn Hạo Vũ nóng bừng vì xấu hổ, anh hoảng sợ thoát khỏi phần mềm.

Đây là bằng chứng sợ rằng anh sẽ lại quên hắn thành từng mảnh?

Doãn Hạo Vũ sững sờ nhìn bóng lưng của hắn, trong đầu lặp đi lặp lại hai câu hỏi của Châu Kha Vũ.

"Ra khỏi lớp, có thể gọi tôi là Châu Kha Vũ không?"

"Tôi có thể theo đuổi anh không?"

Châu Kha Vũ dường như không có ý định cho anh cơ hội chạy trốn, người thanh niên đá thẳng quả bóng vào người anh và anh không thể né được chút nào.

Theo tâm lý học, cách tốt nhất để đối mặt với những điều bạn không muốn đối mặt là giải mẫn cảm. Doãn Hạo Vũ đang nghĩ rằng nếu áp dụng nó với anh, có lẽ sẽ là: Vì bạn không thể chấp nhận tình một đêm với một sinh viên, vậy hãy đến vài lần nữa rồi quen đi.

Doãn Hạo Vũ rất hài lòng với liệu pháp tâm lý vô nghĩa của mình, mở chăn bông và đứng dậy đi đến phòng khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro