05. Quan hệ tiến thêm một bước
Doãn Hạo Vũ nghĩ về bản thân, không biết tại sao, gần đây anh dường như không thể kiểm soát được pheromone của mình.
Hai người đi cạnh nhau và không ai nói tiếng nào, tiếng mưa rơi trên ô nhanh và rõ ràng, giống như nhịp trống và nhịp tim. Doãn Hạo Vũ bị suy nghĩ vừa rồi làm cho có chút choáng váng, không để ý tới đường đi dưới chân liền mất tập trung bước vào vũng nước, thân thể đột nhiên nghiêng sang một bên, Châu Kha Vũ nhanh tay lẹ mắt nắm lấy thắt lưng anh.
"A, thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Doãn Hạo Vũ cúi đầu, thấy giày của mình đã bị ngâm trong nước.
Bực mình nắm cánh tay Châu Kha Vũ, ngẩng đầu lên, thấy khóe tóc ướt đẫm nước mưa, nước mưa đọng lại trên quai hàm lắc lắc, rơi vào cổ áo dọc theo quả táo Adam của hắn, anh vội vàng đứng thẳng dậy, Châu Kha Vũ cũng thu tay trên vai anh về.
Mưa to kèm theo gió mặn và ẩm ướt. Ngoài mùi bùn lầy của mưa, Doãn Hạo Vũ dường như ngửi thấy một mùi tuyết tùng nhàn nhạt, trước đây anh chưa bao giờ thấy mình nhạy cảm với mùi này, nhưng gần đây anh luôn có vẻ như ngửi thấy mùi hương này, anh không nhớ mình đã ngửi nó ở đâu, nhưng mùi này khiến anh vừa quen thuộc vừa thư giãn.
Ngày thường hai người không gặp nhau nhiều, không nói gì là đương nhiên, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, im lặng sẽ đặc biệt xấu hổ.
Bầu không khí quá yên tĩnh khiến Châu Kha Vũ cảm thấy khó chịu. Quả táo Adam của hắn bị trượt và hắn muốn nói về điều gì đó, nhưng những câu hỏi mà hắn muốn hỏi nhất dường như không phù hợp để hỏi vào lúc này. Hắn chỉ có thể nghĩ đến một chủ đề nghiêm túc giữa giáo viên và học sinh, nói chuyện với anh về tiếng Anh và nói về các kỳ thi.
Ngay khi Châu Kha Vũ đề cập đến lĩnh vực chuyên môn của mình, lượng từ của Doãn Hạo Vũ ngay lập tức tăng lên, từ từ vựng đến ngữ pháp, từ CET-4 đến IELTS TOEFL, các ý kiến chuyên môn được đưa ra một cách điên cuồng.
"Cậu định ra nước ngoài à?"
Doãn Hạo Vũ nghiêng đầu hỏi hắn .
"Không nhất thiết."
Hắn chỉ không có gì để nói, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc đi nước ngoài hay gì đó.
"Thực tế, học sinh Trung Quốc có trình độ kiểm tra rất cao, nhưng lại thiếu kỹ năng nói. Nếu không có môi trường ngôn ngữ, việc cải thiện tiếng Anh bằng miệng sẽ hơi khó khăn"
Doãn Hạo Vũ dừng lại.
"Tôi nghĩ cậu có thể tìm một người nước ngoài để làm giáo viên thực hành tiếng Anh trước."
Giáo viên nước ngoài, thực hành, nói tiếng Anh.
Doãn Hạo Vũ sau khi nói xong liền sửng sốt, anh đây không phải là giáo viên ngoại quốc sao?
Châu Kha Vũ khóe mắt hơi rủ xuống, khóe miệng cong lên một đường vòng cung thản nhiên, hơi cúi đầu nói bên tai Doãn Hạo Vũ:
"Thầy à, ý của anh là chính mình?"
Tai phải là tiếng mưa ồn ào, bên tai trái là giọng nói cố ý hạ thấp của Châu Kha Vũ, hai âm thanh va chạm làm bùng nổ trong đầu Doãn Hạo Vũ, gáy anh kích động.
Với một cái nhìn thẳng, anh nói.
"Tất nhiên có thể nếu cậu có nhu cầu"
Anh dừng lại và sau đó nói thêm cho câu nói:
"Giáo viên là để phục vụ các học sinh trong lớp."
Giọng của Châu Kha Vũ nhẹ nhàng và chậm rãi, không thể nghe thấy cảm xúc:
"Vậy có ổn không?"
"Hả?"
"Thầy, phục vụ?." Châu Kha Vũ nhắc nhở.
"Đúng vậy, cậu có thể đến với tôi bất cứ lúc nào khi cậu không có trong lớp."
Châu Kha Vũ nhướng mày:
"Hôm nay làm đi."
"Hả?"
Doãn Hạo Vũ sửng sốt, không ngờ Châu Kha Vũ lại vô sỉ như vậy, hôm nay hẳn là không được, anh đã hứa với Quý Thanh Liên sẽ đến giúp đỡ rồi.
Doãn Hạo Vũ hối hận vì đã nói quá nhiều, anh vừa nói có thể làm gì thì làm, nhưng bây giờ anh muốn tát vào mặt mình ngay lập tức. Anh suy nghĩ một chút, liền tìm đại lí do từ chối.
"Không được, hôm nay tôi phải họp."
Châu Kha Vũ không thèm, gật đầu nói:
"Vậy hẹn lần sau."
Hai người hờ hững tán gẫu thêm vài câu, cuối cùng đi đến phía trước của tòa nhà văn phòng.
Doãn Hạo Vũ chạy vào cửa tòa nhà, đứng dưới mái hiên vẫy tay chào tạm biệt hắn.
Anh nhìn Châu Kha Vũ, phát hiện phần lớn cơ thể của Châu Kha Vũ đều ướt sũng trong mưa, áo phông ướt dính vào da hắn, rỉ nước ra ngoài. Rồi nhìn lại bản thân, ngoại trừ việc bước vào vũng nước và làm ướt giày thì cơ thể của anh vẫn khô ráo.
Đúng vậy, một chiếc ô nhỏ như vậy, hai người lớn như vậy, muốn che cho người này thì người kia phải ướt đẫm cả người, Doãn Hạo Vũ nhìn hắn bị ướt, trong lòng có gì đó khó chịu.
Châu Kha Vũ không nghĩ là có chuyện gì. Mặc dù cơ thể ướt đẫm và không thoải mái, nhưng mối quan hệ của hắn với Doãn Hạo Vũ dường như tiến thêm một bước đến hướng hắn muốn. Hắn nhìn Doãn Hạo Vũ vào tòa nhà văn phòng và lên thang máy trước khi rời đi với sự hài lòng.
Châu Kha Vũ trở về ký túc xá tắm rửa, thoải mái dựa vào ghế, quẹt điện thoại một lúc rồi đột nhiên vỗ đùi, sau đó mới nhận ra mình đã quên xin WeChat của anh.
Chắc chắn, cũng giống như một cuộc chiến, bạn phải chờ đợi cho đến khi được chơi lần nữa, mới nhận ra rằng mình đã chơi không tốt.
Tâm trạng tốt bị giảm ngay lập tức.
Hắn chỉ muốn leo lên giường và kết thúc sớm một ngày, thông báo điện thoại đột ngột vang lên, màn hình bật sáng, Châu Kha Vũ nhấc máy, đó là tin nhắn từ bạn cùng phòng Cupid của hắn.
[Man !! Có một buổi biểu diễn trực tiếp tối nay, ban nhạc "tên trộm" đang đến, đi nào, đi nào! Tôi quá nhàm chán khi đi một mình.]
Có một túi biểu tượng cảm xúc khóc đằng sau nó.
Sau đó, một thông báo vị trí đến, Châu Kha Vũ nhấp vào và biết rằng đó là một quán bar ở thành phố chính.
Cơn mưa đầu mùa thu đến rồi đi rất nhanh. Hiện tại mưa đã nhỏ hơn rất nhiều, ước tính ít nhất là nửa tiếng nữa sẽ tạnh.
[ Được ]
Hôm nay hắn cũng cần phải cảm ơn thần Cupid.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro