Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12. Sáng sớm đầy ngượng ngùng

Doãn Hạo Vũ cảm thấy như mình đã trải qua một giấc mơ dài, trong giấc mơ, anh trở lại con hẻm tối tăm phía sau của quán bar, có một người đàn ông đứng trước mặt anh, hắn mặc áo sơ mi trắng, mỉm cười với anh, anh đưa tay muốn chạm vào hắn, ngay lúc đó, cảnh vật xung quanh đột nhiên lùi về phía sau, bức tường thấp lốm đốm nhanh chóng lùi vào trong phông nền màu be của khách sạn.

Áo sơ mi của người đàn ông nhăn nhúm, cổ tay anh bị đè lên giường, tay hắn vươn vào vạt áo, vuốt ve eo anh, hắn cúi đầu lần lượt đặt lên cổ anh những nụ hôn.

Doãn Hạo Vũ cảm thấy lồng ngực áp lực khó thở, nóng nảy ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào người đàn ông, một cảm giác trẻ trung sắc bén, cuối cùng anh nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của hắn chính là Châu Kha Vũ.

.......

Doãn Hạo Vũ đột nhiên mở mắt ra, cú sốc thực sự quá mức khiến anh nhanh chóng tỉnh lại từ trong mơ, nằm trên giường hít thở vài hơi, để cho nhịp tim dần dần ổn định trong tiếng thở dốc, nhưng áp lực nặng nề trong lồng ngực cũng không giảm bớt, không hề thuyên giảm chút nào.

Nhìn xuống, một cánh tay rắn chắc đang đặt trên ngực anh, Doãn Hạo Vũ chuyển động cổ, một cánh tay khác đang đặt ở gáy anh làm gối cho anh, khóa anh lại, anh được hắn ôm chặt trong vòng tay.

Doãn Hạo Vũ đột nhiên có phản ứng, ký ức trong đầu không ngừng đảo lộn, anh quay đầu nhìn về phía sau thì thấy khuôn mặt đang ngủ được phóng đại của Châu Kha Vũ đang kề sát anh.

Những tấm rèm che nắng chỉ mở một phần nhỏ, một tia nắng chiếu vào khuôn mặt của Châu Kha Vũ, khiến một nửa khuôn mặt của hắn trở thành mặt trời và một nửa khuôn mặt trở thành bóng tối. Ánh mắt của Doãn Hạo Vũ theo đuôi mắt lướt qua đường viền cổ áo hơi mỏng bên dưới, rơi vào quả táo Adam trên cổ hắn, anh sửng sốt và đầu choáng váng mất tự nhiên.

Sau đó một giọng nói khàn khàn vang lên trên giường truyền đến tai anh.

"Chào buổi sáng, Doãn lão sư"

Ngay khi từ "Lão sư" được thốt ra, tai của Doãn Hạo Vũ lập tức đỏ bừng. Thân thể hai người kề sát nhau trên giường, lời nói ra đàng hoàng nhưng cảm giác cấm kỵ dường như kích thích nhịp tim, Doãn Hạo Vũ toàn thân bất giác căng thẳng, anh giả vờ điềm tĩnh trả lời:

"Chào buổi sáng."

Người bên cạnh ậm ừ trong cổ họng, cũng không nói gì, dường như còn có ý định ngủ tiếp.

"Bỏ tay ra, tôi muốn dậy."

Doãn Hạo Vũ vùng vẫy.

Châu Kha Vũ uể oải nói:

"Tay tê rồi, không bỏ ra được."

Doãn Hạo Vũ biết hắn cố ý nên không thèm kêu hắn nữa, giơ tay đẩy cánh tay đang đè anh của hắn ra. Tuy nhiên, Châu Kha Vũ ấn chặt cánh tay của hắn một cách bí mật và mạnh mẽ, cho dù anh có đẩy bao nhiêu, hắn cũng không thả ra và tay anh còn thấy hơi đau nhức một chút.

"Cậu thả tôi ra!"

Doãn Hạo Vũ tức giận.

"Sao anh dậy sớm như vậy?"

Châu Kha Vũ nhìn anh tức giận lại thấy đáng yêu, dùng chóp mũi gõ nhẹ vào tai của anh, đôi môi kề sát bên cổ anh.

"Tối qua anh không mệt sao?"

Doãn Hạo Vũ ngứa ngáy cả người, cố gắng vươn cổ để thoát khỏi hơi thở của hắn, nhưng cánh tay hắn vẫn giữ chặt lấy anh. Doãn Hạo Vũ ra sức vùng vẫy, thân trên cách đó không xa, mông bị đẩy lùi lại bởi vì phản lực mà vô tình chạm phải vật cứng.

Doãn Hạo Vũ toàn thân trong phút chốc tê dại, trong tiềm thức muốn chạy trốn, giãy dụa thân thể lắc lư từ bên này sang bên kia.

"Xem ra tối hôm qua anh thật sự không mệt"

Châu Kha Vũ không thoải mái khi bị anh cọ xát.

"Doãn lão sư, có phải anh đã cố tình làm vậy không?"

"Tôi không có!"

Doãn Hạo Vũ nhanh chóng phản bác lại.

"Đừng cọ loạn"

Châu Kha Vũ giọng nói càng ngày càng khàn khàn.

"Nếu còn cọ loạn, tôi liền đẩy vào"

Doãn Hạo Vũ ngay lập tức dừng lại khi nghe thấy những lời đó, anh gần như muốn đào một cái hố và chôn mình xuống dưới, lưng áp vào lòng ngực của hắn cứng đờ, thân thể cũng bất động.

Cái tên này mới sáng sớm đã động dục?

...

Châu Kha Vũ ở phía sau anh kìm chế dục vọng một lúc, sau đó chậm rãi nói:

"Hôm nay là cuối tuần, sao còn vội vàng dậy? "

Giọng hắn uể oải. "Lại muốn trốn à?" 

"Huh?"

"Giống như lần trước, sau một giấc ngủ xem như không có gì xảy ra."

"Tôi không...."

Doãn Hạo Vũ có một chút mong manh, những mảnh vỡ mang nặng ký ức tiếp tục quay trở lại tâm trí anh cùng với giấc mơ đêm qua.

Tình một đêm với chính học sinh của mình là quá nhiều điều để nói.

Rất nhiều.

Việc xác định danh phận giáo viên và học sinh đột ngột khiến vấn đề này trở nên vô lý. Điều đầu tiên anh không thể vượt qua là ý thức về đạo đức trong tim.

"Tôi không cố ý giả vờ rằng nó chưa bao giờ xảy ra"

Doãn Hạo Vũ do dự và giải thích một cách nghiêm túc.

"Nhưng một số việc....không biết làm thế nào để đối mặt với nó.....Tôi với cậu là thầy trò..."

"Tôi nghĩ bây giờ nói ra thật nực cười, anh có nghĩ là hơi muộn không?"

Châu Kha Vũ nhướng mày nói tiếp.

"Dù sao tôi cũng chưa bao giờ có ý định trở thành học sinh giỏi của anh. Còn việc muốn thành người thầy tốt của anh..."

Châu Kha Vũ mỉm cười, quay đầu nhìn anh nói tiếp:

"Ít nhất anh không làm điều đó được với tôi"

Doãn Hạo Vũ vẫn đang đắm chìm trong bộ dáng hùng biện của chính mình, anh không thể tự giải thoát được, càng nghĩ càng cảm thấy không nên, mắt anh rũ xuống, cả người đáng thương giống như một con vật dầm mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro