
13. Hạ độc
Câu nói này khiến Châu Kha Vũ hồi tỉnh ngay lập tức. Hắn quay lại và nhìn Patrick đầy hoài nghi, vốn tưởng rằng cậu đang nói đùa với chính mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt quyết đoán của Patrick, Châu Kha Vũ thực sự không biết phải làm thế nào để tiếp tục yêu cậu.
Đây là lần đầu tiên hắn rơi nước mắt trước mặt Patrick, duy chỉ một giọt, và sau đó nhanh chóng lau đi. Hắn lúc này không còn là Châu Kha Vũ dịu dàng, tinh tế và thận trọng nữa, hắn là Tân Vương của triều đại này, đúng là hắn yêu Patrick, nhưng lúc này trái tim hắn đã tê dại vì đau đớn.
"Em đã bao giờ yêu ta chưa... dù chỉ một khoảnh khắc?"
Hắn đưa ra một thỉnh cầu hèn mọn như vậy, cầu xin Patrick hãy yêu hắn dù chỉ một khoảnh khắc. Nhưng đáp lại hắn lại là khuôn mặt lãnh nhược băng sương của Patrick.
"Chưa từng, chưa bao giờ."
Cậu cắn chặt răng đưa ra câu trả lời phủ định chí mạng, nhưng Patrick đau lòng muốn chết, trong đầu cậu đã diễn lại cảnh tượng này không biết bao nhiêu lần, hôm nay khi thực sự nói ra, lòng cậu đau hơn ai hết. Cậu nhìn bộ dạng có chút suy sụp của Châu Kha Vũ, và trái tim cậu cũng đã tan nát theo hắn.
Cậu yêu hắn, vô tri vô giác cậu đã yêu Châu Kha Vũ. Nhưng cậu không thể yêu hắn, kiếp này cậu không thể yêu hắn.
Không giận dữ, không giằng co, cũng không cãi vã. Châu Kha Vũ gật đầu, sau đó khẽ cười, nhìn Patrick và nói: "Nếu Thái tử của ta có vấn đề gì, ngươi và Kazuma sẽ phải bồi táng cùng nó."
Sau khi nói xong, hắn quay lưng bỏ đi, Patrick yếu ớt ngồi lại bên giường, che miệng lại và bắt đầu lặng lẽ khóc. Châu Kha Vũ đang bước đi với tốc độ rất nhanh, sau đó cảm thấy một cỗ máu trào ngược lên và cổ họng tanh nồng, lại tình cờ đi đến bên cạnh cây hoa anh đào, khẽ nhìn lên cây, lòng ngực đột nhiên đau đớn dữ dội, một ngụm máu liền trào ra khỏi miệng.
Hắn một tay giữ lấy thân cây, nhấc mu bàn tay lau đi vết máu dính trên môi, sau đó dựa vào cây hoa đào nhìn bầu trời thưa thớt sao, nước mắt không tự chủ được chậm rãi chảy xuống, hơi thở trở nên gấp gáp, trái tim dường như có một khe hở rất lớn, không ngừng chảy ra máu, Châu Kha Vũ ôm chặt tim và chạy ra ngoài với những bước chân nặng nhọc.
Ngày hôm sau, Patrick tỉnh dậy và thấy khoảng sân đã bị niêm phong không thể ra ngoài được nữa, cậu cảm thấy hơi buồn và mỉm cười một cách gượng gạo. Do bị va đập vào ngày hôm trước mà giờ đây phần dưới lưng của cậu đã bầm tím và đau nhức mỗi khi di chuyển. A Thanh hơi lo lắng và liên tục hỏi Patrick rằng cậu có cần gọi ngự y hay không, nhưng cậu chỉ lắc đầu và nói mình không sao.
Liên tục 10 ngày, không có việc gì khác ngoài việc có người giao thức ăn đúng giờ mỗi ngày. Nơi đây giống như bị rơi vào quên lãng. Patrick nằm trên chiếc ghế xích đu dưới gốc cây anh đào và ngắm nhìn bầu trời. Thỉnh thoảng sẽ có vài chú chim bay qua, khiến tâm trạng cậu dường như tốt hơn một chút, làn gió nhẹ thổi qua, cậu nhắm mắt ngâm nga một vài điệu hát dân gian mà nhũ mẫu đã dạy cho cậu khi còn nhỏ.
Cậu ngân nga liên tục, đứa bé trong bụng dường như đã nghe thấy, khẽ nhúc nhích. Patrick kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó đưa tay lên vỗ về bụng của mình, cười nói: "Bảo bảo cũng thích bài hát dân gian này sao? Khi con lớn lên ta sẽ dạy cho con, được không?"
Cậu mong có thể ôm và hôn đứa trẻ đáng yêu này biết bao, cậu thường tự hỏi, đứa trẻ sẽ giống ai hơn? Nó có nghịch ngợm không? Nếu cậu đợi cho đến khi bảo bảo nói được, nó sẽ gọi ai trước? Nhưng bây giờ nó còn nhỏ quá và chưa biết gì cả.
A Thanh bưng bát cháo đi tới, cười nói: "Ngài đói bụng không, ăn chút cháo trước đi." Patrick lắc đầu, hiện tại cậu không có cảm giác thèm ăn. A Thanh thấy vậy đặt bát cháo qua một bên và đứng sau lưng Patrick để giúp cậu xoa bóp vai.
"Hiện tại chúng ta không thể liên lạc với người bên ngoài, và không biết Công tước Kazuma có còn an toàn hay không?"
Patrick im lặng. Hiện tại cậu không lo lắng cho Kazuma mà quan tâm đến Châu Kha Vũ nhiều hơn. Thực ra sau lần cãi vã đó, cậu đã tin tưởng Châu Kha Vũ. Điều duy nhất cậu hối hận là cậu đã uy hiếp hắn bằng đứa con nhỏ của mình. Cậu biết mình có lỗi nên đã chăm sóc cho sinh mệnh nhỏ bé này thật tốt và cậu cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại nói những lời như vậy.
Thấy Patrick cúi đầu trầm ngâm không nói gì, A Thanh liếc nhìn bát cháo, vì Patrick không muốn giết đứa trẻ nên anh ta đành phải làm điều đó. Patrick vẫn cất giữ lọ thuốc nên anh ta không có cơ hội để lấy nó, nhưng cách đây vài ngày anh ta lại lấy được một lọ khác trong sân sau một cách bí mật. Anh ta không biết Kazuma có bao nhiêu nội ứng trong cung, mà có thể gửi đồ ở nơi được canh gác nghiêm ngặt như thế này.
Ngoài ra còn có một tờ giấy gửi kèm theo thuốc, thúc giục A Thanh làm càng sớm càng tốt, đứa trẻ không thể ở lại thêm, anh ta liền tàn nhẫn đổ hết lọ thuốc vào bát cháo này.
Patrick thở dài, kéo bàn tay đang giúp cậu xoa vai của A Thanh xuống, sau đó chỉ vào bát cháo thơm ngon và nói: "Ngươi làm sao?" A Thanh mỉm cười gật đầu và đưa bát cháo qua cho Patrick.
Tuy rằng không có nhiều cảm giác thèm ăn, nhưng cậu cảm thấy đây là A Thanh vất vả làm ra, cậu không thể phụ tấm lòng của anh ta được nên đã ăn vài muỗng.
Lúc này, tim của A Thanh đã treo đến tận cổ họng của mình, không cần biết thuốc này ảnh hưởng như thế nào, chỉ cần đứa nhỏ bị xoá đi, như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.
Cháo ngọt, thơm, mềm rất hợp khẩu vị của Patrick. Cậu vốn chỉ muốn ăn một hai miếng, nhưng không ngờ đã ăn hết một bát cháo nhỏ. A Thanh lo lắng nhìn cậu. Patrick lúc này cũng không có biểu hiện gì khác thường, vẻ mặt vẫn rất yên bình.
Patrick không hề cảm thấy khó chịu cho đến khi tối, A Thanh thậm chí còn tự hỏi liệu lọ thuốc có hiệu quả hay không. Đêm khuya, bên ngoài bắt đầu có mưa, A Thanh lắng nghe tiếng gió rít bên ngoài, và muốn đi xem Patrick, vì sợ rằng cậu sẽ bị cảm lạnh sau khi đá chăn bông.
Cầm đèn đi vào trong nội điện, quả nhiên cửa sổ đã bị gió thổi tung, anh ta vội vàng bước tới đóng cửa sổ, sau đó xoay người đi về phía giường. Chính lúc này Patrick đột nhiên nắm lấy cổ tay của A Thanh. Đột nhiên bị người túm lấy cổ tay, anh ta hơi hoảng sợ, nhanh chóng bước tới, và nhìn thấy Patrick đang nằm ở trên giường đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, môi nứt nẻ và hơi thở yếu ớt.
"A Thanh, ta đau quá, bụng ta đau quá..."
A Thanh ngồi "phịch" bên giường với khuôn mặt hoảng sợ, đưa đôi tay run rẩy vén chăn lên, sau đó một mùi máu tanh nồng nặc bốc lên, máu từ thân dưới chảy ra nhuộm đỏ cả chăn nệm. Patrick hét lên, một tay bảo vệ bụng, tay kia vẫn nắm chặt cổ tay của A Thanh.
"Bảo bảo! Con làm sao vậy? Sao lại ra nhiều máu như vậy!"
A Thanh sợ đến mức run rẩy không nói được lời nào. Patrick chật vật ngồi dậy, cố gắng rời khỏi giường với đôi chân không còn chút sức lực của mình thì bị A Thanh ngăn lại. Patrick quay đầu lại nhìn anh ta và lấy hết sức hét lên:
"Đi tìm ngài ấy! Đi tìm Daniel! Nhanh lên!"
Nhưng A Thanh chỉ đang ngăn chặn cậu chứ không hề có ý định tìm kiếm ai cả. Patrick tròn mắt kinh hãi, không còn sức lực để đẩy A Thanh, bụng dưới đau đến mức như bị dao cứa, máu vẫn không ngừng tuôn ra, mùi máu tanh nồng nặc khiến cậu không ngừng nôn khan.
"Cầu xin ngài! Làm ơn đi! Đứa nhỏ này thật sự không thể giữ lại được. Ngài có thể chịu đựng, chỉ một chút nữa thôi, nó sẽ sớm qua đi..."
Patrick điên cuồng đẩy A Thanh ra, không biết dùng sức lực ở đâu vùng vẫy bước xuống giường, sau đó loạng choạng chạy ra ngoài, máu cứ thế chảy dài xuống đùi, nhuộm đỏ cả làn da trắng nõn của cậu. Cậu muốn trốn đi, thoát khỏi cái địa ngục này.
Cuối cùng cậu cũng đẩy được cánh cửa của nội điện. Ngoài cửa, trời đang nổi giông bão, mưa càng lúc càng to hơn. A Thanh chạy đuổi theo cậu. Patrick lúc này chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cùng với đôi chân trần lao thẳng vào trong màn mưa. Trời rất lạnh, thực sự rất lạnh, trong chốc lát mặt mũi cậu tái mét và cơ thể thì ướt đẫm, mưa to gió lớn ập đến, ngoài cái lạnh thấu xương của mưa gió còn có cơn đau dữ dội của cơ thể.
Nhưng hiện tại cậu không quan tâm đến những điều đó, cậu chỉ biết rằng nếu cậu không cố gắng, đứa con của cậu sẽ gặp nguy hiểm. Giờ phút này cậu đã không còn sức lực nữa rồi, nhưng cậu không thể bỏ cuộc, vẫn cố gắng bò đến trước cửa sân. Sau lưng cậu, A Thanh đang đứng dưới mưa, như một lệ quỷ giữa sấm chớp, kẻ đang muốn lấy đi mạng sống của con cậu.
Patrick đập mạnh cánh cửa ngoài sân, lớn tiếng hét lên mong những người bên ngoài mở cửa cho cậu. Hiện tại cậu đang nằm trên nền đất lạnh lẽo và thậm chí còn không thể ngẩng đầu lên vì bị nước mưa xối ướt đẫm. Toàn thân dường như không còn chút hơi ấm nào, huyết thanh trong hạ thể đã bị nước mưa cuốn đi hết và tiếng gào thét mệt mỏi của cậu hoàn toàn bị che lấp bởi cánh cửa vừa dày vừa nặng và tiếng sấm chớp. A Thanh bước đến, đứng trong bóng tối, túm lấy Patrick và bịt miệng cậu để cậu ngừng phát ra âm thanh.
Nước mắt nóng hổi rơi từ hốc mắt chảy xuống lòng bàn tay A Thanh hoà cùng với nước mưa lạnh thấu xương. Patrick nhìn anh ta như van xin, dùng hai tay đẩy mạnh, nhưng sức lực của cậu quá yếu, hoàn toàn không phải đối thủ của A Thanh. Không ai đến cứu cậu, không ai đến cứu con của cậu, đứa con đáng thương của cậu đã sớm được định sẵn số mệnh rồi.
"Daniel, con của chúng ta... Nhanh lên và cứu nó..."
Đây là câu cuối cùng Patrick thốt ra trước khi bất tỉnh, nhưng không ai có thể nghe thấy lời cậu nói ngoại trừ A Thanh. Cậu như bị ném vào một thế giới mềm mại, ấm áp và thơm ngào ngạt, Patrick tò mò đi về phía trước, nhưng dù bước đi như thế nào, cậu vẫn luôn đi loanh quanh tại chỗ, không bao giờ thoát ra được.
—————
Đứa cháu nhỏ của tui 😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro